Vân Trung Ca

Quyển 2 - Chương 19: Nắng chiều chưa tắt




Từ khi Lưu Phất Lăng tám tuổi đăng cơ, cho đến bây giờ, đãcó bản ghi chép "Khởi cư chú" trong gần mười bốn năm. Thời gian khôngđến một tháng, Mạnh Giác đã xem qua toàn bộ những bản ghi chép này, hơnnữa còn cẩn thận làm một bản ghi chú.

Vừa lật giở bản ghi chép để so sánh đối chiếu giữa các năm, vừa suynghĩ về toàn bộ bệnh trạng của Lưu Phất Lăng. Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại, dường như có gì ngộ ra, nhanh chóng cầm bản ghi chép xem lạimột lượt từ đầu tới cuối, rồi ném thẻ tre, vội vàng ra khỏi nhà.

Hơn hai canh giờ sau, hắn lại vội vàng trở về, phân phó Tam Nguyệt và Lục Nguyệt cùng ra khỏi thành với hắn. Xe ngựa dọc đường chạy chậm,chạy thẳng ra khỏi thành Trường An. Đi tới một khu vực hoang vắng khôngcó vết chân người dưới chân núi, Mạnh Giác lệnh dừng xe. Tam Nguyệt vàLục Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, không biết hắn muốn làm gì.

Mạnh Giác cười nói: "Cả hai đều theo ta đi lên trên núi."

Mạnh Giác đã ở trong phòng buồn chán trong thời gian dài, khó có dịpđồng ý ra ngoài cho khuây khỏa, hai người đều cười đáp "Vâng". Xungquanh chân núi này không có hộ gia đình nào, cây rừng sinh trưởng tươitốt hơn các chỗ khác, cũng đầy dã thú. Trong núi, nguồn nước cũng dồidào, khắp nơi đều có dòng suối, thác nước, hoặc lớn hoặc nhỏ, chảy quachân núi còn hợp thành một hồ lớn. Hồ nước trong vắt tựa gương soi, vịttrời, nhạn hoang kéo đàn kéo lũ tới bơi lội trên mặt hồ, thỉnh thoảngcòn có thể nhìn thấy mấy con hạc trắng, thiên nga nhẹ nhàng bay lượn.

Ánh mặt trời chiếu rọi khắp chốn, ngẫu nhiên có con cá nhảy khỏi mặtnước, toàn thân như bọc một lớp giáp bạc, vẫy đuôi duyên dáng một cái,rồi "Bùm" một tiếng lại rơi vào trong nước.

Cảnh tượng khiến cho Tam Nguyệt lúc thì hô to, lúc thì gọi nhỏ.

Mạnh Giác cười thưởng thức phong cảnh một lát, rồi dọc theo một dòngsuối, leo lên trên núi. Những mỏm đá quái lạ lởm chởm, thảm thực vật dầy đặc, căn bản không có đường lên. Có điều cả ba người võ công đều rấttốt, cho nên cũng không cảm thấy là khó đi, Tam Nguyệt thậm chí còn chorằng đi thế này so với đi đường núi bình thường thú vị hơn.

Trên núi có nhiều cây Bách, cây Du, rậm rạp xanh tốt, cành lá đan xen chắn đi toàn bộ ánh nắng gắt cuối hạ. Những bụi dây leo mọc đầy trênvách đá, theo gió nhẹ đong đưa. Trên một phiến đá bị khe suối nhỏ chảyqua bào mòn, có mọc một loại dây leo, lá xanh biếc ướt nước. Ở những chỗ không có nước, dây leo này có nở ra những bông hoa nhỏ màu tím, mặc dùkhông tính là đẹp, nhưng cũng vô cùng tươi mát động lòng người. TamNguyệt mò tìm từ trong nước mấy bông hoa màu tím, cười hỏi: "Công tử,loại cây leo này tên gọi là gì? Chưa từng nhìn thấy ở chỗ nào."

Mạnh Giác cười nhìn vào vách đá, thản nhiên nói: "Hồ Mạn Đằng*."

*Hay còn có tên là Câu Vẫn, xin thưa với các bạn, ở nước mình vẫn gọi là lá Ngón.

Tới khi lên tới đỉnh núi, Mạnh Giác đứng ở vách đá, nhìn xa xa bốn phía.

Dưới ánh mặt trời, một màu xanh ngát, chỉ thấy tràn trề sức sống,nhìn không thấy bất cứ sự âm u nào của tầng lá mục. Tam Nguyệt nhảy tớinhảy lui quanh mấy bụi cây xung quanh. Chỉ chốc lát sau, người đã chạyra khá xa. Đột nhiên, nàng kêu sợ hãi một tiếng, sợ hãi tới mức khiếncho Lục Nguyệt nghĩ rằng nàng gặp rắn độc hay thú dữ, chạy nhanh quaxem, đã thấy Tam Nguyệt ngơ ngác nhìn phía trước mặt, thì thào nói: "Đẹp quá!"

Dưới tàng cây du cao lớn, một dải hoa đỏ tía trải dài bất tận, rựcrỡ, diễm lệ giống như ráng chiều rơi xuống mặt đất. Đóa hoa lớn nhỏkhông đồng nhất, lớn thì bằng một cái bát tô, nhỏ thì chỉ như chung rượu bình thường, nhưng hình dạng thì đều như một quả chuông, gió nhẹ lướtqua, mỗi một cái "chuông" đều rung nhẹ. Nhìn khắp phía, lại giống nhưtiên nữ khoác mây sáng ngũ sắc, uyển chuyển múa lượn. Khóm hoa bên cạnhtảng đá, đong đưa lúc chậm, lúc nhanh theo tốc độ dòng chảy của khesuối, tựa như một khúc nhạc đệm của thần âm nhạc tấu lên. Vì mấy đóahoa, mà lại hét lên như thế? Lục Nguyệt thấy tức cười: "Đúng là đồ congái."

Tam Nguyệt hung tợn quay sang muốn đánh hắn: "Chẳng lẽ không đẹp hay sao? Công tử, người giúp ta phân xử cho công bằng."

Mạnh Giác lẳng lặng đứng ở phía sau bọn họ, nhìn thảm hoa đỏ tía nhưráng chiều trước mắt, thản nhiên cười nói: "Thập phần mỹ lệ. Mặt trờisắp xuống núi rồi, chúng ta cũng trở về thôi."

Vẫn như cũ, bọn họ dọc theo khe rãnh dòng suối đã bào mòn mà đixuống, xuống núi so với lên núi nhanh hơn rất nhiều, không tốn bao nhiêu thời gian, bọn họ đã trở lại bờ hồ.

Đường trở về, trên xe ngựa, Mạnh Giác dựa vào đệm mềm, ngủ thật say.Lục Nguyệt thả chậm tốc độ ngựa, Tam Nguyệt nhỏ giọng nói với hắn: "Công tử lâu rồi cũng chưa có được ngủ an ổn. Sau này, chúng ta nên khuyêncông tử ra ngoài đi dạo nhiều hơn."

Một đêm không mộng mị.

Khi Mạnh Giác thức giấc, không giống như mọi ngày lập tức ngồi dậyngay, mà chỉ nhìn sắc trời từ từ thay đổi phía ngoài cửa sổ. Mãi tới khi mặt trời đã cao quá ba con sào, Tam Nguyệt đã đến bên ngoài cửa vụngtrộm nghe động tĩnh trong phòng vài lần, hắn mới trở dậy. Sau khi rửamặt xong, hắn đi cầu kiến Lưu Phất Lăng.

Lưu Phất Lăng có việc phải nán lại, vẫn còn đang ở tiền điện. Thất Hỉ bảo hắn đi trước tới Tuyên Thất Điện chờ. Mặt trời vừa qua chính Ngọ,vốn là vô cùng nóng bức, nhưng ở trong Tuyên Thất Điện, hoa cỏ, dây leo, cây cối được bố trí nhìn rất thích thú, cành lá đan xen, đã chặn lạiánh mặt trời và không khí nóng bức ở bên ngoài, trong điện chỉ có từngđợt hương thơm theo gió hiu hiu thổi, khắp nơi râm mát. Vân Ca ngồi dưới mái hiên, cúi đầu, kết một sợi dây. Nàng kết một lát, rồi tháo ra, làmlại, rồi kết trong chốc lát, lại tháo ra, rồi làm lại, tay chân vụng về, nhưng không hề thấy nàng không kiên nhẫn. Đầu mày nhíu chặt lại, giốngnhư có vô số sầu lo, trong mắt lại là tình cảm dịu dàng vô hạn, mangtheo tình ý ngọt ngào. Mạnh Giác vào cửa điện, đứng ở một góc, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, nàng vẫn không hề nhận ra, cứ kết hết lần này tớilần khác.

Mạt Trà từ trong điện đi ra, nhìn thấy ánh mắt Mạnh Giác, trong lòngcả kinh, bị dọa tới mức muốn nói cũng không nói được nên lời. Ánh mắtMạnh Giác từ trên người Vân Ca dời đi chỗ khác, cười chào hỏi Mạt Trà:"Thất Hỉ công công bảo hạ quan tới đây chờ hoàng thượng."

Mạt Trà thấy thường ngày Mạnh Giác luôn ôn nhuận nho nhã, liền thoảimái, cười nói: "Mạnh đại nhân, mời tới bên trong chính điện chờ đi!"

Vân Ca lại đứng lên, mặt lạnh lùng nói: "Mạnh đại nhân, nếu có công sự cần bẩm tấu thì mời vào, nếu không có, mời rời đi."

Mạnh Giác nói: "Ta có mấy câu quan trọng muốn nói với nàng."

Chuyện liên quan tới quan viên, trong cung xưa nay tốt nhất là ít hỏi ít biết, Mạnh Giác gần đây ra vào Tuyên Thất Điện lại đều do Vân Catiếp đón, cũng không dùng tới người khác, cho nên Mạt Trà thấy thế, vộinhẹ lui gót xuống.

Vân Ca không bị Mạnh Giác làm lay động chút nào, lạnh nhạt đuổi hắn: "Đi ra ngoài!"

Mạnh Giác bước nhanh tới bên cạnh nàng, Vân Ca vẻ mặt tức giận, cao giọng gọi người, muốn đuổi hắn ra ngoài: "Phú Dụ!"

Mạnh Giác hạ giọng, nói rất nhanh: "Ta đã biết được hoàng thượng đang mắc bệnh gì, nội trong ba tháng, ta cam đoan làm cho bệnh của hắn khỏihoàn toàn."

Phú Dụ vội vội vàng vàng từ sau điện chạy ra, lại thấy Vân Ca vẻ mặtcổ quái ngơ ngác đứng đó, có kinh ngạc vui mừng, có cả không thể tinnổi, còn có bi thương cùng phẫn nộ.

"Cô nương?" Hắn thử gọi một tiếng. Vân Ca nhìn Phú Dụ, chỉ ra ngoàiđiện, Phú Dụ lập tức ra bên ngoài coi chừng. Vân Ca ngồi xuống, lạnhlùng nói: "Lần trước ngươi đã đồng ý với ta, sẽ chữa bệnh cho hoàngthượng. Nhưng ngươi đã trị như thế nào? Lần này, vì sao ta lại phải tintưởng ngươi?"

Mạnh Giác ngồi vào bên cạnh Vân Ca, nhìn tua kết trong tay nàng, thản nhiên cười nói: "Nàng đã từng xem qua thư tịch ghi chép về kim xuyênxương, nên đã biết rõ rằng cây kim này là công cụ tốt nhất chỉ dùng khiđiều tra nghi vấn khó xử lý nhất khi có chứng bệnh hỗn tạp, là vì sửdụng nó quá mức nguy hiểm, cho nên dần dần thất truyền. Ta dùng nó, đềukhông phải là sử dụng tùy tiện. Huống chi ta lần trước đã đáp ứng nàng,sẽ chữa bệnh cho hoàng thượng, nhưng cũng không có thỏa thuận với nànglà ta trị cho hắn như thế nào, tại sao nói là ta không tuân thủ lờihứa?"

Mạnh Giác nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Vân Ca tức giận đến mức tayphát run, nhưng lại nghĩ đến bệnh của Lưu Phất Lăng, những lời muốn nóira chỉ có thể nén lại: "Vậy lần này ngươi sẽ làm như thế nào để trị bệnh cho hoàng thượng?"

"Ta sẽ dùng biện pháp tốt nhất chữa bệnh cho hắn, có chút đau đớn làkhông cách nào tránh khỏi, nhưng ta sẽ nghĩ cách giảm bớt hết sức."

Vân Ca có chút căng thẳng, chậm rãi hỏi: "Ngươi thật có thể chữa khỏi bệnh của hoàng thượng?"

Mạnh Giác nói với ngữ điệu vô cùng khẳng định: "Tuy rằng phải tốnchút công sức, hoàng thượng chỉ sợ cũng phải nếm chút khổ sở, nhưng màta có thể trị khỏi cho hắn."

Dày vò trong nhiều như ngày vậy, rốt cục cũng có thể thấy được hivọng chắc chắn. Vân Ca trong mắt dâng đầy nước mắt, trong phút chốc vuimừng khôn xiết, làm cho nàng thiếu chút nữa nói "Cám ơn" với Mạnh Giác,nhưng lời nói vừa lên tới đầu lưỡi thì ngừng lại, hóa thành chua sót.

Mạnh Giác thản nhiên hỏi: "Điều kiện của ta vẫn như trước, nàng nguyện ý tuân theo ước hẹn chi trả tiền chữa bệnh sao?"

Vân Ca cứng đờ trong chốc lát, yên lặng gật đầu.

"Đây là nàng tự mình lựa chọn." Mạnh Giác hình như có chút mỏi mệt,giọng nói có chút thâm trầm, "Ta sẽ tuân thủ lời hứa hôm nay, tận tâmchữa bệnh cho hắn, nàng cũng nhất định phải giữ lời."

Vân Ca lại yên lặng gật gật đầu, cầm trong tay hơn một nửa dây đồngtâm kết mới vừa kết, giơ ra trước mặt Mạnh Giác, gỡ từng sợi, từng sợira.

Mạnh Giác không nói thêm tiếng nào, trong mắt chỉ còn bóng tối baophủ. Giữa hai người toát lên một sự trầm mặc khiến cho người ta muốnngạt thở.

Phú Dụ thò đầu vào, nhỏ giọng nói: "Cô nương, hoàng thượng đã trở lại."

Vân Ca đi đến cửa đại điện, gõ lên đầu Phú Dụ một cái: "Trở về thì trở về chứ! Ngươi làm sao mà phải lén lút như vậy?"

Phú Dụ đưa mắt nhìn Mạnh Giác, gãi đầu, cười "Ha ha" hai tiếng, không nói thêm tiếng nào. Mạnh Giác có chút kinh ngạc, thái giám này chủ nhân trong lòng không phải hoàng thượng, mà là Vân Ca. Sau khi bước vàochính điện, Mạnh Giác tấu lên Lưu Phất Lăng: "Thần đã biết được hoàngthượng mắc bệnh gì, cũng đã tìm ra được biện pháp trị tận gốc."

Nghe được tin tức đó, cho dù Lưu Phất Lăng trước giờ luôn lãnh đạm,nhưng khi nhìn sang Vân Ca, trong mắt cũng có vui sướng khó nén xuốngđược. Hắn hỏi Mạnh Giác: "Bệnh của trẫm không phải là chứng hung tý chưa từng gặp qua sao? Nên trị như thế nào? Đại khái cần bao lâu có thể trịhết?"

Mạnh Giác thỉnh cầu nói: "Thần muốn bẩm tấu vài chuyện với một mình hoàng thượng."

Vân Ca nhíu mày, trừng mắt nhìn Mạnh Giác, dưới nụ cười của Mạnh Giác, có một sự kiên trì và chân thật đáng tin.

Lưu Phất Lăng gật đầu, chuẩn yêu cầu của hắn.

Vân Ca đợi ở ngoài điện suốt mấy canh giờ, đứng lâu tới mức chân đềuđã tê rần, mỏi nhừ, mới nghe thấy Lưu Phất Lăng gọi người đi vào, nàngchạy mấy bước vọt vào đại điện.

Lưu Phất Lăng vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt như trước, Mạnh Giác cũng vẫnôn hòa, thanh nhã như trước, nhìn giống hệt như trước đây, nhưng Vân Cacảm thấy giữa bọn họ dường như đột nhiên có một loại thấu hiểu và tínnhiệm trước kia chưa từng có, là một loại chỉ có giữa nam nhân với nhau, cho dù là nàng có thân thiết với Lưu Phất Lăng bao nhiêu, nàng cũngkhông thể cùng chia sẻ.

Nội tâm Vân Ca, bao nhiêu điểm thấp thỏm không yên đều được buôngxuống, chỉ có một loại cảm xúc khác thường lưu động, không thể nói rõràng là vui mừng, hay là đau xót, nhưng duy nhất khẳng định được chínhlà, lần này Mạnh Giác nhất định sẽ đem hết toàn lực chữa khỏi bệnh choLưu Phất Lăng.

Bởi vì biết bệnh có thể trị được, tâm tình mọi người đều thoải máihơn so với những ngày trước, nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều. MạnhGiác phân phó Vu An và Vân Ca: "Bệnh của hoàng thượng không phải hungtý, nhưng cũng tính là hung tý, một trong những bệnh chứng là huyết mạch không thông, làm cho ngực đau. Ăn uống thanh đạm, sẽ có thể giúp khíhuyết thông suốt. Trong lúc trị liệu, cần phải kiêng một số loại thứcăn. Toàn bộ thức ăn mặn cũng không thể ăn. Nhưng mỗi ngày có thể ănnhiều một số loại thực vật họ đậu."

Vu An vội đáp lời: "Vâng."

Mạnh Giác lại nói: "Bởi vì hoàng thượng không muốn để cho thái y biết bệnh tình, cho nên bề ngoài, đồ ăn thức uống vẫn y theo phương thuốc mà Trương thái y kê trước đó mà thực hiện, kiêng thịt lợn, thịt dê, khôngkiêng cá, thịt gà."

Vân Ca nói: "Thái y viện kia đúng là một đám lang băm, lúc mới đầucòn nghị luận bệnh tình như ong vỡ tổ, sợ người khác tranh công, sau lại thấy bệnh của hoàng thượng mãi không thể chữa khỏi, người nào người nấy đều nhát gan, e sợ rằng ngày sau sẽ rơi đầu, đều bắt đầu đùn đẩy chonhau, thậm chí có người giả vờ bệnh, muốn tránh chẩn bệnh cho hoàngthượng. Hiện tại hoàng thượng còn để lại hai ba thái y tới xem bệnh,nhưng mà chẳng ai để tâm, cũng chỉ có một mình Trương thái y, người khác đều một chút mạo hiểm cũng không có can đảm, Trương thái y nói cái gì,thì là cái đó. Ý của ngươi kỳ thật cũng chính là để cho Trương thái y ởngoài sáng chữa bệnh cho hoàng thượng, ngươi ở chỗ tối mà trị, cho nênta vẫn như trước đây cần nấu cá, hoặc hầm gà cho hoàng thượng, nhằm chetai mắt của người khác."

Mạnh Giác gật đầu: "Đúng, bề ngoài hết thảy đều dựa theo căn dặn của Trương thái y."

Vân Ca hỏi: "Ngươi dự tính trị bệnh như thế nào?"

Mạnh Giác hỏi Vu An: "Hạ quan lúc đầu có kính nhờ tổng quản chuẩn bị mấy thứ, đã chuẩn bị xong chưa?"

Vu An nói: "Được rồi." đoạn xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát, đãbê một chiếc hộp gỗ bước vào, giao cho Mạnh Giác. Mạnh Giác mời Lưu Phất Lăng cởi bỏ áo khoác ngoài, nằm xuống, cười nói: "Nếu hoàng thượngkhông muốn nhìn, nhắm mắt lại, không suy nghĩ tới là được rồi."

Lưu Phất Lăng cười nói: "Khó được có cơ hội trông thấy mấy thứ chưa từng thấy qua, nhắm mắt lại, không khỏi đáng tiếc."

Vân Ca nghe thấy lời bọn họ nói không khỏi hứng thú, bước đến bêncạnh Mạnh Giác: "Lần trước là một cây kim kích cỡ mũi dùi, lần này làcái gì?"

Mạnh Giác đặt chiếc hộp ở trước mặt nàng, ý bảo chính nàng tự mở raxem. Vân Ca mở nắp ra, quá mức ngạc nhiên, kêu lên một tiếng sợ hãi, nắp đậy rơi xuống đất, nhịn không được vội lui về phía sau vài bước.

Mạnh Giác và Lưu Phất Lăng đều cười rộ lên.

Bên trong hộp chứa đầy những con sâu màu nâu xám. Mấy con sâu nàykhông giống như sâu bình thường, sâu bình thường trườn bò để chuyểnđộng, mà sâu này vừa thấy người mở hộp ra, lập tức dựng đứng thân thểlên, đầu chúng trên không trung đong đưa rất nhanh khắp mọi nơi, một bộdáng đói không thể chịu đựng nổi nữa rồi, bộ dạng muốn tìm người mà cắnngay lập tức, người nhìn thấy liền thấy trong lòng có gió lạnh vù vùthổi qua.

Vân Ca có chút tức giận: "Mọi người đều biết bên trong là sâu, còn cố ý để cho người ta mở ra. Sâu này...sâu này không phải dùng để ăn chứ?", ánh mắt nàng có chút đồng cảm nhìn về phía Lưu Phất Lăng.

Mạnh Giác nói: "Không phải hoàng thượng ăn sâu, là sâu "ăn" hoàng thượng."

Hắn bảo Vu An giúp hoàng thượng vén tay áo lên, tháo tất ra, để tayvà chân cùng lộ ra. Mạnh Giác dùng kẹp trúc kẹp từng con sâu một, thảxuống ngón tay, ngón chân Lưu Phất Lăng. Mấy con sâu đó vừa thấy cơ thểngười, đầu lập tức bấu sát vào, thân thể bắt đầu từ từ phình lên, màusắc cũng bắt đầu thay đổi, từ nâu xám, dần dần biến thành đỏ như máu.

Vân Ca nhìn thấy liên tục nhíu mày: "Chúng nó đang hút máu! Đau không?".

Lưu Phất Lăng cười lắc đầu: "Không đau."

Mạnh Giác nói: "Thứ này được gọi là đỉa, hay còn gọi là mã hoàng,sinh trưởng ở nơi âm u, ẩm ướt, lấy hút máu để sống, khi hút máu đồngthời nó cũng tiết ra một thành phần gây mất cảm giác, làm cho người takhông có cảm giác đau đớn, nếu để nó tiến vào trong cơ thể, có thể gâychết người."

Vân Ca vội nói: "Vu An, ngươi nhìn kỹ vào."

Vu An cười đáp: "Vâng".

Thời gian nói chuyện, mỗi con đỉa trên tay Lưu Phất Lăng đều biếnthành mập ú, từ nhỏ xíu ban đầu trở thành bốn năm con to đại, Vân Canhìn mà líu lưỡi không nói nên lời.

"Mấy con đỉa đó vô cùng tham lam, một lần hút máu, tối đa có thểkhiến cho thân thể lớn gấp mười lần." Mạnh Giác dùng cái kẹp trúc đãngâm trong rượu, rồi gắp từng con đỉa, ném vào cái hộp rỗng, lại gắp một đám đỉa nâu xám khác thả lên ngón tay, ngón chân Lưu Phất Lăng.

Vân Ca hỏi: "Vì sao lại muốn cho chúng nó hút máu hoàng thượng?"

Mạnh Giác giống như bận bịu làm cho xong việc, cố ý không trả lờingay, sau một lát mới nói: "Mười ngón tay nối liền với tim, mạch máu từtay tương thông với tâm mạch, thông qua đỉa hút máu, có thể giúp hoàngthượng rửa sạch tâm mạch, làm cho huyết mạch thông. Chân cũng có nhữngđường mạch máu thông với ngũ tạng, thông qua kích thích mạch máu trênchân, đối với ngũ tạng cũng đều có lợi."

Vân Ca chỗ hiểu chỗ không gật đầu, loại phương pháp chữa bệnh này,nàng chưa từng nghe thấy bao giờ, may mà Mạnh Giác có thể nghĩ ra được.

"Chẳng lẽ về sau mỗi ngày đều phải bị đỉa hút máu sao?"

Mạnh Giác nói: "Mỗi ngày sớm tối cần một lần, càng nhanh loại bỏ hếtmáu cũ, lại càng nhanh sinh ra máu mới, hiệu quả sẽ càng tốt."

Vân Ca có chút lo lắng: "Cứ như thế này, lại còn phải kiêng thức ăn mặn, thân thể chịu được sao?"

Lưu Phất Lăng vội trấn an Vân Ca: "Người sinh bệnh, thân thể vốn sẽtrở nên yếu ớt, chỉ cần bệnh có khỏi được, ngày sau từ từ bồi dưỡng làđược mà."

Mạnh Giác nói: "Ta có kê một thang thuốc bổ khí ích huyết. Sau mườilần, theo hiệu quả trị liệu sẽ quyết định sau. Ta cũng sẽ chọn lựa mộtít gà chân đen, dùng dược liệu đặc thù nuôi nấng, khi cần thiết, có thểđem gà chân đen đó hầm ăn. Đến lúc đó phải phiền Vu tổng quản nghĩ biệnpháp lặng lẽ mang gà chân đen này vào cung, Vân Ca nàng tự mình nấu,không được nhờ tới người khác."

Vu An và Vân Ca đều gật đầu nói: "Hiểu rồi."

Biện pháp điều trị của Mạnh Giác tuy rằng kinh khiếp, nhưng mà thựcsự có hiệu quả, chỉ sau mấy tháng, không cần dựa vào châm cứu, Lưu PhấtLăng ngực khó chịu, tâm thống đã dịu đi, tuy rằng còn có lúc phát tác,nhưng tần suất cùng với mức độ đau đớn đều giảm đi rất nhiều so với lúctrước.

Bệnh đã chuyển biến tốt đẹp, đã không thể gạt được Trương thái y,nhưng ông ấy hoàn toàn không thể hiểu được, bệnh này làm thế nào màchuyển biến tốt đẹp, trong ngạc nhiên không chắc, không thể xác định làđó là do mình tưởng thế hay là sự thật. Nhưng do Lưu Phất Lăng có ámchỉ, Trương thái y vẫn trước mặt mọi người nói rằng, bệnh tình vô cùnghung hiểm.

Vân Ca hỏi Mạnh Giác, bệnh của Lưu Phất Lăng còn bao lâu nữa là có thể khỏi hoàn toàn.

Mạnh Giác nói, nội trong ba tháng có thể khơi thông tâm mạch, chữakhỏi tâm thống, nhưng đây chẳng qua chỉ là giữ lại được tính mạng tạmthời. Bởi vì bệnh này tồn tại đã lâu, nếu muốn thân thể khôi phục nhưngười bình thường, cần điều dưỡng lâu dài, hai năm, ba năm, thậm chícũng có thể lâu hơn. Bệnh dần dần chuyển biến tốt đẹp, thời gian có hạn, kế hoạch của Lưu Phất Lăng cần được thực hiện nhanh hơn, hi vọng chỉtrong hai ba tháng có thể bố trí hoàn hảo tất cả mọi thứ.

Hắn đối với Lưu Hạ và Lưu Tuân càng ngày càng hà khắc, nghiêm khắc,khiến cho hai người này ngay cả thời gian uống chén trà cũng đều khôngcó. Quan viên trên triều đình mắt thấy bệnh tình hoàng thượng càng ngàycàng nghiêm trọng, bình thường lâm triều cũng khó duy trì được, còn nghĩ tới hoàng thượng không có con nối dõi, người người trong lòng bất an,ánh mắt đều mở lớn hướng về phía Lưu Hạ và Lưu Tuân.

Trước phủ Lưu Tuân, không ngừng có người cầu kiến, hắn đơn giản đóngcửa lớn lại, ngay cả người trông cửa cũng không cần, mặc cho người tớiđều bị sập cửa vào mặt.

Lưu Hạ vẫn như trước là một bộ dáng ôm hoa vờn bướm, gặp ai cũng đềuhi hi ha ha, những quan viên đó thường thường cùng Lưu Hạ gọi huynh xưng đệ nói chuyện tới nửa ngày, nói xong trong lòng hưng phấn bừng bừng,nhưng chờ Lưu Hạ đi rồi, một hồi ngẫm ra, hóa ra vừa rồi một câu trọngđiểm cũng không có.

Tất cả mọi người âm thầm cân nhắc thái độ của Hoắc Quang, nhưng chỉnhìn ra ông ta đối với hoàng thượng trung thành và tận tâm. Hoắc Quangđóng cửa ở nhà, ít nói kiệm lời, chỉ mỗi ngày tiến cung thương nghịchính sự với hoàng thượng, đem chuyện lớn chuyện nhỏ đều nhất nhất bẩmtấu, phàm là chuyện hoàng thượng giao phó, ủy thác, đều xử lý rất cótình có lý. Con cháu Hoắc thị dưới sự quản lý chặt chẽ của ông ta, cũngđều chỉ làm đúng theo chức trách, nhiệm vụ của mình, không để ý tới mọisự tình khác. Rất nhiều quan viên muốn thăm dò thái độ của Hoắc Quang,nhưng nói gần nói xa, gợi mở, khích tướng, đều không dùng được. HoắcQuang giống như một miệng giếng sâu không thấy đáy, dù cho có mang tảngđá lớn tới bao nhiêu mà thả xuống, cũng không thấy được bọt nước.

Bệnh tình của Lưu Phất Lăng từ từ chuyển biến xấu, không chỉ có ảnhhưởng tới quan hệ giữa phần đông quan viên, mà giữa ba người Lưu Hạ, Lưu Tuân, Mạnh Giác, cũng nổi lên biến đổi.

Lưu Hạ và Lưu Tuân, trong lúc hữu ý và vô ý, dần dần trở nên bất hòa.

Trước kia, hai người thường thường cùng nhau bàn bạc làm như thế nàođể xử lý tốt nhất chuyện hoàng thượng phân phó, trợ giúp lẫn nhau, phốihợp lẫn nhau. Anh có thể nghĩ không ra điểm đó, tôi bổ sung, tôi có chút sơ suất, anh chỉ ra. Đồng tâm hợp lực, đấu với Hoắc Quang, đấu với tham quan, đấu với quyền quý, hai người càng đấu càng hưng phấn*! Xử lý xong chính sự, Lưu Tuân còn thường dẫn Lưu Hạ, mặc thường phục, đi tìm tòikhám phá bí mật trong thành Trường An, một người từng là du hiệp trongthành Trường An, đủ mọi hạng người** ở đây đều biết, đối nhân xử thế thì hào sảng phóng khoáng, lại nghĩa khí. Một người mặc dù từ nhỏ đã tônquý vô cùng, lại không theo khuôn phép, vui tính dễ gần, không câu nệtiểu tiết, vẫn hướng tới cuộc sống giang hồ. Hai người có rất nhiều điểm không bàn mà hợp ý, ở chung đều vô cùng vui sướng.

*Nguyên văn là Bất diệc tại hồ nghĩa là còn gì vui hơn. Đây là một câu trích trong Luận ngữ của Khổng Tử.

**Nguyên văn là tam giáo cửu lưu.

Nhưng hiện tại, hai người nếu có ngẫu nhiên ở cùng một chỗ, nói đềulà những chuyện không chút nào liên quan tới chính sự, cũng không rangoài du ngoạn nữa.

Sau lần nói chuyện ở thư phòng, Lưu Hạ lại tìm Mạnh Giác hỏi qua vàilần về bệnh tình của hoàng thượng: "Bệnh của hoàng thượng thật sự nặngđến không thể trị được sao?"

Mạnh Giác cũng không trả lời trực tiếp ngay, Lưu Hạ cũng không hỏithêm nữa, vẻ mặt lại thành y như trước, cười gọi "Lão Tam", "Tiểu Giác", nhưng dần dần điều Tứ Nguyệt và sư huynh muội đi chỗ khác, toàn bộngười hầu hạ bên người Lưu Hạ đều đổi thành người cũ của phủ Xương ẤpVương.

Ngược lại, Lưu Tuân đối với Mạnh Giác vẫn như trước kia, thườngthường sẽ bảo Hứa Bình Quân xuống bếp, làm một số món ăn thường ngày,mời Mạnh Giác qua phủ uống rượu, ăn cơm. Mạnh Giác có thời gian sẽ đi,không có thời gian sẽ chối từ, Lưu Tuân cũng không quá để ý, ngược lạiHứa Bình Quân lâu ngày không gặp Mạnh Giác, sẽ cố ý làm vài thứ, đưa đến phủ thượng của Mạnh Giác, hỏi thăm Tam Nguyệt mấy câu, Mạnh Giác ngàygần đây khỏe không, còn có khi than phiền mấy câu, rằng gần đây khôngthấy mặt hắn, Hổ nhi cũng không nhận ra hắn. Chỉ có điều, trước kia nếuLưu Tuân tại triều đường, gặp phải chuyện gì khó giải quyết, nhất là vấn đề có liên quan tới Hoắc Quang, sẽ thường tham khảo ý kiến của MạnhGiác, hiện tại lại không hề đề cập tới, giống như đối với toàn bộ mọi sự đều thành thạo. Mạnh Giác đối với những chuyện hỗn loạn ào ào tới đódường như không hề có cảm giác, đối với người nào cũng đều như cũ, ngoại trừ giúp Lưu Phất Lăng chữa bệnh, đều ở trong phủ trồng cây trồng hoa,lật giở thi thư, hoặc là đi dạo quanh mấy khu chợ trong thành Trường An, nhưng lại không thấy hắn mua thứ gì cả, chỉ là tùy ý đi tới, ngẫu nhiên hỏi thăm giá cả.

Trong thành Trường An, mây đen dầy đặc, mà cuộc sống của Mạnh Giáclại trôi qua vô cùng nhàn nhã, yên bình. Thời gian như nước chảy, khôngdấu vết mà trôi qua. Mùa hạ bất tri bất giác rời đi, mùa thu tới khoáclên thiên địa một dung mạo mới.

Một ngày, Mạnh Giác bắt mạch cho Lưu Phất Lăng xong, mỉm cười nói với Lưu Phất Lăng: "Chúc mừng hoàng thượng, bệnh của hoàng thượng đã tốtlên nhiều rồi, sau này chỉ cần chú ý tới ẩm thực, vận động vừa phải, dốc lòng điều trị là sẽ hết hẳn."

Trong nháy mắt, Vân Ca cảm thấy không thể tin được. Tốt lên nhiều rồi? Thật sự tốt lên nhiều rồi!

Từ đầu hạ biết Lăng ca ca nhiễm bệnh đến bây giờ, thời gian này đãtrôi qua như thể chịu bao tra tấn, nỗi sợ hãi, tuyệt vọng, không lời nào có thể tả hết được, toàn bộ ác mộng cũng trở thành quá khứ sao?

Vu An cũng sững sờ, hỏi: "Bệnh của hoàng thượng thực là đã khỏi hết rồi?"

Mạnh Giác mời Vu An truyền Trương thái y tiến vào.

Trương thái y bắt mạch cho hoàng thượng, xem kỹ lưỡi, rồi dùng kimchâm thử, sắc mặt vui mừng càng ngày càng hiện rõ, cuối cùng không thểtin được, vừa cười vừa dập đầu trước Lưu Phất Lăng: "Chúc mừng hoàngthượng, chúc mừng hoàng thượng!".

Tảng đá lớn trong lòng Lưu Phất Lăng rốt cục cũng hoàn toàn rơixuống, hắn nhìn về phía Vân Ca, trong mắt có kích động, vui sướng, mongmỏi, trong con ngươi đen thẫm tựa như có ngân hà sáng lạn.

Vân Ca ý cười đầy mặt, nhưng ánh mắt lại ngơ ngác, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Lưu Phất Lăng lần đầu tiên để lộ ra cảm xúc trước mặt người khác, ánh mắt mang thương yêu, tiếng nói khàn khàn: "Mấy ngày này đã để nàng chịu khổ rồi."

Vân Ca chỉ bình tĩnh nhìn hắn, không nói nên lời.

Mạnh Giác thản nhiên nhìn lướt sang Vân Ca một cái, rồi buông mắt ngồi ngay ngắn.

Vu An thấy khóe mắt ươn ướt, vội vàng lau đi, cười đưa một chiếc khăn lụa cho Vân Ca: "Tuy rằng đây là hỉ lệ, nhưng nô tài vẫn mong chờ cônương mỉm cười như mọi khi."

Vân Ca cúi đầu, lau nước mắt đi, trong nội tâm trăm mối cảm xúc đanxen, là thật lòng vui mừng, nhưng cũng thật sự đau khổ, vậy ra vui mừng, thống khổ cũng có thể tụ lại một chỗ.

Thật vất vả mới có thể khống chế tâm trạng, giấu hết thảy cảm xúcxuống tận đáy lòng, nàng mới dám ngẩng đầu. Nghe thấy Mạnh Giác đang nói với Trương thái y và Vu An làm như thế nào để chăm sóc cho thân thể Lưu Phất Lăng, nàng vội tập trung lắng nghe.

". . .Đúng lúc thân thể vừa trải qua căn bệnh lâu ngày, nên rất dễnhiễm bệnh, lúc này ẩm thực nhất định phải để ý, sinh hoạt thường ngàycũng nhất định phải để ý, tất cả mọi thứ đều cần phải để tâm, ngàn vạnlần không được sơ suất."

Vu An gật đầu: "Nô tài hiểu rõ, hoàng thượng lúc này giống như mộtngười mới vừa dùng hết toàn lực đánh cho kẻ địch chạy mất, kẻ đó tuyrằng bị đánh đuổi đi rồi, nhưng sức lực của chính mình cũng dùng hết,đúng là sức lực cũ đã hoàn toàn biến mất, sức lực mới còn đang trongthời gian ngủ yên chưa sinh ra được." Vu An còn có nửa câu không nói,thời điểm này, hoàn toàn không có sức lực phản kháng, nếu có chút ngoài ý muốn, hung hiểm so với lúc trước đấu với kẻ địch còn đáng sợ hơn.

Mạnh Giác gật đầu: "Vu tổng quản trong lòng hiểu rõ là tốt rồi. Ẩmthực hằng ngày của hoàng thượng, vẫn là do hạ quan định ra, phiền tổngquản phải tự thân phụ trách."

Nhưng Lưu Phất Lăng không hề nghe thấy bọn họ nói gì, hắn vẫn đềunhìn chằm chằm vào Vân Ca, trong mắt có nghi hoặc khó tin. Đúng lúc VânCa nhìn sang, đối diện với ánh mắt của hắn, không dám nhìn thẳng, nhưnglại càng không dám trốn tránh, chỉ có thể dùng hết khí lực, nhẹ nhàngmỉm cười.

Tầm mắt Mạnh Giác lướt nhanh qua gương mặt Vân Ca, nhìn về phía LưuPhất Lăng: "Hoàng thượng phải chú ý tĩnh dưỡng, không được ngủ muộn,cũng cố gắng hết sức không được quá mức lao tâm lo nghĩ."

Lưu Phất Lăng tạm thời nén xuống nghi hoặc trong lòng, dời đi tầmmắt, nói với Mạnh Giác: "Trẫm vẫn luôn là người bệnh biết nghe lời, thầy thuốc dặn dò điều gì, trẫm sẽ làm theo điều đó."

Áp lực đè xuống trên người Vân Ca đột nhiên mất đi, nếu Lưu Phất Lăng nhìn nàng thêm chỉ trong chớp mắt nữa, nụ cười của nàng chỉ sợ ngay lập tức sẽ không duy trì được. Lưu Phất Lăng nói với Trương thái y và MạnhGiác: "Trẫm còn có chút việc, muốn thương nghị cùng với nhị vị."

Hai người đều nói: "Thần không dám, xin hoàng thượng phân phó."

"Về bệnh của trẫm, hai vị giúp ta nghĩ một biện pháp, về bệnh tình phải giấu giếm bên ngoài..."

Vân Ca mỏi mệt không chịu nổi, nếu tiếp tục sẽ không chống đỡ được,nên quay sang Vu An ra dấu, lặng lẽ rời khỏi đại điện. Trở lại phòng ởcủa mình, nàng bỏ một nắm lớn hương tiết Mạnh Giác đưa tới vào trong lòhương, rồi ném mình xuống giường.

Sau khi Mạnh Giác biết Lưu Phất Lăng bệnh, phối cho nàng loại hươngtiết mới, dó đó cố ý tăng mạnh tác dụng ngưng thần yên giấc, mặc dù VânCa suy nghĩ rất nhiều, nhưng giữa hương thơm từ lò hương tỏa ra, vẫnnặng nề đi vào giấc ngủ. Sau khi Lưu Phất Lăng an bài thỏa đáng chuyệnhắn "Bệnh nặng khó chữa", đã đến canh một. Khi tới tìm Vân Ca, đã thấynàng để nguyên cả y phục mà ngủ, hắn tự thấy không nỡ đánh thức nàng,chỉ giúp Vân Ca dém lại chăn, ngồi bên cạnh giường một lát rồi lặng lẽrời đi.

Lưu Phất Lăng tuy biết rằng Vân Ca có chuyện giấu hắn, nhưng kế hoạch trên triều đình đang tiến hành tới thời điểm mấu chốt nhất, trăm sựquấn thân, đột nhiên lại có được thời cơ, lại không muốn bức bách VânCa, hắn muốn chờ Vân Ca tự nguyện nói ra hơn. Bệnh của Lưu Phất Lăngchưa thực sự khỏi hẳn, nội tâm của Vân Ca cũng là lúc thì vui, lúc thìlo. Không biết Mạnh Giác rốt cuộc là nghĩ như thế nào, rồi muốn nàng khi nào thì phải thực hiện lời hứa. Nhưng có lẽ, nàng và Lăng ca ca hẳn làcòn có thể có một khoảng thời gian, bất luận là thế nào, ít nhất phảiđợi "Sức lực mới" sinh ra, khi tâm trạng hoàn toàn tốt hẳn, nàng mới dám đem hết thảy nói cho Lăng ca ca.

"Vân Ca, ngẩn ngơ cái gì đó?" Tay Hứa Bình Quân giơ ra trước mắt Vân Ca, đưa lên đưa xuống mấy bận.

Vân Ca "A" một tiếng, thét lên ngạc nhiên, cười hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ sao lại tiến cung?"

"Hừ! Tỷ làm sao lại tiến cung? Mấy tháng không gặp, muội có nửa điểm nào nghĩ tới tỷ không hả?"

Thời gian mấy tháng này...

Vân Ca cười khổ thật có lỗi, nàng đích thực là chưa bao giờ nghĩ tớiHứa Bình Quân, thậm chí có thể nói không thể nghĩ tới chuyện gì, cũngkhông dám nghĩ tới chuyện gì.

Hứa Bình Quân trong lòng thực sinh vài phần oán giận, trách: "Uổngcông tỷ mỗi ngày nhớ tới muội, Hổ nhi vừa mới bắt đầu học nói, đã dạyđược nó gọi "cô cô", nhưng tiếng "cô cô" này hiện tại đã gọi được hếtsức rõ ràng, mà cô cô còn không có nghĩ tới chất nhi này. Tặng chomuội." Hứa Bình Quân cầm một cái túi hương ném tới trên người Vân Ca,xoay người muốn chạy đi.

Vân Ca vội kéo nàng lại: "Tỷ tỷ tốt, là muội không tốt, kể từ hômnay, mỗi ngày muội đều nhớ tới tỷ và Hổ nhi một trăm lần, bổ sung chonhững lần trước kia không nghĩ tới."

Hứa Bình Quân nghĩ đến tin đồn ngầm truyền ra rằng hoàng thượng bệnh, lại nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Vân Ca, trong lòng đau xót, tức giậncũng cũng tiêu tan toàn bộ.

Túi hương trong tay Vân Ca, dùng gấm thượng đẳng trong cung maythành, không thêu hoa lá cây cối hay thú nhỏ gì, mà lại vô cùng dụng tâm thêu hai đóa hoa kim ngân trên cùng một cành, trên mặt túi còn có mấycâu thơ: "Thanh tố cảnh hề phiếm hồng ba, huy tiêm thủ hề chiết kị hà.Lương phong thê thê dương trạo ca, vân quang thự khai nguyệt đê hà." Chữ tiểu triện hùng hồn mạnh mẽ, phối hợp với nữ tử đa tình dịu dàng khéothay thêu lên, có uyển chuyển hàm xúc, cũng rất độc đáo mới mẻ. Vân Cathích vô cùng, lập tức đeo bên thắt lưng: "Đại ca chữ đẹp, tỷ tỷ thêuđẹp, quá là đẹp đi!"

Hứa Bình Quân nhại lại giọng Vân Ca, nói: "Quan trọng nhất... có thơ thật là hay của 'Lăng ca ca' của muội."

Vân Ca dở khóc dở cười: "Trời ạ! Tỷ đã làm mẹ của người khác rồi đấy! Sao mà không có chút đứng đắn nào thế hả?"

Cười nhạo thì cười nhạo, Hứa Bình Quân thấy Vân Ca thích túi hươngnàng làm như thế, trong lòng kỳ thật hết sức vui mừng: "Năm trước, đêmthất tịch làm cho muội chiếc hà bao, lúc ấy cảm thấy cũng không tệ lắm,bây giờ nghĩ lại làm cũng thật là thô ráp, năm nay làm túi hương, tỷ đãrất mất tâm tư cân nhắc. Còn về phần hương cũng là đại ca muội cố ý đitìm người làm cho, muội ngửi thử đi, ngửi thử đi!"

Vân Ca gật đầu: "Ừ! Ngửi thật là thơm!"

"Vốn định là tặng cho muội vào đêm thất tịch, nhưng đại ca muội nói,muội không có khả năng xuất cung đi cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùacùng với tỷ, cho nên cho tới bây giờ mới có cơ hội đưa tới tay muội."

Vân Ca ôm lấy Hứa Bình Quân nịnh nọt: "Cám ơn tỷ tỷ. Ôi! Tỷ tỷ thêucái gì nhìn cũng đẹp, muội thấy người khác thêu đều không vừa mắt, vềsau làm thế nào cho phải?"

Hứa Bình Quân cũng bực bội cười: "Muội thực là vô lại! Dù sao tỷ hiện giờ cũng rất nhàn rỗi, muội muốn làm thứ gì cứ bảo đại ca chuyển lờicho tỷ, tỷ làm cho muội là được rồi."

Vân Ca "Ừ" một tiếng, rồi ngồi nghịch túi hương, trong lòng thấy thật ngọt ngào. Hứa Bình Quân trước kia đối với nàng còn có vài phần đềphòng, hoài nghi, nhưng kể từ khi nàng quay lại Trường An, không biết vì sao, hết thảy đều thay đổi, Hứa Bình Quân đối đãi với nàng thật sựgiống như đối với muội muội ruột thịt, chỉ có yêu thương và cưng chiều,không có chút nào là không tin tưởng. Hiện tại, thứ cảm giác vui sướngtrong lòng này, không giống tình yêu nam nữ nồng đậm say lòng người,nhưng làm cho người ta thấy như được bao phủ bởi ánh mặt trời ấm áp vàotháng cuối xuân, tuy là ánh sáng nhạt nhưng lại lâu dài.

Sau khi Hứa Bình Quân nói chuyện cùng Vân Ca một lát, bởi vì còn phải đi thỉnh an hoàng hậu, chỉ có thể lưu luyến không rời mà từ biệt. Trước khi đi, nàng còn liên tiếp dặn dò Vân Ca chăm sóc tốt cho bản thânmình.

Vân Ca ra sức gật đầu.

Buổi tối, khi Lưu Phất Lăng trở về, Vân Ca đi qua trước mặt hắn một vòng, đắc ý hỏi: "Túi hương của thiếp đẹp không?"

Lưu Phất Lăng hỏi: "Ai làm cho nàng vậy?"

Vân Ca rướn thẳng cổ, lớn tiếng nói: "Thiếp tự mình làm cho mình, không được sao?"

Vân Ca làm nữ công? Lưu Phất Lăng bật cười, cầm lấy nhìn kỹ, nhìnthấy là thơ của mình, có chút vui mừng bất ngờ: "Đây là chữ của LưuTuân. Hứa tỷ tỷ của nàng thực tốn công sức vì nàng, muốn đem khí kháitrong chữ viết đó thêu ra, thêu hoa cỏ bình thường khó có thể sánh bằngđược."

Vân Ca nhụt chí, tự an ủi mình: "Đồ ăn thiếp làm ăn thật ngon, không biết nữ công, cũng không làm sao hết."

Lưu Phất Lăng cười nói: "Ta sẽ không ghét bỏ gì nàng mà."

"Hừ!" Vân Ca vội vàng xoay người, khóe mắt hơi ươn ướt, nhưng ngữ khí lại vẫn mang ý cười, "Ai sợ chàng ghét bỏ?"

Ba ngày sau.

Lưu Phất Lăng ở chính điện "Gắng sức" tiếp kiến triều thần, DươngSưởng và Đỗ Diên Niên chẳng biết vì chuyện gì lại nổi lên tranh chấp,ngay trên triều đường mà ầm ĩ, một người mắng đối phương là "Thằng nhãiranh", một người mắng đối phương là "Đồ hủ nho", một người mắng "Đồ vôtri", một người mắng "Đồ bảo thủ".

Vân Ca ở Sương điện nghe thấy bọn họ lúc gào lúc thét, trích dẫn kinh điển, ồn ào tranh cãi tới mức không can ra được, không khỏi chạy đến,nấp sau cánh cửa xem náo nhiệt.

Trước kia nghe nói trên triều đình thời Cao Tổ hoàng đế, các đại thần thường xuyên cãi nhau, một khi nóng nảy tranh cãi, vung tay đánh nhaucũng vô cùng bình thường. Đều là khai quốc công thần, Cao Tổ hoàng đế có khuyên cũng không khuyên được, chỉ có thể để mặc cho bọn họ cãi nhau,đánh nhau, nếu thật sự không thể nhịn được nữa, nhiều lắm là tự trốn đi. Vân Ca từng còn cảm thấy kinh ngạc, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng đỏ mặttía tai của Dương Sưởng và Đỗ Diên Niên, mới chính thức hiểu được vàiphần quan viên Hán triều phong cách "Dũng mãnh" thế nào.

Ôi! Khó trách người Hán nhìn thì văn nhã lịch sự, lại đánh cho Hung Nô tháo chạy mấy lần!

Quan viên trong đại điện cũng không có động tĩnh gì, có người hì hìcười, có người nhắm mắt trầm tư, có người khuyên vài câu, kết quả bịDương Sưởng và Đỗ Diên Niên nhất tề mở miệng thóa mạ, quát lệnh hắn "Câm miệng", mọi người đều không dám hé răng thêm, để mặc cho Thừa tướng đại nhân và Thái phó Hữu Tào đại nhân tiếp tục mắng chửi nhau.

Lưu Phất Lăng nằm nghiêng trên long tháp, dường như chú ý lắng nghetiếng mắng chửi của hai người, nhưng thực tế lại không để ý tới gì,ngược lại lặng lẽ quan sát tới từng phản ứng hết sức nhỏ của ba ngườiHoắc Quang, Lưu Tuân, Lưu Hạ.

Thế nhưng không biết vì sao, đột nhiên ngay lúc đó hắn lại cảm thấytrong ngực càng lúc càng khó chịu, tiếng cãi nhau giống như càng lúccàng lớn, vang lên ngay bên tai hắn, lớn như tiếng sấm sét, chấn độnglàm cho trong não hắn ong ong, nổ vang một tiếng. Trong ngực, một cỗ nộkhí bùng lên, nở lớn trong ngực khiến cho khoang ngực dường như sẽ nổtung ngay lập tức, hắn bỗng dưng ngồi dậy, hét to một tiếng: "Câmmiệng!" Vừa mới dứt lời, một ngụm máu tươi phun ra, người ngã thẳng vềphía sau, rơi xuống long tháp.

Trong đại điện lập tức im bặt, không còn một tiếng động, kim rơi có thể nghe rõ tiếng.

Vân Ca ngây người sau một chớp mắt nghĩ rằng, Lăng ca ca đang diễntrò sao? Rất là chân thực nha! Không biết biện pháp này là Mạnh Giácnghĩ ra, hay là Lăng ca ca nghĩ ra đây?

Vu An sắc mặt trắng bệch, quỳ gối bên người Lưu Phất Lăng, cao giọnghét: "Thái y! Thái y! Mau truyền thái y!", rồi quay sang Thất Hỉ thấpgiọng phân phó mấy câu.

Thất Hỉ sắc mặt tái nhợt chạy ra ngoài, Vân Ca hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

Thất Hỉ nói: "Đi mời Mạnh đại nhân."

Trong đầu Vân Ca "Đoàng" một tiếng nổ lớn, không để ý trong điện còncó triều thần, liền vọt tới bên cạnh long tháp: "Hoàng thượng, hoàngthượng."

Lưu Phất Lăng sắc mặt xanh tím, tứ chi co rút, không có phản ứng gì.

Toàn bộ triều thần đều rối loạn, người gào, người khóc, bốn phíachung quanh đều ngóng trông, lo lắng chờ thái y đến đoán định xem lànhdữ thế nào. Hoắc Quang gào to một tiếng, mọi người yên tĩnh trở lại:"Hoàng thượng chỉ ngất đi thôi, không có gì trở ngại, các ngươi đều đivề trước, có chuyện gì sau đó trình tấu."

Tất cả đại thần đều không cam lòng, muốn bước đến trước long thápnhìn xem thế nào, đều bị ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của Hoắc Quang đảo qua, lại vội vàng lùi lại đi về. Mọi người đi một bước quay đầu lại balần mà rời khỏi đại điện.

Vu An vừa ấn vào huyệt nhân trung của Lưu Phất Lăng, vừa hướng Hoắc Quang nói lời cảm tạ: "Đa tạ đại nhân!"

Vân Ca tay chân lạnh ngắt, nhìn vào ánh mắt sắc bén của Hoắc Quang,nghĩ đến ông ta vừa rồi gào to một tiếng, uy phong khiến cho không người nào không theo, càng cảm thấy cái lạnh xuyên thấu tâm can.

Biết Hoắc Quang không nghe được thái y chẩn đoán bệnh, khẳng định sẽkhông rời đi, nàng bất ngờ cất lời: "Hoàng thượng nhất định hi vọng cóngười thân ở cạnh, xin Vương gia cùng Hầu gia dừng bước."

Lưu Hạ và Lưu Tuân đều ngừng bước chân.

Vu An khẽ gật đầu với Vân Ca, khen nàng suy nghĩ chu đáo. Mấy vị thái y chân nam đá chân chiêu chạy vào, mới vừa xem mạch xong, còn chưa cónói lời nào, trước hết khóc lên, người khác còn chưa xem mạch cũng thấymặt xám như tro, một tiếng cũng không dám thốt ra, chỉ cúi sát trướcgiường dập đầu. Hoắc Quang thản nhiên hừ một tiếng, mấy thái y đang khóc lóc lập tức im tiếng, nơm nớp lo sợ tới bắt mạch cho hoàng thượng. Trái tim Vân Ca như có hàn băng, hết lần này tới lần khác tự nói với mình,không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Mạnh Giác và Trương thái y đều nói, bệnh của Lăng ca ca đã tốt hơn rồi.

Bởi vì Trương thái y vừa rồi còn ở phòng thuốc, nên chậm một bước,lúc này mới chạy tới. Các vị thái y nhìn thấy ông ta, tức thì giống nhưgặp được cứu tinh, lập tức nhường đường.

Trương thái y chẩn mạch xong, cả người đều run rẩy, thì thào nói vớiVân Ca và Vu An: "Không có đạo lý! Không có đạo lý! Tại sao có thể nhưvậy? Tại sao có thể như vậy?"

Vân Ca biết lúc này không phải là lúc có thể khóc, áp chế các loạicảm xúc trong nội tâm, nói với Trương thái y: "Thái y cần thi châm sao?Hay là phương pháp khác? Có cần chúng ta đều lui xuống hay không, đểthái y có thể chuyên tâm chẩn trị."

Trương thái y tỉnh táo lại, xoay người nói với Hoắc Quang, Lưu Hạ,Lưu Tuân: "Xin Hoắc đại nhân, Vương gia, Hầu gia tạm tránh đi, hạ quanphải châm cứu cho hoàng thượng."

Mấy thái y như được đại xá, đều nói: "Đúng, đúng! Khi thi châm phảituyệt đối im lặng, chúng thần cáo lui." Hoắc Quang đã gần như nhận đượckết quả mình muốn biết, quét mắt nhìn Vân Ca, dập đầu trước Lưu PhấtLăng: "Thần cáo lui!"

Tất cả mọi người trong phòng đều lui ra ngoài.

Trương thái y vội vàng châm cứu, trước để bảo vệ tâm mạch của LưuPhất Lăng. Làm xong mấy việc này, ông ấy cũng không biết nên làm gì tiếp bây giờ, chỉ có thể yên lặng chờ Mạnh Giác.

Lúc Mạnh Giác chạy tới, quan bào trên người đều xộc xệch, rõ ràng làvội vã khoác lên, ngay cả thời gian sửa sang lại cũng không có.

"Đều tránh ra!"

Mọi người lập tức tránh ra.

"Kim châm!"

Trương thái y lập tức đưa lên.

Trong nháy mắt, Mạnh Giác đã dùng tới bảy mươi hai cái kim châm, tứchi co rút của Lưu Phất Lăng đã chậm rãi bình ổn, màu tím tái trên mặtcũng dần dần rút đi, tuy rằng sắc mặt vẫn đang trắng bệch, nhưng ít nhất nhìn cũng đỡ hơn một chút so với sắc tím tái khi nãy. Vân Ca tim đậploạn, không tự giác đến gần cạnh giường, muốn nhìn rõ ràng Lăng ca ca có đỡ hơn chút nào hay không. Mạnh Giác nhướng mày, nhìn về phía Vân Ca,sau khi tầm mắt quét qua người nàng một vòng, ánh mắt của hắn chợt tốiđen, tức giận nghiêm nghị, sát ý dày đặc: "Cút ra ngoài!"

Vân Ca vội lui ra sau: "Ta, ta... Thực xin lỗi!"

Tiếng nói của Mạnh Giác giống như lưỡi dao cắt tới tận xương: "Nàngbiết hay là không biết, ta hiện tại ghim kim vào là vì sống chết của aikhông, ai cho nàng tới gần? Nàng hiện tại có quan hệ thế nào với hắn?Bên cạnh long tháp là chỗ nàng có thể đứng sao? Vu An, lập tức bảo nàngđi ra ngoài!"

Vu An hiếm thấy không biết nên nói gì, Vân Ca đã nhanh chóng thối lui ra bên ngoài đại điện: "Ta đi bao xa cũng được, chỉ cần ngươi có thểcứu được chàng!"

Mạnh Giác nhìn chằm chằm vào Lưu Phất Lăng trên long tháp, không nóitiếng nào. Gương mặt thường thường vẫn mang ba phần mỉm cười, sớm đãkhông còn sót lại chút gì. Sắc mặt im lìm mang theo hàn ý thấu xương.

Trương thái y lắp bắp hỏi: "Mạnh đại nhân, vì sao lại như vậy? Rõ ràng đã tốt lắm rồi mà!"

Lưu Phất Lăng lúc này chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Mạnh Giác, rốt cuộccũng khẽ cười: "Ta rất vô năng! Đã làm cho một phen khổ tâm của ngươiđều uổng phí hết cả."

Mạnh Giác thản nhiên nở nụ cười, dưới sự ôn nhuận hiện lên vô cùngđau xót: "Ta sẽ nghĩ thêm biện pháp." Lưu Phất Lăng nhẹ đưa tay lên vớiVu An, Vu An lập tức cùng Trương thái y rời khỏi đại điện.

Mạnh Giác nhổ từng cây kim trên người Lưu Phất Lăng xuống.

Lưu Phất Lăng hỏi: "Ta còn được bao nhiêu thời gian?"

Mạnh Giác sau một hồi trầm mặc, thản nhiên nói: "Nếu thần không nghĩra được biện pháp khác, lâu là bốn năm tháng, ngắn thì bất cứ khi nào."

Lưu Phất Lăng khẽ cười: "Nói cách khác, lần tiếp theo khi tâm thống phát, có lẽ sẽ không tỉnh lại được."

Mạnh Giác không có nói câu nào.

Lưu Phất Lăng ngơ ngẩn nhìn phía bầu trời, trên nét mặt lộ ra đauthương khôn tả xiết, nguyện vọng cả đời này cuối cùng cũng không thựchiện được. Hắn đột nhiên cố sức muốn đứng dậy, Mạnh Giác vội tới giữ hắn lại: "Hoàng thượng mới vừa tỉnh lại, còn không cử động thuận tiện, cóchuyện gì, phân phó thần đi làm là được."

Lưu Phất Lăng không quan tâm tới Mạnh Giác phản đối, vẫn cứ ngồi dậy, muốn hành lễ với Mạnh Giác, Mạnh Giác kinh hãi, kêu lên: "Hoàngthượng!"

Lời nói ra khỏi miệng, nội tâm bỗng nhiên mới kịp phản ứng, thấy được nguyên nhân Lưu Phất Lăng muốn làm như thế. Hắn quỳ đi tới trước giường Lưu Phất Lăng:

"Hoàng thượng không cần như thế, nếu như ngày sau Vân Ca có hỏi, thần sẽ nói là thần y thuật thấp kém, cuối cùng không chữa khỏi bệnh củahoàng thượng."

Lưu Phất Lăng nói: "Nàng là một người vô cùng cố chấp, nếu để chonàng biết chân tướng của việc này, ta... ta thật sự không thể yên tâm ra đi, cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi, cái này xem như ngươi thayNguyệt Sinh trả ơn, từ nay về sau hai chúng ta không ai nợ ai."

Mạnh Giác đáp: "Được! Ta không chữa khỏi bệnh cho ngươi, nay dùng chuyện này để bổ sung cho đủ, từ nay về sau không ai nợ ai."

Lưu Phất Lăng mệt mỏi đưa tay lên, cho Mạnh Giác đứng lên, chỉ chỉ long tháp, ý bảo hắn ngồi.

Mạnh Giác sắc mặt không chút nào hoảng hốt, ngồi xuống long tháp.

Lưu Phất Lăng hỏi: "Chúng ta đã thận trọng cẩn thận đến mức không thể thận trọng cẩn thận hơn được, lần này hắn đã làm như thế nào vậy?"

Mạnh Giác trầm mặc không nói gì, sau một hồi lâu, viết hai chữ ở trên tay Lưu Phất Lăng, Lưu Phất Lăng cười đau khổ một tiếng.

Trong mắt Mạnh Giác hàn ý dạt dào.

Tâm trí Lưu Phất Lăng quả không giống như người thường, chỉ sau chốclát, kinh hoàng lúc mới nghe thấy tin tức đó tiêu tán toàn bộ, bình tĩnh nói với Mạnh Giác: "Ta và ngươi đã là hai người không còn gì nợ nhau,trói buộc của ngươi cũng đã hoàn toàn không còn, có thể muốn làm như thế nào thì làm thế đó, nhưng mà, làm một bằng hữu bình thường, ta đề nghịngươi làm một người cách ngạn quan hỏa*. Bất luận là ai đăng cơ, đến lúc đó đều không rời bỏ ngươi, nhưng nếu tham dự vào, gia sản của ngươi ném cả vào đó, có khi lại nhận được một thất bại không còn đường lui."

*Cách ngạn quan hỏa: đứng cách bờ để xem lửa cháy, để cho kẻ địch tự rối loạn. Đây là kế thứ chín trong ba sáu kế của binh pháp.

"Hoàng thượng?"

Lúc này không ngờ rằng hắn vẫn nói những lời này? Trong mắt Mạnh Giác đầu tiên là kinh ngạc, dần dần chuyển thành thấu hiểu, cuối cùng trởnên vô cùng phức tạp, không biết là kính nể, hay là thương hại.

"Nhìn qua thì ngươi và Lưu Hạ có phần thân thiết hơn một chút, kỳthật, cũng không thân thiết hơn bao nhiêu so với Lưu Tuân. Khúc mắc giữa ngươi và Lưu Hạ tồn tại đã lâu, cái chết của Nguyệt Sinh, bất luận làngươi nghĩ như thế nào, nhưng Lưu Hạ vẫn cho rằng ngươi để ý, nghe nóihắn cho Tứ Nguyệt ra khỏi cung, xem ra hắn cũng không tin tưởng ngườiNguyệt Sinh giúp hắn huấn luyện. Nhưng mà tại sao Hồng Y vẫn còn đang ởbên cạnh hắn?"

Mạnh Giác nói: "Lưu Hạ còn không biết Hồng Y là muội muội của nhị ca."

Nguyệt Sinh vì tìm kiếm muội muội từ nhỏ đã bị cha mẹ bán đi, mới tìm tới phủ Xương Ấp vương, nhưng không ngờ thấy được Hồng Y biến thànhngười câm, hắn đối với vương phủ căm hận hẳn là không phải bình thường.Mang theo ý định khác, hắn tìm cách bước vào vương phủ. Mang theo trànđầy hận ý, đến lúc đạt được tín nhiệm của Lưu Hạ, giúp vương phủ huấnluyện thích khách, thị vệ, cuối cùng cùng với Lưu Hạ trở thành mạcnghịch chi giao*, bên trong chuyện này phải trái phức tạp, kinh tâm động phách thế nào, Mạnh Giác cũng không có khả năng biết rõ.

*Mạc nghịch chi giao: thành ngữ, chỉ tình bạn gắn bó, thân thiết.

"Nghe nói lão Vương phi bỏ độc làm Hồng Y câm bị chết cũng rất thốngkhổ, nỗi hận của nhị ca phỏng chừng đều biến thánh bất đắc dĩ. Hơn nữaHồng Y, nàng đối với Lưu Hạ. . ." Mạnh Giác khẽ thở dài, "Lưu Hạ khôngphải không tin tưởng người nhị ca huấn luyện, hắn chỉ không tin tưởngta. Nhưng mà, hắn đích xác không nên tin tưởng ta, nếu cần thiết, ta quả thật sẽ lợi dụng Tứ Nguyệt tìm hiểu hành động của hắn."

Lưu Phất Lăng đối với Mạnh Giác "Thực sự tiểu nhân" có vài phầnthưởng thức: "Ở thành Trường An này hay trên triều đình, không có bất kỳ người nào có thể tin tưởng bất kỳ người nào. Hoắc Quang ngay cả nhi tửruột thịt của hắn cũng không dám tin tưởng."

Mạnh Giác cười nói: "Những "Không tin tưởng" này cũng thật hết sứcchính xác, nếu không nhất cử nhất động của Hoắc Quang, Lưu Hạ đã sớmthám thính rõ ràng, hắn tự mình tiến tới Trường An, ở trên người HoắcVũ, Hoắc Sơn cũng tốn không ít công phu."

Lưu Phất Lăng nói: "Ta có chút mệt mỏi, ngươi lui xuống đi! Trước hết để cho Vu An tiến vào, đừng cho Vân Ca vào đây."

Mạnh Giác đoán được tâm ý của hắn, vội đáp "Vâng", rồi rời khỏi điệnphủ, nói với Vu An: "Hoàng thượng đã tỉnh rồi, cho đòi tổng quản đivào." Vu An vội vào đại điện.

Vân Ca cũng muốn đi theo vào, bị Mạnh Giác ngăn lại. Vân Ca nhìnthẳng vào Mạnh Giác, trong mắt có mong mỏi của một người rơi xuống dòngnước xiết muốn bắt lấy một khúc gỗ.

Nhưng mà hiện giờ, ta cũng chỉ là một cây rơm rạ. Mạnh Giác buôngmắt, thản nhiên nhìn túi hương Vân Ca đeo trên người, tuy rằng khôngnhìn kỹ toàn bộ, nhưng cũng có thể đoán ra trên mặt túi thêu thơ gì.

Vân Ca thấy hắn nhìn chằm chằm vào túi hương, ngập ngừng nói: "Không phải tự làm, về sau ta sẽ không đeo nữa."

Mạnh Giác ảm đạm cười, không nói gì.

Vân Ca hỏi: "Bệnh của hoàng thượng không có gì đáng lo chứ?"

Mạnh Giác mỉm cười nói: "Đừng lo."

Vân Ca nửa tin nửa ngờ, rồi lại ngóng trông lời nói của Mạnh Giác tất cả đều là sự thật.

Trong điện Vu An gọi Vân Ca, Vân Ca nhấc chân muốn đi, không ngờ Mạnh Giác nhấc cánh tay lên ngăn lại, nàng đụng vào người Mạnh Giác, bị Mạnh Giác nửa ôm vào trong lòng.

Tình thế cấp bách, Vân Ca cũng không dám nói nặng lời, mềm giọng hỏi: "Ngươi còn có lời muốn nói sao?"

Mạnh Giác buông nàng ra: "Không có, nàng đi đi!"

Vừa dứt lời, Vân Ca đã chạy như bay vào đại điện.

Mạnh Giác nhìn bóng váy la chợt biến mất, bên bờ môi là nét châm biếm như có như không, trong mắt lại ẩn giấu bi thương lẫn thương xót sâunặng.

Con đường đá xanh bên ngoài Tuyên Thất Điện, bên đường có trồng không ít phong túc. Đã là cuối thu, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy nửa trời đầysắc đỏ, rực rỡ khắp phía, lại được ánh tà dương vàng rực nhuộm đẫm, tăng thêm một phần diễm lệ, ba phần huyên náo.

Mạnh Giác thân mặc cẩm bào, từ từ rời đi. Tịch dương, lá phong, vầngráng chiều nhuộm xuống tầng tầng ửng đỏ xung quanh thân thể hắn cũngmang theo ấm áp.

Gió thu thổi qua, lá cây đầu cành rào rào rơi xuống, chân đạp lên lárụng trên mặt đất, tiếng xào xạc vang lên. Trên mặt đất, lá đã khô, lánửa khô hay mới vừa rơi xuống, lớp lớp xếp chồng lên nhau, giữa sắc màurực rỡ tươi đẹp lại lộ ra tiêu điều, lụn bại.