***
Đạo diễn hiểu tâm tư của Tổng phụ trách, không khỏi nghiền ngẫm thêm:
– Còn những người từng qua lại thân thiết với bọn họ thì sao?
Tổng phụ trách cười nhếch mép, không tỏ thái độ.
Đạo diễn suy nghĩ một lát mới phát hiện chiêu nịnh bợ của mình quả không cao siêu.
Trước mắt Thanh Đồng đang bận rộn xây dựng trạm gốc, chẳng còn thời gian đi phó bản.
Nếu bọn họ đã không đi phó bản thì đương nhiên cũng không có cách nào thiết kế bẫy.
Còn chuyện chế tạo ra “sự cố” ở điểm an toàn thì thôi khỏi phải bàn.
Dùng Nam Chu làm cớ để mở cuộc truy kích ngay trong điểm an toàn đã là ngoại lệ của ngoại lệ rồi.
Điểm an toàn không còn an toàn, sẽ phá vỡ quy tắc thế giới trò chơi bọn họ tự mình xây dựng lên, tự vả mình một cái.
Dịch Thủy Ca từng xuất hiện trong màn truy kích nghìn người để trợ giúp “Lập Phương Chu” thoát khỏi tầng lớp bao vây đã từng là đối tượng quan tâm trọng điểm của bọn họ.
Trải qua quan sát, đạo diễn đưa ra kết luận.
Người này đích thị là một tên thần kinh.
Anh ta thuộc nhóm người chơi đầu tiên bước vào trò chơi, cũng từng vượt qua không ít phó bản.
Với trí thông minh và thân thủ linh hoạt của anh ta, tổng hợp các số liệu vốn dĩ phải là người cạnh tranh số một với Adam mới đúng.
Kết quả, Dịch Thủy Ca nhìn như chẳng có chí cạnh tranh, sau khi tạm dừng vị trí của bản thân ở khoảng trên dưới 300, anh ta vừa nhiệt tình vừa tự giác đi đảm nhiệm vai diễn “quản lý trật tự”.
Quan trọng hơn, chẳng ai bắt anh ta đảm đương chức vụ cảnh sát chính nghĩa duy trì trật tự xã hội hết.
Vậy mà anh ta vui vẻ làm không biết mệt.
Một người chơi nam thần kinh không ổn định chuyên đi sàm sỡ người chơi nữ làm niềm vui bị anh ta cắt tan bộ vest, lột sạch treo trên hộp đèn đầu đường Phồn Hoa.
Từ ngực đến bụng của gã khắc hai chữ “Heo Đực” thẳng đứng.
Dịch Thủy Ca đánh một trận trở nên nổi tiếng.
Cho dù không ai biết chuyện này do anh ta làm, nhưng nó cũng đã có hiệu quả trong việc giảm tỉ lệ phạm tội của người chơi.
Trạng thái tâm lý của Dịch Thủy Ca rất tốt, anh ta chẳng thèm suy nghĩ đến mấy vấn đề như mình có tư cách phán xét người khác hay thủ đoạn có tàn độc không?
Anh ta chẳng hề hổ thẹn khi ra tay với những người gây nguy hiểm đến sự an toàn của người khác.
Ví dụ sống chính là Tạ Tương Ngọc ở bên cạnh anh ta.
Tạ Tương Ngọc có mưu đồ riêng, bởi vậy nên thời gian đầu cậu ta hăm hở đi phó bản lắm, xếp hạng cá nhân cũng tương đối cao, tích lũy được không ít tích điểm.
Nhưng kể từ giây phút cậu ta dùng kế quyến rũ thất bại, bị Dịch Thủy Ca trói buộc bên người. Dịch Thủy Ca càng thêm tự do phóng khoáng, tiêu tích điểm của cậu ta, ngủ cậu ta, thoải mái phóng đãng chẳng biết xấu hổ.
Tình huống của hai người có phần giống với Thanh Đồng, cho dù đạo diễn có muốn động tay chân thì cũng không tìm được không gian thích hợp.
Còn đội ba người Thẩm Khiết và đội ba người của Tôn Quốc Cảnh từng hợp tác với Lập Phương Chu thì…
Những đội ngũ yếu như sên thoi thóp qua ngày thế này, chỉ liếc nhìn thôi ê-kíp chương trình cũng thấy mình bị giảm giá trị.
Hơn nữa, cho dù về sau mấy đội nhỏ ấy có xuất hiện trước mặt Lập Phương Chu mong đợi sáp nhập đội, với số tích điểm ít đến chẳng đáng nhìn kia của bọn họ sẽ chỉ rước nhục vào người thôi.
Tính như vậy, thực ra bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải rách việc, lỡ như làm không hoàn hảo gây ra sóng gió gì thì người đau đầu là họ chứ ai.
Cho nên kế hoạch có giá trị nhất là nhắm vào Nam Sơn.
Xếp hạng và tích phân của Nam Sơn, cùng với số thành viên hoàn toàn khớp với số lượng còn thiếu của Lập Phương Chu, huống hồ trước đây bọn họ còn có ý định gia nhập Lập Phương Chu.
Chỉ dựa vào nhiêu đó thôi vô hình trung đã đe dọa đến thắng bại của trò chơi bọn họ đặt ra từ trước.
Khoảnh khắc Trần Túc Phong đưa ra yêu cầu với Nam Chu, cậu ta chẳng hay biết trò chơi này không định công bằng với họ.
– Mặc dù rất có lỗi… – Tổng phụ trách thở dài ưu nhã – Nhưng hiện tại, đành phải mời bọn họ hi sinh cần thiết thôi. Không thể để uổng phí tiền đặt cược của khán giả được.
***
Mấy ngày tiếp theo, Adam chăm chỉ nghỉ ngơi, ngủ sớm dậy sớm, điều chỉnh trạng thái tinh thần, chỉ đợi đội Nam Chu lựa chọn PVP, chui đầu vào cái lưới bọn họ đã giăng sẵn.
Dẫu đã liệu trước mọi việc nhưng nhìn thấy từng ngày trôi qua, hai người không khỏi lo lắng.
Bọn họ vừa lo lắng vừa phải tỏ ra như không có chuyện gì, giả vờ như nhàn nhã bí hiểm. Trong lòng khổ không để đâu cho hết, song cũng chỉ có bọn họ biết với nhau.
Bấy giờ không thể không nhắc tới một chuyện khiến Adam phiền não.
Mặc dù Adam được nhà sản xuất hộ tống từng bước lên cao, mỗi lần đều được âm thầm bật đèn xanh. Dẫu vậy, nhà sản xuất cũng không thể kiêu ngạo đến mức coi thường quy tắc, lộ liễu tăng tích điểm thủ công cho bọn họ ngay trước mặt đông đảo khán giả theo dõi được.
Đặc biệt là khi bọn họ đã kế thừa toàn bộ tích điểm của Ánh Bình Minh, lượng theo dõi vốn dĩ thuộc về Ánh Bình Minh nhanh chóng chuyển sang người họ.
Những ngày tháng lẩn tránh tự do trong bóng tối của bọn họ sắp kết thúc rồi.
Camera che kín bầu trời, phát sóng trực tiếp 24/24 không ngừng nghỉ khiến bọn họ vô cùng phiền não.
Dù sao chẳng ai mong muốn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nguyên một đàn ong mật lít nha lít nhít, hại bọn họ chẳng nhìn thấy được ánh sáng.
Số người theo dõi bọn họ trở nên nhiều hơn, không gian riêng tư của bọn họ cũng hẹp đi trông thấy.
Không chỉ không có không gian riêng tư, lúc nào cũng phải diễn kịch, còn phải suy nghĩ xem lỡ như nhiều lần nhìn vào ống kính thì phải làm sao.
Mà đây lại là phản xạ có điều kiện không thể né tránh, kỹ thuật diễn xuất có xuất sắc đến mấy cũng không thể ngăn cản nổi.
Đến tận mấy ngày trước, cuối cùng hệ thống cũng giúp bọn họ che chắn tất cả sự tồn tại của camera.
Lý do là vì trong phó bản trước, đội người chơi không gian đa chiều được ghép hợp tác với Lập Phương Chu bị camera che chắn tầm nhìn dẫn tới để lộ sơ hở, cuối cùng lọt vào danh sách nghi ngờ của Lập Phương Chu.
Đội người chơi đối đầu với bọn họ có cặp mắt sáng như đuốc, chỉ cần lơ là cảnh giác một chút sẽ phải đón nhận bàn thua trông thấy.
Song, loại bỏ được mối tai họa ngầm này rồi bọn họ vẫn lo lắng không thôi.
Chờ đợi là một việc dày vò con người, để lại cho Adam rất nhiều thời gian suy nghĩ miên man.
Lập Phương Chu chần chừ không hành động, lẽ nào bọn họ đã nhìn ra điều gì, lẽ nào bọn họ đã biết được tâm tư của chúng ta và muốn án binh bất động ngăn chặn không cho chúng ta đi làm nhiệm vụ?
Lập Phương Chu để Nam Sơn hành động tự do vì muốn Trần Túc Phong và Ngu Thoái Tư làm đội dự bị, cho hai người đó nâng cao tích điểm trong một thời gian ngắn rồi sáp nhập hai đội luôn?
Adam lẳng lặng gửi nghi ngờ của mình về tổng bộ.
Hai người nhận được câu trả lời rằng tổng bộ đã ra tay đối phó với Nam Sơn rồi.
Đáp án này khiến Adam thả lỏng hơn, bọn họ yên tâm nghỉ ngơi hai ngày.
Qua hai ngày, bọn họ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Bọn họ chỉ còn cách hạng nhất một bước chân, nếu không làm nhiệm vụ mà chỉ quanh quẩn ở điểm an toàn thì chẳng phải sẽ vô cùng đáng ngờ hay sao?
Bọn họ thừa kế tích điểm của Ánh Bình Minh mới một bước lên vị trí như bây giờ.
Mặc dù chuyện có được số tích điểm này rất logic nhưng mang đầy vẻ bất chính.
Nếu nghi ngờ ngày càng mở rộng hơn, có thể sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định với ván cược của thế giới bên ngoài.
Bọn họ nào gánh được trách nhiệm này.
Vào một đêm khuya, khi Adam đang nóng lòng như lửa đốt mà cấp trên vẫn chưa đưa cho bọn họ câu trả lời thỏa đáng. Bọn họ vừa đánh răng rửa mặt, đang định lên giường nằm ngủ thì một luồng gió lạnh lẽo thổi vù qua cơ thể bọn họ.
Đây giống như một lời dự đoán nào đó.
Hai người nhìn nhau, trong lòng cũng đoán được đại khái.
Nghi ngờ duy nhất là tại sao nó lại xuất hiện vào lúc này?
Dẫu vậy bọn họ không kịp nghĩ nhiều, việc gấp không thể chậm trễ.
Bọn họ lập tức ấn vào thẻ chọn PVP, im lặng bước vào chờ đợi ghép đấu thành công.
Có lẽ chừng mười phút sau, tia sáng trắng quen thuộc xẹt qua trước mặt họ. Ngay sau đó, bóng tối u ám lạnh lẽo kéo tới.
Adam đồng thời cảm thấy căng thẳng, cơ thể run lên vì hưng phấn.
Sắp kết nối rồi.
Không biết hệ thống sẽ lựa chọn kịch bản thú vị gì cho bọn họ đây.
***
Cùng lúc này, trong một khách sạn ở Thành Bang Cổ, tinh thần Lý Ngân Hàng vô cùng căng thẳng.
Cô nhỏ giọng nói:
– Chọn PVP thật à?
Cô còn nhớ cây nấm nở rộ trên đầu người trong màn chơi bắt ma trên xe bus.
Một khi bước vào PVP, nhất định sẽ có người chết.
Cô không tự tin bản thân mình đã chuẩn bị sẵn sàng.
– Không còn cách nào khác. – Giang Phảng nhún vai – Bọn họ đã không cho chúng ta con đường khác nữa rồi.
Lý Ngân Hàng ngập ngừng muốn nói:
– Tôi lo…
Sẽ kéo chân sau hai người.
PVP khác với PVE, phải đấu trí giữa người với người, rất dễ xảy ra sự cố.
Nam Chu thẳng thắn:
– Tin tưởng bản thân cô. Còn nữa, không tin tưởng bất cứ ai trừ bản thân cô ra.
Lý Ngân Hàng thở ra một hơi, biết bây giờ đã không còn đường lùi nữa rồi.
Đầu ngón tay chạm vào thẻ chọn cửa, một luồng sáng lan rộng ra. Lý Ngân Hàng ngừng thở, mặc cho ánh sáng màu bạc chói lóa chầm chậm bao trùm lên cả ba người.
Nam Chu nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe yêu cầu nhiệm vụ.
[Đội người chơi Lập Phương Chu thân mến, … xoẹt…]
[Hoan nghênh bước vào phó bản: Biến chứng tận thế.]
[Số người chơi tham gia: 5 người]
[Tính chất phó bản: …xẹt…]
[Chúc mọi người chơi vui vẻ~]
Nam Chu tin chắc rằng mình đã nghe thấy gì đó.
Nhưng một cảm giác quái dị ập tới mang theo tiếng nhiễu tín hiệu vang lên trong tai tựa viên sủi rơi vào trong nước, mới vừa còn sục sôi, giờ đây biến mất không còn bóng dáng.
Đến cuối cùng, không để lại gì hết.
Âm thanh chấn động từ màng nhĩ gọi tỉnh ý thức như đang ngâm nước của Nam Chu.
Cậu quay phắt người đứng dậy.
Từng tán cây xanh rậm rạp cùng ánh nắng lấp lánh tinh khôi thi nhau chiếu rọi lên từ khung cửa sổ chấn động nhè nhẹ.
Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thay đổi với tốc độ rất nhanh, bắt mặt trời phải chạy theo xe như một chiếc vòng sắt khổng lồ. Mặt trời mang màu lòng đỏ trứng gà cứ một chốc lại núp trong tầng mây, chốc thì hiện thân tỏa ánh sáng rực rỡ. Từng ngọn núi san sát móc lấy nhau như một sợi xích khóa chặt đoàn tàu đang nhẹ nhàng di chuyển ở giữa.
Nam Chu đang ở trên một chiếc tàu điện tự động.
Giờ phút này, Nam Chu cảm thấy vô cùng hoang mang.
Cậu nhìn trái nhìn phải, sờ đây mó kia.
Mỗi khoang trong tàu đều thông với nhau, phóng tầm mắt nhìn qua, hai bên đều không thấy bóng dáng bất cứ ai.
Không khác gì bị vứt bỏ trong bụng của một con rắn dài đang hoạt động.
Toa tàu rất cũ, rất nhiều tay nắm bằng nhựa đã không còn ở vị trí ban đầu.
Quảng cáo của một tổ chức giáo dục dán trên tàu quăn queo bẩn thỉu.
Mùi tanh hôi bất thường chậm rãi lan tỏa trong bầu không khí. Nhìn xung quanh một lượt cũng không tìm được nguồn gốc phát ra mùi đó, càng khiến người ta lo sợ không yên.
Nam Chu bám vào cửa sổ nhìn một màn xanh um quái dị bên ngoài, đang tập trung tinh thần suy nghĩ thì phía xa vang lên âm thanh sợ hãi của một cô gái:
– Cậu…
Cô gái còn chưa kịp dứt lời, Nam Chu đột ngột di chuyển.
Cơ thể của cậu thoăn thoắt tựa điện xẹt, cô gái còn chưa kịp lùi về sau đã bị một lực đánh chính diện, người đập lên thành tàu vang lên “ầm” một tiếng. Cô gái mềm nhũn ngã ra đất.
Nam Chu bóp cổ cô gái, cất giọng lạnh tanh:
– Cô là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây.
Cô gái trẻ trước mắt giật mình bởi người đàn ông áp sát trong nháy mắt, gần như mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ thều thào:
– Tôi…
Nam Chu bóp cổ cô gái nâng lên:
– Ba giây.
Cảm nhận được sức mạnh bất thường từ đầu ngón tay, cuối cùng thì dây thanh của cô gái cũng khôi phục chức năng bình thường trong cơn sợ hãi cực độ:
– Tôi, tôi tên Lý Ngân Hàng, là một… nhân viên ngân hàng…
Nam Chu cụp mi nhìn chằm chằm vào mắt cô:
– Tại sao cô lại ở đây?
Lý Ngân Hàng nuốt nước bọt, nhưng không dám khóc thành tiếng:
– Tôi, tôi cũng không biết…
Nguyên Minh Thanh được dịch chuyển tới khoang tàu cuối cùng, ngồi trên hàng ghế gần chỗ giao nhau giữa hai toa. Anh ta che giấu cơ thể của mình, nghe lén hai người kia nói chuyện, trong lòng không nén nổi niềm vui!
Hệ thống thực sự đã lựa chọn cho bọn họ một phó bản xuất sắc không gì sánh bằng.
Theo như kịch bản, bọn họ đã tới một thế giới tận thế.
Nơi đây không có xác sống, không có người ngoài hành tinh xâm nhập, không có virus, không có quái thú, không liên quan đến thời tiết.
Thế giới vẫn là thế giới, chỉ có con người biến đổi.
Những con người tự dưng mắc phải một căn bệnh quái dị.
Đầu tiên, một số lượng lớn người mắc phải hội chứng “Bàn tay người ngoài hành tinh”.
(Hội chứng bàn tay ngoài hành tinh còn được biết đến với cái tên hội chứng tiến sĩ Strangelove. AHS được miêu tả là tình trạng người bệnh cảm thấy tay, chân của họ bị chiếm quyền, mất kiểm soát khi thực hiện các hành động.)
Hội chứng này xuất phát từ một nhân vật trong bộ phim điện ảnh “Bác sĩ Strangelove”.
Ông ta không thể khống chế bàn tay mình thực hiện kiểu chào Quốc xã, vì thế mới có cái tên ấy.
Có rất nhiều người bắt đầu không thể khống chế được tay mình làm những tư thế bất nhã, hoặc chọc thẳng ngón tay vào sâu trong mũi đến khi máu chảy đầm đìa, hay điên cuồng kéo tóc mình, đến cả da đầu cũng không buông tha.
Cho tới khi có người ngủ say dùng bàn tay mình tự bóp cổ mình tới chết, tình thế mới nhanh chóng phát triển theo hướng bất thường.
Tiếp theo, bắt đầu xuất hiện hội chứng Peter Pan.
Hội chứng tâm lý này có nguồn gốc từ truyện cổ tích, nói đơn giản thì là trạng thái tâm lý không muốn trưởng thành.
Khi trạng thái tâm lý biến thành hành động bên ngoài, có ba bốn đứa trẻ con cầm rìu, dao, đi tới nơi tập trung đông người điên cuồng chém giết mười mấy người lớn xa lạ không hề phòng bị.
(Hội chứng Peter Pan hay hội chứng Hoàng tử bé là một thuật ngữ trong ngành tâm lý học. Trong đó, người mắc hội chứng này vốn là những người đã trưởng thành về tuổi tác lẫn ngoại hình, nhưng tâm lý, nhận thức và cách hành xử không khác gì trẻ con. Hơi khác với mô tả của tác giả một chút.)
Suy nghĩ của bọn trẻ rất đơn giản.
Chúng không muốn nhìn thấy bất cứ người trưởng thành nào.
Thế giới rơi vào trận hỗn loạn dai dẳng.
Đã chẳng ai có thể kiểm chứng phải chăng sau khi xuất hiện biến chứng giết người tập thể thế giới mới bắt đầu hỗn loạn nữa rồi.
Mọi người chỉ biết, giữa con người và con người, không tồn tại thứ gọi là tin tưởng.
Không phải vô duyên vô cớ mà giờ phút này Nguyên Minh Thanh mừng như điên.
Bởi vì câu nói đầu tiên dung tục và nhàm chán của phó bản này giống như bất cứ mở đầu của câu chuyện kinh dị nào.
“Bạn bị dịch chuyển đến một thế giới xa lạ. Bạn chỉ nhớ mình là ai, mình từ đâu tới, nhưng không hề có chút manh mối gì về việc tại sao mình lại đến nơi này.”
Nguyên Minh Thanh đã tìm nãy giờ mà không tìm được Đường Tống trong toa tàu. Song, những thông tin ít ỏi trước mắt đã đủ để anh ta hiểu lợi thế mình đang nắm trong tay.
Quên mất mình đến đây thế nào vậy chứng tỏ rằng đã quên bản thân Vạn Vật Hấp Dẫn, mất đi tất cả kinh nghiệm trước đây.
Có lẽ anh ta và Đường Tống đều không mất đi ký ức về Vạn Vật Hấp Dẫn.
Còn Nam Chu, Giang Phảng, Lý Ngân Hàng không ai nhận ra ai!
Nguyên Minh Thanh đang vui mừng định ló đầu ra khỏi chỗ trốn xem tình hình phía Nam Chu.
Nhưng vừa mới đảo mắt, anh ta chợt bắt gặp Nam Chu như một con diễm quỷ thiếu sức sống lặng lẽ đứng ở chỗ nối giữa hai toa tàu từ khi nào.
Khoảng cách giữa mặt hai người chỉ có mười centimet.
Nguyên Minh Thanh giật mình, suýt nữa thì ngã xuống khỏi ghế nhựa.
Nam Chu vươn tay vững vàng nắm lấy cổ anh ta, chuẩn bị màn mưu sát một cách trắng trợn:
– Anh nữa, anh là ai?
Hết chương 187
------oOo------