Dân gian nếu có trưởng bối qua đời, cần phải để tang ba nămmới có thể bàn tới chuyện kết hôn, trong hoàng tộc thì lấy tháng thaycho năm, kì tang "ba năm" sớm hết. Hoắc Thành Quân giống như mọi ngườidự liệu, thuận lợi vào cung, được phong Tiệp dư, ban ở Chiêu Dương Điện. Có điều bởi vì Hiếu Chiêu hoàng đế* còn chưa hạ táng, cho nên vẫn chưacử hành lễ mừng trọng đại gì cả.
*Thụy hiệu của Phất Lăng, vẫn gọi tắt là Hán Chiêu Đế.
Đám quan viên so sánh cung điện Hứa Tiệp dư và Hoắc Tiệp dư ở, ainặng ai nhẹ cũng chỉ liếc mắt một cái là sáng tỏ, một đám bắt đầu cânnhắc chuẩn bị lễ vật như thế nào, để tới thời điểm có thể đưa đến Hoắcphủ nhanh nhất, chúc mừng tiểu thư Hoắc gia được phong hoàng hậu.
Sau khi Hoắc Thành Quân vào cung không lâu, một cỗ kiệu nhỏ che mànxanh khiêng một nữ tử khác vào Vị Ương Cung. Nàng thị tẩm Lưu Tuân mộtlần, sau đó được phong hào là "Trường sử", ban ở Ngọc Đường điện hẻolánh. Phẩm cấp "Trường sử*", nghe thấy tên là có thể hiểu rõ, cùng lắmlà so với cung nữ bị sai bảo bình thường có hơn một chút, cho nên trongtriều, tất cả mọi người đều không hề lưu ý. Chỉ có Hứa Bình Quân ở KimHoa điện và Đại Tư Mã Hoắc Quang là lưu ý tới nữ tử họ Công Tôn này.
*Trường sử: trường nghĩa là dài, sử là sai bảo.
Bởi vì Lưu Phất Lăng tráng niên băng hà, ra đi trong lúc vội vàng, đế lăng còn chưa xây xong, cho nên trì hoãn không thể hạ táng. Đối vớichuyện an táng Lưu Phất Lăng như thế nào, Lưu Tuân thập phần khó xử. Nếu cử hành lễ tang long trọng, một là quốc khố eo hẹp, hai là thời gianlại phải trì hoãn thêm rất lâu, thi công đế lăng thường thường cần nhiều năm, thời tiết lại dần nóng lên, dù sao cũng không tốt cho việc đặt tửcung*. Chỉ là nếu đơn giản, hắn lại sợ sau này triều thần chỉ trích.
*Cỗ áo quan của vua được gọi là tử cung(梓宫).
Vì việc này, Lưu Tuân vài lần trưng cầu ý kiến của Hoắc Quang, nhưngHoắc Quang này là lão hồ ly, cũng không trực tiếp trả lời hắn, lúc nàocũng qua loa tắc trách nói: "Thần nghe theo ý chỉ của hoàng thượng",khiến cho những triều thần khác lại càng không dám nói lời nào. Bất đắcdĩ, Lưu Tuân chỉ có thể tới Trường Nhạc cung, xin chủ ý của Thượng QuanTiểu Muội.
Lưu Tuân vốn chuẩn bị vô số lời thuyết phục, muốn làm như thế nàokhéo léo nhất để thuyết phục Thượng Quan Tiểu Muội đồng ý mau chóng phát tang, dù sao việc này cũng quan hệ tới tôn quý và thể diện của ThượngQuan Tiểu Muội trước mặt toàn thiên hạ, khẳng định Thượng Quan Tiểu Muội không hy vọng tang sự đơn giản. Không ngờ, Thượng Quan Tiểu Muội nghexong ý đồ hắn đến, không chờ hắn mở lời, đã nói: "Ai gia sẽ ban ý chỉ,cấm xa hoa, chỉ đơn giản."
Có ý chỉ của Thượng Quan Tiểu Muội, bất luận là có sai lầm gì, tươnglai đều không cần hắn gánh vác trách nhiệm. Lưu Tuân đối với Thượng Quan Tiểu Muội cảm kích lại tăng thêm một bậc, cúi đầu bái lạy, "Hoàng tônthay lê dân thiên hạ tạ ơn hoàng tổ mẫu."
Tiểu Muội chỉ khẽ cười thản nhiên, phảng phất giống như không có.Phất Lăng đã khi nào coi trọng những thứ này? Xem thế cục hiện tại,chiến sự giữa Hán triều và Khương tộc chỉ sợ không thể tránh khỏi, quânhưởng* và lương thảo đều là khoản phí tổn lớn, nếu ta muốn đại táng,ngược lại còn làm hắn không vui.
*Quân hưởng: tiền lương của quân đội.
Có ý chỉ của Thượng Quan thái hoàng thái hậu, hết thảy đều dễ dàngrất nhiều. Qua hơn hai tháng xây dựng gấp rút, đế lăng đã gần hoànthành. Sau khi triều thần thương nghị, quyết định lễ tang của Hiếu Chiêu hoàng đế vào một tháng sau, do Thái Thường* Thái Nghĩa chủ trì, an táng tại Bình lăng.
Hoắc Quang nói tin tức này với Vân Ca, hỏi nàng có muốn trước ngàyđại táng, một mình tới làm lễ truy điệu cho Hiếu Chiêu hoàng đế haykhông, ông ta có thể an bài giúp nàng. Phản ứng của Vân Ca lại ngoài dựliệu của Hoắc Quang, nàng ngẩn người một hồi, giống như là không rõ Hoắc Quang đang nói với ai, "Ta vì sao lại muốn làm lễ truy điệu cho HiếuChiêu hoàng đế?", rồi xoay người, tự mình rời đi.
*Thái Thường là tên chức quan.
Hoắc Quang chỉ có thể trong lòng ngầm lo sầu trăm mối. Từ khi Vân Catới ở Hoắc phủ, lúc nào cũng là vẻ mặt không lạnh cũng không nóng. Trước kia, tâm tư của Thành Quân, ông ta còn có thể nhìn mà hiểu được, nhưngtới hôm nay, cũng giống như Vân Ca, tâm tư ẩn sâu, để mặc cho người khác phỏng đoán. Trước khi Thành Quân tiến cung, Hoắc Quang nhiều lần muốnkhuyên nàng một chút, nhưng nàng cũng không cho ông ta có cơ hội mởmiệng. Bất đắc dĩ, Hoắc Quang chỉ có thể chờ thời gian hóa giải tất cả,cũng chỉ có thể hi vọng thời gian có thể hóa giải tất cả.
Ngày Hiếu Chiêu hoàng đế hạ táng, Ti Thiên Giám dự đoán là một ngàytrời trong xanh. Nhưng vào ngày đó, khi quan cữu mới ra khỏi Vị ƯơngCung, bầu trời trong xanh đột nhiên biến thành trời đầy mây, ngay sauđó, mưa nhỏ tí tách, tí tách rơi xuống không ngừng. Từ mùa xuân tới mùahạ, tám trăm dặm quanh Tần Xuyên vẫn không có mưa, Lưu Tuân sốt ruột đến độ mỗi ngày khó có thể yên giấc, trên môi đã nổi lên mụn nước. Hôm nay, bỗng nhiên có mưa, mặc dù đường lầy lội khó đi, thân thể bị ngấm nướcmưa lạnh run, nhưng trong lòng lại trở nên thoải mái hiếm thấy.
Cả nước đều để tang, đưa mắt nhìn khắp chốn, chỉ thấy thiên địa trắng xoá một màu. Một lần rồi lại một lần lễ bái, một đạo rồi lại một đạochiếu thư, tới khi toàn bộ đại lễ cử hành xong, thời điểm phong kín mộ,trong lòng Lưu Tuân đột nhiên căng thẳng, không lập tức mở miệng truyềnchỉ, theo bản năng nhìn về bốn phía lăng mộ. Sau khi quét mắt một vòng,lại không thấy người nên đến đưa tiễn nhất. Hắn lại đưa mắt nhìn hướngbách quan đang quỳ, cũng trong vòng dự kiến, nhưng cũng ngoài dự kiến,Mạnh Giác không biết từ khi nào đã rời đi. Lưu Tuân thu hồi tầm mắt,nhìn vào lăng mộ Hiếu Chiêu hoàng đế sắp an nghỉ, trong lòng đan xen hỗn loạn nhiều cảm xúc, chậm chạp không lên tiếng.
Các vị quan viên nghĩ rằng tân đế Lưu Tuân không muốn xa Hiếu Chiêuhoàng đế, đám người đột nhiên khóc lớn lên, đều dùng hết khí lực kêukhóc, e rằng chỉ riêng mình không thể hiện đủ thương tâm.
Cơn gió lạnh lẽo cùng với màn mưa rét buốt, thiên địa một mảnh tiêu điều.
Ngược lại, Thượng Quan Tiểu Muội lại có vẻ mặt đờ đẫn, lạnh lùng gọi một tiếng "Hoàng thượng".
Lưu Tuân trong lòng chấn động, mê mang trong mắt biến mất không thấy, chỉ còn lại kiên nghị. Hắn quay sang Thái Nghĩa gật gật đầu, Thái Nghĩa cao giọng hạ lệnh, đóng chặt địa cung.
Sau khi mộ đá được hạ xuống phong kín, địa cung sẽ vĩnh viễn không có ngày mở ra. Cùng với tiếng ầm ầm rất lớn, một đời đế vương vĩnh viễnchìm xuống mặt đất.
Ba tuổi đã được bách quan khen là thần đồng, mới chỉ tám tuổi đã đăng cơ, không đầy hai mươi hai tuổi lại đột nhiên bệnh chết. Sinh mệnh củahắn ngắn ngủi giống như một ngôi sao băng, tuy rằng cũng từng phát sángrực rỡ, nhưng cuối cùng để lại cho thế nhân cũng chỉ là ngẩng đầu nhìnmột lần, quá vội vã nên chưa kịp thấy rõ.
Cũng trong lúc đó, trên đỉnh một ngọn núi hoang vô danh ngoại thànhTrường An, một hồng y nữ tử đứng trước gió, để mặc cho mưa tạt vào mặtnàng. Núi non nhấp nhô trùng điệp bị màn mưa mịt mù bao phủ, cùng vớisương mù trong khe núi, tầm nhìn càng bị hạn chế, trông như thể trời lúc sẩm tối. Thiên địa tối tăm mù mịt càng làm cho nữ tử một thân trangphục đỏ rực càng hiện ra rõ ràng.
Nàng dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, cứ từng bước một đi sát vềphía vách núi, gió núi thổi tới khiến y phục nàng phập phồng như thể một đám mây hồng biến ảo không có hình dạng cụ thể, quấn quanh một thân thể nhỏ bé gầy yếu, lung lay sắp ngã. Đã đi đến bên vách núi, biển mây phủkín những mẩu đá lởm chởm, căn bản không thấy rõ chỗ nào có thể dừngchân, chỉ cần bước hụt một bước, nàng sẽ hóa thành mây bay đi.
Mạnh Giác ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, lạnh nhạt nhìn nữ tử đứng một mình trên đỉnh núi, đầu mày khóe mắt, lạnh như đóng băng. Vu Anđứng phía sau hắn. Mưa rơi tới tấp, gương mặt Vu An đã ướt đẫm, hắn lauđi nước mưa trên mặt, nhưng lại không lau được bi thương nặng nề cuộnchảy trong đáy lòng.
"Vân Ca đã cùng hoàng thượng tới nơi này sao?", giọng nói rất nhẹ, Mạnh Giác cũng không có quá nhiều nghi vấn.
Vu An cẩn thận mở miệng nói: "Khi Tiên hoàng mới vừa biết mình bịbệnh, từng dẫn Vân cô nương xuất cung một lần, lúc ấy lão nô đánh xe,trong lúc vô ý đã đi tới chỗ này."
"Hôm nay, không nhìn thấy mặt trời mọc được!"
Vân Ca nhẹ nhàng thở ra một tiếng, cũng không thấy rõ có bao nhiêutiếc nuối. Nàng xoay người đi dọc theo sơn đạo lầy lội xuống. Trong tấmlưới mỏng do màn mưa bụi dệt thành, nàng bước đi chậm rãi, hoàn toànkhông để ý tới cảnh gió thảm mưa sầu trước mắt.
Núi này vốn khó đi, hiện tại lại có mưa, đường càng thêm khó đi,nhưng Vân Ca lúc đi lên và xuống rất là ung dung. Vu An nhìn mà thấtkinh, khoảng thời gian này chỉ sợ là Vân Ca dành không ít thời gianluyện võ. Khi Vân Ca ra khỏi thành, vẫn là nửa đêm, trên đường không cóngười, nhưng lúc này trở về thành, đã qua chính Ngọ, trên đường người đi không dứt.
Đưa tang hoàng đế, trong thành Trường An, nơi nơi là áo tang cờtrắng, y phục màu đỏ của nàng đặc biệt gai mắt, người gặp đều né tránh,sợ rằng sẽ rước họa vào thân.
Chưa đi được bao lâu, một đội binh sĩ đã ngăn Vân Ca lại, sau khimắng mỏ vài tiếng, muốn bắt nàng giam vào nha môn. Vân Ca đương nhiên là không chịu đi theo bọn họ, ra tay ngăn cản binh lính.
Tân hoàng đăng cơ, đưa tang cựu đế, vốn là thời khắc mẫn cảm, Vân Calại một thân y phục đỏ rêu rao khắp nơi, còn ngang nhiên chống cự lại,quan binh kinh hãi, lập tức điều binh vây quanh Vân Ca.
Khóe miệng Vân Ca hiện lên một tia cười nhạt, đồng thời tiện tay đoạt thấy trường đao trong tay một sĩ binh, ngay giữa phố xá náo nhiệt củaTrường An, bắt đầu đánh nhau với quan binh.
Vu An vội vã kêu lên: "Mạnh công tử!", ngày hôm nay, Vân Ca đại náotrên đường như thế, đúng là nhân chứng vật chứng đều đủ cả để định tộilớn. Mạnh Giác lại vẫn ung dung nhàn nhã, khoanh tay đứng ở dưới máihiên một cửa hàng, cách một màn mưa mịt mù, lãnh đạm nhìn cảnh hỗn loạn ở phố dài đối diện.
Tuy rằng chiêu thức của Vân Ca tinh diệu, nhưng song quyền thì khóngăn cản được nhiều người, dần dần trở nên cực kỳ nguy hiểm. Vu An thấyMạnh Giác vẫn như trước, là một vẻ mặt ngồi nhìn phong vân, gấp đến độmuốn tự mình ra tay không để ý đến hậu quả, lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa đỗ ở ven đường, trên đỉnh có gắn bạch bích, ngoài có phủ lụa trắng, cóvài gương mặt quen thuộc bảo vệ bên cạnh xe ngựa.
Một nam tử áo xám khom người, giống như đang nghe người trong xe ngựa phân phó gì đó, sau một chớp mắt, hắn vội vàng chạy đến trước mặt thống lĩnh quan binh, đưa ra một tấm yêu bài, nói mấy câu, thống lĩnh kinhngạc nhìn xe ngựa bạch bích, hướng xe ngựa từ đằng xa đó hành đại lễ quỳ lạy. Màn xe khẽ được vén ra, một bàn tay nhẹ giơ lên, ý bảo hắn bìnhthân.
Thống lĩnh hạ lệnh binh sĩ dừng tay, nhưng lại để Vân Ca ở lại đó, chỉnh đốn đội ngũ rồi rời đi.
Bởi vì sợ rước họa vào thân, người qua đường sớm đã tránh đi, các cửa hàng cũng đều đóng chặt cửa chính, lúc này quan binh lại đột nhiên rờiđi, đường phố vốn ồn ào trong phút chốc trở nên vắng lặng không còntiếng động, chỉ có giọt mưa từ mái hiên rơi xuống, vỡ tan trong vũngnước đọng trên mặt đường đá xanh trên phố, phát ra tiếng tí tách dàingắn khác nhau.
Vân Ca ngây người khó hiểu, tầm mắt đảo qua khu phố dài, nhìn thấyMạnh Giác đang đứng dưới mái hiên. Mưa bụi tinh tế dệt nên một bức màn,tựa như một tấm rèm châu, che khuất khiến cho khuôn mặt hắn mơ hồ khôngrõ, nhưng đã quá mức quen thuộc, chỉ một hình bóng mơ hồ, nàng cũng đãbiết là ai.
Vân Ca tưởng hắn nhiều chuyện, cười lạnh lùng, quăng trường đao xuống, định rời đi.
Mành lụa trắng của xe ngựa được vén ra, một nữ tử mặc tang phục nhảy xuống xe ngựa, "Vân Ca!"
Bước chân của Vân Ca ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía nữ tử vộivàng chạy tới hướng nàng. Phía sau nữ tử, hai cung nữ luống cuống taychân vừa mở ô, vừa đuổi theo, "Nương nương, nương nương, cẩn thận kẻoướt!"
Hứa Bình Quân đứng lại trước mặt Vân Ca. Nàng một thân y phục trắng,trên đầu cài hoa lụa màu trắng, là y phục đại tang, Vân Ca thì ngượclại, một thân y phục đỏ tươi, giống như mới xuất giá.
Hai cung nữ dùng ô che cho Hứa Bình Quân, giọt mưa dọc theo tán ô rơi xuống, trông như thể một bức rèm che, ngăn cách giữa nàng và Vân Ca,Hứa Bình Quân vung tay lên đẩy chiếc ô ra, "Các ngươi đều lui xuống!"
Hai cung nữ vội cúi đầu lui gót.
Hứa Bình Quân há miệng mấy lần, nhưng lại không biết nên nói điều gì. Từ khi từ biệt lần trước, phong vân đã biến đổi mấy lần, nàng cũngkhông biết nên nói từ đâu. Mà trong lòng còn có nhiều áy náy với Vân Ca, ép xuống khiến cho lúc này nàng có vài phần xa lạ với Vân Ca trước mặt, có chút không đứng thẳng nổi thắt lưng.
Vân Ca chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, bỗng nhiên cười, ý cười làm cho vẻ lạnh nhạt trên gương mặt nàng tan chảy, nàng nhẹ giọng nói: "Tỷtỷ, tỷ là nương nương rồi."
Nội tâm Hứa Bình Quân rốt cuộc cũng được thả lòng, nàng vẫn là "Tỷtỷ" của Vân Ca, mặc kệ là bao nhiêu thay đổi, ít nhất điểm ấy cũng không hề thay đổi. Hứa Bình Quân nắm tay Vân Ca, đột nhiên bắt đầu chạy dọctheo phố dài, lệ cứ rơi xuống từng chuỗi, từng chuỗi rất nhanh, nhưngmay mắn có nước mưa tạt vào mặt, cho nên không ai biết những giọt nướcchảy xuống đó là từ trong lòng rơi xuống.
Trong màn mưa bụi mịt mù trên phố dài, một bạch y nữ tử, một hồng ynữ tử, tay nắm tay, chạy nhanh như bay. Làn váy có chút phồng lên, giống như một đóa hoa sen nửa hé, cùng với tiếng bước chân bình bịch, hoa sen đong đưa hiện lên trên con đường đá xanh trong màn mưa, khiến cho khung cảnh vốn vắng lặng có thêm vài phần uyển chuyển hàm xúc.
Ở phía sau các nàng, những giọt nước mưa rơi xuống bắn ra tựa nhữngbông hoa, những đóa "hoa mưa" cứ từng đóa lại từng đóa thi nhau đua nở,rồi tất cả đều vỡ tan thành bọt nước trong suốt trong không gian mờ mịt.
Hứa Bình Quân không biết rốt cuộc là nàng muốn trốn khỏi cái gì, rồimuốn đi tìm thứ gì, nàng chỉ muốn chạy. Khi chạy nhanh, tựa hồ trongsuốt thời gian này tới hôm nay, áp lực chịu gò bó trong Vị Ương Cung đều rời xa nàng, nàng vẫn cứ là một nha đầu thôn dã có thể mặc váy thô đilên trên sườn núi hái rau dại.
Dường như đã chạy qua hơn phân nửa thành Trường An, chạy đến khi sứclực của nàng cũng đã dùng hết, bước chân của nàng mới dần dần chậm lại,khi kịch liệt thở dốc, nàng nhìn sang Vân Ca. Búi tóc Vân Ca đã lỏng,những sợi tóc ướt sũng dính bết trên mặt, có vẻ rất chật vật, nhưng giữa mặt mày, ý cười cũng hết sức đậm,
Nước mắt trên mặt Hứa Bình Quân vẫn cứ hòa cùng nước mưa chảy xuống,nhưng bên môi lại tràn ra ý cười. Hai người, ta nhìn ngươi, người nhìnta, rồi bỗng nhiên quay vào nhau cười ha hả.
Trên đường đời, chỉ cần có thể có người bầu bạn, đã có thể cười to.Bất luận là sự bầu bạn này đến từ người thân, người yêu, hay là bằnghữu, nhất định đều là may mắn.
Nàng không có phúc khí nhận được sự giúp đỡ của ngươi thân, có lẽcũng đã mất đi người cần phải dắt tay nàng đi nhất, thế nhưng, ít nhấtnàng còn có được một thứ tình cảm nhẹ nhàng nhưng ấm áp dài lâu.
Nhìn sang cảnh trí quen thuộc, chân Hứa Bình Quân như bị đóng đinhtrên mặt đất. Cây hòe trong sân, cành lá nẩy ra không lâu, trên nhánhcây lộ ra khỏi tường che có từng cụm dăm ba bông hoa nhỏ màu trắng nấpdưới những tán lá xanh biếc. Sau khi nước mưa rửa sạch, màu trắng càngthêm tinh khiết.
Hóa ra, nàng chạy qua nửa thành Trường An, chính là muốn đến nơi này. Hứa Bình Quân tháo xuống cây trâm cài trên tóc, nhẹ nhàng chọc vào ổkhóa mấy cái, cánh cửa sân đã mở ra. Kỹ xảo mở khóa này, chính là do hắn dạy.
Trong lúc mơ hồ, nàng dường như thấy dưới tàng cây còn có một bóngngười đang làm mộc, cười nói: "Đây là gỗ cây ngô đồng mười năm tuổi, làm ngựa gỗ cho con trai nhất định rất tốt."
Bên tường sân còn có những vò rượu được chôn một nửa, tựa hồ còn cómột người vừa ủ rượu, vừa cười nhạo nàng là lòng tham không đáy, vơ vétcủa cải, "Sao ta lại cưới một người vợ "yêu tiền" như vậy chứ? Đã mangthai mà còn không chịu nghỉ ngơi, mỗi ngày vẫn đều tính toán xem nên ủbao nhiêu rượu, có thể bán được bao nhiêu tiền."
Trong gian nhà chính, những sọt tre rỗng không xếp chồng cao cao nằmyên lặng ở một góc phòng. Trước kia, những sọt tre này đúng là khôngngày nào bị bỏ không, từ xuân tới thu, lúc nào cũng có thể nghe thấytiếng tằm ăn lá dâu rào rào. Nuôi tằm là một việc vất vả, trước khi tằmkết kén, mỗi ngày buổi tối đều phải cho ăn hai lần. Thường thường vàonửa đêm, nàng đã khoác áo dậy rồi, quay sang người đang nằm bên cạnh,vừa đi giày, vừa nói: "Chàng ngủ tiếp đi! Thiếp đi cho tằm ăn."
.................................................
Hứa Bình Quân dùng tay áo ướt đẫm lau đi nước mưa trên mặt, cười nói: "Gian nhà này thực vẫn như cũ, không có thay đổi gì."
Vân Ca nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, giả vờ như không thấy trên mặt HứaBình Quân có quá nhiều "nước mưa". Hứa Bình Quân cười xoay người bước ra bên ngoài, "Chúng ta đi xem phòng ở của muội."
Đi tới trước phòng Vân Ca, lại thấy cánh cửa sân khép một nửa, khóađã bị vặn gẫy. Hiện giờ, trong thành Trường An còn có người dám tới nơinày trộm sao? Hứa Bình Quân vội đẩy cửa ra, nắm tay Vân Ca bước nhanhvào nhà chính.
Trước chậu than bằng đồng thau, Mạnh Giác đang cầm que cời than chỉnh lửa, thấy các nàng bước vào, thản nhiên nói: "Treo y phục bên cạnh chậu than để sấy cho khô đi."
Lúc này Hứa Bình Quân mới đột nhiên nhớ ra, thân thể Vân Ca lúc nàyđâu như trước kia, vội vàng kéo Vân Ca ngồi vào bên cạnh chậu than, cònmình đi vào phòng trong tìm xem có khăn, quần áo cũ nào không.
Một người nhìn có chút quen mặt cầm mấy chiếc khăn nhỏ, khom ngườiđưa lên cho Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân tưởng là người bên cạnh MạnhGiác, tiện tay nhận lấy, "Làm phiền rồi!", rồi xoay người đi ra khỏiphòng, đưa một chiếc khăn cho Vân Ca để nàng lau mặt, còn mình thì đangmuốn giúp Vân Ca lau khô tóc, đột nhiên nhớ tới đã gặp người kia ở chỗnào. Đây không phải là thái giám Vu An vẫn hầu hạ tiên đế Lưu Phất Lăngsao? Nhưng lúc trước nàng nghe nhóm tiểu thái giám nói, Bệnh Dĩ vốn định để Vu An tiếp tục chưởng quản cung đình, nhưng hắn đột nhiên mất tích,cùng mất tích còn có rất nhiều châu báu quý hiếm, thi họa cổ xưa trongcung. Bệnh Dĩ vì giữ thể diện của tiên đế, bí mật không truyền ra ngoài, cũng không muốn truy cứu nữa, chỉ để Thất Hỉ thay chức vị của Vu An.
Vân Ca vừa lau mặt, vừa nói: "Tỷ tỷ, không cần lo cho muội đâu, tỷ cứ lau khô cho mình trước đi."
Hứa Bình Quân có chút giật mình, phục hồi lại tinh thần, gượng cười nói: "Biết rồi."
Ba người ngồi quanh lò than, nhưng lại không nói một câu. Vân Cagiống như đang chuyên tâm hong khô quần áo, Hứa Bình Quân cúi đầu nhìnngọn lửa, suy nghĩ xuất thần, Mạnh Giác thần thái lạnh nhạt, thỉnhthoảng lại dùng que cời than gẩy than ra để lửa cháy mạnh hơn.
Vân Ca thấy váy đã khô được một nửa, cái lạnh trên người cũng đã biến mất toàn bộ, nhìn về phía Hứa Bình Quân, "Tỷ tỷ, chúng ta đi. . ."
Mạnh Giác đột nhiên mở miệng nói: "Bình Quân, hoàng thượng có dự định phong muội làm hoàng hậu hay không?"
Hứa Bình Quân không trả lời ngay, sau một hồi lâu, mới thản nhiênnói: "Văn võ cả triều không phải cũng đã nhận định Hoắc Thành Quân làhoàng hậu tương lai sao? Thời gian trước còn có một nữ tử họ Công Tôntiến cung thị tẩm, chỉ là không làm lễ chúc mừng mà thôi."
Vân Ca cúi đầu nhìn một hòn than nho nhỏ, từ màu đỏ dần dần cháy hếtthành màu tro. Vị nữ tử họ Công Tôn này nghe nói là muội muội của mộtthị vệ bình thường. Nàng vào cung không lâu, Lưu Tuân lại điều Công TônChỉ ca ca của nàng tới làm thuộc hạ của Phạm Minh Hữu. Việc này làm choHoắc Quang rất không hài lòng, có điều Lưu Tuân làm việc cẩn thận, trước khi hạ chỉ còn rất cẩn thận xin chỉ thị của Hoắc Quang, tựa hồ HoắcQuang không đồng ý, hắn sẽ không hạ chỉ, thế nên việc này làm cho HoắcQuang bên trong khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ nguyệný, cho nên dù khó chịu cũng chỉ có thể cố mà nhịn xuống.
Mạnh Giác nói: "Trước lễ tang hôm nay, khi chỉ có mấy thần tử thâncận với hoàng thượng, Trương Hạ nói, sau lễ tang nên lập hậu, muốn hỏitrước xem ý kiến thực sự của hoàng thượng thế nào, hoàng thượng trả lờingoài dự liệu của mọi người."
Hứa Bình Quân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác, "Ngoài dự đoán mọi người?"
"Hoàng thượng nói khi trước hắn nghèo hèn thường xuyên đeo một thanhkiếm, mặc dù không phải là bảo kiếm nổi tiếng gì, nhưng kiếm này đã bầubạn cùng hắn khi hàn vi, theo cùng không rời, hiện giờ lại không thấy,hắn nhớ mãi không quên, cho nên hi vọng các vị thần tử tìm giúp hắnthanh kiếm này."
Dường như thoát khỏi mây đen che khuất, mặt trời xuất hiện từ trongbóng tối, trong khoảnh khắc trong mắt Hứa Bình Quân tràn đầy vui sướng,làm cho cả người nàng phát sáng như ngọc quý, ánh chiếu khiến cho cả căn phòng sáng rực rỡ.
Mạnh Giác đối với lời sắp nói ra có vài phần không đành lòng, "Không nên làm hoàng hậu."
Hứa Bình Quân khó hiểu: "Vì sao?"
Mạnh Giác cân nhắc một chút, nói: "Vị trí hoàng hậu này, Hoắc ThànhQuân nhất định phải có được, muội không tranh được với nàng ta."
Hứa Bình Quân không hề để ý chút nào, mỉm cười, hiển nhiên là khôngbận tâm tới lời Mạnh Giác nói, ngược lại còn nửa đùa nửa thật nói: "Hiện giờ Vân Ca cũng là Hoắc tiểu thư đấy! Mạnh đại ca, huynh nói chuyện thị phi của Hoắc gia trước mặt Hoắc tiểu thư, coi chừng Vân Ca sẽ khôngvui."
Sau khi Hoắc Quang đón Vân Ca vào phủ, nói với bên ngoài rằng Vân Calà thân thích phương xa của phu nhân đã tạ thế của ông ta, thất lạc đãnhiều năm, rất vất vả mới nhận được nhau, thương Vân Ca ở Trường An bơvơ, nên nhận Vân Ca làm nghĩa nữ, đổi tên thành Hoắc Vân Ca. Nghe nóingay cả người được Hoắc Quang yêu thương nhất là Hoắc Thành Quân gặp Vân Ca cũng đều phải cung kính gọi một tiếng "tỷ tỷ", cho nên từ trên xuống dưới trong Hoắc phủ, đúng là không có một người nào dám bất kính đốivới Vân Ca. Mặc dù Hứa Bình Quân đoán được sự tình khẳng định không đơngiản như Hoắc Quang nói, Bệnh Dĩ cũng đã từng dặn dò nàng, bảo nàng khigặp được Vân Ca, tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc sao lại thế này. Nhưngtrong lòng nàng đã có chủ ý của riêng mình, nàng quen biết chính làngười tên Vân Ca này, mặc kệ Vân Ca họ Hoắc hay họ Lưu, là phú quý haybần hàn, nàng chỉ biết là Vân Ca giống như muội muội ruột của nàng,những chuyện rối rối ren ren này đều là chuyện bên ngoài, nếu Vân Canguyện ý giải thích, nàng sẽ nghe, nếu Vân Ca không muốn, nàng cũngkhông rảnh rỗi mà để ý tới.
Vân Ca cười khổ, nói: "Tỷ tỷ tâm tình tốt rồi mang muội ra trêu chọcsao? Hoắc Thành Quân sớm nhận định vị trí hoàng hậu này không thuộc vềnàng ta thì không ai có được, nếu tỷ tỷ không muốn lần này khuấy đụcnước hồ lên, thì vị trí hoàng hậu này vẫn là không nên làm thì tốt."
Hứa Bình Quân hỏi lại: "Phu quân của tỷ đã xuống hồ rồi, tỷ có thể chỉ đứng ở trên bờ, khoanh tay đứng nhìn sao?"
Trong lòng Mạnh Giác có suy nghĩ khác, Lưu Tuân "tìm kiếm cũ" thật sự là "kiếm cũ tình thâm" sao? Có điều trong ánh mắt Hứa Bình Quân vuisướng quá mức chói mắt, tâm tư nữ nhi đơn thuần như vậy, khát vọng chânthành mãnh liệt như vậy, là trong suốt thời gian này tới nay, hắn mớinhìn thấy đẹp đẽ, tinh khiết như thế, làm cho hắn do dự không đành lòngphá nát. Chỉ là... hắn không phải sớm đã phá nát một đôi mắt tin tưởngkhẩn cầu sao? Hắn không phải sớm đã có thói quen nhìn hoa tươi dưới lớplá mục sao?
"Bình Quân, muội có nghĩ tới nếu hoàng thượng phong muội làm hoànghậu, muội sẽ đứng trước lưỡi đao hay không? Hoàng thượng muốn ra sức thu lại quyền lực về một tay thiên tử, Hoắc thị muốn giữ gìn quyền thế giatộc, mâu thuẫn của bọn họ sẽ tập trung tới hậu cung, muội sẽ đứng mũichịu sào. Hoàng thượng phong muội làm hậu cũng không khó, cùng lắm làmột đạo chiếu thư. Với tính cách Hoắc Quang từ trước tới giờ, ông tatuyệt đối sẽ không xung đột chính diện với hoàng đế, nhưng muội lấy cáigì để bảo vệ cho vị trí hoàng hậu? Hoàng thượng làm như thế, là đã đặtmuội trước hiểm địa, chỉ dùng an toàn của muội để đổi lấy. . ."
Hứa Bình Quân quả quyết nói: "Mạnh đại ca, huynh không cần phải nóinữa, đạo lý mà huynh nói muội hiểu được. Muội nghĩ đó cũng là nguyênnhân vì sao Bệnh Dĩ muốn muội làm hoàng hậu. Trên triều đường, chàng đãbị Hoắc Quang kiềm chế tả hữu, chàng không muốn hậu cung cũng bị Hoắcthị thao túng, đó là nhà của chàng, chàng cần một nơi có thể an tâm nghỉ ngơi, mà muội nguyện ý khi chàng nghỉ ngơi, sẽ làm kiếm của chàng, bảovệ tả hữu cho chàng. Chàng là phu quân của muội, từ khi muội gả chochàng, muội đã lập chí, cuộc đời này cùng tiến cùng lùi! Muội tin chàngcũng sẽ bảo vệ muội, bởi vì muội là thê tử của chàng!"
Vân Ca nghe được ám chỉ dưới lời nói của Mạnh Giác, vốn đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, mới suy nghĩ sâu xa hơn, nhưng nghe được giọng nói lanhlảnh của Hứa Bình Quân, rồi lại cảm thấy vốn nên như thế. Yêu một người, vốn là nên cùng chàng cùng tiến cùng lui, cùng chung hoạn nạn, nếu nàng lúc trước cũng có đạo nghĩa không thể chùn bước của Hứa tỷ tỷ, nàng vàLăng ca ca ít nhất cũng có thể có nhiều thời gian hơn một chút, có thểcó nhiều hạnh phúc hơn một chút.
Mạnh Giác giống như đối với lựa chọn của Hứa Bình Quân không hề lộ vẻ bất ngờ, vẫn khẽ mỉm cười như cũ, "Trước kia, ta vẫn cảm thấy Lưu Tuânso với ta may mắn hơn, sau lại cảm thấy ta so với hắn may mắn hơn, hiệntại xem ra, vẫn là hắn may mắn hơn."
Bên môi Vân Ca có một tia cười lạnh.
Hứa Bình Quân nhìn thấy bộ dáng hai người bọn họ, trong lòng bất an,bỗng nhiên lúc đó có một suy nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, rốt cuộc làvì sao Mạnh Giác lại muốn Vân Ca mất đi đứa bé? Rốt cuộc là Bệnh Dĩ đãlàm những gì? Nếu có một ngày, Vân Ca biết Bệnh Dĩ đã làm tất cả nhữngchuyện đó, mình nên làm gì bây giờ?
Mạnh Giác giống như hoàn toàn không hề phát hiện ra thái độ thù địchcủa Vân Ca, quay sang nói với Vân Ca: "Nếu nàng tới ở Hoắc phủ rồi, cónhà của chính mình rồi, có người nên trả lại cho nàng, đỡ phải ở lại chỗ này của ta cho thêm chướng mắt."
Vu An từ bên trong đi ra, quỳ gối trước mặt Vân Ca, "Lão nô làm việckhông ổn thỏa, làm cho cô nương mấy ngày này phải chịu khổ, còn cầu cônương xem xét... xem xét... để lão nô tiếp tục hầu hạ cô nương."
Trong đầu Vân Ca ầm ầm một tiếng vang lớn, đau đớn đến mức dường như trái tim đã bị móc ra.
Trong trí nhớ của nàng, một đêm cuối cùng trên Ly Sơn, hình ảnh vẫnmơ hồ không rõ. Nàng chỉ mới ngủ một giấc, mà hắn kỳ thật vẫn chưa hềrời đi.
Trong trí nhớ của nàng, hắn vẫn dựa trên lan can trong bóng đêm sâuthẳm ngắm sao, tựa hồ chỉ cần khẽ gọi một tiếng, hắn sẽ khoác theo cảánh sao và bóng đêm, đi vào trong phòng.
Trong trí nhớ của nàng, hắn chỉ tạm thời đi xa nhà. Hắn nhất định là lo lắng cho nàng, cho nên phái Vu An đến, nhất định là. . .
Hứa Bình Quân thấy Vân Ca ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, vội tới đỡ nàng, "Vân Ca, muội làm sao vậy?"
Vân Ca lắc đầu, sắc mặt khôi phục lại như thường, nàng nói với Vu An: "Lăng ca ca cũng đã bảo ngươi tới đây, ta đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là hiện tại ta tạm thời ở tại Hoắc phủ, không biết ngươi có nguyện ý tới đó không?"
Vu An trả lời dứt khoát: "Cô nương ở chỗ nào, ta sẽ ở chỗ đó."
Vân Ca đột nhớ tới một người, vội hỏi: "Phú Dụ đang ở đâu?"
Mạnh Giác nói: "Ở chỗ của ta, ta lệnh hắn cũng tới chỗ nàng..."
"Không cần." Vân Ca nói với Hứa Bình Quân: "Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ Phú Dụkhông? Là tiểu thái giám chúng ta quen khi ở Ôn Tuyền cung đó."
Hứa Bình Quân cười gật gật đầu, "Nhớ mà, chúng ta là hoạn nạn kếtgiao, làm sao mà quên được? Sau đó, tỷ ở trong cung cũng từng gặp hắn,hắn đối với tỷ vô cùng tốt."
"Nếu tỷ tỷ quyết định sẽ làm hoàng hậu, thì để cho Phú Dụ làm chủquản Tiêu Phòng Cung nhé! Hắn ở trong cung cũng đã được nhiều năm, biếtrõ các loại quy củ trong cung đình, lại có giao tình tốt với Thất Hỉhiện giờ đang hầu hạ hoàng thượng, cả với Lục Thuận hầu hạ thái hoàngthái hậu và mấy đại thái giám khác nữa, nếu tỷ tỷ muốn làm chuyện gì,hắn đều có thể nói được làm được."
Hứa Bình Quân đã ở trong cung một khoảng thời gian, đã biết rõ tầmquan trọng của những thái giám và cung nữ không đáng để mắt tới trong Vị Ương Cung. Trong cung, nhất cử nhất động đều không thoát khỏi tầm mắtcủa hoạn quan cung nữ, nhưng nàng đối với những ánh mắt vẫn theo sát tảhữu quanh nàng đó, luôn không thể yên tâm, muốn làm gì, chung quy cũngcảm thấy không hài lòng. Nhưng nàng xuất thân nghèo hèn, cũng không cóngoại thích để dựa vào, đương nhiên cũng không có người giúp nàng lolắng tới việc này. Không ngờ rằng Vân Ca tâm tư xoay chuyển nhanh nhưvậy, trong nháy mắt, đã giúp nàng giải quyết một vấn đề vô cùng nangiải, không khỏi vui vẻ nói: "Đương nhiên là được!"
Than củi trong lò đã sắp cháy hết, Hứa Bình Quân lại chậm chạp khôngnói phải rời đi. Ở nơi phòng cũ quen thuộc, mọi người ngồi vây quanh lòthan, chỉ thiếu một người còn ở bên ngoài, hết thảy cũng coi như giốngnhư trước đây, nàng nhớ nhung sự ấm áp quen thuộc này, không muốn trởlại Vị Ương Cung lạnh lẽo ấy.
Vân Ca lại không hề có chút hoài niệm nào, khi than vừa mới cháy hết, lập tức đứng lên, "Tỷ tỷ, đi chưa?"
Hứa Bình Quân đành phải đứng lên, Mạnh Giác cầm một chiếc ô cũ đưacho Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân khẽ gật đầu biểu thị cảm ơn, một tay mở ô ra, một tay nắm tay Vân Ca ra cửa.
Hai người đi tới ngoài đường lớn, mấy hoạn quan mặc thường phục màuxám đúng lúc tìm được chỗ này, nhìn thấy Vu An đi theo phía sau Hứa Bình Quân và Vân Ca, đều giật mình quên hành lễ với Hứa Bình Quân, một người thì thào hỏi: "Sư phụ, ngài sao..."
Vu An khiêm nhường, cúi người nói: "Không dám, tại hạ hiện giờ chỉ là gia nô Hoắc phủ, không đảm đương nổi kính xưng của các vị."
Mấy hoạn quan vẫn nhìn Vu An ngẩn người, Hứa Bình Quân không vui hừmột tiếng, mấy người đó vội mang vẻ mặt nghiêm túc thỉnh an, không dámnhìn Vu An nữa. Hứa Bình Quân phất tay để bọn họ lui ra, nắm tay Vân Ca, hoàn toàn không muốn rời xa, cẩn thận dặn dò nói: "Về sau không đượcđánh nhau ở trên đường nữa."
Vân Ca mỉm cười nói: "Tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội, Hoắc Quangđối với muội tốt lắm, nếu ông ấy đối với muội không tốt, thì muội sẽkhông dám gây sự trên đường, tiểu thư Hoắc gia được cưng chiều mới cóthể ngang ngược ngông cuồng chứ."
Hứa Bình Quân bật cười "phụt" một tiếng, "Muội đó nha! Sớm biết rằngmuội có suy nghĩ này, tỷ thật không nên nhiều chuyện." Nhưng trong giọng nói vẫn mang theo lo lắng.
Vân Ca cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ chăm sóc cho mình thật tốt. Chuyện của muội, muội tự có chủ ý của mình."
Hứa Bình Quân chỉ có thể gật đầu, đưa chiếc ô đang cầm trong tay choVân Ca, xoay người rời đi, lập tức có hoạn quan lại đây giương ô dẫnđường cho nàng.
Ngẫu nhiên có một gia đình đi qua, nhận ra Hứa Bình Quân, tất cả đềucả kinh lập tức ném ô xuống, quỳ xuống bên đường, một đứa bé không biếtrõ tôn ti, lớn tiếng gọi lớn: "Thẩm thẩm Lưu gia, cô đã hứa làm kẹođường cho cháu ăn...", mẹ của nó sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu,vội vàng bịt miệng nó lại, tay kia thì ấn đầu nó xuống, mẫu tử hai người ra sức dập đầu tạ tội.
Hứa Bình Quân cho bọn họ đứng lên, nhưng cha đứa bé vẫn cứ một mực dập đầu, một câu hoàn chỉnh cũng không dám nói.
Màn mưa bụi mịt mù, bao phủ thiên địa, mới là buổi chiều, cũng đãthấy tối mịt như ban đêm. Hứa Bình Quân đứng giữa con phố dài, nhìn mấyngười đang quỳ dập đầu trên đường lầy lội, vẻ mặt mờ mịt.
Không lâu sau lễ tang, hai huynh đệ Trương Hạ và Trương An Thế trướcmặt văn võ bá quan, dâng tấu lên Lưu Tuân, thỉnh cầu sắc phong Hứa Tiệpdư làm hoàng hậu. Chuyện này phát sinh một cách bất ngờ, phe cánh củaHoắc Quang chỉ có thể vội vàng ứng đối. Đại Tư Nông Điền Quảng Minh phản đối, nói Hứa Tiệp dư là con gái của một tội nhân, không đủ để mẫu nghithiên hạ, Hoắc Tiệp dư xuất thân tôn quý, phẩm tính đoan trang, mới làngười phù hợp nhất để chọn làm hoàng hậu. Trương An Thế phản bác nói,Hứa Tiệp dư mặc dù xuất thân nghèo hèn, nhưng cũng cùng hoàng thượnghoạn nạn tình thâm, càng đáng để chúng nhân cảm phục. Hai phe tranh chấp không nhường, chỉ có thể mời Lưu Tuân làm chủ, Lưu Tuân mặc dù khôngnói rõ, nhưng trong lời nói vẫn luôn hồi tưởng lại tất cả những chuyệntừ khi quen biết tới lúc thành hôn với Hứa Bình Quân, nói thê tử khi hắn nghèo khổ, bằng mọi cách săn sóc cho hắn, nói tới đoạn cảm động, trongmắt mơ hồ có nước mắt.
Đúng như lời Mạnh Giác, sau khi Lưu Tuân biểu thị thái độ rõ ràng,Hoắc Quang chỉ có thể dùng thái độ cung kính tiếp nhận, vẫn không kịchliệt phản đối ngay trước mặt, cùng với Hữu tướng quân Trương An Thế vàKinh Triệu Doãn Tuyển Bất Nghi năm lần bảy lượt yết kiến trình tấu, cuối cùng Lưu Tuân hạ một đạo thánh chỉ, chính thức chiếu cáo thiên hạ, sắcphong Hứa Bình Quân làm hoàng hậu.
Trong lòng Hoắc Quang có lẽ không vui, nhưng trên mặt vẫn không hề có biểu hiện gì cả, thậm chí còn phân phó hạ nhân chuẩn bị lễ vật chúcmừng Hứa Bình Quân được phong hậu. Nhưng khi tin tức này truyền tớiChiêu Dương Điện, Hoắc Thành Quân lại tức giận đến thiếu chút nữa ngấtxỉu, nàng mang toàn bộ những gì Lưu Tuân ban cho trong Chiêu Dương Điệnđều ném hết xuống đất, những thứ ném không vỡ được, còn muốn dùng kéocắt nát. Thị nữ nơm nớp lo sợ muốn khuyên, nhưng đều bị nàng quát lui.
Khi nàng đập bể hết tất cả mọi thứ, toàn thân cũng đã hết sức lực, bi phẫn công tâm, mềm nhũn ngồi xuống đất, vừa mới ngẩng đầu, lại nhìnthấy trên cửa sổ vẫn còn treo chiếc đèn lồng bát giác "Hằng Nga tới cung trăng". Nàng nhìn chiếc đèn lồng, đột nhiên cười ha hả, vừa cười vừahung hăng tự tát cho mình hai cái. Hoắc Thành Quân ơi Hoắc Thành Quân!Ngươi vậy mà lại bị một nam nhân qua mặt! Đương nhiên biết hắn khôngphải quân tử, nhưng ngươi cho là hắn ít nhất còn là một người làm ănbiết giữ chữ tín, ngươi trợ giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, hắn chongươi ngôi vị hoàng hậu, giao dịch công bằng! Không ngờ rằng vậy mà hắnngay cả một người làm ăn cũng không phải, hôm nay hai bàn tay này đánhcho ngươi hoàn toàn thanh tỉnh, để sau này ngươi vĩnh viễn nhớ rõ sailầm của mình!
Hành động Lưu Tuân không vứt bỏ thê tử tao khang* truyền tới dângian, làm cho vô số dân chúng sinh cảm động thán phục. Từ xưa tới nayđều là "Nữ tử si tình, nam tử phụ tình", nhưng Lưu Tuân sau khi lên làmhoàng đế còn thâm tình như thế, làm cho vô số nữ tử ngạc nhiên cảm độngrơi nước mắt cùng với thèm muốn ước ao. Bỗng chốc, trên các khu phốtrong thành Trường An, giá kiếm đã tăng lên vài lần, đơn giản là do rấtnhiều nữ tử mua kiếm tặng người trong lòng, để xem hắn có thể giống nhưLưu Tuân hay không, cho dù tương lai được phong hầu bái tướng, vẫn cònnhớ rõ "Kiếm cũ tình thâm".
*Nguyên văn là "tao khang chi thê". Sau khi chưng cất rượu, phần bãrượu còn lại tiếng Hán gọi là tao, lớp vỏ trấu bao bên ngoài hạt thócgọi là khang, tao khang còn được hiểu là "cám bã", và cũng được chỉ thức ăn thô của tầng lớp dân chúng quá bần cùng. Cụm từ "tao khang chi thê"xuất phát từ điển cố sau: Tống Hoằng là quan hiền lương dưới triều vuaQuang Vũ (6 TCN – 57 CN), người sáng lập triều Đông Hán (tức Hậu Hán).Vợ Tống Hoằng bệnh, bị mù và ông luôn đích thân săn sóc, đút cơm cho vợ. Chị vua góa chồng, rất ái mộ Tống Hoằng. Vua biết ý, một hôm ướm lờihỏi dò Tống Hoằng: "Ngạn ngữ nói: Quý dịch giao, phú dịch thê, hữu chư?" (Sang đổi bạn, giàu đổi vợ, có phải vậy không?)
Hoằng đáp: "Thần nghe: Bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chithê bất khả hạ đường". (Bạn bè chơi từ thuở nghèo hèn chớ nên quên, thêtử tao khang thì không thể bỏ được.)
Hiểu Tống Hoằng một lòng chung thủy, vua bỏ ý định tác hợp cho chị.
Người Việt mình có gọi chệch đi thành "người vợ tào khang". Vốn từ"người vợ tào khang" này có nửa Việt(người vợ), nửa Hán việt(tào khang), mà dịch ra hẳn(như một số tài liệu) là "người vợ tấm cám" thì nghe cũng không ổn. Vậy nên tớ dùng từ "thê tử tao khang". (Không phải tớ bịa rađâu, đoạn sau tác giả có dùng từ này.)
Do có câu chuyện "Kiếm cũ tình thâm", Lưu Tuân trở thành vị hoàng đếđược dân gian bách tính yêu mến nhất từ khi Đại Hán khai quốc tới nay.Bởi vì trong lòng dân chúng, hoàng đế này không hề là một bóng dáng lạnh như băng ngồi trên ngai rồng cao không chạm tới được, mà là một ngườicó tình có nghĩa, ngài giống như bọn họ, cũng sẽ cười, cũng sẽ rơi lệ,bọn họ cảm thấy Lưu Tuân rất gần với bọn họ. Ở trong lòng bọn họ, là một hoàng thượng đối với thê tử tao khang có tình có nghĩa, vậy đối với dân chúng liệu sẽ không tốt sao?
Điểm này ngay cả Mạnh Giác cũng chưa nghĩ đến, một hoàng đế còn chưalàm ra chiến tích gì nhưng chỉ với một hành động đã giành được dân tâm,khiến cho Mạnh Giác cười lạnh mấy lần, cũng tự than rằng mình không bìkịp!
Hứa Bình Quân được phong hoàng hậu, Lưu Thích trở thành trưởng tử của Lưu Tuân. Từ triều Chu tới nay, kế tục ngôi vị thiên tử đều tuân theolệ cũ, đó là trưởng tử kế thừa đế vị, vị trí thái tử không cần nói cũngbiết là của Lưu Thích. Các đại thần trong triều trung với hoàng quyềnhân hoan ủng hộ, bị Hoắc thị áp chế hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng thấy được hi vọng được ngóc đầu dậy.
Trương Hạ ngay thẳng bộc trực muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm*, nên muốn thỉnh cầu Lưu Tuân sắc phong Lưu Thích làm thái tử, Trương An Thế tâm tư khôn khéo lại lắc đầu không đồng ý. Trương Hạ cóchút tức giận, làm ầm ỹ lên với đệ đệ: "Nếu Trương thị đã quyết địnhnguyện trung thành với hoàng thượng, giữa đệ và Hoắc Quang đã không thểcó khả năng nước giếng không phạm nước sông, sao mà từ lúc khởi sự tớigiờ đệ đều mang cái bộ dáng sợ trước sợ sau như thế hả?"
*Nguyên vănlà nhất cổ tác khí, có xuất xứ trong Tả Truyện. Khi đánh trận dựa vàodũng khí, đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trốngdũng khí suy giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn. Sau này câu trênđược dùng để ví nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.
Trương An Thế đối với đại ca như thế này, chỉ có thể thở dài, "Tháitử và hoàng hậu không giống nhau. Tính cách của Hoắc Quang, có thể chophép Bình Quân làm hoàng hậu, dù sao hắn đều có biện pháp thực sự khốngchế hậu cung ở trong tay Hoắc thị. Chỉ cần tương lai Hoắc Tiệp dư sinhcon, những chuyện liên quan tới thể diện thế này, hắn tội gì mà không nể mặt hoàng thượng đi tranh giành, nhưng thái tử..." Ông ta lắc đầu tỏ vẻ Hoắc Quang tuyệt đối sẽ không buông tha.
Trương Hạ liên tục cười lạnh, "Thái tử nhất định là phải lập, hiệntại chỉ có Hứa hoàng hậu có con, không lập Đại điện hạ, còn có thể lậpai? Hoắc Quang, hắn có gian xảo thế nào, cũng khó có thể không có gạo mà nấu thành cơm được. Đệ dâng tấu hay không dâng tấu? Đệ không dâng, tatự mình dâng lên."
Trương An Thế muốn giữ nhưng không giữ được, Trương Hạ đã sải bước đi ra khỏi phòng. Một đạo tấu chương thỉnh cầu lập thái tử của Trương Hạ,giống như một khối đá lớn làm chấn động trời đất, khiến cho bọt nước bắn lên tung tóe khắp toàn bộ triều đình. Chuyện lập thái tử không đượcchuẩn bị thỏa đáng, Lưu Tuân và Hoắc Quang cũng sẽ không khinh suất màđề cập tới. Thế nhưng, một đạo tấu chương của Trương Hạ đã đem vấn đềhai phe đều muốn tạm thời lảng tránh kiên quyết đặt lên trên mặt bàn.Không chỉ Hoắc Quang kinh hoàng phẫn nộ, ngay cả Lưu Tuân cũng tronglòng ngầm bực Trương Hạ tự mình đưa ra chủ trương, nhưng lại ngại Trương Hạ có ân với hắn, vẫn trung thành và tận tâm, hắn lại mới vừa đăng cơ,thần tử thực sự có thể dựa vào cũng chỉ có những người này, cho nên cũng chỉ có thể ngầm bực. Sự tình đã đến nước này, nước đã tràn ra rồi thìkhông thể thu lại được, chỉ có thể cần phải thật cẩn thận nghĩ ra biệnpháp giải quyết.
Sau khi tan triều, Lưu Tuân lệnh Thất Hỉ lặng lẽ truyền Trương An Thế đến gặp hắn. Lưu Tuân nhìn Trương An Thế đang quỳ phía dưới, chân thành nói: "Trương tướng quân, ngày đó hôn sự của trẫm và tử đồng* là nhờ cólệnh huynh một tay chủ trì, hiện giờ ông ấy lại dâng tấu thỉnh cầu lậpnhi tử của trẫm và tử đồng làm thái tử. Tình hình trên triều đình khôngcần trẫm nhiều lời, trong lòng tướng quân hẳn là đều đã rõ ràng, trẫmhiện giờ chỉ muốn xin chủ ý của ngươi, rốt cuộc bây giờ trẫm có thể lậpThích nhi làm thái tử hay không."
*Tử đồng: từ vua gọi hoàng hậu.
Trương An Thế trong lòng đau khổ than, đại ca ơi đại ca, huynh thậtsự là muốn hại chết huynh đệ mà! Đấu tranh trong triều đình, ta vẫnkhông đếm xỉa đến, không cùng đảng phái nào kết giao, hiện giờ lại bịbuộc phải lựa chọn một bên mà lại không nhận định rõ được.
Trương An Thế không nói lời nào, Lưu Tuân cũng không sốt ruột, chỉlẳng lặng chờ. Trương An Thế là nguyên lão tam triều, tay nắm binhquyền, chức quan là Hữu tướng quân, tâm tư khôn khéo thấu tường mọichuyện, xử sự trầm ổn cẩn thận, Thích nhi có thể làm thái tử hay không,Trương An Thế là một nhân tố quyết định.
Hoàng thượng hỏi là "Hiện tại có thể lập Lưu Thích làm thái tử haykhông", mà không phải là "Lưu Thích thích hợp hay không thích hợp làmthái tử", xem ra, hoàng thượng tâm tư đã định, chỉ là sớm hay muộn màthôi. Phong thái tử rất dễ dàng, cùng lắm là một đạo chiếu thư, chỉ cầnchiếu thư nhanh chóng chiếu cáo thiên hạ, Hoắc Quang có ngang ngược thếnào, cũng không thể cầm đao đặt lên cổ hoàng thượng, bức hoàng thượngthu hồi chiếu thư, chỉ là dưới thủ đoạn của Hoắc Quang, thái tử LưuThích này rốt cuộc có thể đăng cơ được hay không?
Trương An Thế do do dự dự sau một lúc lâu, vẫn không thể quyết địnhđược, khi không biết làm thế nào, trong lòng chợt có một chủ ý, chậm rãi nói: "Hoàng thượng, chuyện đã đến nước này, lập đương nhiên là có nguycơ, nhưng không lập cũng không thể khẳng định là có thể hóa giải nguycơ, không bằng đơn giản đập nồi dìm thuyền*, lập! Sau khi hết thảy danhchính ngôn thuận, ngược lại sẽ làm cho người khác có kiêng kị, nhữnghành động lộ liễu trắng trợn cũng không dám làm."
*Đập nồi dìm thuyền: thành ngữ chỉ quyết đánh tới cùng. Điển cố tớ giải thích ở chương 9 quyển Trung nhé.
Lưu Tuân vỗ long án, đột nhiên đứng lên, trong mắt tràn đầy vui sướng và hài lòng, "Tốt! Trẫm muốn nghe chính là những lời này của ngươi."Hắn bước nhanh đi xuống kim điện, tự tay nâng Trương An Thế dậy.
Trương An Thế kinh sợ lại nhanh chóng quỳ xuống, liên tiếp dập đầu, "Bệ hạ ưu ái, thần không dám! Có điều..."
Lưu Tuân vốn long tâm hết sức vui mừng, nghe thấy câu "Có điều" củaTrương An Thế, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng lập tức nghĩ mình coi trọng không phải là tính cách thận trọng cẩn thận của Trương An Thế hay sao? Tức thì sự không vui biến mất, hỏi: "Có điều làm sao?"
Trương An Thế cẩn thận bẩm tấu: "Ở trong triều Đại điện hạ không cóthần tử có thể dựa vào, cho nên chức Thái phó sẽ trọng yếu vô cùng, nếuhoàng thượng muốn lập Đại điện hạ làm thái tử, hẳn là trước phải chọnđược Thái phó."
Ý tứ của Trương An Thế nói trắng ra là hiềm vì Thích nhi thế đơn lựcmỏng, không có ngoại thích có thể dựa vào, tục ngữ nói "Thầy cũng nhưcha", thông qua việc chọn Thái phó có thể nói là thay Thích nhi tìm kiếm một ngoại thích có thể dựa vào. Trương An Thế nhất định là phải đợinhìn thấy người được chọn này, sau khi cân nhắc thắng bại thế nào, mớicó thể thực sự quyết định có đem sinh tử của Trương thị cột chung vớithái tử hay không. Sau khi Lưu Tuân bước đi thong thả trong đại điện một hồi, ngồi trở lại trên long tháp, nói: "Tướng quân đi về trước đi! Việc này trẫm sẽ cân nhắc cẩn thận."
Trương An Thế dập đầu xong, cúi đầu rời khỏi đại điện.
Sắc trời đã tối đen, Thất Hỉ và mấy hoạn quan tiến vào muốn thắp đèn, Lưu Tuân phất phất tay, để bọn họ lui ra. Đưa mắt nhìn về phía điện phủ đang dần dần tối đen, hắn bỗng nhiên có vài phần cảm giác bất lực, ngày mai thượng triều sẽ bác bỏ tấu chương của Trương Hạ như thế nào đây?Buổi tối hôm nay hẳn là phải tới Chiêu Dương Điện nghỉ ngơi, nhưng mỗimột lần nghỉ tại đó, chính là hắn tự tạo cho mình thêm một phần nguyhiểm! Nếu Hoắc Thành Quân mang thai...
Vấn đề này, hắn ngay cả dũng khí để nghĩ thêm cũng không có. Lẳnglặng ngồi thật lâu, hắn đột nhiên đứng lên, bước ra khỏi Tuyên ThấtĐiện, đi tới hướng Tiêu Phòng Điện. Thất Hỉ muốn gọi người, lại bị LưuTuân ngăn cản, "Ngươi đi cùng trẫm là được rồi."
Hứa Bình Quân đang dạy Lưu Thích viết chữ, một chữ "Nhị*" đơn giảnnhưng dạy tới cả trăm lần, Lưu Thích lại vẫn không hề học được, Hứa Bình Quân bắt đầu nổi nóng, túm lấy bàn tay nhỏ của nó muốn đánh. Lưu Thíchvốn đang dẩu môi không vui, dù sao mẹ đánh cũng không đau chút nào,nhưng vừa thấy phụ thân bước vào, lập tức từ dẩu môi biến thành nước mắt giàn giụa, chân nam đá chân chiêu chạy tới trước mặt Lưu Tuân, ôm lấymột chân Lưu Tuân, vô hạn tủi thân nói: "Mẹ muốn đánh con!"
*Từ nhị này viết thế này 贰, không phải là hai gạch ngang đâu ạ, khái niệm "đơn giản" của Bình Quân cũng thật khác người.
Trong lòng Lưu Tuân, lo lắng không vui giảm đi vài phần, cười lớn ômLưu Thích từ dưới chân hắn lên, "Ta thấy ta cũng nên đánh vào tay con,con mà cũng dám kể tội mẹ sao!"
Vậy mà Bệnh Dĩ lại một mình xuất hiện ở Tiêu Phòng Điện, Hứa BìnhQuân có niềm vui bất ngờ, cười sắp xếp lại tọa tháp cho gọn gàng, để hắn ngồi, "Chàng đã ăn cơm chưa?"
Lưu Tuân ôm Lưu Thích ngồi vào bên cạnh Hứa Bình Quân, "Chưa. Saingười tùy ý chuẩn bị mấy món ăn thường ngày, ba người nhà chúng ta cùngnhau ăn bữa cơm nhé!"
Hứa Bình Quân nghe thấy lời của hắn, lại nhìn thấy hắn cúi đầu hôn Hổ nhi, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp, vội đi ra ngoài mành, lệnhPhú Dụ đi phân phó ngự trù nấu nướng.
Một nhà ba người ngồi quanh bàn dùng cơm. Đã không còn hoạn quan cung nữ vẫn đứng xung quanh bốn phía, Hứa Bình Quân hết sức thả lỏng, tiếngcười không ngừng.
Sau khi ăn xong, Lưu Thích ồn ào muốn được chơi cưỡi ngựa, Lưu Tuânđặt nó lên lưng, rồi cõng nó bò tới bò lui trên tấm thảm trên mặt đất,cha con hai người chơi đùa ầm ĩ. Tới khi Lưu Thích buồn ngủ, Lưu Tuânmới để cho cung nữ bế nó đi ngủ.
"Chàng chiều Hổ nhi quá, hiện tại dù sao cũng là vua của một nước,sao có thể còn cùng chơi 'cưỡi ngựa' với con được?" Hứa Bình Quân vừacười, vừa giúp Lưu Tuân sửa sang lại y bào.
Lưu Tuân cười ôm Hứa Bình Quân, "Đằng nào thì lát nữa cũng rơi xuốngđất cả thôi, nàng còn sửa sang lại làm gì?", nói xong, tay đã lần vàotrong quần áo của Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân "Ưm" một tiếng, yếu đuối dựa vào trong lồng ngực củahắn. Trước khi sắc phong hoàng hậu, tuy rằng thỉnh thoảng Lưu Tuân sẽđến, nhưng trong lòng Hứa Bình Quân vẫn có phần không được tự nhiên, cho nên hai người vẫn có chút miễn cưỡng. Sau khi sắc phong hoàng hậu, LưuTuân lại luôn tới lui vội vàng, chưa bao giờ ngủ lại. Tuy rằng tronglòng Hứa Bình Quân khó chịu, nhưng cũng hiểu được, thân là nữ nhân củahoàng thượng, cuộc sống sau này cũng chính là như vậy.
Nhưng buổi tối hôm nay, nàng đã quên hắn là hoàng đế, chỉ cảm thấyhắn vẫn là Bệnh Dĩ của nàng, lòng tràn đầy vui thích, lại là "Tiểubiệt", khiến cho Hứa Bình Quân được thể nghiệm hạnh phúc chưa bao giờthấy.
Sau đó, Lưu Tuân vẫn ôm nàng không chịu buông, Hứa Bình Quân chỉ cảmthấy trong lòng tràn đầy tình cảm dịu dàng, nhìn khuôn mặt nằm nghiêngcủa hắn, ngón tay vô ý vuốt ve thái dương của hắn. Lưu Tuân khẽ cười,hôn xuống trán nàng, "Chừng nào thì nàng lại sinh cho ta một đứa connữa?"
Hứa Bình Quân cười nhẹ nói: "Chuyện này thì thiếp không định đoạt được, còn phải xem lão thiên gia có cho hay không."
Lưu Tuân lại ôm chặt nàng vào trong lòng, vô cùng ôn nhu nói: "BìnhQuân, Hổ nhi đối với ta mà nói, là vô cùng đặc biệt, nó là đứa con đầutiên của ta, cũng là đứa con mà ta thương yêu nhất, với người làm chamẹ, chung quy cũng chỉ mong muốn đem tất cả những gì tốt nhất cho đứacon của mình."
Hứa Bình Quân cười nói: "Chàng đang lo lắng tới chuyện mời tiên sinhcho Hổ nhi sao? Đúng là nên mời một tiên sinh, gần đây thiếp cũng luônluôn suy nghĩ tới việc này."
Lưu Tuân nói: "Ta muốn giao giang sơn cho con."
Hứa Bình Quân có chút giật mình, muốn ngồi dậy, nhưng bị Lưu Tuân ômquá chặt, căn bản không thể động đậy. Nàng không rõ là trong lòng mìnhcó cảm giác gì, là nên vui mừng khi Bệnh Dĩ yêu mến Hổ nhi như thế, haylà nên sợ hãi khi vận mệnh đột nhiên thay đổi?
Lưu Tuân nhẹ vỗ lưng nàng, hỏi: "Bình Quân, nàng đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Bình Quân gượng cười, "Chàng đột nhiên nói cho thiếp biết việcnày, hiện tại trong đầu thiếp rất rối loạn, căn bản là không suy nghĩ gì được."
Lưu Tuân nói: "Nàng không cần lo lắng. Tâm ý ta đã định, bất luận làai phản đối cũng sẽ không ngăn cản ta lập Hổ nhi làm thái tử được. Ngôivị thái tử đã định rồi, nhóm triều thần mới có thể xác định chủ kiến,chỉ khi thấy rõ ràng tương lai, bọn họ mới có thể ít đi vài phần sợ hãiđối với Hoắc thị. Nếu không, những đại thần đó, toàn những kẻ khôn khéotính toán xem bên nào thiệt bên nào hơn, một ngày không lập thái tử, bọn họ cũng sẽ không thực sự trợ giúp ta."
Khi nói chuyện Lưu Tuân bắt đầu buồn ngủ, dần dần nhắm hai mắt lại.Hứa Bình Quân thì lại trái lo phải nghĩ, một đêm không ngủ. Ngày hômsau, sau khi Lưu Tuân rời đi, tâm trí Hứa Bình Quân vẫn mơ màng như cũ.Phú Dụ ôm Lưu Thích đi vào vấn an Hứa Bình Quân lúc sáng sớm, nàng mớiđột nhiên nhớ ra, vậy mà đã quên chưa đi thỉnh an Thượng Quan thái hoàng thái hậu, lập tức vội vàng đi tới Trường Nhạc cung vấn an.
Thượng Quan Tiểu Muội nhìn thấy nàng, vẫn là vẻ mặt không lạnh cũngkhông nóng, sau khi nói chuyện với nàng mấy câu, đã cầm sách lên, ám chỉ tiễn khách.
Hứa Bình Quân đứng dậy cáo lui, đi được vài bước, rồi lại quay lại,quỳ gối trước mặt Thượng Quan Tiểu Muội, "Thái hoàng thái hậu, nhi thầncó một việc muốn thỉnh giáo."
Thượng Quan Tiểu Muội thản nhiên nói: "Ngươi hỏi đi!"
"Nhi thần thấy thái hoàng thái hậu gần đây thường xuyên đọc sách sử,nhi thần muốn xin thái hoàng thái hậu giảng giải cho nhi thần một sốchuyện xưa có liên quan tới thái tử."
"Không phải ngươi cũng biết chữ sao? Nếu có hứng thú, có thể tìm thư tịch tới, tự mình xem."
"Nhi thần không có thời gian, nhi thần muốn trong thời gian ngắn nhất có thể hiểu được hết thảy."
Thượng Quan Tiểu Muội vẫn ngồi đó, mặt không chút đổi sắc, Hứa BìnhQuân nghĩ rằng nàng không muốn nói, bèn dập đầu, đang muốn cáo lui.Nhưng lại nhìn thấy Thượng Quan Tiểu Muội đặt cuốn sách xuống, nói:"Nhiều triều đại như vậy, ta cũng không nhớ rõ toàn bộ, nên cứ tạm chọnđại vài chuyện để giảng nhé!"
Hứa Bình Quân cảm kích nói: "Nhi thần khấu tạ thái hoàng thái hậu."
"Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, lập công tử Phù Tô làmthái tử, sau đó công tử Phù Tô lại tự sát bỏ mạng. Sau khi Tần Nhị thếHồ Hợi đăng cơ, lập Tử Anh làm thái tử, sau khi Tần diệt vong, Tử Anh bị Hạng Vũ giết chết. Tương truyền rằng triều ta, khi Cao Tổ hoàng đế tạivị vốn định phế đi thái tử Huệ Đế, sửa lập Triệu vương* làm thái tử, sau đó Triệu vương lại bị Lữ thái hậu đầu độc chết, tuy rằng Huệ Đế đăngcơ, nhưng lại buồn bực sầu não mà chết, khi chết mới chỉ hai mươi bốntuổi." Thượng Quan Tiểu Muội thấy Hứa Bình Quân sắc mặt trắng bệch, hỏi: "Ngươi còn muốn nghe nữa không?"
*Triệu Vương Như Ý là con traiThích phu nhân. Tình cảm huynh đệ giữa Như Ý và Huệ Đế Lưu Doanh – contrai Lữ thái hậu vô cùng tốt, nên khi thấy đệ đệ mình yêu thương nhất bị mẹ mình hại chết, Huệ Đế buồn bực sinh bệnh mà chết.
Hứa Bình Quân cắn răng, gật gật đầu.
Thượng Quan Tiểu Muội tiếp tục giảng: "Gần đây nhất có Hiếu Vũ hoàngđế, khi ngài bảy tuổi được lập làm thái tử, đã trải qua khoảng thời gian Đậu thái hậu chấp chính, qua vài lần tính mạng hiểm nguy nhưng vẫnthoát được, nhưng mà Hiếu Vũ hoàng đế hùng tài vĩ lược, nghênh đónnghịch cảnh để đứng lên, không chỉ thu hồi hoàng quyền, còn trở thành vị hoàng đế tại vị trong thời gian dài nhất trong lịch sử tới giờ. Sau khi Hiếu Vũ hoàng đế có thể thu hồi hoàng quyền, đã phế đi hoàng hậu Trần A Kiều và thế lực ngoại thích bắt đầu có ảnh hưởng quan trọng. Sau đó...chuyện Vệ Thái tử, ngươi hẳn là rất rõ ràng, ta sẽ không nói nữa."
Hứa Bình Quân ngây người quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Đây là số phận của những thái tử đó sao? Ngoại trừ Hiếu Vũ hoàng đế, không cómột ai có thể chết già.
Thượng Quan Tiểu Muội nhìn nàng, trong mắt hình như có sự đồng cảm,nhưng chỉ cúi đầu cầm cuốn sách lên, lãnh đạm nói: "Những gì có thể nóivới ngươi, ta cũng đã nói, ngươi trở về đi!"
Hứa Bình Quân dập đầu lạy ba lần, rời khỏi Trường Nhạc cung. Hiếu Vũhoàng đế có ngoại thích có thể dựa, nhưng Hổ nhi thì sao? Nó không có gì cả! Ta làm mẹ như thế nào, mà không có gì có thể cho con được! Năm đóVệ Thái tử có Vệ thị quyền thế ngất trời để dựa vào, cuối cùng cũng bịmất đầu. Hổ nhi chẳng những không có chỗ dựa, ngược lại còn có kẻ địchquyền thế ngất trời là Hoắc thị.
Nàng chỉ cảm thấy bước chân không vững, trời đất quay cuồng. Muốn lập tức chạy tới cầu xin Bệnh Dĩ, không được lập Hổ nhi làm thái tử, nhưngbiết rõ tính tình của hắn, nếu mọi chuyện đã nói rõ ra rồi, thì cũngkhông cách nào lay chuyển được.
Trong Tiêu Phòng Điện, cung nữ đang cùng Hổ nhi ca hát, Phú Dụ thấynàng trở về, cười nói: "Điện hạ thật thông minh, ca dao chỉ dạy một lầnđã thuộc, nương nương dự định khi nào thì mời tiên sinh cho điện hạ, bắt đầu chính thức giảng bài?"
Một lời đánh thức người trong mộng!
Hứa Bình Quân tinh thần chấn động, vừa xoay người ra khỏi cửa, vừa nói: "Ngay bây giờ!"
Chạy đến Tuyên Thất Điện, cầu kiến hoàng thượng, đợi sau chỉ chốclát, Thất Hỉ đã ra cung kính mời nàng đi vào. Trong đại điện không cóngười, chỉ có Lưu Tuân ngồi trên long tháp đợi nàng. Hứa Bình Quân đivài bước đến trước mặt Lưu Tuân, quỳ xuống nói:
"Hoàng thượng, nếu người muốn lập Hổ nhi làm thái tử, nhất định phảimời Mạnh Giác làm Thái phó, nếu không, thần thiếp tuyệt đối không đồngý."
Lưu Tuân cười kéo nàng dậy, "Còn tưởng rằng là chuyện gì ghê gớm lắm, ta cũng đang có ý đó. Chỉ là hạ chiếu thư thì rất dễ dàng, nhưng hắn có thể thật tình phụ tá Hổ nhi hay không, ta lại hoàn toàn không nắmchắc."
Hứa Bình Quân thừa lúc đứng dậy, nhanh chóng lau đi lệ trên khóe mắt, bình tĩnh nói: "Thần thiếp nắm chắc, xin hoàng thượng cứ hạ chỉ đi!"
Lưu Tuân ôm lấy nàng nói: "Được! Trẫm sẽ hạ chiếu lập Hổ nhi làm thái tử, cùng ngày hôm đó sẽ lệnh Hổ nhi bái Mạnh Giác làm thầy, lễ giaphong thái tử và lễ bái sư cùng cử hành một ngày, sắc phong Mạnh Giáclàm Thái tử Thái phó, chức quan đứng đầu Tam công", rồi quay sang ThấtHỉ phân phó, "Lập tức truyền Trương An Thế yết kiến."
Hứa Bình Quân xin Lưu Tuân được cáo lui, "Hoàng thượng còn có chính sự cần xử lý, thần thiếp cáo lui."
Lưu Tuân ôn nhu, nhưng lại có chút không để ý vỗ vỗ lưng của nàng,rồi để nàng đi, nhìn vẻ mặt đã hết sức tập trung suy tư về chuyện tiếpkiến Trương An Thế như thế nào. Trong lòng Hứa Bình Quân là một mảng mờmịt, im lặng rời khỏi đại điện.
Lưu Tuân và Trương An Thế rốt cuộc đã nói những gì, Hứa Bình Quânvĩnh viễn không thể biết được, điều duy nhất nàng có thể biết được chính là, sau đó trong gia tộc Trương thị có một nữ tử được tuyển vào cung,được phong là Lương nhân.