Vân Trung Ca

Quyển 2 - Chương 1: Kiếp sau tương phùng




Vân Ca bị thái giám kéo đi thả xuống một bên. Người kéo nàng đi động tác thô lỗ, động tới miệng vết thương, nàng vô cùng đau đớnnhưng lại làm cho tinh thần tỉnh táo vài phần. Mơ hồ nghe được một người phân phó chuẩn bị ngựa và đồ dùng, tìm cách không lộ dấu vết áp giảinàng đến địa lao, lấy khẩu cung gì đó.

Không biết là bởi vì đau đớn, hay bởi vì lửa lớn, toàn bộ thế giớitrước mắt nàng đều xán lạn rực rỡ một màu đỏ. Giữa những bóng người mơhồ hỗn loạn, nàng nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo, đứng một mình xa cáchtrong thế giới của lửa đỏ.

Bốn phía nóng bỏng hỗn loạn, hắn lại lãnh đạm im lặng.

Gió thổi làm y bào của hắn chuyển động, bên hông của hắn. . . miếngngọc bội kia... như ẩn như hiện. . . Theo ánh lửa thoát ra... một conrồng bay lượn mà chuyển động...

Bởi vì mất máu, thần trí Vân Ca đã sớm không còn rõ ràng lắm. Nàngchỉ theo bản năng vùng vẫy bò tới hướng bóng dáng mờ nhạt kia. Cố gắngđưa tay ra, muốn chạm vào khối ngọc bội kia, vết máu trên mặt đất chảythành hình uốn lượn...

Khoảng cách xa như vậy, sức lực của nàng lại yếu ớt như vậy. Cố gắng lại cố gắng, giãy giụa lại giãy giụa. . .

Dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, nhưng trong mắt ông trời cùng lắm chỉ là khoảng cách mấy tấc.

Đám thái giám đang kiểm tra các xác chết, hi vọng có thể lục soát ravật phẩm chứng minh thân phận thích khách, sau đó dựa theo mệnh lệnh của Vu An ném những thi thể đã kiểm tra xong vào trong lửa hỏa thiêu.

Vu An vài lần khuyên Lưu Phất Lăng lên xe đi trước, nơi này để lạivài thái giám xử lý ổn thỏa mọi chuyện sau đó là được, nhưng Lưu PhấtLăng lại nhìn lửa lớn tới xuất thần. Trong không gian bị ngọn lửa baotrùm, Vu An chỉ cảm thấy nét mặt hoàng thượng nhìn như bình thản nhưnglại lộ ra một vẻ đau đớn khổ sở.

Hắn không thể hiểu được tâm tư của hoàng thượng lúc này, cũng hoàntoàn không rõ vì sao trước đó hoàng thượng phải vội vã khăng khăng tiếnđến Trường An, lúc này lại nghỉ chân tại đây mà không đi trước. Với tâmtính của hoàng thượng, nếu như nói là bị vài thích khách hù dọa, căn bản không có khả năng.

Mấy lần cân nhắc mà vẫn không hiểu thấu, Vu An cũng không dám hé răng nữa, chỉ không nói một lời đứng ở phía sau Lưu Phất Lăng. Gió to thổibay một góc áo bào của hắn, Vân Ca miệng thì thào khẽ gọi: "Lăng. . .Lăng. . ."

Nàng dùng toàn bộ khí lực có thể sử dụng, muốn gọi thật lớn tiếng,nhưng trong tiếng gió vù vù, chỉ là một tiếng nức nở nhỏ vụn. Nghe đượcâm thanh lúc có lúc không, Vu An cúi đầu xuống, nhìn thấy một bóng đenđầy máu tươi và bùn đất đang cố duỗi tay ra, bò tới hướng bọn họ, tựa hồ muồn nắm lấy một góc áo bào của hoàng thượng.

Hắn thất kinh, lập tức chạy vài bước lên phía trước, trên chân dùngmột chút lực, nhanh nhẹn đá Vân Ca ra ngoài: "Cái đám hỗn trướng gì thếnày, làm việc thế nào lại lề mề, còn không mau chóng..."

Vân Ca đau đớn một trận tê tâm liệt phế. Đúng lúc trong người quaycuồng từng đợt, nàng rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt của bóng dáng kia.

Cặp mắt kia... cặp mắt kia...

Nàng chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một mũi tên nhọn xuyên qua,nhất định là so với miệng vết thương trên ngực còn đau hơn. Còn chưa kịp hiểu được trái tim của mình vì sao lại đau như vậy, nàng đã ngất đi.

Lưu Phất Lăng yên lặng đứng nhìn ngọn lửa lớn một lúc lâu, chậm rãixoay người. Vu An thấy hoàng thượng lên xe ngựa, vừa định phân phó tiếptục lên đường, lại nghe thấy giọng nói có chút ôn hòa của Lưu Phất Lăng: "Quay về Ôn Tuyền cung."

Vu An hơi ngớ ra một chút, lập tức phân phó: "Khởi giá quay về Ly Sơn."

Nhưng mới chỉ đi được một đoạn, Lưu Phất Lăng lại nói: "Quay đầu đi Trường An."

Vu An lập tức phân phó quay đầu. Kết quả vừa mới đi được thời gianuống một chén trà nhỏ, Lưu Phất Lăng gõ cửa sổ, lệnh dừng xe. Vu An lẳng lặng đợi hồi lâu, Lưu Phất Lăng vẫn tiếp tục không lên tiếng, tựa hồ có chuyện gì khó có thể quyết định.

Vu An lần đầu tiên thấy hoàng thượng như thế, đoán không ra nguyênnhân, chỉ có thể hỏi thử: "Hoàng thượng, phải quay đầu xe lại Ly Sơnsao?"

Lưu Phất Lăng đột nhiên vén màn xe lên, nhảy xuống xe ngựa, tiện taychỉ một thái giám thân hình vài phần giống mình: "Ngươi giả trang thànhTrẫm quay về Ly Sơn, Vu An, ngươi theo Trẫm tiến đến Trường An, nhữngngười còn lại bảo vệ xe ngựa quay về Ly Sơn."

Vu An kinh hãi, đang muốn mở miệng khuyên nhủ, bị ánh mắt sắc bén của Lưu Phất Lăng đảo qua, thân thể hắn run run một cái, miệng vội vàngngậm lại. Hắn do dự một hồi, lại vẫn cứ quỳ xuống, cầu xin Lưu Phất Lăng cho dù muốn đi Trường An, cũng cần mang theo nhiều người.

Lưu Phất Lăng vừa phi thân lên ngựa, vừa nói: "Hư tắc thật chi, kìthực hư chi*, sẽ không ai nghĩ tới, Trẫm sẽ khinh suất như thế. Vừa rồithích khách hẳn không phải là muốn giết Trẫm mà tới, với tình hình hiệnnay, ngươi căn bản không cần lo lắng đến an nguy của Trẫm, đi thôi!"

*Đây là một câu trong binh pháp, nghĩa là: giả cũng như thật, thật cũng như giả nhằm đánh lạc hướng người khác

Vu An đối với lời hoàng thượng nói chỗ hiểu chỗ không, cưỡi ngựa điđược hồi lâu, mới đột nhiên kinh hãi tỉnh ngộ, hóa ra hoàng thượng đirồi quay lại, quay lại rồi đi, đều bởi vì lý do đó mà không muốn tới gặp mặt Trúc công tử.

Hoàng thượng lo lắng hành động khác thường của mình sẽ làm cho Trúccông tử lâm vào hiểm cảnh, cho nên muốn trở về, nhưng lại không thể dứtbỏ, cho nên mới có cử chỉ thất thường như vừa rồi.

.................

Bên ngoài gió thổi càng dữ dội, nhưng trong Thất Lý Hương, ông chủ Thường thúc ngủ tới thập phần hương vị ngọt ngào.

Mơ thấy ngực mình ôm một khối vàng lớn, bốn phía đều là màu vàng óngánh của vàng, ông chủ Nhất Phẩm Cư tự tới tìm ông ta làm người cộng tác, ông ta đang điên cuồng ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, lại độtnhiên bị người lay tỉnh.

Tưởng là tiểu thiếp của mình, ông ta vừa mất hứng lầu bầu, vừa đưatay ra sờ soạng, sờ đến bàn tay, khớp xương thô to, lại lạnh như khốibăng, thân thể lập tức run lên cầm cập bừng tỉnh.

Tuy rằng người đứng trước giường cũng thực đáng sợ, cũng không biếtlà vì sao, toàn bộ sự chú ý của Thường thúc đều đặt ở trên người củangười còn lại đứng trước cửa sổ.

Chỉ là một bóng dáng lạnh lùng lẻ loi, nhưng cho dù trong đêm tối,cũng giống như một loại minh châu làm cho người ta không thể xem nhẹ.Thường thúc vốn kinh sợ muốn kêu lên, nhưng âm thanh bỗng chốc lại biếnmất trong miệng.

Trong thiên hạ có một loại người, không nói không hành động, đã cóthể làm cho người khác kính sợ, lại có thể làm yên ổn nhân tâm. Ngườiđêm khuya không mời mà đến, theo lý mà nói chính là "Không phải trộmcũng là cướp". Nhưng bởi vì bóng dáng kia, Thường thúc cũng không lolắng cho tính mạng của mình. Người đứng bên cạnh giường dường như hếtsức bất mãn đối với chuyện Thường thúc không chú ý tới mình, tay nhẹ đưa lên một cái, mũi kiếm liền đặt trên cổ Thường thúc. Thường thúc chỉ cảm thấy một cảm giác mát lên tới đầu, rốt cục chuyển tầm mắt qua thân hình của người đang đứng trước giường.

Người đến mặc áo choàng che kín cả mặt mũi, lạnh lùng quan sát ôngta: "Không tới đòi tiền, cũng không tới đòi mạng, ta hỏi một câu, ngươiđáp một câu."

Thường thúc chớp chớp mắt.

Người tới dời mũi kiếm đi mấy phân: "Trúc công tử là nam hay là nữ?"

"Nữ tử, tuy rằng bên ngoài đều cho là nam tử, kỳ thật là một tiểu cô nương."

"Tên thật gọi là gì?"

"Vân Ca, Vân trong mây trắng (bạch vân), Ca trong tiếng ca, nàng nóivới tiểu nhân như thế, tên có phải là thật hay không, tiểu nhân cũngkhông biết rõ."

Thường thúc dường như nhìn thấy bóng dáng phía trước cửa sổ kia layđộng một chút. Người cầm kiếm uy hiếp hắn lại không hỏi thêm nữa, trongphòng một mảnh tĩnh mịch.

Sau một hồi lâu.

Một âm thanh trong trẻo, lạnh lùng vang lên: "Nàng. . . nàng. . .tốt không?"

Trong giọng nói kiềm nén rất nhiều thứ, hai chữ đơn giản "tốt không", mà lại nặng nề giống như nhân sinh, giống như đã vượt qua trăm ngànngày tháng: dài đằng đẵng, gian khổ, thống khổ, mong mỏi, vui sướng. . .

Đã sớm thói có quen nhìn ánh mắt người khác làm việc, Thường thúc lần này lại không nhận ra cảm xúc của người đó, nên đáp là tốt lắm hay cố ý đáp là không tốt mới có thể làm vừa lòng người này.

Đang lúc do dự, người đứng trước giường xót xa lên tiếng: "Ăn ngay nói thật."

"Vân Ca nàng tốt lắm. Hai vị đại gia nếu muốn tìm Vân Ca, sau khi racửa rẽ sang phải, rồi đi thẳng, sẽ thấy hai nhà gần nhau có chung mộtkhoảng sân, ngôi nhà lớn hơn là nhà của Lưu Bệnh Dĩ, ngôi nhà nhỏ hơn là nhà của Vân Ca."

Lưu Phất Lăng yên lặng xoay người ra cửa. Vu An cầm kiếm gõ lên đầuThường thúc: "Ngủ cho ngon, chẳng qua là đang trong mộng thôi."

Thường thúc liều mạng gật đầu.

Khoảnh khắc Vu An cất kiếm, thân pháp xuất quỷ nhập thần. Thường thúc không thể tin được dụi dụi mắt, run run lui về trong chăn, nhắm mắt lại thì thào nói: "Ác mộng, ác mộng, đều là ác mộng."

Lúc này bước chân trên đường không chút nào vội vã, người đã nhưnguyện tìm được, Lưu Phất Lăng ngược lại đi thong thả từng bước một.Hoàng thượng bề ngoài có vẻ như thản nhiên nhưng lại lộ ra giống như bithương, lại giống như vui mừng.

Vu An vốn nhắc nhở hoàng thượng, trời đã dần sáng, bọn họ hẳn là phải tranh thủ thời gian, nhưng cảm giác là hoàng thượng khác thường, hắnlựa chọn im lặng, giống hoàng thượng cũng đi bước một thong thả.

"Vu An, ông trời rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Ta đã nếm qua đồ ăn nànglàm, ngươi lúc ấy còn đề nghị ta triệu nàng tiến cung, nhưng ta..."nhưng ta chính là bởi vì tâm sinh cảm giác tri âm, bởi vì coi trọngngười nấu ăn, cho nên ngược lại thầm muốn để cho nàng tự do tự tại. Còncó ở Cam Tuyền cung, cư nhiên là ta hạ lệnh đuổi nàng ra khỏi Cam Tuyềncung, khó trách sau đó Vu An điều tra thế nào, cũng không tra ra ai làngười hát.

Lời nói của Lưu Phất Lăng ngắc ngứ trong miệng. Vu An thật không ngờsau bao nhiêu năm, lại thình lình nghe được từ "Ta" từ hoàng thượng,trong lòng chỉ cảm thấy chua xót, đối với câu hỏi lúc này của hoàngthượng không biết nên trả lời như thế nào.

Khi hoàng thượng còn chưa làm hoàng thượng, mỗi lời nói ra đều là"Ta, ta", mỗi khi muốn làm mấy chiêu trò quỷ quái gì đó, đều làm ra vẻmặt cầu xin gọi hắn "Vu ca ca", giở trò vô lại buộc hắn cùng đi pháphách gây chuyện với mình. Hắn sợ tới mức liều mạng dập đầu cầu: "Điệnhạ, không được gọi thế, bị người khác nghe được, nô tài có mười cái mạng cũng không đủ giết."

Vì để cho điện hạ không gọi "Ca ca" cũng chỉ còn cách đáp ứng tất cả với ngài.

Sau đó đã... đã biến thành "Trẫm". Một từ khiến cho mẫu tử tử biệt,thiên địa bỗng nhiên thay đổi. Toàn bộ ấm áp đều biến mất, chỉ còn lạimột chiếc long ỷ lạnh như băng.

Tuy rằng đẹp đẽ quý giá, lại không có điểm nào thoải mái, hơn nữalung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm người ngồi trên đó ngãchết.

"Nàng ở Trường An đã hơn một năm. Ở trong phủ công chúa, chúng ta chỉ cách một bức tường, trong Cam Tuyền cung, chúng ta cũng cùng lắm làcách vài bước chân. Tại đây, trong thành Trường An không lớn cũng khôngnhỏ, chúng ta rốt cuộc là đã bỏ lỡ bao nhiêu lần?" Giọng nói của LưuPhất Lăng hơi khàn khàn, nếu nói là đang đặt câu hỏi, không bằng nói làđang vô cùng bất đắc dĩ.

Vu An không thể trả lời. Lúc này đã hiểu được Vân Ca chính là ngườimà hoàng thượng bắt đầu chờ từ khi mười hai tuổi. Đã biết được Vân Ca ởtrong lòng hoàng thượng chiếm giữ một vị trí như thế nào. Nhiều năm nhưvậy, mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm trôi qua, hết thảy hắn đều ghi lại trong mắt, không ai biết rõ hơn hắn hoàng thượng chờ đợi thếnào, cũng không ai hiểu rõ hơn hắn hoàng thượng kiên trì như thế nào.

Ban ngày, bất luận ở chỗ Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang phải chịu baonhiêu ủy khuất, chỉ cần đứng trên Thần Minh đài, khi ngắm nhìn sao trời, hết thảy đều đã bình phục. Bởi vì giảm bớt thuế má, giảm bớt hình phạtđộng chạm tới lợi ích của gia tộc quyền thế, thi hành cải cách từng bước gian khó, cũng bất luận có gặp bao nhiêu trở lực, chỉ cần sau đó thưởng sao, cũng sẽ bình tĩnh trở lại.

Bởi vì Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang an bài, khi hoàng thượng mười batuổi, bị buộc lập Thượng Quan Tiểu Muội không đến sáu tuổi làm hoànghậu. Nhưng Thiên tử Đại Hán triều, bởi vì một lời hứa, vậy mà cho đếnbây giờ vẫn chưa cùng hoàng hậu động phòng, cũng chưa từng ở cùng bất kì nữ nhân nào.

Đã tới hai mươi mốt tuổi, không chỉ nói thê thiếp thành đàn, ngay cảnếu có nhi tử, hẳn là đứa bé ấy cũng không còn nhỏ. Nếu là gia đình bách tính bình thường, đứa bé đã có thể thả trâu, cắt rau cho lợn, nếu lànhững nhà giàu có quyền thế, đứa bé đã có thể bắn tên, cưỡi ngựa, thậmchí có thể cùng huynh đệ đấu tâm cơ.

Bởi vì quan hệ đến xã tắc tồn vong, gia đình hoàng tộc trước nay vốnrất coi trọng con cái nối dõi, Tiên hoàng mười hai tuổi thì có đứa congái đầu tiên, các hoàng tử khác khi tới mười bốn mười lăm tuổi, cho dùkhông cưới chính thất, cũng đều sẽ có thị thiếp, thậm chí đều có contrai, con gái.

Thế nhưng hoàng thượng cho tới bây giờ ngay cả nữ nhân thị tẩm* cũng đều chưa từng có.

*Thị tẩm: hầu ngủ

Hoàng thượng không có cách nào chống lại những người khác, cũng không thể chống lại vận mệnh, nhưng người lại dùng phương thức của chính mình giữ vững lời hứa của mình.

Vu An rặn cả nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ông trời lúc này khôngphải là đã để cho hoàng thượng tìm được rồi sao? Làm việc tốt thườnggian nan, chỉ cần tìm được là tốt rồi, về sau mọi chuyện cũng đều sẽtốt."

Khóe môi Lưu Phất Lăng chậm rãi lộ ra một tia cười, mặc dù còn lộ ravài phần chua xót, nhưng cũng có vài phần vui sướng thật sự: "Ngươi nóiđúng, ta đã tìm được nàng."

Lời vừa nói xong, bước chân của Lưu Phất Lăng đột nhiên nhanh hơn.

Vu An cũng không kìm nén nổi cảm xúc, bước chân trở nên nhẹ nhàngthoải mái. Tới trước căn nhà mà Thường thúc vừa chỉ, Vu An vừa định tiến lên gõ cửa, Lưu Phất Lăng ngăn cản hắn: "Tự ta đi gõ cửa." Nhưng lạiđứng ở trước cửa một hồi lâu đều không cử động.

Vu An nhẹ giọng cười nói: "Hoàng thượng nếu cảm thấy lo lắng, để cho nô tài."

Lưu Phất Lăng cười tự giễu, lúc này mới bắt đầu gõ cửa.

Bởi vì trong lòng có tâm sự, Hứa Bình Quân tới tối muộn vẫn chưa chợp mắt được, bên cạnh Lưu Bệnh Dĩ tựa hồ cũng có rất nhiều tâm sự, vẫn còn không ngừng trở mình. Tuy rằng rất nhẹ, nhưng bởi vì Hứa Bình Quân đang giả bộ ngủ, mỗi một lần hắn trằn trọc, Hứa Bình Quân đều biết. Mãi chotới sau nửa đêm, Lưu Bệnh Dĩ mới đi vào giấc ngủ. Hứa Bình Quân lạikhông muốn nằm thêm nữa, dứt khoát nhẹ nhàng ngồi dậy mặc quần áo, bắtđầu làm việc.

Khi đang thái rau cho gà ăn, chợt nghe thấy tiếng đập cửa sát vách,nàng vội buông dao, đi đến cửa sân lắng nghe. Tiếng đập cửa cũng khônglớn, giống như sợ sẽ làm kinh động tới người trong nhà, chỉ là tiếngđộng vừa đủ để cho người ta nghe thấy, tiếng động đó vẫn cứ cố chấp vang lên, cho dù thời gian lâu đến mức kẻ ngốc cũng biết không có khả năngtrong phòng có người. Nhưng tiếng đập cửa vẫn còn vang lên, tựa hồ nếuvẫn không có ai tới mở cửa, tiếng động này sẽ vĩnh viễn vang thêm nữa.

Hứa Bình Quân đưa mắt nhìn vào phía trong phòng, chỉ có thể mở cửa,nhẹ nhàng kéo thanh cài cánh cửa sân ra, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Cácngươi tìm ai?"

Nắm tay của Lưu Phất Lăng ngừng lại ở trên ván cửa, Vu An tiến lên vái chào: "Phu nhân, chúng ta tìm Vân Ca cô nương."

Vân Ca ở thành Trường An quen biết người nào, Hứa Bình Quân cũng đềuquen, lúc này lại là hai người hoàn toàn xa lạ: "Hai người quen Vân Ca?"

Vu An cười theo nói: "Công tử nhà ta quen Vân Ca, xin hỏi Vân Ca cô nương đi đâu vậy?"

Hứa Bình Quân chỉ nhìn thấy một bên mặt của Lưu Phất Lăng, nhưng chỉnhìn thấy một bên mặt cũng thấy khí vũ bất phàm, làm cho Hứa Bình Quânnghiêm nghị sinh kính trọng, tức thì quyết định ăn ngay nói thật: "VânCa đã rời khỏi Trường An."

Lưu Phất Lăng đột nhiên xoay người, nhìn Hứa Bình Quân chăm chú, hỏi: "Ngươi nói gì?"

Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương như xuyên thấu,không chút tức giận nhưng tự nó đã có uy phong, trong lòng cả kinh, chao chao đảo đảo lùi lại vài bước, người tựa vào trên ván cửa: "Vân Ca buổi tối hôm qua rời khỏi Trường An, muội ấy nói nhớ nhà, cho nên đã. . ."

Hứa Bình Quân há miệng, nhưng lại nói không nên lời. Vừa rồi mới bịkhí thế của người này làm cho kinh sợ, không dám nhìn kỹ. Lúc này mớiphát giác ánh mắt của hắn mặc dù không hoàn toàn giống với ánh mắt BệnhDĩ, nhưng đôi mắt kia lại có sáu bảy phần giống.

Vu An chờ Hứa Bình Quân nói tiếp, nhưng Hứa Bình Quân lại đang trợnmắt nhìn hoàng thượng, hắn vội đi vài bước, ngăn cản tầm mắt Hứa BìnhQuân: "Vân cô nương có nói qua khi nào thì trở về không?"

Hứa Bình Quân phục hồi lại tinh thần, lắc đầu.

Vu An không cam lòng hỏi: "Phu nhân có biết nhà của Vân cô nương ở chỗ nào không?"

Hứa Bình Quân lại lắc đầu: "Người nhà nàng dường như rất thích dulịch, các nơi đều có nhà ở, ta chỉ biết lần này nàng đi chính là TâyVực."

Lưu Phất Lăng xoay người một cái đã nhảy lên ngựa, nhanh như tên bắn. Vu An cũng lập tức lên ngựa, đuổi sát theo sau.

Hứa Bình Quân sững sờ nhìn theo phương hướng Lưu Phất Lăng biến mất.Khi trở về phòng, Lưu Bệnh Dĩ đang chuẩn bị dậy, vừa mặc quần áo, vừahỏi: "Sớm như vậy đã có người tới?"

Hứa Bình Quân cúi đầu, vội vàng tìm lời phù hợp: "Tẩu tử nhà họ Vương tới xin ít mồi lửa."

.......................................

Từ lúc sắc trời còn tờ mờ, liên tục đuổi tới khi sắc trời sáng rõ,chỉ nghe tiếng vó ngựa phi vùn vụt. Gió dần dần ngừng, ánh mặt trời vôcùng tươi đẹp, nhưng Vu An lại cảm thấy so với đêm qua còn lạnh hơn. Nếu như hôm qua đã đi rồi, hiện tại làm sao mà đuổi theo được?

Hoàng thượng tại sao lại không rõ?

Bóng cây hai bên giống như là bay xẹt qua. Trên đường không nghỉ, đãqua Ly Sơn. Mặt trời bắt đầu mọc từ phía Tây, nhưng Lưu Phất Lăng vẫntiếp tục không ngừng thúc ngựa như trước. Một ông lão lưng mang củi, lảo đảo từ trên núi đi xuống. Bởi vì tai đã không còn thính, không nghethấy tiếng vó ngựa, cũng không ngoảnh đầu nhìn mà đột nhiên đi tới giữađường.

Tới khi Lưu Phất Lăng đúng lúc tới chỗ ngoặt, đột nhiên phát hiện raông lão, đã là vạn phần nguy hiểm. Ông lão sợ tới mức ngây người ra tạichỗ. May mà Lưu Phất Lăng đang ngồi trên Hãn huyết bảo mã, cuối cùngtrong nháy mắt, cũng do Lưu Phất Lăng đã ghìm cương được, Vu An mới cóthể khó khăn túm lấy thân thể ông lão dưới chân trước con ngựa mà kéora.

Ông lão lông tóc cũng chưa bị tổn hại gì, chỉ có bó củi trên lưng bịrơi tung tóe khắp nơi. Ông lão chân có chút mềm nhũn, vội vàng đi thunhặt củi rơi trên mặt đất. Lưu Phất Lăng nhảy xuống ngựa giúp ông lãothu dọn lại chỗ củi, nhưng chưa bao giờ làm qua, căn bản không thể biếtđược làm thế nào dùng một sợi dây thừng, có thể làm cho chỗ củi lớn nhỏkhông đồng nhất, cong queo khác nhau được buộc lại chặt chẽ ở chung mộtchỗ.

Ông lão tức giận trừng mắt nhìn Lưu Phất Lăng: "Nhìn bộ dạng ngươinhư vậy chính là người không phải lao động, đừng làm cho ta thêm phiềnphức nữa."

Lưu Phất Lăng xấu hổ dừng động tác, nhìn về phía Vu An, Vu An lập tức cúi nửa người xuống, nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ sư phụ cũng không dạy quacái này, nô tài cũng không biết."

Hai người chỉ có thể đứng bên cạnh, xem một ông lão gần đất xa trờilàm việc, việc duy nhất có thể làm chính là nhặt những cành củi rơi ởphía xa lại đây, đưa cho ông lão.

Vì có chút xấu hổ, Vu An kiếm chuyện để nói mới hỏi ông lão: "Ônglão, ông tuổi lớn như vậy, tại sao lại chỉ có một mình đi kiếm củi? Concháu không hiếu thuận sao?"

Ông lão hừ một tiếng: "Hán tử ăn no thì sao biết tới Hán tử đói bụngchứ! Ngươi nuôi ta sao? Thuế má của triều đình không cần nộp sao? Concái cả ngày lúc nào cũng không chút rảnh rang, làm phụ mẫu nếu có thểgiúp đương nhiên phải giúp một chút. Nếu tới một ngày mà thực không làmđược gì, thì chỉ mong cho Diêm Vương gia sớm thu nhận người, để khônglàm liên lụy tới chúng nó."

Vu An ở trong cung là dưới một người, trên ngàn người, ngay cả HoắcQuang thấy hắn, cũng thập phần khách khí, hôm nay bị một ông già thônphu trách móc cho một trận, mà lại không dám nói lời nào.

Ông lão thu dọn xong đống củi muốn đi, Vu An lấy ra một chút tiền đem biếu, tính bồi tội đã làm ông lão khiếp sợ. Nhưng ông lão không lấytoàn bộ, chỉ lấy mấy phân tiền lẻ, lại còn vô cùng ngượng ngùng: "Để cho mấy đứa cháu mua chút quà vặt". Rồi cúi người rời đi: "Thấy các ngươikhông phải người xấu, lần sau cưỡi ngựa phải chú ý nhìn đường."

Vu An quen nhìn người ta lòng tham không đáy, hơn nữa lại là thắtlưng đã dắt đầy vạn bạc, vẫn như cũ tìm mọi biện pháp vơ vét của cải của người khác, hoặc là thân đã ở địa vị cao, lại muốn có thêm càng nhiềuquyền thế. Hôm nay một ông lão bần cùng lại chỉ lấy có một chút tiền đãvội rụt tay lại rời đi, Vu An không khỏi ngơ ngác nhìn theo bóng dángông lão.

Hồi lâu sau, Vu An mới hồi phục lại tinh thần: "Hoàng thượng, còn muốn tiếp tục đuổi theo không?"

Lưu Phất Lăng nhìn phương hướng ông lão biến mất, cúi đầu trầm mặc,phi thân lên ngựa, khởi hành về hướng Ly Sơn. Vân Ca, bất luận ta cónghĩ tới nàng nhiều bao nhiêu, ta cuối cùng cũng không thể tùy hứng màđi theo nàng được. Ta còn có con dân của ta, ta còn có trách nhiệm củata.

Trong lòng Vu An, cuối cùng tảng đá đè nặng cũng rơi xuống, khôngkhỏi hít vào một hơi dài: "Hoàng thượng yên tâm, nô tài sẽ sai ngườiđuổi theo tìm kiếm. Vân Ca cô nương có đi nhanh mấy, cũng phải qua cácdịch trạm của triều đình."

.................................................. ...........

Mạnh Giác cố gắng đè nén những rối loạn bực dọc trong lòng, sáng sớmđã cầu kiến Lưu Phất Lăng, muốn sau khi thương nghị chính sự xong mauchóng đi tìm Vân Ca. Tuy rằng không biết Vân Ca làm thế nào biết chuyệncủa hắn và Hoắc Thành Quân, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nhất địnhlà đã biết, bởi vì chỉ có việc này mới có thể làm cho nàng dứt khoátđoạn tuyệt như thế.

Từ sáng sớm đợi cho tới giữa trưa, từ giữa trưa đợi cho tới chiềutối. Tả chờ không thấy, hữu chờ không thấy, Mạnh Giác trong lòng khôngkhỏi thập phần bực dọc. Nhưng đối phương là hoàng đế Đại Hán triều, màhắn hiện tại muốn nhờ cậy vào đối phương, không thể không chờ. Mãi chotới lúc ăn tối, Lưu Phất Lăng mới xuất hiện.

Khuôn mặt lộ ra mỏi mệt, đầu mày nhíu lại, tất cả lộ ra vẻ tiều tụykhôn tả. Vừa tiến đến, không chờ Mạnh Giác quỳ lạy, hắn đã nói với MạnhGiác:

"Là Trẫm có việc đến muộn."

Lời nói ra mặc dù rất nhẹ, nhưng trong ngữ khí lộ ra sự chân thànhkhông chút nghi ngờ. Sự không vui trong lòng Mạnh Giác giảm bớt vàiphần, hắn vừa hành lễ, vừa mỉm cười nói: "Khi thảo dân vừa đến, đã cóngười thông báo cho thảo dân, sớm thì giữa trưa, muộn thì buổi tối,hoàng thượng mới có thể tiếp kiến thảo dân, cho nên không coi là chờlâu."

Lưu Phất Lăng thản nhiên gật gật đầu, lệnh cho Mạnh Giác ngồi, đithẳng vào vấn đề hỏi: "Có thứ gì là Hoắc Quang không thể đưa cho ngươi?Trẫm phải cấp cho ngươi cái gì?"

Mạnh Giác có hơi ngớ ra một chút, cười nói: "Thảo dân muốn hoàng thượng bảo toàn tính mạng của thảo dân?"

"Hoắc Quang sẽ định ngươi tội danh gì?"

Mạnh Giác nói: "Mưu phản. Trong tay Hoắc đại nhân có bằng chứng thảo dân cùng Yến Vương, Thượng Quan Kiệt có qua lại."

Lưu Phất Lăng nhìn Mạnh Giác chăm chú, thản nhiên hỏi: "Hoắc ThànhQuân có gì không tốt? Nghe nói nàng dung mạo xuất chúng. Hoắc Quang đốivới nàng thập phần cưng chiều, có lẽ tính cách cũng có chỗ độc đáo."

Mạnh Giác cười: "Thảo dân chẳng những không phải một người thanh cao, hơn nữa còn là một người thích chạy theo quyền thế, nhưng cho dù làquyền thế, ta cũng không có thói quen chấp nhận chuyện người khác áp đặt cho ta, nếu ta muốn sẽ tự mình đoạt lấy."

Lưu Phất Lăng nghe được hai chữ "Áp đặt", trong lòng xúc động: "Nếungươi đã tới gặp Trẫm, khẳng định đã nghĩ được đối sách tốt."

"Vâng, nếu Hoắc đại nhân tiến cử thảo dân làm quan, thảo dân muốn cầu hoàng thượng phong thảo dân làm Gián nghị Đại phu."

Lưu Phất Lăng cúi mắt suy nghĩ một lát, đứng lên: "Trẫm đáp ứngngươi, ngươi về sau có việc, nếu không tiện tới gặp Trẫm, có thể tìm VuAn."

Mạnh Giác đứng dậy cung tiễn Lưu Phất Lăng: "Tạ ơn hoàng thượng tín nhiệm."

Vu An theo sau Lưu Phất Lăng, đi được một đoạn đường, thật sự khôngnhịn được, hỏi: "Hoàng thượng, nô tài ngu dốt. Hoắc Quang tính cách cẩnthận, trước đó không hoàn toàn tín nhiệm Mạnh Giác, khẳng định sẽ khôngcho hắn chức quan quan trọng, nhưng cũng tuyệt đối cao hơn so với Giánnghị Đại phu. Chức quan trong triều cơ bản tuân theo thể chế triều Tần,triều Tần cũng không có chức quan Gián nghị Đại phu, chức quan này là do Tiên đế lúc tuổi cao thiết lập, vẫn chưa thực sự bố trí trong thể chếbách quan. Mạnh Giác này lại muốn một chức quan tựa hồ không có quyềnthế mà những kẻ có dục vọng quyền thế mong muốn, hoàng thượng thực cóthể tin tưởng hắn?"

Lưu Phất Lăng nói: "Thứ nhất, Gián nghị Đại phu chức quan tuy thấp,nhưng khi phụ hoàng năm đó nhìn trời ban bố 'Tội kỷ chiếu'(1), từng nóiqua thiết lập chức Gián nghị Đại phu có mục đích: 'Bách quan chi ngoại,vạn dân chi nội. Hữu khuyết tất quy, hữu vi tất gián. Triều đình đắcthất vô bất sát, thiên hạ lợi bệnh vô bất ngôn*.' Mạnh Giác là muốnhướng tới những lời này của Tiên đế, cũng muốn dùng việc này khiến choHoắc Quang không dám dễ dàng mà động tới hắn nữa.

*Nghĩa là: Ở ngoàibách quan(ý chỉ quan chức Gián nghị đại phu không thuộc bách quan, cũnglà không thuộc quản lý của triều đình), ở trong vạn dân. Có sai lầm tấtcó quy tắc, có làm trái tất có can gián. Chỗ tốt hay chỗ xấu của triềuđình đều không thể không giám sát, vì lợi ích của thiên hạ không thểkhông nói ra.

Thứ hai, hiện giờ quan vị trọng yếu trong thành Trường An muốn bổnhiệm đều phải qua tay Hoắc Quang, nếu thật sự là chức quan quan trọng,Hoắc Quang khẳng định sẽ không dễ dàng đáp ứng, Mạnh Giác đối với tìnhthế thành Trường An xem chừng cũng rất thấu đáo, không muốn để Trẫm làmhoàng đế khó xử."

Vu An cân nhắc một lát, hình như có điểm hiểu ra, vui sướng nói vớiLưu Phất Lăng: "Khó trách Hoắc Quang đối với Mạnh Giác là nếu không thểdùng, thì cũng chỉ có thể giết, Mạnh Giác đích xác là nhân tài! Trướckia Việt Vương Câu Tiễn có được Phạm Lãi, rồi thu hồi lại giang sơn nước Việt, hoàng thượng hiện giờ. . . Chúc mừng hoàng thượng!"

Lưu Phất Lăng biết Vu An cố hết sức muốn cho hắn vui vẻ vài phần, nhưng hắn lại. . .

Lưu Phất Lăng khôi phục vài phần tinh thần, khóe môi khẽ nhếch lên,tính nở một nụ cười, mắt nhìn Vu An, thản nhiên nói: "Sách không đọc cho tốt, nếu không sẽ không so sánh bậy như vậy 'Phi điểu tẫn, lương cungtàng, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh, địch quốc diệt, mưu thần vong, côngcái thiên hạ giả bất thưởng, thanh danh chấn chủ giả thân bại*.', ViệtVương Câu Tiễn cũng không phải là quân vương tốt gì."

*Câu này nguyên văn là của Phạm Lãi thì phải, nghĩa là: chim trên trời không còn, cungtên còn giữ lại làm gì, con thỏ tinh ranh chết rồi, chó săn cũng nên đem hầm. Địch quốc bị diệt, mưu thần còn giữ làm gì, người có công lao cáithế thiên hạ thì không có thưởng, nhưng danh tiếng làm chấn động chúacông thì bản thân mình sẽ bại.

Vu An cả kinh, lập tức vội quỳ xuống: "Nô tài đáng chết! Hoàng thượng đương nhiên. . ."

"Được rồi, đừng có hơi một chút đã quỳ, ngươi không phiền lụy, Trẫm cũng mệt, mau truyền thiện."

Vu An cười lại nửa quỳ hành lễ, xoay người phân phó tiểu thái giám chuẩn bị thiện*.

*Thiện: bữa cơm.

Tuy rằng không đói bụng, nhưng bởi vì một ngày chưa ăn gì, buổi tốilại có rất nhiều tấu chương phải xem, Lưu Phất Lăng vốn định buộc chínhmình phải ăn một ít. Nhưng khi nhìn tới từng món ăn được bưng lên, lạinhớ tới trong phủ công chúa, nàng dụng thơ trong từng món ăn. Nhớ lạikhi chính mình tìm ra lời giải cho từng món ăn mà có cảm giác mình vàngười nấu ăn tâm ý tương thông mà mỉm cười. Cảm thấy tâm tình chùngxuống, hắn miễn cưỡng động mấy đũa, nhưng lại ăn không được, vội vàngđứng dậy tới thư phòng.

Chi quân phí cho biên cảnh, Bắc hạn Nam lụt, quán triệt chấp hànhgiảm thuế má, tham thảo sửa đổi hình phạt, quan viên lúc này buộc tộilẫn nhau, động tĩnh của Phiên vương, thành tích làm việc của quan địaphương các châu phủ, văn chương của nhóm hiền lương nghị triều sự...

Tấu chương từng bản từng bản phê duyệt xong, đã qua canh hai. Vu Anđốt đèn lồng hầu hạ Lưu Phất Lăng quay về tẩm cung. Vừa ra cửa điện,đúng lúc ngẩng đầu, mới phát giác là một buổi đêm sao đầy trời.

Không biết có phải bởi vì đêm qua là một đêm gió gào thét, đêm naybầu trời thoáng đãng không một gợn mây. Bầu trời thanh thấu như thể mộtkhối mặc lam thủy tinh, sao trời từng chấm từng chấm nhỏ cũng đặc biệtsáng tỏ.

Lưu Phất Lăng không khỏi dừng bước, hơi ngửa đầu nhìn bầu trời saotuyệt đẹp hiếm thấy. Vu An thầm thở dài một tiếng. Cũng giống như nhữngngày trước đây, lẳng lặng lui ra phía sau vài bước, giấu mình trong bóng tối, để cho Lưu Phất Lăng ở lại một mình, để cho hắn khoảng không gianvà thời gian thật sự chỉ thuộc về hắn.

Hồi lâu sau, Vu An bước lên lần nữa, muốn khuyên Lưu Phất Lăng đinghỉ ngơi, nghe thấy giọng nói nhỏ vụn của Lưu Phất Lăng, dường như đang nói chuyện.

Nghe cẩn thận, mới luận ra là đang ngâm thơ, lặp đi lặp lại cũng chỉ là mấy câu:

"Hành hành trọng hành hành

Dữ quân sinh biệt li

Tương khứ vạn dư lí

Các tại thiên nhất nhai

Đạo lộ trở thả trường

Hội diện an khả tri . . .

Tương khứ nhật dĩ viễn

Y đái nhật dĩ hoãn. . .

Tư quân lệnh nhân lão

Tuế nguyệt hốt dĩ vãn. . ."

Bài thơ Hành hành trùng hành hành, mình có chú thích đầy đủ ở chương 8 quyển Thượng, chương đoán câu đố mới được ăn cơm đó, phần dịch đoạn thơ trên như sau, người dịch Điệp luyến hoa:

Đi đi lại đi đi,

Cùng chàng sinh biệt ly.

Xa nhau hơn vạn dặm,

Mỗi kẻ một phương trời

Đường dài bao hiểm trở,

Gặp nhau biết có khi?

Đã lâu ngày xa cách,

Áo mặc cũng rộng thêm.....

Nhớ chàng người già héo,

Chợt sắp hết tháng năm.

Vu An cố ý giẫm mạnh bước chân, âm thanh lập tức biến mất. Lưu PhấtLăng xoay người, cất bước đi tới hướng tẩm cung. Tiểu thái giám đi phíatrước đốt đèn lồng, Vu An theo ở phía sau.

"Hoàng thượng, nô tài đã sai người cẩn thận điều tra nghe ngóng tất cả những trạm gác từ Trường An đến Tây Vực."

Lưu Phất Lăng nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng rồi nói tiếp: "Cần phải cẩn thận."

"Nô tài hiểu rõ. Còn có. . . Nô tài vô năng, thích khách bắt được lúc trước kia bởi vì bị thương rất nặng, vẫn sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh, vì thế vẫn chưa lấy được khẩu cung, từ trên người nàng chỉ lụcsoát được mấy cái hà bao rỗng, không có manh mối để điều tra thân phận,nô tài lo lắng thích khách đó chỉ chịu đựng được thêm mấy ngày nữa, manh mối chỉ sợ sẽ bị cắt đứt..."

Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: "Thật sự lấy không được thì bỏ đi. Dưới tình hình đêm qua, có thể nắm chắc được hành tung của Trẫm, lại có năng lực trong thời gian ngắn triệu tập người ra tay ám sát Trẫm, chỉ có một người, nhưng hắn thật sự không muốn mạng của Trẫm. Không đến đườngcùng, tình thế bây giờ, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm quaám sát cũng có thể là một hành động thăm dò. Vu An, ngươi tất nhiên phải bảo vệ Trẫm, nhưng hiện tại càng phải chú ý đến an toàn của mình. Mộtngười nếu muốn khống chế một con chim đang bay, hắn cần làm nhất chínhlà nhổ đi từng sợi lông một của con chim đó, để cho con chim này mất đikhả năng bay lượn."

Bước chân của Vu An có chút rối loạn, giọng nói có chút nghèn nghẹn:"Hoàng thượng yên tâm, nô tài vẫn sẽ hầu hạ hoàng thượng, tương lai cònmuốn hầu hạ hoàng tử hoàng tôn, giúp cho bọn họ huấn luyện nô tài đúngnhư ý nguyện..."

Ánh mắt Lưu Phất Lăng trở nên ảm đạm. Vu An hiểu được vừa mới nói sai rồi, lập tức ngậm miệng lại. Khi đi qua một góc cung điện, thấy mấythái giám trực đêm tụ tập ở dưới mái hiên nhỏ giọng nói chuyện phiếm.Lưu Phất Lăng mơ hồ nghe được vài câu: ". . .Tức cười... Mắt bị đaurát... Đều cho là độc dược. . . Chỉ là một ít đồ gia vị kỳ quái..."

Giữa tiếng nói chuyện, tiếng cười trầm thấp truyền đến từng trận.Trong đầu Lưu Phất Lăng dường như hiện lên một tia chớp sáng, toàn thânđột nhiên cứng đờ. Khi còn nhỏ, Vân Ca lấy đồ gia vị tung vào mắt quanbinh. Buổi tối hôm qua thứ sương khói làm cho cay rát kia đều không cóchút độc dược nào.

Cô gái kia nói buổi tối hôm qua Vân Ca rời khỏi Trường An... đêm hôm qua?

Chuyện quá khứ, hiện tại đan xen lẫn lộn trong đầu, rối rối loạn loạn.

Vu An tưởng là hoàng thượng thấy mấy thái giám cười đùa không vui,lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng, nô tài dạy dỗ thuộc hạ bất lực, nhấtđịnh sẽ. . ."

Lưu Phất Lăng ngập ngừng hỏi rõ từng từ: "Vu An, đêm hôm qua sương khói đó là đồ gia vị?"

Vu An có chút sửng sốt, lệnh tiểu thái giám gọi thái giám Thất Hỉđang nói chuyện phiếm đến hỏi. Thái giám đến chính là người đêm hôm quađuổi theo Mạnh Giác và Vân Ca: "Hồi bẩm hoàng thượng, bởi vì lúc sau lửa cháy lớn, tất cả cháy thành tro bụi không thể tra ra được, nô tài cũngkhông thể xác định sương khói làm cay đó là thứ gì. Nhưng sau đó hươngkhí của màn sương khói xông vào mũi đích thật là độc dược, hơn nữa người dùng phải là cao thủ bào chế độc dược."

Lưu Phất Lăng hỏi: "Các ngươi mới vừa nói là chuyện gì xảy ra với đồ gia vị?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, một thích khách cầm một đống loạn thất bát tao đồ gia vị tung về phía chúng nô tài, rêu rao đó là độc dược, cho nênchúng nô tài có lén lút nói đùa rằng chỉ sợ sương khói cũng là đồ gia vị chế ra."

Thân thể Lưu Phất Lăng lảo đảo vịn vào lan can ngọc thạch bên cạnh,giọng nói tắc nghẹn lộ ra tuyệt vọng: "Thích khách lấy đồ gia vị tungvào các ngươi kia có. . . có . . . bị. . . giết chết hay không?"

Từ phản ứng dị thường của hoàng thượng, Vu An hiểu được vài phần, sắc mặt trắng bệch, đá một cước lên người Thất Hỉ: "Việc này vì sao khôngbẩm báo cho ta?"

Thất Hỉ chịu đau, vội vàng nói: "Nô tài lúc đó thấy rằng đây cũngkhông phải chuyện quan trọng gì, những thích khách đó đều dùng áo choàng che chắn cẩn thận, trong đêm tối, lại có khói đặc, lúc ấy vẫn luôn chảy nước mắt, nô tài không phân biệt rõ ai với ai, cũng không thấy rõ là ai đã ném đồ gia vị về phía chúng nô tài."

Vu An quát: "Cút ra ngoài!"

Hắn lấy ra vài cái hà bao từ trong ngực áo đưa cho Lưu Phất Lăng,giọng nói run rẩy : "Hoàng... hoàng thượng, nghe thuộc hạ phụ trách thẩm tra khẩu cung hồi báo, thích khách được nhốt trong địa lao kia là... là một nữ tử. Nô tài thật sự là đồ ngu, đều không căn cứ hình thêu trên hà bao mà sắp xếp suy nghĩ ngọn ngành tới phương diện kia, mặc dù đích xác rất khó có thể liên hệ từ Vân Ca cô nương tới thích khách, nhưng... Nôtài thật sự là đồ ngu!" Vu An "bốp bốp" quăng cho mình hai cái tát:"Hoàng thượng, Vân Ca cô nương chỉ sợ đang ở trong nhà lao."

Lưu Phất Lăng cầm lấy hà bao, đưa mắt nhìn thấy một đám mây trắngđược thêu tinh xảo khéo léo trên hà bao, tim chợt co thắt lại. Mang hàbao tới gần mũi ngửi một chút, thấy mùi của các loại đồ gia vị.

Có mấy nữ tử mang hà bao theo bên người không đựng hương liệu, ngượclại là đựng đồ gia vị? Hắn gắt gao nắm chặt hà bao, giọng nói tắc nghẹn: "Ngươi còn chờ gì nữa?"

Vu An không dám chần chờ thêm nữa, lập tức chạy lên trước dẫn đường.

Vì phòng ngừa phạm nhân chạy trốn, toàn bộ cầu thang dẫn xuống địalao đều được thiết kế vô cùng chật hẹp uốn lượn. Người được giam dướimặt đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời, thông gió lại không tốt, ẩmướt âm u lạnh lẽo tràn ngập trong địa lao, khắp nơi là một mùi ẩm mốc,mục nát.

Mỗi một bước đi Lưu Phất Lăng đều cảm thấy tim càng thêm co thắtlại... Vân Ca, Vân Ca, vậy mà ta lại nhốt nàng ở một chỗ như thế này?

Là do ta làm nàng trọng thương?

Từ đêm qua đến bây giờ, suốt một ngày, để mặc nàng nằm ở nơi này chờ chết?

Lưu Phất Lăng. . . Ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì?

Vu An nói nhỏ gần như muỗi kêu: "Bởi vì muốn lấy khẩu cung, nên đãlệnh đại phu đến xem qua, xử lý qua miệng vết thương, nhốt trong phònggiam tốt nhất, còn đặc biệt mang đệm nỉ..."

Vu An càng giải thích, càng không có khí lực. Khi nhìn thấy trongphòng giam "tốt nhất", người được chiếu cố "đặc biệt" thì lập tức ngậmmiệng lại. Một chiếc chăn thô bọc lại một nữ tử không hề có sức sống.Tóc đen tán loạn buông rơi dưới nền đất, khuôn mặt trắng bệch, ngay cảtrên môi cũng không thấy có một tia huyết sắc.

Lưu Phất Lăng quỳ gối bên cạnh nàng, tay lạnh như băng lướt nhẹ quahai gò má của nàng. Khuôn mặt nóng bỏng. . . Không phải. . . Không phảilạnh như băng. . .

May mắn không phải lạnh như băng. . .

Nhưng lại là nóng bỏng. . .

Vân Ca? Vân Ca?

Lúc sờ tới cổ của nàng, mặc dù không tìm được sợi dây đó, nhưng câysáo trúc kia cũng rất quen thuộc. Lưu Phất Lăng cẩn thận ôm Vân Ca vàotrong lòng, giống như khi còn nhỏ.

Một bên giày của Vân Ca đã bị máu tươi làm ướt sũng, mà một chiếcgiày khác thì không biết ở chỗ nào, trên mu bàn chân đầy bùn đen đượcrơm rạ đậy lên.

Lưu Phất Lăng dùng tay áo lau đi, nhưng máu và bùn đen lau thế nàocũng không sạch được. Trên Thiên Sơn Tuyết đà, tiểu cô nương miệng cườinhư hoa, mu bàn chân trắng như tuyết, giàu thêu đính ngọc che một nửa, ở dưới gấu váy lục la đung đưa.

Hắn xiết chặt cây sáo trúc trong lòng bàn tay. Vì dùng lực quá mạnh,cây sáo trúc cắt vào lòng bàn tay, giữa kẽ tay lộ ra màu máu.

Vân Ca! Vân Ca! Chín năm sau, chúng ta lại có thể gặp lại như thế này!

Chú thích:

Tội kỷ chiếu: vua ban chiếu tự mình nhận lỗi với dân, đoạn trên nhắctới Luân Đài tội kỷ chiếu của Hán Vũ Đế, lúc đó Hán Vũ Đế bác bỏ tấuchương của nhóm đại thần Tăng Hoàng Dương muốn lập đồn điền ở Luân Đài(ngày nay là huyện Luân Đài, Tân Cương) để cung cấp hậu cần cho cácchiến dịch quân sự mở mang bờ cõi về phía Tây, quyết định "Bỏ đất LuânĐài, mà hạ chiếu bày tỏ lòng bi thương". Bản Luân Đài tội kỷ chiếu nàylà một bản Tội kỷ chiếu nổi tiếng, nhờ đó Hán Vũ Đế thể hiện sự nhậnlỗi, bày tỏ quyết tâm sửa lỗi với dân, chấn chỉnh triều cương.

Nói thêm về chức quan của Mạnh Giác, từ gián ở đây có nghĩa là cangián, là một chức vị theo ý của Hán Vũ Đế là lắng nghe dân chúng, để can gián vua, nhưng lại không có quyền tự quyết nên không hề có thực quyền.

Cuối tuần vừa rồi, mình có đi nhà sách, tiện thể đọc chùa Sử ký vàmấy sách sử Hán triều đặng bổ sung kiến thức edit cho đúng, có đọc đượcmột câu trong sách nào đó (quên tên rồi): Bác sĩ XX tấu với Hán VũĐế...., quả thật đứng hình vì nể phục khả năng dịch sát nghĩa của dịchgiả(xin thề mình không nói quá, sự thật 100%). Vì thế mình cũng xin nhắc lại một lần, đại phu là tên quan chức, không hề liên quan tới thầythuốc gì hết.