Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 174: Tà giáng (Mười chín)




***

Cuộc điện thoại bất ngờ ngoài ý muốn khiến khi về đến căn nhà ở chợ đêm Sushar, trong lòng và trong mắt lão đều hoang mang.

Lão bước vào cửa, ôm đầu ngồi xuống, rầu rĩ nhìn một dãy hũ đất sét vàng kia với khuôn mặt chết lặng, đầu óc suy nghĩ như bay.

Lão không hiểu được làm sao ba người kia có thể sống sót.

Trừ phi bọn họ đã nói ra biển lặn đêm nhưng lại không một ai xuống nước.

Song, không xuống nước làm sao có thể vớt được chiếc hũ và tìm được máu của lão trên hũ chứ?

Lẽ nào năng lực của giáng đầu sư trẻ tuổi kia đã mạnh đến mức có thể phá giải giáng đầu xuyên qua không gian?

Hay bọn họ dùng giáng khắc chế giáng nhỉ?

Hay bọn họ có thể sai khiến quỷ giáng mạnh hơn?!

Rất nhiều câu hỏi khiến đầu óc Sampo hình thành một lốc xoáy nhỏ, quấn tất cả những suy nghĩ vào với nhau, đánh tan tác như máy trộn bê tông, đánh tới mức lão đứng ngồi không yên.

Có quá nhiều vấn đề lão không nghĩ ra nổi.

Hệt như vấn đề đơn giản nhất mà lão không hiểu: Tại sao bọn họ còn dám gọi điện đến cho lão?

Thanh niên cười khẽ trong điện thoại đã nói có thể gọi bọn họ là “Chu”.

Sau khi về nhà, Sampo vội vàng giở tất cả những sách tông giáo có liên quan đến “Chu”, tìm xem bọn họ là người thừa kế của chi giáng đầu nào ở Đông Nam Á.

Tìm kiếm không có kết quả, Sampo phá lệ gọi điện thoại suốt đêm với mấy giáng đầu sư mà ông ta quen biết.

Đáp án đều là “không”, “không quen biết”, “chưa từng nghe thấy”.

Hình tượng ba du khách bình thường đến từ nơi đất khách trở nên tà ác và thần bí trong mắt Sampo.

Không thể nào đơn giản như vậy được.

Nhất định bọn họ đã chuẩn bị trước khi tới đây với mục đích gì đó.

…Xét trên một ý nghĩa khác, suy nghĩ lung tung của Sampo cũng rất chính xác.

Sau một hồi lao lực suy nghĩ, thời gian dần trôi đến hai giờ sáng.

Sampo bóp chặt chiếc điện thoại kiểu cũ, chán nản ngã ra giường.

Mấy con chuột xám lão nuôi để thử giáng đầu chưa được ăn cơm nên kêu chít chít ầm ĩ trong lồng, ồn tới mức sắc mặt lão biến đổi. Sampo không thể nhịn nổi nữa, lão đứng dậy đi đến bên lồng, bóp chết con chuột ầm ĩ nhất, quăng cái xác máu thịt bầy nhầy xuống đáy lồng.

Những con chuột khác nháy mắt im lặng, con nào con nấy chui vào trong góc lồng, cuộn mình lại.

Trái tim Sampo chẳng hề nhẹ nhõm hơn bởi màn giết chóc này.

Lão lắc bàn tay đầy máu tươi, về bên giường, thở ra một hơi ảo não với hàng hũ đất sét vàng bên chân tường.

Một lọn tóc mướt mồ hôi dán lên má lão, nhưng lão chẳng còn lòng dạ nào mà sửa sang.

Bình thường Sampo khá chăm chút cho mình, ít khi lão mất khống chế tinh thần thế này.

Nếu đối phương sử dụng giáng máu nguyền rủa lão ngay, lão cũng sẽ không phiền lòng như lúc này.

Giáng đầu sư dùng thuật đấu với nhau là chuyện thường tình.

Ai có bản lĩnh của riêng người đấy, xem ai chết trong tay ai là được.

Nhưng một câu nhẹ nhàng “giao lưu học hỏi” của Nam Chu lại khiến lão hoàn toàn không hay biết bọn họ đang định làm gì.

Lão lẩm nhẩm từ này cả trăm lần, nghiền ngẫm hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không phát hiện ra được gì.

Sampo không tin đối phương thực sự muốn học tập gì đó từ mình.

Lẽ nào muốn báo thù?

Lão đã dùng giáng đầu giết chết không ít người, lẽ nào bọn họ được thuê đến tìm lão để báo thù?

Lẽ nào… Nam Chu chính là giáng đầu sư có tài năng bẩm sinh, tuổi trẻ tài cao, muốn khiêu chiến tất cả giáng đầu sư để chứng minh thực lực của mình?

Tóm lại không thể chỉ “giao lưu học hỏi” được.

Sampo siết chặt tay đến mức đổ mồ hôi, cuối cùng lão quyết tâm phải gọi hỏi cho ra lẽ.

Song, khoảnh khắc đầu bên kia truyền tới âm thanh ngái ngủ của nam, ông ta mới phát hiện, đối phương đã dùng điện thoại bàn của trung tâm du lịch bên bờ biển để liên lạc với lão.

Nói cách khác, đối phương hoàn toàn biết được điện thoại và vị trí của lão.

Mà khi đối phương không để ý đến lão, lão còn không thể liên lạc được với đối phương.

***

Trong lúc Sampo đang lo âu đi qua đi lại bên giường, nghiền ngẫm tâm tư của Nam Chu thì đội Nam Chu đã kết thúc chuyến dạo chơi chợ nổi đêm ở khu vực lân cận, ăn một bụng hải sản và nghỉ ngơi trong chiếc xe việt dã đỗ dưới trời sao.

Bọn họ rất thoải mái khi đối diện với tình cảnh trước mắt.

Nói theo ngôn ngữ của Giang Phảng thì thế này…

– Nếu thao tác giáng đầu là người vậy thì đơn giản rồi. Người sẽ dễ xử lý hơn.

Có lời này làm thuốc an thần, ngay cả Lý Ngân Hàng cũng không nôn nóng nữa.

Cô ngủ ở ghế sau, bởi vì chơi mệt quá cho nên còn không kịp gỡ cả búi tóc ra.

Nam Cực Tinh chui vào trong búi tóc của cô, tự cho rằng mình đã tìm được một điểm dừng chân không tệ, nó giấu mình ở bên trong, đánh một giấc say sưa.

Nam Chu ngả chiếc ghế phụ nghỉ ngơi.

Giang Phảng nằm trên ghế lái.

Nam Chu không ngủ được, đang nghịch các ngón tay rủ xuống của Giang Phảng như chơi đàn, ấn lên từng ngón một lượt, rồi ấn về theo chiều ngược lại.

Vốn dĩ Giang Phảng cũng chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác ngứa ngáy khiến cho anh thấy rất vui vẻ, không muốn quấy rầy đến cậu.

Giang Phảng quan sát rất đúng, Nam Chu thông qua đụng chạm để thể hiện sự yêu thích của mình.

Cậu luôn nghiên cứu những đối tượng mình quan tâm như một thứ mới mẻ, nhất định phải làm rõ từ trong ra ngoài mới được.

Nam Chu chạm vào đôi môi mềm mại của Giang Phảng, vòng qua mái tóc đuôi sam của anh, dùng ngón tay quấn quấn nó, sau đó chạm vào cánh mũi cong cong cùng với nhân trung xinh đẹp.



Sự đụng chạm của cậu không hề mang theo ý dâm loạn mà chỉ đơn thuần tò mò nhiệt độ cơ thể của anh.

Giang Phảng bị cậu sờ bật cười, nhắm mắt hỏi cậu:

– Chơi cả ngày rồi không mệt à?

Nam Chu không chột dạ vì bị bắt tận tay, cậu tiếp tục thực hiện động tác của mình:

– Không mệt.

Lượng vận động như thế đối với Nam Chu không đáng là bao.

Giang Phảng ừ một tiếng:

– Tôi biết rồi.

– Biết gì?

– Sau này dẫn cậu ra ngoài có thể chơi mấy thứ kích thích hơn.

Quả nhiên, Nam Chu trở nên phấn khởi:

– Thứ gì kích thích hơn?

Trong khi hỏi câu này, cậu đang vuốt ve cái tai ửng đỏ của Giang Phảng.

Cậu càng chạm vào, màu sắc nơi đó càng trở nên đậm hơn.

Phản ứng ấy khiến cậu cảm thấy mới mẻ, vì thế không ngừng vuốt tới vuốt lui tỏ ra hứng thú lắm.

Trong đầu Giang Phảng đang hiện lên những hình ảnh đứng đắn như leo núi, nhảy dù, trượt tuyết, việt dã cực hạn và lướt sóng trên không.

Nhưng bàn tay kia không chịu đứng đắn, nó như thể đang quyến rũ anh.

Bị đùa nghịch lâu như vậy, Giang Phảng lựa chọn đánh trả, anh thuận tay khẽ nhéo vào ngực cậu.

Anh chọn đại một điểm đánh trả, song Nam Chu bị anh chạm vào ngực, cơ thể mềm nhũn như bị điện giật, bất giác phát ra một tiếng rên khe khẽ.

– Ưm…

Ngay không gian nhỏ hẹp và cực kỳ yên tĩnh này, chỉ một tiếng động khẽ thôi cũng rõ ràng lạ thường.

Hai người đều giật mình.

Nam Chu cúi đầu.

Cách lớp áo sơ mi, cậu có thể cảm nhận được nơi đó xuất hiện phản ứng ngứa ngáy, như chiếc đuôi nhỏ gồ lên dưới áo sơ mi trắng, mang theo cả màu đỏ máu.

Nam Chu tò mò hỏi:

– Tại sao?

Giang Phảng cũng không ngờ điểm mẫn cảm của Nam Chu lại khác thường đến vậy, trái tim anh nóng lên, dốc lòng dạy dỗ:

– Độ mẫn cảm của từng bộ phận và da trên cơ thể mỗi người khác nhau.

Nam Chu phân tán sự chú ý, cậu vươn tay ra sờ soạng ngực Giang Phảng một phen như anh đã làm.

Quả nhiên, sắc mặt Giang Phảng vẫn bình thường, không có quá nhiều phản ứng.

Nam Chu dùng từ ngữ quen thuộc để thể hiện sự khẳng định:

– À…

Giang Phảng cười hỏi:

– Đúng không?

Không ngờ sự dạy dỗ tận tay của anh đổi lại Nam Chu kiểm tra và nghiên cứu cơ thể anh kỹ càng hơn.

Cậu muốn phân tích độ mẫn cảm ở chỗ nào trên cơ thể anh có thể tương đương với ngực mình.

Tinh thần khám phá đến cùng và động tác suồng sã của Nam Chu rõ ràng đã khiến cho Giang Phảng càng thêm chật vật.

Nhịn chừng năm phút, cuối cùng Giang Phảng cũng không thể chịu được nữa, một tay chống cơ thể lăn vòng đè lên người Nam Chu.

Nam Chu còn chưa thăm dò xong, bây giờ lại bị khống chế, cậu cũng không có ý chống cự hoặc phản kháng, chỉ ngước mắt lên nhìn anh. Dưới bầu trời đầy sao động lòng người bên ngoài cửa sổ, hàng mi dài tôn lên đôi mắt vừa đen vừa sáng như bảo thạch, càng thêm quyến rũ.

Chỉ cần một chút ánh sáng, quái vật sinh ra từ ánh sáng như Nam Chu sẽ đẹp say đắm lòng người.

Ít nhất về điểm này, tác giả Vĩnh Vô đã thiên vị cậu.

Trong những tác phẩm sau này của Vĩnh Vô, rất ít nhân vật nào đẹp được như cậu.

Nam Chu ung dung đặt chân trần lên góc giữa ô chứa đồ và gương chiếu hậu, cậu hơi dạng chân ra để Giang Phảng có nhiều không gian hơn.

Cậu nghiêng đầu khẽ hỏi:

– Anh lại muốn hôn tôi à?

Giang Phảng trả lời:

– Không chỉ có thế.

Khóe môi Giang Phảng luôn vểnh lên như một thói quen.

Chẳng qua cảm xúc trong mắt khiến Nam Chu cảm thấy xa lạ.

Nam Chu không sợ lạ, hay đúng hơn, càng không biết thì cậu càng cảm thấy hứng thú.

Nam Chu vươn tay chạm vào khóe mắt Giang Phảng.

Cậu không cảm thấy có vấn đề gì, mãi đến khi ngón tay bị Giang Phảng nắm chặt.

Giang Phảng dùng sức không nhẹ khiến Nam Chu phát đau.

Mặc dù Nam Chu có thể kịp thời rụt tay về, nhưng xét thấy cơ thể của cậu giỏi chịu đựng, cậu không nỡ để Giang Phảng nắm vào khoảng không bèn để anh nắm lấy.

Một tay Giang Phảng nắm lấy tay cậu, tay kia che đôi mắt cậu đi.

Hình thể của anh là sự kết hợp giữa vẻ cao lớn của người châu Âu và mảnh dẻ của người châu Á, có điều so với Nam Chu thì anh vẫn cao lớn hơn.

Anh có thể hoàn toàn bao phủ lên người Nam Chu một cách vừa vặn.

Tiếp theo, Nam Chu cảm nhận được thứ gì đó, hơi thở trầm xuống.



Nhưng cậu không đẩy Giang Phảng ra, mà chỉ vươn tay nắm lấy áo Giang Phảng, vải áo mềm mại bị cậu nắm nhăn nhúm.

Chuyện xảy ra ngay sau đó khiến Nam Chu nhớ tới chuyện xảy ra vào mấy tiếng trước.

Giang Phảng đang dạy cậu bơi, cùng cậu đứng giữa con sóng cả, ôm nhau dập dềnh trong nước.

Con sóng cả lấp lánh dưới ánh mặt trời, nó xao động và sóng sánh.

Con sóng ấy như chấn động từ sâu trong tim của biển lớn, dịu dàng khiến người ta say mê.

Dây dưa gần nửa tiếng đồng hồ, trong mớ cảm xúc ngổn ngang không rõ, Nam Chu làm bẩn mất quần âu của mình.

Giang Phảng cũng không bắt nạt cậu nữa, anh buông tay, cúi đầu nhìn chằm chằm nhóc người giấy của mình.

Quần áo hai người vẫn chỉnh tề nhưng nhịp thở bất ổn hiếm thấy.

Nam Chu sững người.

Cậu ngây ra một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào cảnh đêm bao la ngoài cửa sổ, hoang mang không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thấy cậu như vậy, Giang Phảng có chút buồn cười. Anh nhéo mũi cậu, sau đó gọi cậu hoàn hồn:

– Không định đi xử lý hả?

Nam Chu đau đầu chóng mặt:

– Ừ.

Giang Phảng lịch lãm mở cửa xe giúp cậu, dắt cậu tới một gian nhà vệ sinh công cộng ở gần đây, trong lúc Nam Chu tự xử lý cho mình, anh tìm một gian trống nhanh chóng xử lý vấn đề của mình.

Xong xuôi, anh lại dắt Nam Chu vẫn còn ngây ngốc về xe.

Đêm nay là lần đầu tiên Nam Chu bị đả kích tinh thần đến ngây người thế này. Đến khi ngồi vào xe rồi, đầu óc cậu vẫn trống rỗng, chỉ cảm thấy rất thoải mái. Cậu ngừng suy nghĩ, co chân nằm ngủ luôn.

Cậu không biết, sau khi cậu ngủ, Giang Phảng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu không cần dè dặt, một lúc lâu sau anh mới ngủ.

Ba người ngủ một giấc ngon lành, đến tận mười giờ sáng hôm sau mới tỉnh.

Trải nghiệm qua cảm giác ấy, Nam Chu cũng không cảm thấy lúng túng.

Chẳng qua trong đầu cậu như mọc thêm một sợi dây thần kinh, không đề cập chuyện tối qua với Lý Ngân Hàng.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, bọn họ lại bước trên hành trình.

Bọn họ tới một nông trường vừa mở chơi cả ngày, cho lạc đà Alpaca và cừu ăn, cưỡi ngựa lùn, tự tay làm một bữa nướng tươi ngon trước cảnh hồ tươi đẹp.

Còn chợ đêm Sushar hoàn toàn không nằm trong phạm vi kế hoạch hành trình ngày hôm nay của bọn họ.

Bọn họ kết thúc hành trình của một ngày, trở về khách sạn trả chìa khóa cho con gái chủ nhà. Vừa lên tầng thì bất ngờ nhìn thấy bầu không khí hầm hè giữa Thiệu Minh Triết và Tào Thụ Quang trên hành lang khách sạn.

Cả ngày hôm nay trời đều nắng to, nhiệt độ cao nhất lên tới ba mươi hai độ.

Cho dù bây giờ mặt trời đã ngả về Tây, nhiệt độ cũng chỉ còn tầm hai lăm, hai sáu độ.

Điều này càng thể hiện bộ trang phục không phù hợp với khí hậu nhiệt đới của Thiệu Minh Triết quái dị cỡ nào.

Lúc này, Thiệu Minh Triết ăn mặc kín mít chỉ để lộ ra đôi mắt đứng dựa vào tường, lạnh lùng nhìn chiếc thảm cũ xù lông trên hành lang.

Tào Thụ Quang nổi giận đùng đùng đứng cách đó không xa.

Lý Ngân Hàng phát hiện bầu không khí không ổn, đứng yên tại chỗ không cử động.

Nam Chu không suy nghĩ gì nhiều. Cậu bước lên mấy bước hỏi:

– Sao thế?

Tào Thụ Quang kéo Nam Chu, thì thầm tức giận bên tai cậu:

– Anh ta là tên thần kinh!

Nam Chu nhìn Tào Thụ Quang nắm vạt áo mình, hơi ngạc nhiên vì tại sao anh ta có thể thân thiết với mình như thế.

Tào Thụ Quang căm giận:

– Tôi và vợ đi gần đây ăn tạm bữa cơm, định về nghỉ ngơi thì vừa hay gặp anh ta ra ngoài. Vợ tôi cảm thấy tò mò hỏi tại sao anh ta luôn đút tay trong túi, rốt cuộc thì đang giấu giếm thứ gì… Cậu thấy đấy, anh ta cứ lén lút thế kia, ai biết được anh ta giấu thứ gì trên người. Ngờ đâu anh ta như phát điên, xông lên đẩy ngã vợ tôi.

Anh ta càng nói càng tức, quay đầu hùng hổ chỉ thẳng Thiệu Minh Triết:

– Anh không xin lỗi thì không được đi!

Nam Chu:

– Chị Mã đâu rồi?

Tào Thụ Quang không suy nghĩ nhiều:

– Tôi bảo cô ấy về phòng rồi. Đây là chuyện giữa hai người đàn ông. Nếu như có đánh nhau lẽ nào còn bắt cô ấy xem à?

Nghe thấy lời này, Thiệu Minh Triết ngước mắt lên nhìn Tào Thụ Quang. Hắn nói:

– Không phải.

Tào Thụ Quang đang tức giận, nghe thấy hũ nút chợt mở miệng ra nói chuyện thì lập tức mỉa mai:

– Sao nào, anh không phải đàn ông à?

Thiệu Minh Triết:

– Không phải.

Tào Thụ Quang cực ghét cách nói chuyện nhả từng chữ từng chữ một thế này, đang định nổi nóng…

Thiệu Minh Triết nhìn anh ta, nhỏ giọng nói:

– Cả hai, đều không phải người.

Hết chương 173

 

------oOo------