***
Sau mỗi trận thắng, Nam Chu chỉ giữ lại tích điểm, còn chiến lợi phẩm thì giao hết cho Giang Phảng và Lý Ngân Hàng kiểm kê.
Lý Ngân Hàng đã biết được thế nào là “tích tiểu thành đại”.
Với mức giá quy định trong trò chơi này, bọn họ thu về tận 10.000 tích điểm.
Ngoại trừ nó ra, vẫn còn sáu đạo cụ cấp S, năm đạo cụ cấp A, sáu đạo cụ cấp B và ba đạo cụ cấp C.
Những người chơi khác cũng không ngốc, những đạo cụ cấp S mang ra cược đa phần là đạo cụ thẻ giới hạn số lần dùng, đều chỉ còn lại một lần duy nhất.
Cho dù như vậy thì thu hoạch của lần này cũng khá phong phú.
Bỗng dưng thu được một món lớn khiến rađa tiết kiệm tiền của Lý Ngân Hàng lập tức login.
Đối diện với đống đạo cụ kia, cô chọn mấy đạo cụ cấp S ra trước, lén sờ mó nó, hưởng thụ cảm giác vui vẻ như sóc tích trữ hạt thông qua mùa đông.
Đạo cụ cấp S [Đôi Mắt Của Ramir], có thể sử dụng một lần, thời gian sử dụng kéo dài mười lăm phút.
Giới thiệu chức năng: Đôi mắt chuyển động, đi tới một nơi chưa biết, nhìn thấy thế giới mà bạn tạm thời không thể nhìn thấy.
Nói đơn giản, đây là một thiết bị thăm dò hình con mắt, chủ sở hữu nó có thể chia sẻ tầm nhìn với con mắt, để con mắt dò đường giúp mình.
Đạo cụ cấp S [Tôi Nói Đây Là Vật Phẩm Cấm Nhưng Mà Bạn Vẫn Ăn Đúng Chứ?] vẫn còn thừa mười hạt.
Sau khi uống xong, có thể lập tức tiêu trừ tất cả trạng thái bất lợi, duy trì trong vòng ba phút.
Nhưng sau ba phút, người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái tinh thần hoàn toàn suy sụp bởi tiêu cực kéo dài trong ba phút.
Tóm lại thì có thể nói rất hữu dụng, có thể dùng cấp cứu trong tình huống nguy cấp.
Đạo cụ cấp S [Lá Chắn Xương Khô], độ bền chỉ còn mỗi một điểm đáng thương.
Đây là một chiếc lá chắn chế tạo bằng xương đã nát bấy, Nó được kết thành từ mười chiếc xương đã được hong khô, thoạt nhìn rất yếu ớt, chó gặm cũng vỡ.
Nhưng trong mười chiếc xương này có ẩn chứa mười ác linh.
Những ác linh có thể trợ giúp người chơi triệt tiêu đòn tấn công vật lý hoặc phi vật lý.
Ngoài ba thứ có tác dụng kia thì vẫn còn một số đạo cụ kỳ quái ngớ ngẩn.
Ví dụ như đạo cụ cấp A [Cuốn Album Trắng], có thể cưỡng chế hai người chơi hôn nhau sáu mươi giây, trong thời gian đó không thể tách ra.
Trong lúc Lý Ngân Hàng đang kiểm kê đạo cụ tới mức mắt phát sáng, thì Nam Chu tò mò nhìn những người chơi đang xỉ vả trên kênh thế giới, Giang Phảng mỉm cười ngồi bên cạnh, cùng chia sẻ và gánh chịu những lời nguyền rủa, ghen tị, mắng mỏ và oán hận kia.
Trong mắt và lời nói của những người kia, Nam Chu hiển nhiên là một ma vương ác độc đùa giỡn mọi người trong lòng bàn tay.
Giang Phảng nhìn màn hình, khẽ hỏi một câu:
– Có muốn ăn kem không?
Ma vương lập tức quay đầu:
– Ở đâu?
Nhìn này, ma vương rất dễ câu, chỉ cần một viên kem đã dụ được rồi.
Đấu trường thú quy định thời gian nghỉ ngơi tương đối nghiêm.
Nếu như không rời khỏi, mỗi khi đánh xong ba trận có thể xin trọng tài mười phút nghỉ ngơi, cắn bình máu hồi máu, ăn những món có thể tăng cường thể lực, hoặc tới cửa hàng bổ sung thể lực của đấu trường thú mua một số đồ ăn.
Ba người xin ba mươi phút nghỉ ngơi, tốn thêm 180 tích điểm để mua thêm ba cốc kem tươi ở cửa hàng.
Cho dù đã kiếm được một món tích điểm lớn nhưng Lý Ngân Hàng vẫn hỏi ông chủ có thể mua hai tặng một không.
… Có thể nói cô giống như một quản gia cần cù tiết kiệm.
Ba người ngồi sóng vai nhau dựa vào lồng sắt, đồng thời múc kem cho vào miệng.
Động tác cực kỳ đồng bộ.
Vị ngọt của kem lạnh tan ra trong khoang miệng, thần kinh căng thẳng cũng được thoải mái hơn nhiều.
Mặt đất của đấu trường thú trải một lớp cát mỏng lóng lánh.
Ánh mặt trời chiếu rọi, một nửa rơi trên người họ, một nửa chiếu trên cát mỏng và được phản xạ lại trên người họ.
Hai luồng ánh sáng chiếu rọi mang tới hai tầng ấm áp, khiến lòng người ta bất giác nhẹ bẫng.
Lý Ngân Hàng nhai kem, hỏi:
– Chúng ta có đấu đơn tiếp nữa không?
Giang Phảng trả lời:
– Bình thường một ngày chỉ được đấu tối đa hai mươi trận đơn thôi.
Lý Ngân Hàng nhìn đồng hồ.
Nói như vậy, Nam Chu mới chỉ tốn mất nửa tiếng đã tiêu hết sạch số trận của ngày hôm nay.
Lý Ngân Hàng lo Nam Chu mệt, nhẹ giọng trấn an;
– Chúng ta cứ từ từ thôi, nghỉ ngơi một lát rồi tính sau.
– Ừ. – Nam Chu nói – Tới lúc đó chúng ta sẽ đấu đội bình thường hoặc đấu kiểu quý tộc La Mã.
Giang Phảng hỏi:
– Còn 99 người thì sao?
Nam Chu múc một thìa kem vani cho vào miệng, trả lời dứt khoát:
– Không đánh.
Giang Phảng gật đầu, cũng hiểu được sự lựa chọn của Nam Chu.
Anh đã từng quan sát, bởi vì hình thức đấu này quá nặng đô nên một tuần chỉ có thể tham gia một buổi ăn gà người thật.
(Ăn gà: Chỉ game PUBG)
Ngay hình thức đấu trường La Mã quý tộc cũng chỉ có một số người chơi ít ỏi mới dám liều mạng mình đánh đến khi tàn phế hoặc chết, chứ đừng nói tới trò chơi sinh tồn 99 người.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Muốn đấu với trời, có thể đi PVE.
Muốn đấu với người, có thể đi PVP.
Hỗn chiến 99 người quả thực quá kích thích, người có mạnh mẽ đến đâu cũng có thể bị giết bởi một người mai phục ở một nơi chẳng ai ngờ tới.
Trên thực tế, từ khi đấu trường thú chính thức mở ra đến nay mới chỉ có một trận chiến trường 99 người duy nhất.
Một đội năm người giành thắng lợi.
Đội ngũ này, chính là đội xếp hạng hai trên bảng đội ngũ hiện tại, có tên “Ánh Bình Minh”.
Nhưng mà nghe nói thủ đoạn giành thắng lợi của bọn họ khá bẩn thỉu.
Dẫu vậy, đó là khi kênh thế giới chưa được mở ra.
Thậm chí đội Nam Chu còn chưa bước vào trò chơi.
Sau khi phát hiện ra chưa có ai tham gia vào chiến trường 99 người, đội “Ánh Bình Minh” lựa chọn trấn thủ ở nơi người mới vừa bước vào, thể hiện thiện ý với những người mới vừa bước vào hoàn cảnh xa lạ còn hoang mang chưa biết gì và cần sự giúp đỡ. Bọn họ chia cho người mới đồ ăn và khí oxy đảm bảo sinh tồn cơ bản, kéo người mới vào liên minh “Người mới cần bảo vệ”, một tổ chức giống như vườn địa đàng để bảo vệ người mới.
Sau khi tập trung đủ 99 người, bọn họ bắt đầu một màn hiến tế oanh liệt.
Những người mới không có đạo cụ, không có kinh nghiệm phó bản, thậm chí đến vật tư sinh tồn đều phải dựa vào “Ánh Bình Minh” bố thí, làm sao đánh nổi bọn họ đây?
“Ánh Bình Minh” không chỉ thuận lợi nhận được thành tựu đầu tiên, còn nhận được phần thưởng vô cùng phong phú.
Điều đáng ngạc nhiên ở đây, bọn họ dựa vào quy tắc để tiêu diệt 94 người một cách hợp lý.
Chết không đối chứng.
94 bộ xương còn lại bị đấu trường thú thu hồi, nghiền thành cát mịn, trở thành một phần bề mặt đấu trường.
Chính là vùng cát trắng lấp lánh trước mắt mấy người Nam Chu.
Không ít người cũ còn nhớ Club bảo vệ do “Ánh Bình Minh” một tay gây dựng, cũng còn nhớ rõ nó đã bị phá hủy chỉ trong vòng một đêm. Mà bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn xếp hạng của đội “Ánh Bình Minh” tăng vọt lên dưới đội “.” trong cơn chấn động và phẫn nộ.
Sau khi có kênh thế giới, có người truyền chuyện này ra ngoài, trách móc “Ánh Bình Minh” vô đạo đức.
Nhưng “Ánh Bình Minh” chỉ phải ra một người đã có thể chặn họng tất cả bọn họ.
[Ánh Bình Minh – Tô Mỹ Huỳnh]: Đạo đức, mấy người là học sinh tiểu học à, định dựa vào tư tưởng đạo đức để giành thắng lợi ư?
[Ánh Bình Minh – Tô Mỹ Huỳnh]: Người lớn thì phải nói chuyện có bằng chứng, bằng chứng của mọi người đâu?
Quả thực không ai có chứng cứ xác thực.
Người oan uổng thực sự đều đã chết cả rồi.
Ký ức là ký ức, ai có thể chứng minh được rõ ràng “Ánh Bình Minh” hãm hại người mới chứ không phải vì ghen tị với thành tựu của bọn họ?
Thắng lợi bằng chôn vùi mạng sống của 94 con người, quả thực rất ngọt, ngọt tới mức tỏa ra mùi thối nát.
Đối với một thứ không phải con người như Nam Chu, cậu đã từng đọc “bí sử” này của đội ngũ đứng hạng hai trên kênh thế giới.
Nhưng lý do Nam Chu không định tham gia vào chiến trường 99 người không phải vì “không muốn giết người” hay “không muốn làm bậy”.
– Sống chết của những người chơi này chẳng liên quan gì đến tôi hết. – Nam Chu được ăn kem, tâm trạng rất tốt, cậu khẽ đong đưa chân – Con người là đồng loại của mọi người. Tương lai mọi người còn phải sống cùng nhau. Mọi người cứ đứng trên lập trường của tôi là được, việc khác cứ để tôi, tôi sẽ cố gắng cân bằng.
Lý Ngân Hàng sững sờ.
Sau giây phút sững sờ, cảm giác mềm mại xót xa dâng lên trong lồng ngực.
Nếu như trước đây, cô còn có thể miễn cưỡng hiểu được sự sợ hãi với “biến số” nguy hiểm Nam Chu của mấy người trên kênh thế giới, nhưng bây giờ, cô thật lòng cảm thấy bất bình cho Nam Chu.
Nam Chu không cảm thấy mình đã nói lời gì rất lớn lao.
Tỏ thái độ xong, cậu chuyên tâm đắm chìm trong hương vị của cốc kem, ngoan ngoãn không phản kháng để mặc cho Giang Phảng xoa đầu mình.
Giang Phảng xoa tóc cậu, nhìn xuống dưới, ánh mắt vô tình thấy thứ gì đó.
Anh cau mày, đầu ngón tay vuốt nhẹ qua cốc giấy đựng kem, suy nghĩ gì đó. Anh hỏi Nam Chu:
– Cậu có muốn ăn thêm một cốc kem nữa không?
Nam Chu trả lời rất nhanh:
– Có.
Giang Phảng không nhịn nổi cười:
– Vị gì?
Nam Chu cầm cốc kem đã vơi đi một nửa:
– Muốn vị anh vừa ăn.
Giang Phảng nhìn Nam Chu, muốn trêu chọc cậu bèn cúi đầu, để vài sợi tóc lướt qua má Nam Chu:
– Tôi vừa mới ăn vị gì?
– Anh không biết à?
Nam Chu tò mò nhìn anh, ngẩng đầu lên, hồn nhiên ngậm lấy môi anh.
Giang Phảng nghẹn họng.
Nếm qua mùi vị xong, Nam Chu nói:
– Là vị Chocolate.
Điều này khiến cho khi Giang Phảng đi tới cửa hàng bán kem, gương mặt trắng của người Đông Âu còn thấp thoáng nét ửng đỏ.
Anh tới trước cửa hàng, nhưng không vội mua ngay mà nhìn lướt qua tất cả các gói hàng bên trong.
Nam Chu chỉ tập trung vào thi đấu, còn Giang Phảng chưa đấu một trận nào vẫn luôn quan sát xung quanh.
Từ lúc mới bước vào tới lúc Nam Chu đấu đơn với những người khác, anh đã cảm thấy có thứ gì đó không bình thường.
Nhưng anh không thể nói rõ cảm giác bất thường này đến từ đâu.
Bây giờ, anh đã hiểu rồi.
Anh nhìn vào hộp giấy bọc kem trống không.
Bên trên có in một logo hình óc chó đơn giản hóa.
Có một vài đường vân trắng đen vòng quanh một hình dáng mà Giang Phảng khá quen mắt.
Đó là logo của công xưởng “Xâm nhập não bộ” mà bọn họ vừa mới vượt qua.
Giang Phảng đã nhìn thấy logo này in trên thành của hộp nuôi dưỡng tràn đầy dung dịch.
Giang Phảng cầm chiếc cốc giấy không lên, nhìn về phía trường đấu thú cẩm thạch rộng lớn.
Rất nhiều chỗ xung quanh đây đều in logo bộ não thế này.
Nhưng bởi vì không có chữ công xưởng “Xâm nhập não bộ”, chỉ có mỗi hình ảnh, hơn nữa xuất hiện quá mức lộ liễu dẫn tới tạo thành hiệu ứng bóng đen dưới ánh đèn.
Điều này khiến Giang Phảng không khỏi liên tưởng tới một số công xưởng trong hiện thực.
Công xưởng “Xâm nhập não bộ” đang quảng cáo trong game “Vạn Vật Hấp Dẫn” ư?
Lẽ nào công xưởng “Xâm nhập não bộ” không phải thiết lập vốn có trong trò chơi mà thực sự tồn tại trong một không gian nào đó và đang khống chế bọn họ?
Nghĩ đến đây, Giang Phảng chợt quay đầu, nhìn về một nơi nào đó trong hư không.
Nếu như có quảng cáo, vậy thì nhất định phải có khán giả đang xem trực tiếp tình hình ở sân thi đấu.
Ánh mắt anh lạnh dần.
Ánh mắt sắc bén như dao này bị những chiếc camera vô hình phân bố trên đấu trường thú bắt trọn.
Giang Phảng không biết, chính vì cái liếc mắt này, khiến cho bọn họ thăng lên vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng đội ngũ khu vực Trung Quốc, xếp thứ bảy toàn cầu.
Khán giả đều thích những người thông minh.
***
Ở bên kia, Nam Chu còn chưa hay biết gì lại mò lên kênh thế giới.
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người.
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Tiếp theo mọi người muốn chơi gì đây?
…Giống như streamer đang hỏi khán giả xem muốn cậu chơi gì.
Rõ ràng mọi người không thể chấp nhận sự thật mình bị một Boss trò chơi đùa cợt.
Trong vô số tiếng mắng chửi, mọi người dần thống nhất với nhau, quần chúng phấn khích: “Có giỏi thì đánh đội đi!”
“Có bản lĩnh thì đánh quý tộc La Mã đi!”
Nam Chu khẳng định đề nghị của mọi người: “Tôi có bản lĩnh ấy thật đấy.”
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Đợi tôi ăn kem xong đã.
[Lập Phương Chu – Nam Chu]: Mọi người đừng vội.
Dấu chấm lửng một lần nữa tràn ngập kênh thế giới.
Chết tiệt!
Tại sao lại có Boss đáng ghét thế này?
Hành động tiếp theo của Nam Chu khiến cho thanh huyết áp của người chơi được kéo lên tối đa.
Khi đội người mới vất vả lắm mới qua được màn luyện tập, kéo bè kết phái xuất hiện ở giữa trường đấu, chuẩn bị bắt đầu chiến trường đoàn đội oanh liệt, thể hiện cái gì gọi là “đoàn hồn” thì cả ba người sững sờ.
Trong đó có một người không nhịn được chất vấn đối diện:
– Tại sao chỉ có mình cậu?!
Một mình Nam Chu đứng giữa sân, chắp tay sau lưng, bình tĩnh lên tiếng:
– Bởi vì như vậy cũng đủ rồi.
Vừa dứt lời, Nam Chu cúi người lao vun vút về phía họ.
Một phút sau, thành công giành thắng lợi.
Khi kênh thế giới đang thảo luận vấn đề “lẽ nào lần này lại tặng đồ ăn cho cậu” thì một đội ngũ năm người cũng bước vào một cuộc chiến khác.
Nói đúng hơn, là màn giết chóc từ một phía.
Đội năm người đối diện đã chết mất bốn, chỉ có một nữ sinh viên duy nhất còn sống, bị vật chất giống như tơ nhện trói buộc hoàn toàn.
Là người còn sống duy nhất trong đội, cô không thể cưỡng chế nhận thua rời khỏi đây.
Dường như đội năm người còn lại không định cho cô chết một cách nhanh chóng.
Người đàn ông trẻ tuổi cầm lưỡi dao sắc bén đứng trước mặt cô, dưới mắt hắn có hình xăm lưới nhện lan rộng ra nửa dưới khuôn mặt hắn.
Hắn thờ ơ đâm bừa lên người cô gái, róc đi một miếng thịt của cô, hoặc vạch ra một vết thương sâu hoắm.
Cô gái không chịu nổi sự dày vò như vậy, đau đớn rên rỉ cầu xin:
– Các người giết tôi đi! Buông tha cho tôi đi.
– Đừng ồn. – Người đàn ông có hình xăm lưới nhện phì cười – Đợi chúng tôi nghiên cứu chiến lược đã. Chúng tôi không muốn lãng phí thể lực và đạo cụ để thi đấu với những người chơi khác, cho nên chỉ đành bắt cô chịu thiệt làm vật tế kéo dài thời gian thôi.
Dứt lời, hắn quay đầu hỏi bốn đồng đội khác:
– Này, đã thương lượng xong chưa? Bây giờ đã có thể đi đập thằng Nam Chu đó chưa hả?
– Không…
Cô gái được hỏi ngẩng đầu.
Cô gái kia nhuộm tóc màu hồng nhạt, buộc hai đuôi gà, thoạt nhìn diện mạo thuộc kiểu ngọt ngào.
Nhưng chiếc áo bò thủng lỗ chỗ đầy màu sắc trên người cô ta cùng với lớp trang điểm quá đậm, kết hợp với đôi mắt sáng rực đầy tính toán khiến cả người cô ta mang vẻ tà ác lạ thường.
Cô ta khẽ bĩu đôi môi đỏ:
– Bảo bối của tôi phải dùng ở chiến trường 99 người mới có tác dụng.
Người đàn ông cầm dao chép miệng:
– Dù sao cũng là giết, thi đấu đội không được à?
– Số tích điểm ít ỏi của đấu đội mà anh cũng để vào mắt à?
Giọng cô gái uyển chuyển, thấm đẫm sự lười biếng và âm ngoan:
– Nếu như có thể copy lại quang vinh của chiến trường 99 người đầu tiên, vậy thì sẽ không ai có thể vượt qua “Ánh Bình Minh” của chúng ta nữa.
Dứt lời, cô gái ôm chặt quyển sách trong tay, cười hì hì:
– Bảo bối của tôi thích hợp với Nam Chu lúc này lắm đấy.
– Bây giờ anh ta thắng càng nhiều càng tốt, anh ta càng trèo cao, thì bộ dạng ngã xuống cầu xin càng chật vật thê thảm.
Hết chương 131
Lời tác giả:
Nam Chu: Mở công tắc đỏ mặt của Giang Phảng, kế hoạch thành công.
Cát:
Cửa tiếp theo: Người khác giới mà Nam Chu có ấn tượng nhất là ai?
------oOo------