Vãn Vãn Bất Thính Thanh

Chương 7




Sau khi ta suy nghĩ mấy ngày, quyết định tìm Tô Hoán nói lời từ biệt.

Tô Hoán vẫn có dáng vẻ như trước kia, ngày ngày đều đến giúp ta xoa đầu gối, uống canh nhuận cổ, cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ.

Ta luôn cảm thấy giữa hai hàng mày của hắn có chút ảm đạm khó nhận ra, nghĩ lại lại tự cảm thấy châm chọc, ta vậy mà cũng suy nghĩ nhiều.

Vị khách quen đến cửa.

Dì Lan từ Úy Châu quay về, mang theo chút đồ vật xưa đến gặp ta.

Đợi tất cả những hạ nhân lui ra, bà lấy tất cả những vật tong túi quần áo ra đặt trên bàn, nhớ lại nói: "Tất cả những thứ này đều là đồ mà trước đây Vãn Vân đã dùng."

Ta nhìn từng món đồ cũ, có váy đỏ, có trâm ngọc lan... còn có một túi gấm cũ kỹ không nhận ra được màu sắc.

Thấy ta cầm lấy túi thơm săm soi, dì Lan cười nói: "Đây là phò... Tô công tử năm đó cố ý làm rất nhiều tặng cho Vãn Vân trước khi nàng được người đưa vào cung, có người nói là dược an thần. Tuy là ta đã đồng ý với Vãn Vân là không nói ra, nhưng bây giờ ta cảm thấy công chúa nhất định phải biết..."

Ta lạnh nhạt nói: "Hắn đã từng theo đuổi... Vãn Vân."

Dì Lan giật mình: "Hóa ra công chúa đã biết."

Là ta đoán được.

Ta đoán người kiêu ngạo như Vãn Vân sẽ không đồng ý Tô Hoán.

Nếu không... nàng cũng sẽ không chưa từng nhắc đến với ta.

"Chuyện cũ năm xưa mà thôi." Dì Lan nói: "Năm đó Tô công tử dùng rất nhiều cách theo đuổi Vãn Vân, chỉ là Vãn Vân không đồng ý, không ngờ rằng Tô công tử lại trực tiếp túm lấy nàng... lại chọc giận nàng.”

Ta thản nhiên nhìn ra cảnh xuân bên ngoài cửa sổ, không nói nên lời.

Cách Tô Hoán theo đuổi Vãn Vân và cách lúc đó đã theo đuổi ta, sợ là thật sự không có gì khác nhau.

Nên là sau yến hội năm năm trước không bao lâu, Vãn Vân bèn hỏi ta có đồng ý dẫn theo nàng không.

Nàng là một người không biết cúi đầu, dù là muốn rời khỏi Thanh Nguyệt Phường cũng sẽ không nói ra chữ cầu xin.

Hoàng cung là nhà tù với ta, trong mắt nàng hẳn là một sự giải thoát rồi.

Dì Lan muốn nói thêm vài câu, ta lắc đầu.

Bà hiểu ý, cầm lấy túi quần áo chuẩn bị đi, ta chỉ nhìn cái túi thơm cũ kỹ kia, ánh mắt nhìn dì Lan hỏi thăm.

Bà không hề chần chừ đưa túi gấm cho ta: "Công chúa muốn thì cứ cầm đi, từ mấy năm trước Thanh Nguyệt Phường đã không còn Vãn Vân cô nương rồi."

Cuối cùng ta chỉ giữ lại túi gấm.

Dì Lan đang định đi, bỗng nhìn lại về phía ta, muốn nói rồi lại thôi một lúc lâu, vẫn nói ra miệng:

"Tính cách của công chúa bây giờ, là Vãn Vân thực thụ."

Ta vuốt ve đường may trên túi thơm cũ kỹ, nghĩ đến gương mặt xinh đẹp dần dần ảm đạm trong lửa lớn, thẫn thờ một lúc lâu.



Mấy hạt cỏ khô màu nâu trong túi thơm rớt ra theo khe hở.

Ta nhặt túi thơm lên, nhận ra đây là đồ vật đã mất mấy năm trước, vừa chuẩn bị ném xuống lại bỗng nhiên dừng lại, siết chặt cỏ khô trong lòng bàn tay.

Một suy đoán đáng sợ bỗng hiện lên trong đầu.

Ta lại lấy cỏ khô ra, nó đã được hong khô giấu trong túi nhiều năm, không nhận ra được hình dáng vốn có, nhưng mà ta nghĩ đến một điều sâu trong ký ức, có một lần ta đã thấy được loại thảo dược này trên người của một người.

Nó phân ta nhiều nhánh, quá khứ mấy năm trước vẫn hiện rõ như xưa.

Túi thơm mà lúc đó Vãn Vân đeo, có loại thảo dược này.

Nàng còn từng nói túi thơm này là một người xưa tặng quà chia tay với nàng, có thể giúp an thần, nàng luôn đeo bên cạnh.

Ta há miệng run rẩy lục tung tìm một cuốn sách thuốc được dùng như vật trang trí, vội vàng lật xem.

Ánh mắt ta dừng ở một trang, sau đó cũng không dời đi nữa.

Ý lạnh phát ra từ sống lưng tràn thẳng đến xương cụt, chằng chịt khiến người ta phát run.

Đó là dược thảo bắt lửa.

Ta đã trả sách thuốc về chỗ cũ, cất xong túi thơm.

Hàn mai ở đình viện đã tàn, gió xuân se lạnh làm cho cả phủ đệ trở nên sinh động. Ta tinh tế nhớ lại những ngày tháng ở chung với hắn, lại để ý đến rất nhiều thứ đã bị ta bỏ qua.

Ví dụ như người trông chừng ta không rời nửa bước, không cho ta ra khỏi phủ, dùng danh nghĩ lo cho sự an toàn của ta, nhốt ta trong ngục tù sang trọng này.

Ví dụ như đã đưa dì Lan đi trước khi ta kịp nhìn thấy bà, không muốn để ta nghe chuyện có liên quan đến hắn, ý muốn giấu những chuyện năm xưa.

Ví dụ như hái không đến hàn mai đã đã đổi nó đi, mà người không có được... cũng muốn hủy đi nàng.

Cửa phòng bị gõ.

Tô Hoán chậm rãi đi vào, ngồi xuống bên cạnh ta, pha cho ta chén trà: "Người vừa đi là... dì Lan sao?"

Ta gật gật đầu, gằn từng chữ: "Đi rồi."

Động tác của Tô Hoán dừng lại, mi mắt rũ xuống không nói gì.

Ta ngẩn ngơ nhìn thấy sự đau sót xẹt qua mắt hắn, nhưng mà chưa nhìn rõ đã bị hắn giấu đi.

Cũng đúng, từ khi ta biết hắn đến giờ, hắn chưa bao giờ để lộ tâm trạng buồn phiền.

Trừ lần phòng bếp sắp cháy kia, trong mắt hắn rõ ràng hiện lên sự đau đớn dữ dội.

Ánh mắt ta nhìn vào gương mặt ôn nhã của Tô Hoán, không nhịn được nghĩ nhiều, lúc đó hắn đã nhìn thấy gì chứ?

Là thấy được hình ảnh Vãn Vân táng thân trong biển lửa sao?



Nếu đã tìm cách hại chết, cần gì phải tỏ vẻ thâm tình chứ? Chuyện này càng khiến người ta buồn nôn.

Tô Hoán cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm như ngày thường: "Ta có thể xin Vãn Vãn, cùng ta chung giường chung gối một đêm cuối cùng?"

Đây lại là ý gì?

Hắn thấy ta chậm chạp không trả lời, trên môi lộ ra nụ cười khổ sở: "Yêu cầu nàng lần cuối, được không?"

Ta nắm chặt vạt áo của mình, để lộ nụ cười: "Vậy một đêm."

Mây đen trong đôi mắt của Tô Hoán cuối cùng cũng xua đi, trong suốt dịu dàng, hắn nghiêng người sang đây, trân trọng hôn lên trán ta.

"Thần, đa tạ sự săn sóc của công chúa điện hạ."

Trước buổi tối đó ta đã làm rất nhiều chuyện.

Vứt váy đỏ và cây trâm ngọc lan đu, cất đàn tỳ bà hắn tặng ta vào đáy hòm, lại tỉ mỉ xóa đi những dấu vết sinh hoạt cùng nhau của ta.

Ta đang nói lời từ biệt sau cùng với ánh trăng.

Cuối cùng, ta lén đưa cho phụ hoàng một bức thư, trên đó viết rõ ràng suy đoán của ta về trận hỏa hoạn đó, xin ông lập tức phái người bắt tay vào điều tra.

Không thể oan uổng người tốt, cũng không thể bỏ qua kẻ cặn bã.

Trong thế giới xương xẩu này, ta muốn biết một đáp án.

Sau khi ta làm xong mọi thứ, vào lúc bóng đêm phủ xuống, nằm cùng Tô Hoán ở trên giường, giọng nói hắn vẫn ôn tồn mềm mại như quá khứ vậy.

Đêm đã khuya, ta nhắm mắt lại, hơi thở chậm lại.

Người bên cạnh dần thở đều.

Ta lại mở mắt, chậm rãi quay đầu, tỉ mỉ phán đoán giấc ngủ của hắn.

Có vẻ ngủ say rồi.

Ta chậm rãi ngồi dậy, nương theo ánh trăng di chuyển về bên giường, nhẹ giọng mang giày.

Đúng vậy, Tô Hoán cũng đã nói ta không phải là một công chúa mềm yếu vô dụng, sao có thể trong lúc nghi ngờ mà cùng chung chăn gối với hắn?

Trước đó giả vờ bằng lòng chủ là không muốn để hắn nghi ngờ, để tránh gây ra rắc rối.

Căn phòng lặng yên không tiếng động, lúc ta gần mang giày xong, bả vai bỗng nhiên bị túm lấy.

Tim ta đập mạnh, còn chưa kịp dãy dụa đã có một bàn tay lạnh lẽo bóp cổ ta từ phía sau.

Như là rắn độc buồn nôn khiến cho cả người ta dựng tóc gáy.

Giọng nói êm tai dịu dàng kia vang lên trong đêm tối yên tĩnh, rõ ràng vô cùng dịu dàng nhưng lại tỏa ra ý lạnh mỏng manh:

"Nàng muốn đi đâu? Công chúa điện hạ của ta?"