***
[Ngày nghỉ của Tiểu Minh cũng giống như tất cả các học sinh tiểu học bình thường khác.]
[8:00, Tiểu Minh mở mắt chào đón một ngày bình thường.]
[9:00, Tiểu Minh không muốn làm bài tập, nhưng vẫn không thể không mở cặp sách ra.]
[12:00, Tiểu Minh nấu một bữa cơm đơn giản.]
[13:00, Tiểu Minh nằm trên giường, mơ một giấc mơ.]
[15:00, Tiểu Minh thức dậy, cậu bé phải làm bài tập thủ công. Cậu bé ghét thủ công, nhưng cậu bé không thể không làm.]
[18:00, Tiểu Minh mở máy tính lên, chơi trò chơi mà cậu bé yêu thích nhất.]
[20:00, Tiểu Minh bắt đầu viết nhật ký, ghi lại sinh hoạt của một ngày nay.]
[21:00, Tiểu Minh gội đầu.]
[22:00, Cậu bé chìm sâu trong mộng đẹp. Lại là một ngày yên bình qua đi.]
[Đây chính là mỗi ngày của Tiểu Minh.]
[Trò chơi chính thức bắt đầu khi kim đồng hồ điểm tới 24 giờ.]
[Thời gian của trò chơi là 7 ngày.]
[Trước khi thời gian kết thúc phải tìm được cánh cửa rời khỏi đây.]
Lý Ngân Hàng không nói được gì.
Cảm giác hòa nhập vào hoàn cảnh rất mạnh mẽ, dường như cô đang quay lại kỳ nghỉ hè ác mộng khi bị ép phải giám sát đứa cháu làm bài tập.
Đợi khi hoàn cảnh xung quanh dần được tổng hợp hoàn thành từ những con số hỗn loạn. Nam Chu phát hiện cậu và bảy người khác đang đứng trong phòng khách của một căn hộ dân cư bình thường.
Đây là một căn hộ gia đình ấm áp.
Ba phòng ngủ hai phòng khách, khoảng 100 mét vuông.
Tường phòng khách có treo một bức tranh thêu chữ thập thủ công, trang hoàng tinh thế, ba đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp ở chính giữa, ẩn giấu ý “Cả nhà bình an”.
Vách tường đồng nhất màu vàng nhạt êm dịu có sự liên hệ thay đổi sắc thái với màu cam vàng của ánh đèn, chuyển tiếp rất tự nhiên và hài hòa.
Chiếc đồng hồ con gấu treo ở phòng khách và khung cảnh tối đen im lìm bên ngoài cửa sổ nói với bọn họ, bây giờ đã gần tới mười hai giờ đêm.
Tất cả mọi thứ ở nơi này đều rất bình thường.
Điểm kỳ lạ duy nhất ở đây là, phòng khách lớn đến vậy mà lại không có một cánh cửa nào thông ra bên ngoài.
Tìm kiếm “cánh cửa” rời khỏi có nghĩa là suy nghĩ tìm cách để rời khỏi căn phòng này sao?
Ánh đèn vàng chiếu lên mỗi người, trên mặt đất bảy tám bóng đen đan xen vào nhau hỗn loạn.
Tổng cộng có tám người chơi, dựa theo vị trí đứng ban đầu của mỗi người, có thể đoán được ra người chơi chia làm ba đội.
Bọn họ cẩn thận quan sát lẫn nhau.
Không ai lên tiếng đầu tiên phá vỡ im lặng.
Nam Chu, Giang Phảng, Lý Ngân Hàng là một đội.
Ngoài ra còn một đội ba người, cũng là hai nam một nữ.
Cô gái trong đội ấy khoảng tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ khôn khéo giỏi giang.
Trong hai người đàn ông có một người cao lớn, nhìn thân hình rõ ràng là đã trải qua rèn luyện có hệ thống, múi nào ra múi ấy, giống như huấn luyện viên thể hình.
Người còn lại gầy gò như khỉ, khi hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, đầu không chuyển nhưng ánh mắt lại đảo tới đảo lui, cái vẻ đáng khinh hèn mọn giống như kẻ trộm.
Đội còn lại là đội hai người, tính chất có chút đặc biệt.
Trong đó có một người ngồi xe lăn.
Lý Ngân Hàng nhìn thấy vậy, không khỏi thương xót trong lòng.
Ngay cả người tàn tật cũng bị kéo vào, hệ thống thật sự không phải là người.
Người đàn ông ngồi xe lăn khoảng đầu ba mươi tuổi, khí chất tinh anh lạnh như băng tuyết, có chút tương tự như Nam Chu, nhưng lại thuộc hai phong cách hoàn toàn khác xa nhau.
Nam Chu là kiểu người tình cảm lạnh nhạt và thần bí, người kia lại là kiểu chững chạc, nhã nhặn và lịch sự.
Trong hoàn cảnh này, anh ta ăn vận vẻ nhàn nhã nhưng vẫn thể hiện phong độ và thân phận đặc biệt, trên người còn thoang thoảng mùi hương nước hoa bạch trà của Bvlgari.
Anh ta mở miệng giới thiệu với Nam Chu, người gần anh ta nhất:
– Tôi là Ngu Thoái Tư, Luật sư. Đã trải qua bốn nhiệm vụ.
Khi anh ta giới thiệu xong, thật lâu sau đó không có ai đáp lời.
Luật sư Ngu vịn tay xe lăn quay đầu lại, liếc mắt nhìn có vẻ bất đắc dĩ:
– Chào đi.
Người thanh niên nhỏ hơn anh ta tầm bảy tám tuổi đang ngó xung quanh nghe vậy, ngoan ngoãn “vâng” một tiếng:
– Trần Túc Phong, học đại học năm thứ tư.
Người thanh niên có đôi mắt cún con rủ xuống, nhìn giống như kiểu nam sinh theo hệ thể thao sáng lạn có chút tiếng tăm trong trường học. Có điều vẫn không thể rũ bỏ khí chất học sinh được, đôi mắt nhìn người ta vừa sạch sẽ lại vừa thẳng thắn.
Nam Chu:
– Nam Chu, giáo viên mỹ thuật. Lần đầu tiên làm nhiệm vụ chính thức.
Ngu Thoái Tư gật đầu, lại quay ra nhìn Giang Phảng:
– Bạn bè quốc tế hả?
Giang Phảng:
– Đúng, coi như một nửa thôi. Tôi tên là Giang Phảng, học sinh trao đổi quốc tế, học ngành âm nhạc.
Lý Ngân Hàng: Anh không phải là người thất nghiệp ư?
Nhưng cô vẫn tiếp lời nói về tên họ và nghề nghiệp của mình.
Người đàn ông giống khỉ còm kia nghe vậy vỗ tay cười hì hì:
– Ha ha, vừa vặn, chúng ta có tám người, tám hoạt động, chắc là mỗi người làm một việc rồi. Giáo viên mỹ thuật có thể làm thủ công. Học sinh trao đổi à, có lẽ không làm được chuyện gì khác, ngủ thôi cũng được ấy nhỉ.
Lý Ngân Hàng cau mày, cảm thấy không thoải mái.
Mọi người trao đổi thông tin với nhau, tại sao đến phiên hắn ra lệnh chứ?
Nam Chu hoàn toàn không để ý tới hắn, tiếp tục nói chuyện với Ngu Thoái Tư:
– Chúng tôi vừa mới qua màn chơi thử.
Ngô Thoái Tư cũng nhìn cậu không chớp mắt:
– Không sao, cứ từ từ từng bước một.
Giang Phảng cũng hỏi:
– Trước kia anh đã từng qua phó bản kinh dị chưa?
Ngu Thoái Tư:
– Ừm, đã qua hai lần, có điều hoàn cảnh của cửa lần này có hạn chế nhiều so với cửa trước.
Khỉ còm bị ngó lơ một bên: …
Huấn luyện viên thể hình cao lớn dùng ánh mắt chứa bất mãn nhìn về phía người phụ nữ giàu kinh nghiệm trang điểm đẹp đẽ kia.
Người phụ nữ nhìn khắp phòng khách một lần, thì thầm nói nhỏ mấy câu với huấn luyện viên thể hình.
Huấn luyện viên thể hình gật đầu, vỗ tay hai cái, thô bạo ngắt lời bọn họ.
– Yên lặng nào mấy người này, – Giọng điệu của anh ta giống như đang huấn luyện đàn em – Bây giờ không phải là thời gian nói chuyện linh tinh, chúng ta phải phân chia nhiệm vụ trước đã.
Lý Ngân Hàng có hơi khó chịu.
Nhưng mà, khi ánh mắt cô vô ý liếc nhìn qua bảng giao diện trò chơi, cô suýt chút nữa đã phải nghi ngờ cuộc đời.
Trong nhật ký nhiệm vụ có thông tin về đội ngũ hiện tại, có thể xem tên họ và cấp bậc của tám người chơi trong phó bản.
Tên đội của hai người Ngu Thoái Tư và Trần Túc Phong là “Nam Sơn”, Ngu Thoái Tư cấp 9, Trần Túc Phong cấp 8.
Đội ba người còn lại tên là “Thuận Gió”, đều là cấp 10.
Bản thân cô là cấp 2 cô độc.
Mà hai boss sau lưng cô, không biết đã biến thành cấp 1 từ khi nào, trở thành người mới còn mới hơn cả cô.
Tự dưng cô lại là người có tích điểm cao nhất trong ba người.
Lý Ngân Hàng cho rằng mình hoa mắt, vội vàng kiểm tra thuộc tính của đồng đội.
Nam Chu đã dùng 750 tích điểm mà mình giành được khi qua cửa chơi thử để đổi lấy hai ô vật phẩm, mỗi ô trị giá 300 tích điểm.
Trừ đi 10 tích điểm dùng để ước nguyện, cộng thêm phát hiện phần thưởng ẩn được 5 tích điểm. Cậu chỉ còn lại 145 tích điểm, bị trừ thẳng xuống cấp 1.
Giang Phảng còn quá đáng hơn cả cậu. Mở hai ô chứa vật phẩm, còn đổi hai món đồ khác, nhìn tích điểm sắp xuống dưới 100 tới nơi.
Lý Ngân Hàng: Cho dù điểm này không phải là của cô, nhưng cô vẫn không nhịn được đau thịt cho hai người bọn họ.
Nhìn theo bảng tích điểm bày ra ở đó, “Thuận Gió” căn bản không để ba con gà người mới của đội “Lập Phương Chu” vào trong mắt.
Bọn họ nắm bắt thời gian, đoạt lấy quyền phát ngôn nhiệm vụ từ “Nam Sơn”, đội chỉ kém bọn họ một chút.
Cách chơi của trò này đã tương đối rõ ràng.
Tám hoạt động, rõ ràng là ứng với tám người chơi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là muốn bọn họ phải chia nhau ra làm việc, tại thời gian nhất định hoàn thành việc tương ứng.
Như vậy, bất đồng tới rồi đây.
Thời gian hoàn thành của tám hoạt động có dài có ngắn, có khó có dễ.
Thời gian càng dài, khả năng chuyện xấu xảy ra sẽ càng lớn.
Ví dụ như, ai sẽ chủ động làm chuyện thời gian dài, độ khó cao, biến đối lớn như “đi ngủ” hay “làm thủ công” đây?
Hai tay Ngu Thoái Tư đặt trên đùi, ra hiệu cho bọn họ nhìn:
– Chuyện tôi có thể làm không nhiều lắm.
Huấn luyện viên thể hình đánh giá anh ta:
– Anh què thật ấy à?
Trần Túc Phong khó chịu, bước lên trước:
– Mấy người có ý gì?
Ngu Thoái Tư giơ tay lên, khẽ cản trước hông Trần Túc Phong, dùng mu bàn tay đẩy đẩy cậu ta về phía sau.
Huấn luận viên thể hình cũng chẳng ngại mấy chuyện bạo lực không dùng não này:
– Hỏi thôi ấy mà, tôi chỉ sợ có người lại viện cớ rồi lười nhác.
– Này, nếu anh đã không thể cử động vậy thì chuyện nằm ngủ buổi tối giao cho anh nhé, – Khỉ còm nói – Dù sao cũng không cần anh làm chuyện gì khác.
Ngu Thoái Tư thờ ơ đáp:
– Được.
Anh ta đồng ý quá nhanh lại khiến cho người phụ nữ lão luyện tên Thẩm Khiết kia cau mày.
Cô ta là đại não của “Thuận Gió”, nhất định phải suy nghĩ tất cả mọi việc chu toàn.
Trò chơi đã giải thích rất rõ ràng, qua mười hai giờ, trò chơi chính thức bắt đầu.
“Ngủ”, là chuyện đầu tiên mà “Tiểu Minh” phải làm.
Bởi vậy, nó rất có khả năng sẽ bao gồm thông tin mấu chốt để tìm ra lời giải.
Chuyện quan trọng như vậy, nếu như giao cho người của “Nam Sơn” làm, chẳng phải quyền chủ động sẽ bị bọn họ nắm trong tay sao?
Lỡ như bọn họ che giấu thông tin gì quan trọng thì phải làm thế nào?
Trong lúc Thẩm Khiết đang do dự, thanh niên con lai đẹp trai trong đội gà tơ kia có động thái.
Giang Phảng lấy một bộ bài mới dưới bàn trà thủy tinh ra:
– Sắp xếp tùy tiện thế này sẽ dẫn tới tranh chấp, cũng lãng phí thời gian.
Anh đưa ra biện pháp giải quyết khác:
– Hay là chúng ta rút bài đi.
Anh mở bộ bài ra, lấy ra tám lá bên trong, cho mọi người xem từng lá một.
– Át Cơ tới 8 Cơ.
– Trong nhiệm vụ bao gồm tổng cộng tám hoạt động, xếp theo thứ tự thời gian.
– Át Cơ đại diện cho làm bài tập vào lúc 9 giờ, 8 Cơ đại diện cho giấc ngủ từ 10 giờ tới 8 giờ sáng hôm sau.”
– Ai rút được gì thì làm chuyện đó. Nếu như có ý kiến về việc mình phải làm thì có thể trao đổi trong nội bộ đội ngũ, không thể đổi với đội khác.
– Thế nào?
Huấn luyện viên thể hình và khỉ còm không hẹn trước mà cùng liếc mắt nhìn Thẩm Khiết, thăm dò ý kiến của chị ta.
Thẩm Khiết gật đầu.
Chuyện này cũng hợp lý.
Thấy mọi người không đưa ra ý kiến phản đối, Giang Phảng cười ôn hòa rồi xếp xấp bài mỏng cẩn thận, chậm rãi xáo bài.
Động tác tay của anh thoạt nhìn khá vụng về, số lượng bài trong tay lại ít. Ban đầu anh xáo rất chậm, sau đó xáo nhanh hơn, còn bất cẩn làm rơi mất một lá.
Giang Phảng nói câu “xin lỗi” đồng thời liếc nhìn Nam Chu, sau đó cúi xuống nhặt lá 2 Cơ thuận tay nhét vào trong xấp bài.
Xáo bài thêm mười mấy lần nữa xong, anh mới đặt bài lên trên bàn trà, dùng một ngón tay gạt nó đều ra.
Anh lùi về phía sau:
– Mọi người chọn trước đi, tôi lấy cuối cùng.
Mọi người nhìn bài, ai cũng không muốn chạm vào.
Nam Chu nhớ tới lúc Giang Phảng làm rơi quân 2 Cơ và ánh mắt nhìn mình đầy hàm ý, còn có cả động tác nhanh chóng cào một vết móng tay lên hoa văn màu lam sẫm phía sau lá bài 2 Cơ. Cậu cũng hiểu được Giang Phảng muốn mình làm gì.
Cậu là người đầu tiên ra tay, rút lấy lá bài 2 Cơ đã được đánh giấu.
Những người khác thấy có người chọn nên cũng đều tự mình ra tay rút một lá bài.
Bài của Ngu Thoái Tư là do Trần Túc Phong lấy giúp.
Sau khi rút xong, có người vui có người lo.
Chỉ có biểu cảm bình tĩnh của Nam Chu là thoáng hiện chút hoang mang.
Cậu tận mắt nhìn thấy Giang Phảng rút ra tám con Cơ.
Cũng tận mắt nhìn thấy, sau khi Giang Phảng làm rơi con 2 Cơ đã nhanh chóng tự nhiên vạch lên đó một dấu vết.
Vậy thì, tại sao trong tay cậu lại là một quân Joker đỏ cười hớn hở thế này?
Trong nháy mắt, bài đã được rút sạch.
Giang Phảng nhặt lá cuối cùng lên.
Thẩm Khiết không mấy vừa lòng với lá bài của mình.
Chị ta rút phải “gội đầu”.
Thứ chị ta muốn là “nấu cơm”, bởi vì thời gian ngắn, cũng không phải nhiệm vụ dễ dàng xảy ra sự cố.
Có điều, hai đồng đội của chị ta đều có vẻ hài lòng với lá bài của mình.
Huấn luyện viên thể hình rút được lá “chơi game”, khỉ còm rút được lá “viết nhật ký”.
Hai người đều không định đổi bài.
Ở bên kia, Ngu Thoái Tư rút được lá “ngủ trưa”, Trần Túc Phong rút được “làm bài tập”, cũng coi như bình thường.
Nam Chu còn đang suy nghĩ mình nên giơ lá bài trong tay ra như thế nào đã thấy Giang Phảng cười khổ một tiếng và giơ lá bài của anh ra.
Là hoạt động kéo dài từ mười giờ tới tám giờ sáng, cũng chính là hoạt động “Ngủ” có thời gian dài nhất .
Giang Phảng hỏi hai đồng đội của anh:
– Hai người rút được gì thế?
Nói xong, anh nhanh nhẹn rút lấy lá bài của Lý Ngân Hàng và Nam Chu.
Lý Ngân Hàng thở dài:
– Tôi rút được lá làm thủ công.
Cũng không phải là bài đẹp.
Giang Phảng đặt ba lá bài trong tay, xem lướt qua sau đó an ủi:
– Cũng chỉ có Nam Chu của chúng ta là may mắn thôi.
Trong lúc nói chuyện, tay anh nhẹ nhàng lật lá bài.
Trong tay anh là những quân Cơ đỏ thuần một màu.
8 Cơ, 4 Cơ, cùng với một lá 2 Cơ chói lóa.
Lời tác giả:
Giang Phảng: Tôi chỉ là một người không việc làm vô cùng bình thường mà thôi [Cười]
Hết chương 14
------oOo------