Tống Vãn Vãn ngày ngày đều hỏi thăm vết thương của hắn, tặng dược liệu dưỡng sinh đến, nàng cố hết sức trả nợ ân tình cho hắn, cũng không đích thân đến.
Dung Chân cũng hiểu sự trốn tránh của nàng, không nói thêm gì.
Dung Chân đã khỏe lại, hai người cũng dần không gặp lại.
Tĩnh An tự lại bĩnh tĩnh trở lại một cách kỳ lạ, cũng không biết là do ai quản lý, khiến chỗ ở phía sau núi cực kỳ vắng vẻ.
Tống Vãn Vãn rất thoải mái. Mặc dù nàng không cắt tóc nhưng mà vẫn định theo nhóm ni cô tu hành. Vậy nên sau khi ở căn nhà nhỏ một thời gian, Tống Vãn Vãn mới dọn ra sau núi.
Tiền viện cũng rất náo nhiệt.
Những ni cô trong chùa xúm lại thảo luận chuyện Dung Chân đại sư trước giờ lạnh lùng hòa nhã bỗng nhiên lại chắn giúp công chúa xa lạ một mũi tên.
Thấy Tống Vãn Vãn đến thì các nàng không hẹn mà cũng tản ra xung quanh, ai làm việc nấy, gõ mõ cầm canh, giống như không có chuyện gì.
Nhưng mà không ai để ý đến nàng.
Tống Vãn Vãn sửng sốt, nàng yên lặng rời đi, sau khi tìm hiểu mới biết được công chúa Thường Bình miệng rộng đã biết chuyện này, vô cùng kích động đi khắp nơi kể lể, kết quả làm hỏng chuyện.
Ni cô trong chùa tuy đều đến để tu hành, nhưng có mấy người thật sự thanh tâm quả dục?
Dung Chân đại sư là một quân tử ôn nhu như vậy, không ít nữ ni cô thầm mơ ước hắn.
Bỗng nhiên có một công chúa đến phá hủy chuyện tốt, các nàng nhất trí xem Tống Vãn Vãn là kẻ thù.
Tống Vãn Vãn cười khổ.
Rốt cuộc, trong mắt người ngoài, nàng không cạo đầu, không tu hành, còn dụ dỗ cao tăng tuấn mĩ nhất, rốt cuộc đến đây làm gì chứ?
Tĩnh An Tự mặc dù có thể cho nàng bình yên nhất thời, nhưng lại làm phiền đến người khác, rốt cuộc vẫn là lỗi của nàng.
Xem ra nơi này không thích hợp để nàng ở lâu.
Tống Vãn Vãn thở dài thu dọn đồ đạc, đến tìm trụ trì nói rõ mục đích.
Tuy là trụ trì kinh ngạc, nhưng vẫn tôn trọng nói: "Bần tăng không can thiệp ý muốn của công chúa, đi hay ở là tùy công chúa."
Công chúa Trường Bình lập tức khóc như mưa, ôm nàng liên tục nói xin lỗi.
Tống Vãn Vãn từ chối Thường Bình công chứa giữ lại.
Vài ngày sau, nàng chọn một buổi tối lén lút một mình rời khỏi Tĩnh An Tự.
Trên con đường tối lửa tắt đèn, hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoài dự liệu là người đứng ở cửa.
Tống Vãn Vãn hé mắt nhìn kỹ, đánh giá gương mặt nhã nhặn như ngọc lan của Dung Chân, nhíu mày nói: "Sao đại sư lại cản ta?"
Trong mắt Dung Chân hiện lên vẻ không nỡ, nhưng rất nhanh thì giấu đi, khống chế bản thân, hơi khom người nói: "Bần tăng đến nói lời từ biệt công chúa, mong công chúa mọi điều thuận lợi."
Hắn đoán được nàng muốn làm gì.
Lúc này Tống Vãn Vãn mới cười nói: "Giang sơn rộng lớn như vậy, ta cũng không muốn rúc ở một góc Tĩnh An Tự này."
Thở phào, nàng nhìn về phía núi non xa xăm đang hòa mình trong bóng đêm, nói: "Đã đến lúc nên đi ngắm nhìn một chút rồi."
Dung Chân nhìn nàng thật lâu, trong lòng dâng trào đau đớn không thể nào kiềm nén.
Nhưng hắn chỉ bình tĩnh rũ mắt, vẫn duy trì nụ cười dịu dàng thường ngày, chậm rãi nói: "Công chúa đi thong thả."
Tống Vãn Vãn hành lễ đáp lại, xoay người sang chỗ khác.
Dung Chân nhịn không được nói thêm một câu: "Núi cao nước sâu, công chúa cẩn thận."
Nàng quay lại, cười dịu dàng: "Từ biệt nhẹ nhàng, đại sư đừng nhung nhớ."
Nói xong Tống Vãn Vãn đẩy xe lăn đi càng lúc càng xa.
Rõ ràng là vẫn dịu dàng như ban đầu, lại không hề lưu luyến.
Dung Chân cô độc đứng một lúc lâu, mãi đến khi không còn thấy bóng lưng của nàng nữa mới cười tự giễu.
Hắn bỗng đau thương nhận ra dù Tô Hoán hắn có may mắn chạy thoát khỏi biển lửa, thay thế Dung Chân đã ngoài ý muốn bỏ mình để ở bên cạnh nàng, thay hình đổi dạng, cạo tóc tu hành, phổ độ chúng sinh, nhưng vẫn như cũ…
Không có cách nào giữ nàng lại.
Tống Vãn Vãn sống đến khi lỗ tai đã nghe được.
Chân của nàng cũng khá hơn, có thể đi, có thể chạy chậm.
Cả đời nàng đã nhìn thấy rất nhiều ngọn núi, đi qua rất nhiều cây cầu, xuyên qua rất nhiều ngõ phố, thấy trời quang mấy tạnh, cũng từng thấy cây cỏ khô vàng.
Nàng dừng lại ở nơi cảnh sắc đẹp, nhưng cũng không dừng chân lâu ở bất cứ nói nào.
Trèo non lội suối mấy năm nay, nàng cũng gặp nhiều chuyện không thuận lợi, gặp phải cướp đoạt ẩu đả, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà vẫn thuận lợi đến cuối.
Tống Vãn Vãn cảm thấy có lẽ là trời cao chăm sóc, nên quãng đời còn lại của nàng mới có thể rực rỡ nhiều màu.
Lúc cuối đời nàng quay về Hoàng Thành, mang về kinh nghiệm làm nông, phong thổ, địa lý, biên soạn những thứ này thành sách, thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt trước sự khóc lóc của hàng ngàn bách tính.
Chỉ là nàng lại không biết sau này người đời đánh giá nàng: Công chúa Niệm Huy cả đời không con cái, nhưng là một truyền kỳ thật sự, nhất định là trời cao chăm sóc, có thánh linh cầu bình an cho nàng.
Lại không biết rằng có một công tử trốn khỏi biển lửa như kỳ tích, giả làm tăng nhân đứng sau lưng nàng, bảo vệ nàng an toàn, bảo vệ hạnh phúc của nàng, chuộc tội đời đời kiếp kiếp.
Chỉ cầu có thể đổi lấy đời này bình an của nàng.