Giọng nói của Hoắc Thành Quân vang lên ở bên ngoài: "Hoàng hậu nương nương và Mạnh phu nhân vẫn còn đang ngủ sao?"
Hứa Bình Quân bực mình nói: "Lại là cái con quạ đen này! Mới vừa yênổn được hai ngày, lại xuất hiện rồi. Cô ta gọi, nhất định là không cóchuyện gì tốt!"
Vân Ca sửa sang lại y phục, cười vén mành lên: "Nương nương thức dậy cũng thật sớm!"
Hoắc Thành Quân cười đi đến trước mặt Vân Ca, nắm lấy cánh tay nàng,một bộ dáng tỷ muội thân thiết, nhưng giọng nói lại lạnh thấu xương:"Vội vàng tới chúc mừng tỷ tỷ mà!"
Vân Ca cười hỏi: "Chuyện vui từ đâu đến vậy? Khó có thể là nương nương mắc bệnh nan y nha?"
Ánh mắt Hoắc Thành Quân đặc biệt sáng ngời: "Ta? Tỷ tỷ đừng mơ tưởng! Khẳng định còn sống lâu hơn so với tỷ tỷ, sống tốt hơn so với tỷ tỷ,nhưng mà, một kẻ thù lớn của tỷ tỷ đã chết rồi, tỷ tỷ có vui không?"
Tức thì tay chân Vân Ca lạnh lẽo, gượng cười nói: "Nghe không hiểu cô nói gì hết."
Hoắc Thành Quân nắm chặt tay nàng, giống như là một con rắn độc quấnlấy: "Muội muội vừa nhận được tin tức, Mạnh đại nhân khi đi săn thúkhông cẩn thận ngã xuống vách núi cao vạn trượng, đã tìm mấy lần màkhông thấy thi thể, hoàng thượng đau thương vạn phần, hạ chỉ bao vâyquanh núi tìm thi thể. Hiện tại hoàng thượng đã vội vàng hồi kinh, chính là để chuẩn bị lo việc tang ma."
Hứa Bình Quân túm lấy Hoắc Thành Quân, chỉ ra ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Cút ra ngoài!"
Hoắc Thành Quân giận dữ: "Ngươi muốn làm gì?"
Hứa Bình Quân quát: "Ta là hoàng hậu, lời của bổn cung mà ngươi cũngdám không nghe? Ngươi muốn bổn cung chấp hành cung quy sao? Phú Dụ,truyền Chưởng hình quản."
...............Tỉnh lược vài câu miêu tả Hoắc Thành Quân cực kỳ bất mãn rời đi ..............
(đây là tác giả tự tỉnh lược đấy nhé)
Hứa Bình Quân lắc lắc Vân Ca mặt cắt không còn hột máu: "Lời nói xằng nói bậy của cô ta làm sao có thể là thật được! Mạnh đại ca sao có thểrớt xuống vách núi được?"
"Tự hắn thì đương nhiên không thể ngã xuống được, nhưng nếu hoàng thượng ép hắn ngã xuống thì sao?"
Hứa Bình Quân sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng nói: "Không thể! Hiện giờ hoàng thượng tuyệt đối sẽ không động tới Mạnh đại ca, người còn trôngcậy vào Mạnh đại ca giúp người bảo vệ cho Hổ nhi mà."
"Tỷ nói hiện tại Lưu Tuân sẽ không động tới? Vậy ra hắn sớm đã có ý định giết Mạnh Giác rồi sao?"
Hứa Bình Quân bị lời nói của mình làm cho sợ tới mức ngây người, ởmột chỗ sâu trong đáy lòng có phải sớm cảm nhận thấy hết cả rồi haykhông? Chẳng qua là chưa bao giờ chịu đối mặt.
"Hoàng thượng người... Mạnh đại ca vẫn thận trọng, với Hổ nhi có ân, hoàng thượng sẽ không, hoàng thượng sẽ không..."
Ánh mắt Vân Ca trong trẻo, nhưng trong nháy mắt đã thấy toàn bộnguyên nhân đằng sau một cách rõ ràng: "Lưu Tuân đối với Mạnh Giác bấtmãn đã lâu, sau khi muội cứu Lưu Hạ ra, Lưu Tuân khẳng định sẽ không tin một mình muội có thể mưu tính được việc này, cho rằng người đứng đằngsau sắp đặt hẳn là Mạnh Giác, cho nên động sát tâm."
Vân Ca vội vàng thu thập mấy thứ, thuận tay lấy luôn cả điểm tâm vàtrái cây trên bàn, rồi khoác thêm áo choàng, chạy ra khỏi phòng. HứaBình Quân đuổi theo nàng gọi: "Vân Ca, Vân Ca!"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Vân Ca tràn đầy tuyệt vọng: "Muội hậnMạnh Giác, nguyên nhân chính là vì hận hắn, cho nên muội tuyệt đối sẽkhông nhận ân huệ của hắn, muội cũng không cho phép hắn vì muội màchết!"
Bóng dáng Vân Ca nhanh chóng biến mất ở trong gió tuyết.
Hai mắt Hứa Bình Quân đẫm lệ, hình ảnh trước mắt mơ hồ... Nàng cònmuốn nghĩ cách để Vân Ca quay về kinh thành, nhưng bóng dáng Vân Ca đãkhuất trong gió tuyết, phảng phất có giọng nói của nàng truyền đến: "Nếu tỷ tỷ muốn giúp muội, thì lập tức hồi kinh tìm Hoắc Quang, nói muội vào núi tìm phu quân, có lẽ ông ấy sẽ niệm... niệm... sẽ phái cứu binh..."
..........Giản lược một số câu miêu tả địa hình núi non hiểm trở...........
Vân Ca đã liên tục trèo lên hai ngọn núi, đây đã là ngọn núi thứ ba,nếu ở đây vẫn không tìm thấy, nàng còn muốn tiếp tục đi tới ngọn núitiếp theo. Trên đỉnh núi là một cảnh tiêu điều, tuyết lớn đã che phủ hết thảy, chỉ còn lại một màu sáng trắng khắp phía.
Nàng vung trường đao trong tay, đập cho tuyết trên cây rơi xuống, dần dần nhìn rõ hơn, trên rất nhiều thân cây đều có dấu vết mới. Trong lòng nàng chấn động, biết mình đã tìm đúng chỗ rồi, vội dùng ống tay áo chàsát lên thân cây, một vết đao còn rất mới hiện ra ngay trước mắt.
Trước mắt Vân Ca mơ hồ hiện ra: Mạnh Giác bị dụ tới đây, chờ tới khiphát hiện có điểm bất thường, muốn lui tránh đi đã không còn kịp, đànhphải dùng kiếm chống đỡ, nhưng ba mặt là trọng binh vây quanh, vòng vâydần dần thu hẹp, bức hắn tới vách núi bên cạnh... Không đúng! Vết đao ởchỗ này nông như vậy, người dùng đao hiển nhiên là không có nhiều sát ý, xem ra Lưu Tuân cũng không muốn lập tức giết Mạnh Giác, hắn muốn bắtsống Mạnh Giác? Vì sao... Có lẽ trên người Mạnh Giác có thứ gì đó mà hắn muốn, có lẽ hắn còn băn khoăn, có lẽ còn có nguyên nhân khác, cho nênkhông phải là hắn dụ Mạnh Giác đến đây, mà là khi Mạnh Giác phát hiện ra ý đồ của hắn, chủ động tới gần vách núi, hắn thà rằng tan xương nátthịt, cũng không muốn để mặc cho Lưu Tuân thao túng!
Vân Ca vịn vào một thân cây, há lớn miệng thở dốc, chờ sau một lát có chút bình tĩnh lại, nàng cẩn thận đi bước một tới gần bên vách núi,nhìn xuống phía dưới. Vách núi thẳng đứng cao chừng ngàn nhận*, dốc đứng cao chót vót, nàng thấy choáng váng từng trận, lập tức lùi lại.
*Nhận là đơn vị đo lường thời cổ, một nhận bằng 320cm.
Từ một chỗ thế này ngã xuống, còn có thể sống được sao?
Toàn thân nàng mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, bông tuyết tuôn rơi, bay xuống trên người nàng, trong đầu nàng dường như cũng có tuyết lớn nổilên, chỉ cảm thấy thiên địa thê lương, trắng xóa lạnh lẽo bi thương.
Trong màn gió tuyết mịt mù, dường như nàng nhìn thấy một cẩm y namtử, bước vào một tiệm mì đơn sơ, đang chậm rãi tháo xuống nón trúc trênđầu. Lúc đó, chính là thuở ban đầu gặp gỡ, hết thảy đều giống như hoa nở rực rỡ trên núi rừng.
"Ta tên là Mạnh Giác, Mạnh trong Mạnh Tử, Giác là ngọc trung chi vương."
"Tặng cho muội, muội tặng cho ta sao trên mặt đất, ta tặng cho muội tuyết trên tay."
"Ngồi xuống chậm rãi suy nghĩ đi, từ giờ tới hừng đông còn tới mấy canh giờ."
"Đêm còn rất dài, mà ta thì rất có kiên nhẫn."
"Vân Ca, chờ ta, ta lập tức tới đó."
...
Không biết là vì sao, nước mắt cứ giống như nước lũ vỡ đê mà tràn ra, nàng vừa khóc, vừa chống trường đao đứng lên, vung trường đao, giốngnhư nổi điên chém xuống cây cối chung quanh: "Không cho phép ngươi chết! Không cho phép ngươi chết! Ta không cần phải thiếu nợ ân tình củangươi! Việc ta làm ta tự mình gánh vác..."
Khóc rồi khóc, trường đao giống như nặng ngàn cân, càng vung càngchậm, cạch một tiếng rơi xuống mặt đất. Nàng mềm nhũn quỳ gối xuống đất, bắt đầu lớn tiếng khóc lên.
"Bên kia có người." Trong khe núi có người hô lớn.
Nước mắt Vân Ca vẫn rơi xuống không ngừng, chỉ cảm thấy thiên địamênh mang mờ mịt, hết thảy đều không có gì quan trọng. Nghe thấy tiếngbước chân dần dần tới gần, một ý nghĩ tựa như một tia chớp lướt quatrong đầu nàng, nếu Lưu Tuân đã khẳng định rằng Mạnh Giác đã chết, cònphải phái nhiều người bao vây ngọn núi như vậy sao?
Tiếng khóc lập tức ngừng lại, ngay cả nước mắt cũng không kịp laukhô, nàng đã lập tức cầm trường đao lên, trốn vào trong rừng núi. Nàngcẩn thận quan sát vách núi phía dưới, trên vách đá có không ít dây leosinh trưởng, phía dưới còn có không ít tùng bách. Nếu như định là rơixuống đó, trước hết phải tính toán kỹ càng, nhờ vào cành của tùng báchcản lại, lực khi rơi xuống nhất định sẽ giảm thiểu đi rất nhiều, nếu may mắn không đụng vào vách núi nhấp nhô gồ ghề, có lẽ còn có được một phần vạn cơ hội sống.
Nàng cột trường đao vào người, chuẩn bị xuống núi, nhìn thì thấy rằng không có khả năng leo từ phía dưới lên trên được, có lẽ Mạnh Giác đangbị treo trên ngọn cây nào đó trên ấy, hơi thở thoi thóp, nếu như vậybiết đâu hắn đã... Nàng lập tức ngừng lại suy nghĩ trong đầu, giậm chân, xoa xoa tay, xuất phát!
Tới khi xuống dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện núinày lớn tới bao nhiêu, nhìn tả hữu căn bản là không thấy điểm cuối, cứtìm từng tấc một thế này, phải tìm tới khi nào?
Bất luận là tìm tới khi nào, cũng phải sống thì thấy người, chết phải thấy xác!
Vân Ca hít một hơi thật sâu, tay chân cùng sử dụng, bắt đầu trèo lên. Tùng bách, bụi cây nhỏ, các lùm cây quấn lấy nhau, có chỗ tuyết đọngrất dầy, không nhìn thấy rõ hình dáng trước đó của thực vật, chờ tới khi tay túm được rồi mới thấy là bị đâm, tuy rằng Vân Ca có đeo một đôi bao tay thêu hoa thật dày, nhưng bàn tay vẫn bị gai nhọn đâm bị thương.
Đột nhiên, vài tiếng chim hót rất nhỏ truyền đến, Vân Ca không để ýnghe, vẫn chuyên tâm leo núi. Lại thêm vài tiếng chim hót, Vân Ca dừnglại, cẩn thận nghe thử, sau chốc lát, lại có thêm vài tiếng.
Thoạt tiên nghe, quả thật giống tiếng chim hót. Nhưng từ đầu chícuối, tiếng kêu đều giống hệt nhau, còn mơ hồ có thêm vài phần "Cung,thương, giác*". Vân Ca nhắm hai mắt lại, giống như suy đoán, lại giốngnhư khẩn cầu: "Tiếng huân! Tiếng huân**!"
*Âm trong ngũ cung của âm nhạc Trung Quốc.
**Một loại nhạc cụ cổ, Mạnh Giác đã thổi trong chương 15 quyển Trung.
Tiếng chim hót lại vang lên, quả nhiên lại là một âm cao. Trong mắtVân Ca mơ hồ có nước mắt, lập tức đuổi theo tiếng chim hót mà đi. Khinàng đẩy một đám dây tử đằng buông xuống dày đặc ra, Mạnh Giác đang dựavào vách núi đá mỉm cười với nàng, ánh mắt bình tĩnh ấm áp, giống nhưhoa nở rực rỡ trên núi, giống như hai người đạp thanh* tương phùng, hoàn toàn không có một tia khốn đốn ủ rũ.
*Đạp thanh nghĩa đen là giẫm lên cỏ, chỉ đi chơi trong tiết thanh minh.
Vân Ca lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Bởi vì ta nên ngươi mới gặp kiếpnạn này, hiện tại ta cứu ngươi ra, hai chúng ta không ai nợ ai!"
Mạnh Giác mỉm cười nói: "Được."
Vân Ca nhìn thấy y bào của hắn rách nát, loang lổ vết máu: "Vết thương có nặng không? Còn có thể đi được không?"
"E là không được."
Vân Ca xoay người tới trước: "Trước hết ta cõng ngươi xuống."
Một đôi tay, thật cẩn thận khoác lên vai nàng, giống như người bịthương là nàng. Chóp mũi kề sát bên tai nàng, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ, hai người đều dường như có chút mê mang, không ai nói câu nào.
Vân Ca chặt những dây leo nhỏ, lấy làm dây thừng, buộc hắn thật chặt ở trên lưng mình, cõng hắn xuống núi. Mặc dù có là người có võ công,nhưng dù sao cõng một nam nhân cao lớn, lại là leo xuống vách núi dựngđứng như thế, có khi là bởi vì hòn đá đặt chân đột nhiên lung lay, cókhi là bởi vì cành cây nhìn thì rất cứng lại đột nhiên gãy, nhiều lầnhai người đều thiếu chút nữa là ngã xuống, tuy rằng Vân Ca không rên một tiếng, nhưng trên trán đã thấm đầy mồ hôi lạnh, mà Mạnh Giác chỉ imlặng ôm nàng, mỗi một lần nguy hiểm, ngay cả hô hấp cũng không thay đổi. Vân Ca bỗng nhiên lo lắng, người này chẳng lẽ đã hôn mê bất tỉnh? Thừadịp một lần đặt chân đứng vững, nàng quay đầu lại kiểm tra, lại nhìnthấy hắn đang mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt còn lộ ra yên bình vuisướng, Vân Ca ngẩn ngơ, thốt ra: "Ngươi choáng váng sao?"
Mạnh Giác cười mà không nói, Vân Ca hung tợn trừng mắt nhìn hắn, vội vàng quay đầu lại.
Thật vất vả, mới đi được xuống dưới sơn cốc, Vân Ca thở phào nhẹnhõm. Buông hắn xuống, để cho hắn trước hết dựa vào thân cây nghỉ ngơi,rồi lấy điểm tâm trái cây mang theo đặt vào trong tay hắn, tuy rằng tấtcả đều đã nát bét, nhưng mà vẫn có thể no bụng.
"Nàng chặt giúp ta một số cành cây dẹt tới đây, xương đùi của ta đều gẫy rồi, cần phải nẹp lại."
Vân Ca lấy trường đao ra, chặt rồi gọt nhẵn mấy cành cây. Mạnh Giácnói cho nàng phương pháp nẹp xương như thế nào, rồi dặn dò: "Nếu ta ngất đi, hãy dùng tuyết làm ta tỉnh lại."
Vân Ca gật gật đầu, Mạnh Giác ra hiệu bảo nàng có thể bắt đầu. Vân Ca y theo phương pháp hắn vừa dạy, dùng sức kéo xương đùi sai vị trí lại,trong tiếng răng rắc, sắc mặt Mạnh Giác trắng bệch, đầy đầu đều là mồhôi lớn cỡ hạt đậu tương.
Vân Ca ngẩng đầu nhìn hắn: "Có cần nghỉ ngơi một chút, rồi làm tiếp với bên kia không?"
Từ kẽ răng Mạnh Giác phun ra hai chữ: "Tiếp tục."
Vân Ca cắn chặt răng, cúi đầu giúp hắn rửa sạch miệng vết thương trên chân kia, sau đó lại kéo lại xương đùi cho đúng vị trí. Đau nhức côngtâm, Mạnh Giác cảm thấy là khí huyết dâng lên, nhanh chóng nâng cánh tay lên, lấy tay áo che mặt, phun một ngụm máu tươi lên trên ống tay áo.
Vân Ca cúi đầu, tập trung toàn bộ tinh thần giúp hắn nẹp xương, nênvẫn chưa chú ý tới động tác của Mạnh Giác. Tới khi nối được xong, rồidùng cành cây, sợi dây leo cột cố định lại.
Vân Ca dùng tay áo lau mồ hôi trên trán: "Ngươi còn chỗ nào bị thương nữa không?"
Mạnh Giác mỉm cười nói: "Những chỗ khác đều không sao cả."
Từ khi nhìn thấy hắn, hắn đều luôn luôn cười, hơn nữa nụ cười khônggiống với nụ cười thường ngày vẫn đeo trên mặt, nhưng rốt cuộc là sao mà không giống, Vân Ca lại không nói rõ ràng được. Nàng tức giận nói:"Tình hình bây giờ ngươi còn cười được? Ngươi không sợ là không có aitới cứu ngươi sao? Bắt chước tiếng chim hót để kêu cứu? Ngươi cho làngươi rất thông minh sao? May mắn là đám binh lính đó đều là kẻ thôkệch, không hiểu âm luật lắm, nếu không cứu binh không gọi tới được, màngược lại còn gọi kẻ địch tới."
Mạnh Giác mỉm cười không nói lời nào. Nàng lớn tiếng khóc ở trên đỉnh núi, trong sơn cốc lại có tiếng vọng, không chỉ nói hắn, ngay cả mọingười ở ngoài cách vài ngọn núi này đều có thể nghe thấy được, tiếngchim hót hắn làm vốn chính là để cho nàng nghe thấy.
Vân Ca thấy hắn đang mỉm cười, hung dữ nói: "Lưu Tuân phái người vâyquanh trùng điệp ở bên ngoài, trên danh nghĩa là vây núi tìm người, trên thực tế là sợ ngươi nhỡ ra còn sống, có thể mượn cớ lục soát trong núimà giết ngươi. Hiện tại tình trạng của ngươi, cùng với cá nằm trên thớtcó gì khác nhau?"
Mạnh Giác cười hỏi: "Hoắc Quang sẽ đến cứu nàng chứ?"
"Không biết, tâm tư của ông ấy ta cũng không nắm rõ, ta cứu Lưu Hạ,phỏng chừng ông ấy cũng tức giận không ít hơn so với Lưu Tuân, nhưng mà, ông ấy đối với ta vẫn tốt lắm. . ."
Nghe thấy trong sơn cốc mơ hồ có tiếng người nói, Vân Ca lập tức cõng Mạnh Giác lên, tìm chỗ để trốn. May mắn sơn cốc này đã được lục soátqua năm sáu lần, đội binh lính này lục soát cũng không cẩn thận, vừachửi ầm lên là thời tiết quái quỷ gì thế này, vừa tùy ý nhìn ngó bốnphía, rồi đi qua.
Chờ binh lính đi rồi, Mạnh Giác nói: "Hiện tại có hai phương án, nàng hãy chọn lấy một. Một là, Hoắc Quang sẽ tới cứu nàng, Lưu Tuân không có lý do gì ngăn cản Hoắc Quang cứu con gái, chỉ cần thái độ Hoắc Quangcương quyết, Lưu Tuân nhất định sẽ lui binh, chúng ta cứ ở trong sơn cốc này chờ. Nơi này là chỗ ta ngã xuống, Lưu Tuân đã phái người lục soátrất nhiều lần, trong khoảng thời gian ngắn binh lính nhất định sẽ khôngchú ý tới nơi này. Hai là, Hoắc Quang sẽ không cứu nàng. Lưu Tuân khôngtìm thấy thi thể của ta, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ phái thêmbinh lực, binh lính chắc chắn sẽ quay lại đây tìm kiếm dấu vết để lại,chúng ta cần phải hết sức rời xa nơi đây. Ta có biện pháp bức Lưu Tuânlui binh, nhưng cần thời gian, may mà trong núi rừng cây rậm rạp, đườngnúi rất nhiều, chỗ ẩn nấp trốn tránh cũng đủ cho bọn họ tìm."
Trong lòng Vân Ca có rất nhiều nghi vấn, nhưng Mạnh Giác nói có biệnpháp, vậy nhất định còn có biện pháp. Nàng cúi đầu, yên lặng suy nghĩtrong chốc lát, ngẩng đầu nhìn sang Mạnh Giác: "Khi ta bị giam ở thiênlao, có kết giao với một nhóm bằng hữu, ta vẫn muốn đi cám ơn bọn họ,nhưng ta vẫn không thăm dò ra được lúc đó rốt cuộc là mình bị giam ở chỗ nào, sau đó nghe nói, năm đó có một ngục giam có hỏa hoạn, người ở bêntrong đều bị chết cháy. Những người đó chính là người mà ta đã quen sao? Là Hoắc Quang làm sao?"
Mạnh Giác nhìn thấy bi ai vô cùng trong mắt Vân Ca, rất muốn mở miệng phủ nhận, để xóa bỏ đi tự trách và đau thương của nàng, thế nhưng hắnkhông thể làm được, chỉ có thể gật đầu một cái.
Vân Ca xoay lưng qua, cõng hắn lên, nói: "Chúng ta rời khỏi chỗ này."
Rừng xanh mênh mông, núi non vắng vẻ, thiên địa yên lặng như thể chỉcòn lại hai người bọn họ. Vân Ca lặng lẽ cõng Mạnh Giác bước đi tronggió tuyết, nông một bước, sâu một bước, bước chân càng ngày càng chậm,nhưng vẫn luôn luôn giữ chắc hắn trên lưng.
Vân Ca đối với trò chơi trốn tìm rất là tinh thông, trên đường đi,vừa đi vừa cố ý bày nghi trận. Lúc thì cố ý bẻ gẫy nhánh cây ở hướngtrái ngược, làm như thể đó là đường bọn họ đã đi qua, lúc thì lại cố ýgõ vào thân cây mọc ở lối rẽ trên đường, làm cho tuyết trên cây đều rơixuống, biến thành bọn họ đã đi qua chỗ đó. Vết chân thực sự của bọn họđều bị Vân Ca nhờ vào tuyết tự nhiên không ngừng bay xuống che giấu.
Tuyết lúc thì lớn, lúc thì nhỏ, đến buổi tối, lại đột nhiên ngừng lại.
Mạnh Giác thấy Vân Ca đã cạn kiệt sức lực, nói: "Chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân qua đêm thôi! Tuyết ngừng, dù có đi thật xa cũng lưu lại dấuchân, ngược lại còn tiện cho bọn họ truy đuổi."
Vân Ca vốn định tìm một sơn động, nhưng không tìm ra, chỉ có thể tìmmột cây đại thụ chắn gió, ở chỗ khuất gió trải ra một tầng cành tùngthật dày, hết sức ngăn cách với lớp tuyết lạnh giá, rồi cởi áo choàng ra trải lên trên lớp cành tùng, để cho Mạnh Giác ngồi lên trên. Mạnh Giácmuốn nói, nhưng lại bị Vân Ca trừng mắt cảnh cáo, đành phải ngậm miệnglại, hết thảy đều nghe theo Vân Ca an bài.
Đột nhiên, truyền đến vài tiếng "cúc cu", kỳ thật âm thanh rất nhỏ,nhưng bởi vì bốn phía quá mức im lặng, cho nên tiếng động có vẻ rất lớn, Vân Ca bèn quay đầu sang. Mạnh Giác đưa cho Vân Ca điểm tâm lúc trướcnàng đưa cho hắn, Vân Ca vội cầm lấy nhét vào trong miệng, ăn vài miếng, rồi mới kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi còn chưa ăn hết? Khôngphải đã rất lâu, rất lâu rồi ngươi chưa ăn thứ gì sao?"
Mạnh Giác chợt mỉm cười: "Người trải qua đói khát, biết làm như thếnào để cố gắng hết sức dùng ít đồ ăn nhất trong khoảng thời gian dàinhất. Có đôi khi thức ăn không phải dùng để giảm bớt đói khát, mà chỉdùng để duy trì không đến mức đói chết."
Vân Ca nhìn trong khăn tay chỉ còn vẻn vẹn mấy miếng điểm tâm, rốt cuộc không ăn được nữa: "Ta ăn đủ rồi, còn lại phần ngươi."
Mạnh Giác cũng không khuyên nhủ, chỉ gói kỹ tấm khăn tay lại, rồi bỏvào trong ngực áo. Vân Ca yên lặng ngồi một lát, hỏi: "Trong rừng câyhẳn là sẽ có rất nhiều động vật, chúng ta có thể đi săn không?"
Mạnh Giác cười lớn: "Lúc này, tốt nhất chúng ta vẫn nên cầu xin ôngtrời không để cho chúng ta tình cờ gặp phải động vật. Núi bị vây kín,còn có tuyết lớn, động vật có thức ăn dự trữ rồi cũng sẽ không xuấthiện, gió tuyết lớn thế này mà đi ra kiếm ăn thường thường là hổ báo đãđói hết mức. Ta không thể cử động, không có một chút năng lực tự bảo vệmình, một thanh trường đao kia thì có thể làm gì?"
"Ta sẽ làm hố bẫy, hơn nữa hiện tại công phu của ta cũng tiến bộ rấtnhanh, cũng sẽ không giống như trước kia, ngay cả kiệt khuyển cũng không đánh lại được."
Mạnh Giác mỉm cười nhìn nàng, ôn hòa nói: "Ta biết. Chờ tới bìnhminh, chúng ta sẽ xem có thể làm được mấy cái bẫy bắt chim hay không."
"Được!" Tâm trạng chán nản của Vân Ca tiêu tan đi vài phần, ngườinàng nhích lại gần thân cây, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Quá mức mỏi mệt,tuy rằng trên người vô cùng lạnh, còn đói bụng, nhưng vẫn chìm sâu vàogiấc ngủ.
Mạnh Giác vẫn nhìn chăm chú vào nàng, nhìn nàng ngủ say, chậm rãidịch chuyển cơ thể, kéo áo choàng đắp trên người xuống, choàng lên người nàng. Vân Ca vẫn đang ở trong mộng, thỉnh thoảng lại có tiếng ho khan,ngủ thật sự không an ổn. Vẻ mặt Mạnh Giác ảm đạm, hắn nhẹ nhàng cầm lấycổ tay của nàng, bắt mạch chẩn đoán, trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ tầnsuất và canh giờ nàng ho khan.
Tới nửa đêm, tuyết lại bắt đầu rơi xuống, thời tiết càng lúc cànglạnh giá. Trời còn chưa sáng, Vân Ca đã bị cái lạnh làm bừng tỉnh, mởmắt ra vừa thấy tấm áo choàng, tức thì trừng mắt liếc sang Mạnh Giác.
Mạnh Giác mỉm cười nói: "Ta cũng vừa thức giấc, nhìn thấy nàng congười lại, cho nên... Không nghĩ là nhanh như vậy nàng đã tỉnh lại, thật ra là làm chuyện uổng công rồi."
"Về sau ngươi bớt nhiều chuyện đi! Chọc giận ta, ta sẽ quăng ngươivào trong tuyết cho hổ ăn!" Vân Ca cảnh cáo xong xuôi, nắm lên một vốctuyết lau mặt, cái lạnh như thể đông cứng mồm miệng, nhưng ngược lại làm cho người hoàn toàn tỉnh táo.
"Chúng ta tiếp tục đi, tiện thể tìm kiếm động vật nhỏ, rồi lại tiệnthể tìm kiếm sơn động. Trên người ta có ngòi lấy lửa*, có sơn động làchúng ta có thể nướng thịt ăn."
*Ngòi lấy lửa: có hình ống dài, nhỏ, được làm từ cỏ ngải và diêm tiêu, khi cần chỉ cần thổi nhẹ sẽ có lửa.
Tuyết lớn dường như làm cho toàn bộ động vật đều biến mất. Tuy rằngVân Ca vừa đi vừa để ý, nhưng từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra vết tích gì của động vật. Có điều, do Mạnh Giác chỉ điểm, nàng đi đến mộtgốc cây, đào vào mấy cái hang sóc, mặc dù chưa bắt được sóc, nhưng lạitìm được một đống nhỏ quả tùng và hạt dẻ, hai người ăn một chút xem nhưlà bữa cơm trưa cũng miễn cưỡng đỡ đói.
Vốn thức ăn đã ít tới thảm thương, vậy mà Mạnh Giác còn cố ý để lạihai quả tùng không ăn. Vân Ca hỏi: "Ngươi giữ lại chúng để làm gì?"
Mạnh Giác mỉm cười cất kỹ quả tùng: "Đến lúc đó, nàng sẽ biết."
Vân Ca nghĩ một lát, hiểu ra, đột nhiên gõ một cái lên đầu mình, tứcgiận cõng Mạnh Giác lên rồi bước đi. Mạnh Giác cười nói: "Nàng khôngnghĩ tới, không phải là nàng ngốc, làm gì có ai lần đầu tiên là biếtđược đâu? Ta cũng vì sinh tồn, nên mới từ từ học được."
Vân Ca yên lặng bước đi một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Khi còn nhỏngươi luôn phải đi kiếm thức ăn như thế này sao? Ngay cả thức ăn của sóc cũng... cũng muốn ăn?"
Mạnh Giác nhẹ nhàng thản nhiên nói: "Đã một khoảng thời gian."
Vân Ca đi qua sa mạc, đi qua thảo nguyên, đi qua Tuyết Sơn, trèo lênnúi cao, đối với nàng mà nói, nơi hoang dã là thế giới quen thuộc thânthiết, tràn ngập vui mừng hứng thú. Nhưng hiện tại mới biết được, nàngcũng không thực sự hiểu rõ về tàn khốc ở thế giới này, do cha mẹ huynhtrưởng săn sóc, tất cả tàn khốc đều đã bị họ che khuất đi, nàng chỉ nhìn thấy một mặt, đi chơi thật là thú vị.
Khi đi qua một chỗ có bụi cây thấp đã khô héo, Mạnh Giác đột nhiêndán sát bên tai Vân Ca nhỏ giọng nói: "Ngừng lại, chậm rãi nằm sấpxuống."
Vân Ca không biết chuyện gì xảy ra, toàn thân căng thẳng, nín thởtĩnh khí chậm rãi cúi thấp xuống, rồi nằm ở trên mặt tuyết. Mạnh Giáccầm hai quả tùng vừa rồi đã cất đi ném ra ngoài, một gần một xa, sau đóhắn quay sang Vân Ca ra hiệu, ý bảo nàng tới gần hắn. Vân Ca vội quayđầu qua, cho rằng hắn muốn nói gì, hắn lại đưa tay tháo xuống chiếc hoatai ngọc thạch trên lỗ tai của nàng, Vân Ca lập tức kịp phản ứng, vộitháo chiếc bên kia xuống, đưa cho Mạnh Giác.
Đợi thật lâu, cũng không có động tĩnh gì, mắt thấy quả tùng sẽ bịbông tuyết che phủ, Vân Ca nghi hoặc nhìn về phía Mạnh Giác, Mạnh Giácchỉ gật đầu, Vân Ca lại tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vềphía trước.
Bông tuyết ngập trời, toàn thân lạnh buốt, còn đói bụng, nhưng lạikhông thể nhúc nhích nằm ở trên tuyết, thật sự là một loại hành hạ cóthể so với khổ hình, huống chi trên người Mạnh Giác còn bị trọng thương. Có điều, cả Mạnh Giác và Vân Ca đều là người phi thường, hai người rấtcó kiên nhẫn yên tĩnh chờ, tuyết vẫn còn rơi xuống, dần dần, đã khôngnhìn ra là trên mặt đất còn có hai người.
Một con sơn trĩ từ trong bụi cây chui ra, thò đầu ra quan sát bốnphía, thật cẩn thận đào tuyết lên, tìm kiếm quả tùng dưới tuyết. Lúc ban đầu, nó chỉ ăn một quả tùng, cảnh giác nhìn ngó chung quanh, nhưngkhông hề thấy bất cứ âm thanh dị thường nào, nó dần dần thả lỏng cảnhgiác. Tuyết lớn khiến cho tất cả thực vật đều bị vùi sâu, nó đã đói bụng thời gian rất lâu, lúc này không thể kiềm chế thêm được, bắt đầu hănghái đào tuyết, tìm kiếm quả tùng.
Mạnh Giác hít sâu một hơi, rồi dồn lực lên cổ tay, bắn khuyên taingọc thạch của Vân Ca ra ngoài, hai lần bắn ra liên tiếp, trúng giữa đầu con sơn trĩ, con sơn trĩ thét lên một tiếng ngắn ngủi, rồi ngã xuốnglớp tuyết.
Vân Ca hét lên một tiếng vui mừng, từ lớp tuyết đứng dậy, bởi vì nằmsấp quá lâu, tứ chi cứng ngắc, ngay cả cử động tay chân cũng còn khókhăn, nàng đã lảo đà lảo đảo chạy tới nhặt con sơn trĩ. Từ nhỏ đến lớn,vô số lần đi săn, chim quý thú lạ gì đó đều đã từng săn được, nhưng lúcnày đây, con sơn trĩ nho nhỏ này lại là lần đi săn kích động nhất đốivới nàng.
Vân Ca vui mừng hớn hở nhặt con sơn trĩ lên, vừa cười, vừa nói vớiMạnh Giác: "Bản lĩnh săn thú của ngươi còn cao minh hơn so với Tam cata, ngươi học từ ai vậy?"
Mạnh Giác đã rất lâu rồi chưa từng thấy Vân Ca cười nói chuyện vớihắn, có chút thất thần, hoảng hốt sau một chớp mắt, mới lên tiếng:"Người vốn chính là dã thú, mấy thứ này là bản năng, khi đói tới cùngcực, tự nhiên sẽ biết."
Vân Ca ngây người một chút, cảm nhận trong lòng không nói rõ ràngđược, tới dìu Mạnh Giác đứng lên. Mạnh Giác thấy sắc mặt thấy nàng tiềutụy, nói: "Nơi này vừa hay có cây khô, lại là ban ngày, ánh lửa sẽ không thấy rõ ràng, trước hết chúng ta nướng sơn trĩ lên ăn ở đây, rồi lạilên đường."
Vân Ca gật gật đầu, cõng Mạnh Giác tới một gốc cây có tàng cây lớn có thể ngăn được gió tuyết, thu xếp ổn thỏa cho Mạnh Giác xong, nàng mớixử lý con sơn trĩ. Sau khi làm sạch con sơn trĩ để sang một bên, nàng đi chuẩn bị nhóm lửa, đang kiếm cành cây khô, chợt nghe thấy tiếng bướcchân và tiếng người nói chuyện truyền đến, nàng cả kinh lập tức ném bócủi xuống, chạy tới cõng Mạnh Giác: "Có binh lính tìm đến đây."
Nàng cõng Mạnh Giác bỏ chạy, chạy được vài bước, mới nhớ tới con sơntrĩ của bọn họ, muốn quay đầu lại đi lấy, nhưng đã mơ hồ nhìn thấy bóngdáng binh lính ở trong rừng, nếu trở về, nhất định sẽ bị phát hiện. VânCa tiến lui khó xử mà đau khổ: muốn trốn, nhưng thật sự tiếc con sơn trĩ kia, cũng muốn quay lại, nhưng biết rằng cõng Mạnh Giác như thế, thìthập phần nguy hiểm. Nàng chân vừa chạy, đầu vừa quay lại nhìn về phíasau.
Mạnh Giác bỗng nhiên nở nụ cười: "Không cần nghĩ tới nó nữa, chạy trốn quan trọng hơn!"
Vẻ mặt Vân Ca như đưa đám, quay đầu lại, bắt đầu gắng sức chạy nhưđiên. Vừa chạy, lại vừa đau khổ, miệng thì thào không dứt mắng chửi binh lính, nguyền rủa ông trời, chửi mắng Lưu Tuân, sau đó lại bắt đầu oántrách cái con sơn trĩ kia thực không tốt, không sớm xuất hiện một chútđể cho bọn họ bắt, để cho bọn họ còn ăn.
Chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Mạnh Giác, tức giận của nàng có chỗ phát ra: "Ngươi cười cái quái gì! Đây chính là con sơn trĩ chúng ta mất bao nhiêu công phu mới bắt được, có cái gì buồn cười?"
Mạnh Giác ho khan vài tiếng, cười nói: "Ta đang cười nếu nói chongười Tây Vực biết, nàng vì một con sơn trĩ mà đau lòng thương tâm nhưthế, e là bọn họ thà rằng nguyện ý tin tưởng Tuyết Sơn có tiên nữ hạphàm còn hơn."
Vân Ca ngây ra một lúc, đúng là vớ vẩn không gì sánh được, lúc trướccòn sinh vài phần bi thương, nhưng rất nhanh đã biến thành buồn cười,đúng nha! Chỉ là một con sơn trĩ gầy trơ cả xương thôi! Nàng vừa cõngMạnh Giác chạy, vừa không nhịn được, khóe miệng cũng khẽ mỉm cười.
Mạnh Giác nghe thấy tiếng cười của nàng, mỉm cười nghĩ rằng, đây mới là Vân Ca!
Phía sau là vô số truy binh, trong dạ dày thì trống không, nhưng haingười đều vừa trốn vừa cười. Mạnh Giác và Vân Ca, một người là Cô langđã từng đi qua Địa Ngục, một người là tinh linh từ nhỏ đã dạo chơi khắpcác vùng sơn dã, truy binh tuy có thuận lợi hơn về thể lực, nhưng ởtrong núi lớn, bọn họ không làm gì được hai người kia. Rất nhanh, Vân Ca và Mạnh Giác đã bỏ rơi bọn họ.
Nhưng đã lâu chưa được ăn uống, trời còn chưa tối, Vân Ca đã thật sựkhông thể đi nổi. Tuy rằng biết truy binh còn đang ở quanh đó, nhưng hai người không thể không nghỉ ngơi sớm một chút. Khi Vân Ca đặt Mạnh Giácxuống dưới, một sợi tóc của Mạnh Giác lướt qua gò má Vân Ca, đúng lúcVân Ca ngẩn người, tiện tay bắt được sợi tóc của hắn: "Tóc của ngươi..." Giữa mái tóc đen nhánh của Mạnh Giác có xen lẫn những sợi bạc, giốngnhư một dải lụa buông xuống.
"Thời điểm ta bảy tám tuổi, tóc đã là nửa trắng nửa đen, nghĩa phụnói ta là thiếu niên đầu bạc." Vẻ mặt Mạnh Giác vô cùng lạnh nhạt, tựahồ không cảm thấy trong mắt người khác là "Yêu dị" thì có gì là đángngại cho lắm, nhưng khi nhìn Vân Ca trong mắt mơ hồ đã có chờ mong vàcăng thẳng.
Vân Ca không có phản ứng gì, thả sợi tóc của hắn xuống, vừa chặt cành tùng, vừa nói: "Nghĩa phụ của ngươi có khả năng bào chế thuốc giỏi nhưvậy, mà không trị được bệnh bạc tóc này cho ngươi sao?"
Mong mỏi trong mắt Mạnh Giác tan đi, hắn buông mắt xuống, thản nhiêncười. Một hồi lâu sau, đột nhiên hỏi Vân Ca: "Vân Ca, khi lần đầu tiênnàng gặp Lưu Phất Lăng ở đại mạc, câu đầu tiên hắn nói là gì?"
Vân Ca cứng đờ trong chớp mắt, nghiêng đầu cười, trên nét mặt hiện ra vô cùng dịu dàng, trả lời: "Chỉ hai từ thôi, "Triệu Lăng", chàng khôngthích nói chuyện đâu!"
Mạnh Giác mỉm cười nhắm hai mắt lại, bên trong nội tâm của hắn có một cánh cửa đóng kín giữ lại tất cả đau đớn chua sót, dường như không cóviệc gì, mặc cho bên trong là trăm ngàn vết thương, máu tươi đầm đìa,nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên.
Vân Ca cho rằng hắn mệt mỏi, sau khi rải những cành tùng ra, lấy áochoàng đắp lên trên người hắn, rồi cũng cuộn tròn người lại ngủ.
Nửa đêm, khi Vân Ca đang mơ mơ màng màng, chợt thấy có gì khácthường, đưa tay lên sờ, quả nhiên trên người lại được đắp tấm áo choàng, nàng nổi giận đùng đùng ngồi dậy, chuẩn bị cất lời mắng Mạnh Giác, lạinhìn thấy sắc mặt Mạnh Giác đỏ một cách khác thường. Nàng vội đưa tay sờ vào, chỗ chạm tới nóng bỏng.
"Mạnh Giác! Mạnh Giác!"
Mạnh Giác mê man chỉ có thể khẽ thì thào: "Khát quá."
Vân Ca vội vốc một nắm tuyết sạch, dùng hơi ấm trong lòng bàn tay đểtuyết từ từ tan ra, rồi đưa nước tới bên miệng hắn. Vân Ca nắm lấy cổtay của hắn, xem mạch xong, vẻ mặt lập tức biến đổi. Nàng đưa tay kiểmtra thân thể hắn, càng kiểm tra, sắc mặt của nàng càng lúc càng khó coi. Khi rơi xuống từ vách núi, hắn hẳn là có ý định dùng lưng làm giảm trừlực rơi xuống, cho nên nội tạng bị thương nghiêm trọng, hơn nữa khôngđược trị liệu và điều dưỡng đúng lúc, hiện tại bệnh trạng đã nguy cấp vô cùng.
Mạnh Giác tuy rằng không rên một tiếng, nhưng thân thể không ngừngrun rẩy, nhất định là rất lạnh. Vân Ca dùng áo choàng quấn chặt quanhngười hắn. Nghĩ rằng nằm ngửa có thể giảm thiểu tối đa thương thế tiếptục chuyển biến xấu, nàng lấy trường đao đi chặt gỗ và dây leo, tranhthủ trước khi truy binh phát hiện ra bọn họ, làm một chiếc bè gỗ, kéoMạnh Giác đi.
Khi Mạnh Giác có chút tỉnh táo, vừa mở mắt, nhìn thấy mây xám trêntrời di động, hoảng hốt một lát, mới nhận ra là không phải bầu trời diđộng, mà là mình đang di động. Vân Ca giống như một con chó kéo xe trượt tuyết, kéo chiếc bè gỗ đi trên mặt tuyết, xem ra nàng đã phát hiện ranội thương của hắn.
"Vân Ca, nghỉ một lát đi."
"Ta vừa làm bè gỗ lúc giờ Tý*, nghe được tiếng người nói, bọn họ hẳnlà đã đuổi theo, ta muốn nhanh chóng tìm một chỗ có thể trốn."
*Từ 23 h tới 1 giờ sáng.
Nằm trên chiếc bè gỗ được chậm rãi kéo đi, Mạnh Giác chỉ cảm thấythân thể mình càng lúc càng lạnh, bầu trời u ám càng lúc càng xuốngthấp, suy nghĩ của hắn hỗn loạn, trong đầu là những hình ảnh chập chờn,giống như trở lại rất lâu trước kia.
Cũng là một ngày rét lạnh như thế, cũng đói khát như thế, khi đó phía sau hắn có một con sói, lúc này đây cũng có vô số con "sói", khi đó hắn có thể đi có thể chạy, lúc này đây thân thể lại bị trọng thương. Nhưnglúc này đây, hắn không không hề thấy phẫn nộ, tuyệt vọng, sợ hãi, cho dù thời tiết buốt giá, trái tim của hắn vẫn thấy ấm áp, hắn có thể thựcbình tĩnh vui sướng mà ngủ...
"Mạnh Giác! Mạnh Giác!"
Mạnh Giác gắng gượng mở to mắt, nhìn thấy trong mắt Vân Ca đều là sợ hãi.
"Mạnh Giác, không được ngủ!"
Hắn khẽ cười: "Ta không ngủ."
Vân Ca rất dịu dàng nói: "Chúng ta lập tức sẽ tìm được một sơn động,ta sẽ nhóm một đống lửa thật lớn, sau đó bắt một con thỏ, ngươi mà ngủ,sẽ không phần ngươi nữa. Không được ngủ, đồng ý với ta đi!"
Mạnh Giác gần như tham lam ánh mắt ôn nhu của nàng: "Ta đồng ý với nàng."
Vân Ca kéo bè gỗ tiếp tục bước đi, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện, nghĩ tất cả biện pháp để duy trì thần chí của Mạnh Giác: "Mạnh Giác,ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, được không?"
"Ừ."
Đợi sau một lát, mà phía sau lại yên lặng không một tiếng động.
"Kể đi! Tại sao ngươi lại không nói? Không phải ngươi lại đang ngủ?", giọng nói của Vân Ca có chút hoảng loạn.
"Không có." Giọng nói yếu ớt từ phía sau nàng truyền đến, "Ta chỉ đang nghĩ mở đầu như thế nào."
"Là một chuyện xưa như thế nào?"
"Là một câu chuyện xưa của một nam hài tử và một nữ hài tử."
"Vậy ngươi cứ kể từ thời điểm ban đầu."
"Thật lâu, thật lâu trước kia, có một gia đình rất hạnh phúc, phụthân có một chức quan không lớn nhưng cũng không nhỏ, mẫu thân là một nữ tử dị tộc rất xinh đẹp, trong nhà có hai huynh đệ, bọn họ tương thântương ái. Đột nhiên có một ngày, chủ nhân của phụ thân bị kết tội phảnloạn, binh lính muốn tới bắt bọn họ, mẫu thân dẫn theo hai huynh đệ vộivàng trốn đi."
"Phụ thân đâu rồi?"
"Phụ thân còn phải đi bảo vệ chủ nhân của ông ấy."
"Ông ấy không bảo vệ vợ con của mình ư?"
"Ông ấy là người trung thành nhất, ở trong lòng ông ấy, nước là thứ nhất, nhà là thứ hai, chủ nhân mới là quan trọng nhất."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, người phụ nữ dị tộc đó mang theo hai đứa trẻ tìm được phuquân của mình, tuy rằng nguy hiểm vô cùng, nhưng người một nhà đoàn tụ,bà ấy chỉ thấy vui vẻ."
"Đại nạn gặp lại, đương nhiên là càng thêm vui vẻ."
"Chủ nhân của phụ thân có một đứa cháu, cùng tuổi với đệ đệ trong hai huynh đệ. Vị phụ thân này vì muốn cứu đứa cháu của chủ nhân, quyết định thay xà đổi cột, dùng đứa con nhỏ của mình giả làm đứa cháu kia. Đứacháu của chủ nhân còn sống, nhưng đệ đệ nhỏ kia chết ở trong thiên lao.Mẫu thân của họ phẫn nộ tuyệt vọng mang theo đứa con lớn rời khỏi phụthân của hắn, không bao lâu sau truyền ra tin tức, phụ thân của hắn vìbảo vệ chủ nhân mà chết, cùng đường, chủ nhân cũng tự sát mà chết."
"Sau đó thì sao? Nam hài tử đó đi đâu? Còn mẫu thân của hắn nữa?"
"Chủ nhân tuy rằng đã chết, nhưng còn có vô số người sợ tro tàn lạicháy, cho nên bọn họ âm thầm đuổi giết những thuộc hạ còn lại của chủnhân, có một nhóm người đuổi theo bọn họ, nữ tử dị tộc đó kiên cường bảo vệ nhi tử của mình, dự định lấy bản thân mình dụ địch, trước khi bà ấyđi, đã lấy một thanh chủy thủ* và chút ít đồ ăn còn lại trên người nhétvào trong tay nhi tử, nói với hắn:
*Xin xem lại chương 5 "Sao trênmặt đất" của quyển Thượng, Mạnh Giác có tặng cho Vân Ca một thanh chủythủ, khiến cho Lưu Hạ vô cùng ngạc nhiên.
"Nếu con là con của mẹ, con phải nhớ kỹ, mẹ không cần hôm nay con tới cứu mẹ, mẹ chỉ cần tương lai con báo thù cho mẹ! Nhớ kỹ! Ăn luôn đồ ănđó đi! Phải sống sót để báo thù cho mẹ!". Kẻ địch vì tra hỏi mọi thứ cóliên quan tới chủ nhân và phụ thân, dùng khổ hình bức cung nữ tử đó, nữtử chỉ một từ cũng không chịu nói. Nữ tử này bị kẻ địch dùng phương pháp tàn khốc nhất tra tấn trong một ngày, cuối cùng, bị tra tấn mà chết.Con trai của bà ấy trốn trên một cây đại thụ cách đó không xa, chính mắt nhìn thấy tất cả. Chờ khi mọi người đi rồi, hắn quỳ gối trước xác chếtcủa mẫu thân, cầm lấy đồ ăn mà mẫu thân cho hắn, từng miếng từng miếngăn hết, bởi vì chỉ có thế, hắn mới có thể có sức lực để chôn cất cho mẫu thân. Hắn không khóc tới một tiếng, lệ trong mắt hắn đã sớm khô cạn,thế nhưng từ đó về sau, hắn đã mất đi vị giác, khi ăn không nhận ra vịgì nữa."
Giọng nói của Vân Ca khàn khàn ngắc ngứ: "Sau đó nam hài tử này gặpđược một người rất tốt, rất tốt, người này nhận nam hài tử làm nghĩa tử, truyền thụ y thuật, võ công cho hắn, sau đó nam hài tử trở lại TrườngAn, nơi hắn đã sinh ra..."
Mạnh Giác tựa hồ muốn cười, nhưng chỉ phát ra một tiếng hít khí rấtnhỏ: "Còn chưa kể tới đoạn đó. Sau đó nam hài tử lên đường trốn chạy tới cố hương của mẫu thân, dọc đường nhiều lần trải qua khó khăn nguy hiểm. Bởi vì không dám đi đường lớn, hắn chỉ có thể tìm những đường hẻo lánh, hoang dã nhất mà đi, thường thường là vài ngày không được ăn một chútgì, một hai tháng không được ăn chút muối nào, mỗi ngày lại còn kinhhoàng sợ hãi, từ khi đó tóc trên đầu hắn bắt đầu từ từ thành trắng."
Mạnh Giác ngừng lại, dường như phải nghỉ ngơi một chút, mới có thể có khí lực để tiếp tục. Vân Ca nghe thấy mà kinh tâm động phách, giọng nói nghẹn lại trong lồng ngực, không nói được câu nào.
"Một thời gian rất lâu, chết đi thật sự đơn giản hơn so với sinh tồnrất nhiều, rất nhiều!" Trong giọng nói của Mạnh Giác có than thở đènặng.
"Nhiều lần hắn đã muốn buông xuống tất cả cố gắng giãy giụa, để chếtđi, nhưng lời nói của mẫu thân luôn vang lên bên tai, hắn còn chưa làmđược việc mẫu thân giao cho hắn, cho nên mỗi một lần hắn đều vật lộn đểsống tiếp. Khi hắn rốt cuộc cũng về tới cố hương của mẫu thân, hắn pháthiện ra, ở bất cứ nơi nào, hắn cũng đều được gọi là "Tiểu tạp chủng".Sau một hồi chiến loạn, hắn rời khỏi cố hương của mẫu thân, bắt đầu lưulạc khắp nơi. Có một ngày, một người thắng bạc tâm tình tốt, tiện taythưởng cho hắn một ít tiền, khiến cho mấy tên thủ lĩnh của đám ăn màybất mãn, đưa hắn vào trong rừng cây, rồi đánh hắn. Chuyện đánh nhau thếnày đã sớm thành thói quen hàng ngày của hắn, hắn biết càng phản khángsẽ càng bị đánh, đơn giản là không nhúc nhích để mặc cho đối phươngđánh, chờ bọn họ đánh mệt rồi, cũng sẽ không đánh... Lúc đó, đột nhiênhắn nghe được một giọng nói trong trẻo, tựa như tiếng chim sơn ca trênthảo nguyên. Chim sơn ca thỉnh cầu đám ăn mày không nên đánh nam hài tửnày nữa, đám ăn mày đương nhiên sẽ không nghe theo nàng, chim sơn ca này lại đột nhiên biến thành sói, đám ăn mày bị nàng dọa chạy, sau đó..."
Mạnh Giác rốt cuộc cũng nói ra chuyện đã đem chôn sâu dưới đáy lòngnhiều năm, tới bây giờ, chuyện tâm tâm niệm niệm trong lòng rốt cuộccũng đã làm được, tinh thần được thả lỏng, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu giống như đeo ngàn cân, chỉ muốn nhắm lại.
"Sau đó... Hắn thấy hóa ra là một con chim sơn ca màu lục, chim sơnca màu lục đó đã đưa cho hắn một chiếc giày thêu đính ngọc, hắn vốn đãném nó ra ngoài, nhưng sau đó lại đi nhặt lại. Chim sơn ca nói... nói:"Huynh phải dùng nó để đi khám đại phu.", thế nhưng, sau đó cho dù tớilúc sắp chết đói, hắn cũng không bán chiếc giày thêu đó đi. Hắn vẫntưởng bởi vì chính mình không muốn nhận bố thí của chim sơn ca, nghĩrằng phải đợi tới tương lai có một ngày, tự tay cầm chiếc giày thêu đóném trả lại cho nàng, thế nhưng, không phải. . . Vân Ca, ta mệt lắm rồi, không thể kể tiếp được rồi, ta... Ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Nước mắt Vân Ca cứ từng giọt lại từng giọt dọc theo gò má lăn xuống:"Ta còn muốn nghe, ngươi tiếp tục kể đi, chúng ta cũng sắp đi đến sơncốc, ta đã nhìn thấy vách núi, nơi đó khẳng định sẽ có sơn động."
Hắn đã vô cùng, vô cùng mệt, nhưng Vân Ca nói với hắn, nàng còn muốn nghe.
"Hắn có kết nghĩa với một ca ca, rồi gặp được một nghĩa phụ tốtlắm... tốt lắm, học được rất nhiều thứ, trong lúc vô ý đã phát hiện...hóa ra nghĩa phụ có biết chim sơn ca nhỏ, hắn rất cẩn thận... cẩn thậnhỏi thăm tất cả tin tức... Ở trong lòng chim sơn ca, cũng không biết sựhiện hữu của hắn... Cũng không biết sự hiện hữu của hắn..." Mạnh Giácchợt mỉm cười: "Nhưng hắn biết mỗi một nơi chim sơn ca bay qua... Hắn đi tới nhà chim sơn ca cầu hôn, hắn cho rằng hắn không hề để ý, nhưng hắnlại căng thẳng như thế, sợ hãi mình không đủ xuất chúng, không thể làmcho chim sơn ca coi trọng, nhưng chim sơn ca tới gặp cũng không chịu gặp hắn, đã bay đi... Cho nên hắn đã đuổi theo chim sơn ca... "
Trong mê man, suy nghĩ càng lúc càng trở nên khó khăn, chỉ cảm thấyhết thảy đều biến thành một màn sương mù dày đặc, cuốn hắn rơi xuốngbóng tối.
"Mạnh Giác! Mạnh Giác! Ngươi đã đồng ý với ta, ngươi không được ngủ!"
Nàng gắng sức lắc lắc đầu của hắn, một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống trên mặt của hắn, màn sương mù đột nhiên tan đi vài phần.
"Ta không ngủ, ta không ngủ, ta không ngủ. . ." Hắn thì thào tự nóivới mình hết lần này tới lần khác, nhưng làm thế nào đôi mắt cũng khôngthể mở ra được. Thân thể hắn lạnh lẽo, trên trán lại nóng bỏng. Không có thức ăn, không có thuốc, thân thể hắn đã không còn sức lực nào để chống lại giá lạnh và trọng thương. Vân Ca cõng hắn lên, bò lên trên núi. Tuy rằng không tìm được sơn động, nhưng vừa hay lại thấy có mấy khối đá lớn được xếp gần nhau, hình thành một khoảng trống nhỏ hẹp, ba mặt có thểngăn trở gió tuyết.
Nàng để hắn vào trong sơn động rồi vội vàng đi tìm cành khô. Sau chốc lát, nàng ôm một đống cành cây khô trở về, vừa đốt lửa, vừa không ngừng nói chuyện: "Mạnh Giác, khi ta vừa nhặt cành khô, phát hiện dưới tuyếtcó rất nhiều hạt dẻ, ta đã gom toàn bộ lại rồi, lát nữa chúng ta có thểnướng hạt dẻ ăn."
Sau khi nhóm lửa xong, Vân Ca ôm Mạnh Giác vào trong lòng: "MạnhGiác, há miệng ra, ăn một chút gì đi." Nàng bỏ một ít hạt dẻ vào trongmiệng hắn, môi hắn khẽ run rẩy, căn bản không có sức lực để nhai nuốt,chỉ có một âm thanh như có như không phát ra: "Không... ngủ..."
Nàng bắt mạch cho hắn, mạch đập dần dần yếu đi. Giống như nước lũ bốn bề ập xuống, xung quanh không có một chút ánh sáng, chỉ có lạnh nhưbăng và tối đen. Màn sương mù dày đặc xoay tròn như thể thôn tính hếtthảy. Mạnh Giác lúc này hoàn toàn dựa vào ý niệm hết sức duy trì mộtchút tỉnh táo cuối cùng trong tâm trí, nhưng màn sương mù kia xoay cànglúc càng nhanh, cuối cùng một chút tỉnh táo lập tức biến thành bột phấn, tan vào trong bóng tối.
Đột nhiên lúc đó, có một luồng nhiệt ấm áp phá tan màn sương mù, mộtsự mềm mại dịu dàng bảo vệ sự tỉnh táo cuối cùng của hắn. Bốn phía vẫnđang tối đen và lạnh như băng, nhưng luồng nhiệt này giống như một thành lũy nho nhỏ, chặn lại bóng tối và lạnh giá ở bên ngoài. Một giọng nóinho nhỏ theo luồng nhiệt ấm áp này tiến vào trong thần thức của hắn, hết lần này tới lần khác vang lên: "Mạnh Giác, ngươi không thể chết! Ngươikhông thể bỏ lại ta một mình! Ngươi không thể lại nuốt lời, lần này nếungươi lại bỏ lại ta mà chạy trốn, ta sẽ vĩnh viễn không tin tưởngngươi."
Hắn dần dần ngửi được mùi máu tanh tràn ngập ở chóp mũi, cảm giác cóchất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng. Cố hết sức mở to mắt, một bóngngười từ mơ hồ trở nên dần dần rõ ràng. Trên cổ tay của nàng có mộtđường cắt, chất lỏng đỏ tươi đang từng giọt từ cổ tay của nàng chảy vàotrong miệng hắn. Hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng toàn thân không có một chút sức lực, chỉ có thể nhìn từng giọt máu đỏ tươi kia mang theo ấm áp củanàng tiến vào trong thân thể hắn. Nước mắt của nàng cũng từng giọt rơixuống, có giọt rơi vào trên mặt của hắn, có giọt rơi vào trên môi củahắn. Trong mắt của hắn chậm rãi cũng dâng lên nước mắt, khi giọt nướcmắt đầu tiên không tiếng động rơi xuống, giống như Bàn Cổ*dùng chiếc búa lớn bổ đôi trời đất, trong đầu của hắn một hồi nổ lớn ầm ầm vang lên,trong miệng lại đột nhiên tràn ngập đủ loại mùi vị khác thường.
*BànCổ là vị thần đã khai sinh ra trời đất trong truyền thuyết của TrungQuốc, khi trời đất còn hỗn loạn, Bàn Cổ đã dùng một chiếc búa lớn để bổtách trời đất ra.
Đây... đây... Đây là ngọt!
Tanh... vị tanh...
Nước mắt có vị mặn...
Còn có... chát!
Đã mười mấy năm không hề có vị giác, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt đã nếm được trăm vị nhân sinh.
"Vân Ca, đủ rồi!"
Nước mắt đầy mặt, nàng nghe được tiếng nói, tươi tỉnh trở lại rồi mỉm cười, nụ cười chỉ hiện ra trong chớp mắt, nàng lại đột nhiên quay người đi, vừa vội vàng lau nước mắt đi, vừa lấy chiếc khăn tay quấn chặtmiệng vết thương.
Nàng lấy một ít hạt dẻ lúc trước đã nướng xong đút cho Mạnh Giác ăn,ánh mắt vẫn không chịu nhìn thẳng vào mắt hắn, mà dao động nhìn sang nơi khác. Mạnh Giác thì tới chớp mắt cũng không chớp chỉ nhìn chăm chú vàonàng, mùi thơm của hạt dẻ tràn ngập miệng mũi, làm cho hắn chỉ cảm thấykhắp toàn thân đều tràn đầy ấm áp.
Sau khi ăn xong hạt dẻ nướng, nàng lại rút hạt dẻ đang xiên trongcành cây để nướng ra, thả chúng trên mặt tuyết, xoay lưng về phía hắnnói: "Chờ một lát nguội, lại bóc cho ngươi ăn."
"Vân Ca."
Mạnh Giác gọi nàng, nàng cũng không chịu quay đầu lại, chỉ cúi đầu chuyên tâm bóc hạt dẻ.
"Bởi vì lời nói của mẹ trước khi mất, ta vẫn cho rằng mẹ muốn ta đibáo thù, nhưng sau đó... Khi ta nắm lấy vai nàng mà lắc, nói với nàngrằng, ta sẽ chờ nàng tới tìm ta báo thù, ta mới hiểu được mẹ chỉ muốn ta còn sống, mẹ chỉ cho ta một lý do làm cho ta có thể từ trong tuyệt vọng mà sống sót. Lúc sắp chết, mẹ chỉ vào phương hướng quê nhà, đó mới làhi vọng thực sự của mẹ, mẹ muốn con trai của mình ở dưới bầu trời xanh, ở trên cỏ xanh, phóng ngựa rong ruổi, sống một cuộc sống sảng khoái, cólẽ mẹ chưa từng hi vọng rằng con trai mình dính líu tới thù hận."
Vân Ca đặt chiếc khăn tay được bỏ đầy hạt dẻ đã bóc xong vào trongtay hắn: "Ngươi nói với ta những chuyện này làm gì chứ? Ta không có hứng thú nghe!"
Hắn túm lấy tay nàng: "Ngày đó khi nàng tới tìm ta, muốn mời nghĩaphụ của ta chữa bệnh cho hoàng thượng, ta một lời đã cự tuyệt nàng, cũng không phải bởi vì ta không đồng ý, mà là nghĩa phụ đã mất nhiều nămrồi, ta vĩnh viễn không có khả năng mời tới giúp nàng được. Khi ta chữabệnh cho hoàng thượng, đã dốc hết toàn lực, tự vấn nếu nghĩa phụ ta cònsống trên đời, chỉ luận về y thuật thì cũng không thể làm tốt hơn so với ta được. Có một số việc là ta không đúng, trong lòng ta đều cảm nhậnđược, chỉ mong nàng có thể thông cảm một phần."
Vân Ca rút tay ra, Mạnh Giác nắm chặt không chịu thả, nhưng sức lựccủa hắn quá yếu, chỉ có thể nhìn bàn tay Vân Ca rút ra khỏi tay hắn.
"Việc này, ngươi không cần nói thêm nữa. Tuy rằng ta rất ghét ngươi,nhưng ngươi tận tâm tận lực trị bệnh cho chàng, ta vẫn luôn cảm kíchngươi."
Vân Ca ngồi xuống cửa động, ôm đầu gối nhìn ra bên ngoài, chỉ để lạicho Mạnh Giác một bóng lưng lạnh lùng. Không biết từ khi nào, bông tuyết lại bắt đầu tuôn rơi, gió bấc thổi vào đống lửa, khiến cho nó cháy lúcmạnh lúc yếu.
"Trước Hoắc Quang lập Lưu Hạ làm vua, sau lại giúp Lưu Tuân đăng cơ,nếu Lưu Phất Lăng có con, vậy ông ta chính là nghịch thần mưu toan soánvị, bất luận như thế nào, ông ta cũng sẽ không để cho đứa bé này cònsống. Lúc ấy ta căn bản không biết quan hệ của nàng và Hoắc Quang, nhưng cho dù biết được thì có thể làm được gì? Với những chuyện không có liên quan tới đại cục, Hoắc Quang khẳng định sẽ thuận theo nàng, nghe theo ý nàng, nhưng nếu là chuyện có liên quan tới đại cục, ông ta tuyệt đốikhông mềm lòng, nếu nàng tin tưởng Hoắc Quang, thì sao chúng ta lại ởchỗ này? Huynh trưởng của nàng võ công có cao cường tới đâu, nhưng saocó thể đánh lại được hơn mười vạn Vũ Lâm doanh và Cấm quân? Giữa nàng và đứa bé, ta chỉ có thể chọn nàng! Chuyện này ta không hối hận, nếu phảilựa chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ chọn nàng. Nhưng Vân Ca, ta xin nàng tha thứ cho sự lựa chọn của ta. Ta không thể xóa đi những vết sẹo đã cótrên người nàng, nhưng ta xin nàng cho ta thêm một cơ hội, để cho ta cóthể giúp nàng tìm về tiếng cười đã mất của nàng."
Cho dù ăn xin đầu đường, cho dù cửu tử nhất sinh, hắn vẫn kiêu ngạo,cương quyết không cúi đầu, cười nhạo ông trời như trước. Bình sinh đâylà lần đầu tiên, hắn cúi đầu, nói ra lời khẩn cầu khẩn thiết.
Trả lời hắn chỉ có một bóng lưng trầm mặc lạnh băng.
Trái tim, trong tuyệt vọng hóa thành cát bụi. Ngũ tạng đau đớn giốngnhư chịu hình phạt ngũ mã phanh thây, trong tiếng ho liên tiếp, trongmiệng của hắn trào ra một thứ tanh ngọt.
Gió bỗng dưng lớn, tuyết cũng rơi nhanh hơn. Gió bấc gào thét cuốnnhững bông tuyết dày đặc khắp núi rừng, Vân Ca cầm lấy trường đao đi vào trong gió tuyết: "Ngươi ăn hạt dẻ đi. Trước khi tuyết lớn hơn, ta sẽ đi chặt thêm ít củi."
"Có phải vừa rồi ta chết đi, nàng sẽ tha thứ cho ta hay không?"
Giọng nói lạnh nhạt, từ một nơi đối với hắn mà nói là xa không thể chạm tới truyền đến.
"Nếu ngươi chết, chẳng những ta hận ngươi đời này kiếp này, còn hận ngươi đời sau kiếp sau."
Vân Ca mới đi không lâu, đã cầm theo trường đao chạy về: "Vậy mà bọn họ lại bất chấp tuyết lớn đã đuổi tới."
Mạnh Giác lập tức nắm một vốc tuyết ném vào đống lửa, trong tiếng xèo xèo, thế giới trong nháy mắt đã tối đen.
"Còn cách xa không?"
"Ngay ở dưới sườn núi, bọn họ phát hiện bè gỗ mà ta bỏ lại, đã vây quanh tứ phía."
Trọng giọng nói của Vân Ca có vô cùng tự trách. Nhưng tình huống lúcđó, Mạnh Giác đang hấp hối, nàng căn bản không thể chậm rãi mà giấu bègỗ xong xuôi, rồi mới cõng Mạnh Giác lên núi.
Mạnh Giác mỉm cười, ôn nhu nói: "Lại đây."
Vân Ca ngẩn người một lát, rồi đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống.Hắn đặt một thứ gì đó mềm mại vào trong tay nàng: "Lát nữa khi ta thuhút sự chú ý của bọn họ, nàng phải rời đi, đã không có ta, bằng bản lĩnh của nàng, trong núi rừng hoang dã này, bọn họ sẽ không làm gì đượcnàng."
Vân Ca nhìn cũng không nhìn xem thứ đó là gì đã ném trả lại cho hắn, cầm theo trường đao ngồi xuống cửa động.
"Vân Ca, nghe lời! Nàng đã cứu ta từ vách núi tới tận nơi này, hai chúng ta đã không ai còn nợ ai."
Mặc kệ Mạnh Giác nói gì, Vân Ca chỉ im lặng. Trong gió tuyết, tiếngđám lính gọi nhau đã có thể nghe được rõ ràng. Lúc này, cho dù Vân Ca có muốn chạy đi chỉ sợ cũng không đi được. Mạnh Giác giãy giụa bò tới chỗnàng.
Vân Ca tức giận nói: "Ngươi làm gì?! Trở về!"
Mạnh Giác nắm được cánh tay của nàng, trong bóng tối, đôi mắt hắntrong trẻo giống như một loại ngọc quý, phát sáng rạng rỡ: "Vân Ca!"
Vân Ca vùng vẫy, nhưng lại không vùng thoát khỏi tay hắn.
"Ta không muốn nàng vì ta mà bàn tay nhuốm đầy máu tanh."
Trong tay kia của hắn nắm chặt một chiếc giày thêu nho nhỏ màu xanhlá mạ, trên giày còn đính một viên ngọc long nhãn lớn, trong bóng đêmphát ra ánh sáng lóng lánh. Vân Ca ngơ ngác nhìn vào chiếc giày thêukia, kí ức đã sớm quên đi mơ mơ hồ hồ hiện lên ở trước mắt.
Trong nháy mắt, chiếc mũ nỉ rơi xuống, một mái tóc dài có xen lẫn những sợi tóc bạc rơi xuống, kiêu ngạo mà tung bay trong gió.
"Vân Ca, trong thành Trường An không phải là tình cờ gặp gỡ, mà là vì gặp lại!"
Chuyện cũ dần dần hiện ra, trong lòng nàng là đau xót khôn kể. Tiếngngười nói dần dần tới gần, có binh lính cao giọng gọi: "Bên kia có mấytảng đá lớn, qua đó kiểm tra một chút."
Mạnh Giác lấy trường đao trong tay Vân Ca, nắm chặt trong tay mình,ngọ nguậy, rồi dưỡn thẳng thân mình, cùng ngồi sóng vai với Vân Ca, đốidiện với bên ngoài.
Gió bấc phát ra tiếng vù vù rền rĩ, một lần rồi lại một lần cuồngloạn đập vào tảng đá, giống như muốn đẩy ngã mấy khối đá lớn. Bông tuyết giống như lông ngỗng, giống như Thiên cung sụp xuống, vỡ nát thànhnhững mảnh nhỏ, ào ào trút xuống.
Thiên địa hỗn loạn trắng xóa, tựa hồ chỉ trong nháy mắt tiếp theo,bầu trời sẽ rơi xuống, mặt đất cũng sụp xuống. Nhưng ngay cả trời sậpđất rung, nàng vì hắn mà một mình xông vào nguy hiểm, cùng hắn không xarời, không lìa bỏ, cuộc đời này thế là đủ!