***
Nam Chu vừa suy nghĩ, vừa đi theo Giang Phảng vòng đến sàn nhảy.
Đặt mình giữa đám người điên cuồng, xung quanh ngập tràn hơi thở thoang thoảng mùi rượu sau khi say cùng với thân nhiệt ấm áp, Nam Chu vô thức dán sát gần Giang Phảng, ngước mắt nhìn anh.
Giang Phảng ôm eo cậu, cậu cũng ôm lại.
Ôm chặt anh rồi, Nam Chu mới hỏi:
– Chúng ta phải làm gì?
– Đến đây rồi, bọn họ không quan trọng. – Giang Phảng dịu dàng nói – Quan trọng là tôi muốn dạy cậu nhảy.
Nam Chu vốn dĩ đã vô cùng hứng thú với bản thân việc “học”.
Giang Phảng cất giọng dụ dỗ khiến cậu nhanh chóng lao vào quá trình học tập và thực hành trực tiếp.
Có điều nhảy không giống như bơi, không thể học nhanh chóng mà là một chuyện cần sự phối hợp ăn ý đòi hỏi thời gian và sự chính xác.
Nhảy được mười phút, Nam Chu vẫn bỏ lỡ nhịp, còn giẫm thẳng vào chân Giang Phảng.
Cậu có vẻ ảo não, một lòng cúi đầu nhìn chân, chỉ để cho Giang Phảng nhìn thấy xoáy tóc xinh đẹp của mình.
… Đây không phải điều Giang Phảng mong muốn.
Giang Phảng nghĩ một hồi, anh cúi người vác thẳng người lên vai, xoay người tháo đôi giày da của cậu đặt ngay ngắn vào trong túi đồ.
Nam Chu hoang mang bám vào vai anh, để mặc anh xử trí.
Cho tới khi Giang Phảng dẫn dắt cậu đặt bàn chân đeo đôi tất mỏng giẫm lên mu bàn chân anh.
– Cứ giẫm lên chân tôi thế này, di chuyển theo nhịp sẽ học nhanh hơn.
Giang Phảng nói như thể đó là chuyện đương nhiên, dường như dạy khiêu vũ cũng sẽ làm như vậy.
Nam Chu không nghi ngờ gì, ngón chân khẽ cong móc lấy mũi giày Giang Phảng, ôm lấy eo anh, chậm rãi đong đưa theo nhịp giai điệu mà Giang Phảng dẫn dắt.
Rất nhanh sau đó Nam Chu đã nắm được bí quyết.
Dẫu vậy, cậu giả vờ như không biết, tiếp tục ôm Giang Phảng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ lưng mảnh mai nhưng có lực, khẽ căng ra theo từng động tác của anh.
Cậu quang minh chính đại mưu đồ cá nhân, chẳng qua không nói ra miệng mà thôi.
Bị sờ đến mức ngứa ngáy động tình, Giang Phảng cúi đầu, khẽ chạm môi vào khóe môi cậu để thăm dò.
Nam Chu chủ động nhón chân, chủ động hôn lên môi Giang Phảng.
Cậu không hiểu hàm nghĩa của động tác thân thiết này, nhưng cậu rất thích.
Chạm vào cơ thể Giang Phảng, hôn lên làn da anh, đều là chuyện mang tới cảm giác vui vẻ cho cậu giống như chuyện học tập.
Giang Phảng đã không còn né tránh đụng chạm nữa.
Lần đầu tiên anh khống chế quyền chủ động trong tay mình với trái tim đập như trống. Anh dịu dàng cạy mở hàm răng Nam Chu, chạm vào đầu lưỡi nhỏ nhắn đáng yêu của cậu, mạnh mẽ hôn sâu.
Vẻ mặt Nam Chu vẫn bình tĩnh lạnh lùng, chỉ có cơ thể ấm áp, mềm mại.
Khác biệt thế này khiến anh không thể không yêu, không thể không hôn.
Hai người hôn nhau, vừa hôn vừa nhảy.
Quần áo hai người ma sát vào nhau phát ra tiếng vang khe khẽ trong tiết tấu nhạc nhanh, cả thế giới này chỉ có hai người nghe thấy.
Nhưng cuối cùng thì kế hoạch của Giang Phảng vẫn xuất hiện sơ hở.
Chỉ với một cái hôn mang theo hương rượu đã thành công hạ gục Nam Chu.
… Thể chất của cậu thực sự không thể chạm vào giọt rượu nào.
Khi Giang Phảng cõng Nam Chu rời khỏi quán bar, đôi vợ chồng trẻ với hai trái tim chột dạ đập cao quá đầu đã quay về khách sạn, ai cũng nơm nớp lo sợ.
Gió đêm trên đường rất ấm áp, có lẽ khoảng cấp ba, thổi gợn sóng lòng người.
Giang Phảng bước đi ngược gió, mua một chai mật ong phẩm chất không tệ, cõng Nam Chu về khách sạn.
Vừa mở cửa, Lý Ngân Hàng vẫn luôn ngồi đợi trong phòng suy nghĩ về cuộc đời bật dậy, nhìn thấy người bước vào là Nam Chu và Giang Phảng thì thở phào nửa hơi trước, nửa hơi kia vẫn nghẹn lại trong lồng ngực, không lên cũng không xuống được, khiến cô vô cùng khó chịu.
Giang Phảng vẫn tỏ ra bình thường, cởi áo măng tô Nam Chu, đun nước nóng pha mật ong cho cậu, ngồi xuống bên giường đút cậu từng chút một.
Nam Chu cũng không làm ồn, chỉ lặng im nằm ngửa trên giường, đôi mày cau chặt dường như đang nhắm mắt nghĩ tâm sự của riêng mình.
Sau khi hỏi rõ tại sao Nam Chu phải cõng về, Lý Ngân Hàng lại nghĩ về chuyện lúc nãy.
Cô ngồi ngay ngắn trên giường, đặt hai tay lên đầu gối:
– Anh Phảng
Ánh mắt Giang Phảng rời khỏi người Nam Chu:
– Sao thế?
Phía sau không trả lời.
Điều này khiến Giang Phảng cảm thấy bất thường.
Anh dùng khăn mặt ướt đắp lên trán Nam Chu, giọng nói không có bất cứ cảm xúc nào:
– Có chuyện gì thì hỏi đi.
Môi Lý Ngân Hàng mím thành một đường thẳng, không biết có nên nói hay không.
Quan hệ giữa bọn họ còn chưa đến mức có thể thẳng thắn với nhau, Lý Ngân Hàng đắn đo mình có nên vượt quá giới hạn hay không.
Nhưng Giang Phảng không định để chuyện này im lặng qua đi.
Anh nhìn khung ảnh bằng đồng bị oxy hóa viền xanh rì, trầm giọng nói:
– Nói chuyện với Thiệu Minh Triết rồi à?
Lý Ngân Hàng ho một tiếng:
– A… đúng…
Giang Phảng:
– Cô cố ý ở lại để tìm Thiệu Minh Triết thăm dò tình huống đúng không, hỏi được gì rồi?
Lý Ngân Hàng ấp úng một hồi, không nói được nên lời.
Giang Phảng cũng không cần cô phải trả lời:
– Nội dung gì đã khiến cô khó xử đến vậy?
– Anh ta đã nói Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi không phải con người trước mặt mọi người. Vậy nên, anh ta có đạo cụ gì có thể kiểm tra có phải người hay không hả?
– Cô ấp úng như vậy rốt cuộc có lời nào mà không thể nói ra?
– Anh ta đã dùng đạo cụ trên người tôi và Nam Chu đúng chứ?
– Cô đã sớm biết chuyện Nam Chu không phải con người rồi, vậy biểu hiện cảnh giác của cô là với tôi rồi. Thiệu Minh Triết đã nói với cô, tôi cũng không phải người à?
Rõ ràng Lý Ngân Hàng còn chưa nhắc tới câu nào liên quan cả mà Giang Phảng đã thờ ơ phỏng đoán và miêu tả ra toàn bộ quá trình.
Thậm chí giọng điệu của anh vẫn luôn ôn hòa, hệt như lúc dỗ dành Nam Chu uống mật ong.
Khi cô nổi hết da gà, Giang Phảng ngoảnh đầu, dùng đầu ngón tay khẽ sửa sang lại đuôi sam, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa:
– Cô tin anh ta, hay tin tôi?
Lòng Lý Ngân Hàng cũng rối cả lên, có miệng mà khó nói.
Thực sự thì Thiệu Minh Triết không hề lấy ra được chứng cứ hiệu quả nào để chứng minh lời hắn nói là đúng.
Nhưng hắn có thể chỉ ra Nam Chu không phải người.
Điều này khiến độ tin cậy của lời hắn nói tăng lên rất nhiều.
Thông tin mang tính oanh tạc này khiến Lý Ngân Hàng mơ mơ màng màng trở về phòng, cô càng nghĩ càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Khí chất vô cùng hòa nhã của Giang Phảng khiến cho bản năng của người ta cảm thấy sợ hãi. Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, không thể không khiến tim Lý Ngân Hàng lạnh ngắt.
Cô thầm nghĩ, bản thân mình là một con người ở bên cạnh một người không giống con người thì cũng nên có quyền sợ hãi chứ?
Giang Phảng cũng dễ dàng nhìn thấu tâm tư nhỏ bé kia của cô.
Anh lấy ra chai [Tequila Sự Thật] chỉ còn một chút từ trong túi đồ ra, đặt lên trên tủ đầu giường.
Anh hỏi:
– Còn nhớ thứ này chứ?
Lý Ngân Hàng gật đầu, sau đó “ừ” một tiếng khô khốc.
Với cương vị một quản gia trong nhà, cô biết rất rõ về tất cả đạo cụ và số lượng còn lại mà bọn họ đang có.
Giang Phảng nhắc nhở cô:
– Trong phó bản “Xâm nhập não bộ”, tôi đã dùng nó để tỏ tình với thầy Nam.
Anh bổ sung thêm một câu:
– Hữu dụng lắm.
Lời này thoạt nhìn không liên quan gì đến tình huống hiện tại cả.
Nhưng sau khi Lý Ngân Hàng nhìn thấy chai rượu chỉ còn dư chừng 100 ml, lập tức hiểu được ý của anh.
Suy nghĩ hỗn loạn của cô thoáng chốc ổn lại.
Điều kiện và quy định sử dụng [Tequila Sự Thật] rất rõ ràng.
Nếu Giang Phảng thực sự từng uống nó và có hiệu quả, vậy thì chắc chắn Giang Phảng là người.
Đây là nhận định của hệ thống, dù sao cũng tốt hơn phán đoán không rõ lý do của Thiệu Minh Triết.
Có lẽ thực sự giống như Giang Phảng đã nói, Thiệu Minh Triết có đạo cụ thăm dò đối phương có phải là người không.
Sở dĩ Thiệu Minh Triết kiểm tra sai bởi vì Nam Chu và Giang Phảng như hình với bóng, dẫn đến đạo cụ nhầm lẫn?
Nghĩ đến đây, cô thở phào một hơi, mồ hôi lạnh trên cơ thể hoàn toàn biến mất.
Xuất phát từ nội tâm, Lý Ngân Hàng vẫn bằng lòng tin tưởng người nhà mình hơn.
Chỉ cần Giang Phảng chịu giải thích cho cô nghe, cô sẽ bằng lòng tin tưởng.
Nếu không, cô nhất định sẽ chú ý đến mệnh đề mâu thuẫn trong lý luận của mình.
[Tequila Sự Thật] và thứ đạo cụ gì đó của Thiệu Minh Triết theo giả thiết đều được hệ thống cung cấp, dựa vào đâu mà đạo cụ của Thiệu Minh Triết xảy ra phán đoán sai lầm mà [Tequila Sự Thật] lại không?
Lý Ngân Hàng căn bản chẳng nghĩ sâu đến vậy, cô đã hoàn toàn thả lỏng tinh thần.
Vừa thả lỏng, cô cũng cảm thấy mệt rã rời.
Giọng của Giang Phảng tấn công trong cơn buồn ngủ, đúng lúc lại đẩy cô vào trong một hoàn cảnh an tâm hơn.
– Ngủ đi. – Giọng Giang Phảng như thôi miên – Tôi chăm sóc cậu ấy.
Lý Ngân Hàng lên tinh thần đi đánh răng rửa mặt, quay đầu nhìn Nam Chu đang mê man một lát mới cởi giày tất đắp chăn nhanh chóng thiếp đi.
Khi căn phòng hoàn toàn chìm trong im lặng, Giang Phảng trở mình nhìn về phía Lý Ngân Hàng đang yên tâm ngủ say.
Còn Lý Ngân Hàng thì chẳng hề hay biết gì về chuyện này.
… Ổn rồi.
Giang Phảng cũng nằm xuống, nắm lấy ngón tay Nam Chu, vuốt ve dọc theo đường vân tay của cậu.
Những lúc Nam Chu không cố ý dùng sức mạnh, lòng bàn tay cậu mềm mại, làn da trắng nõn nổi bật dưới ánh trăng bàng bạc, tôn thêm sự quỷ dị của hình xăm con bướm màu đen trên cổ tay.
Giang Phảng tháo choker trên cổ mình, áp hình xăm không bằng phẳng trên cổ tay cậu lên hình xăm K&M trên cổ mình.
Hai hình xăm chạm vào nhau, mang đến cảm giác ngứa ngáy kỳ diệu.
Giang Phảng ôm cậu.
Bỗng dưng, anh nghe thấy Nam Chu khẽ nói:
– Ôm.
Giang Phảng hỏi cậu:
– Tỉnh rồi à?
Hiển nhiên Nam Chu còn chưa tỉnh.
Âm thanh cậu phát ra không giống như nói chuyện mà giống như lẩm bẩm hơn:
– Ôm chặt, rất thoải mái.
Giang Phảng cười ra tiếng, nhỏ giọng dọa nạt cậu:
– Nhóc người giấy, tôi muốn trộm cậu mang đi.
Nam Chu dựa vào hõm vai anh, gật đầu, tỏ ra đồng ý:
– Ưm. Trộm đi đâu?
Giang Phảng im lặng.
Một lúc sau, anh ghé vào tai Nam Chu khẽ nói:
– Không, tôi nói sai rồi. Là cậu trộm tôi đi mới đúng.
Sau đó anh ôm Nam Chu, hôn lên má cậu, nụ hôn nhẹ nhàng và quý trọng.
Nam Chu cau mày.
Hơi rượu khiến cậu không hiểu lời Giang Phảng nói, cậu chỉ biết dính vào người anh vì nó vô cùng thoải mái.
***
So với cảnh tượng yên bình của bọn họ bên này, trong phòng phát sóng của đám sinh vật không gian đa chiều kia đang loạn hết cả lên.
– Vẫn chưa tra ra tên Thiệu Minh Triết là ai hả?
– Không có người này. Anh ta không phải người của chúng ta, cũng không phải con người! Thậm chí cũng chẳng phải người chơi!
– Đệt, anh nói với tôi không phải người chơi, vậy tại sao anh ta lại được tính thành người chơi trong phó bản kia?
– Tôi không biết, hệ thống vận hành không có vấn đề gì.
– Mẹ kiếp, anh ta đã làm mấy nhiệm vụ rồi?!
– Đây là lần thứ hai.
– Tín hiệu lần đầu tiên của anh ta xuất hiện khi nào?
– Đợi một lát, dòng thông tin quá hỗn loạn, tạm thời chưa thể tìm ra.
Bọn họ đã quanh quẩn trong vấn đề này mấy tiếng đồng hồ.
Kết luận duy nhất đáng tin cậy của bọn họ chỉ có Thiệu Minh Triết chính là vị khách không mời vừa xâm nhập vào trò chơi mấy ngày trước.
Các số liệu của hắn đang hiện trên bảng máy chủ của phòng phát sóng.
Thực ra không cần phải tốn công để so sánh.
Tất cả các số liệu của hắn đều rối loạn.
Bao gồm cả cột tên.
***
Một luồng hơi lạnh đột ngột ùa vào khiến Nam Chu bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngọt ngào.
Lần này cậu không uống nhiều, tỉnh táo rất nhanh.
Lúc này vừa đúng mười hai giờ đêm.
Gió thổi cây cối bên ngoài khách sạn lay động, cành lá va vào nhau nghe rì rào.
Tiếng đồng hồ thê lương vang lên bên ngoài, văng vẳng trên đường phố hình thành âm vọng trầm trầm trong không gian rộng rãi.
Giang Phảng vừa mới ngủ đã bị động tác của cậu đánh thức.
Nam Chu nhắm mắt suy nghĩ một lát, chợt mở mắt ra, nhỏ giọng tuyên bố:
– Tới rồi.
Lý Ngân Hàng cũng thức giấc, hai mắt lim dim, mơ màng hỏi:
– Cái gì tới.
Luồng khí âm u quen thuộc thâm nhập vào trong tiếng chuông kêu, ngay cả tiếng cành lá lay động cùng tiếng côn trùng râm ran bên ngoài cũng im bặt.
Nam Chu khẽ nói:
– Quỷ.
Nói chính xác hơn là quỷ giáng của Sampo.
Từ tối qua đến giờ, lão đã mất cả một ngày một đêm để suy nghĩ đối phó với bọn họ thế nào, nên cầu hòa hay chống đối.
Mà âm khí tràn ngập trong khách sạn bây giờ chính là đáp án của Sampo.
Nắm bắt cơ hội, giết chết bọn họ.
Hết chương 176
------oOo------