Đã nhiều ngày nay trong thành Trường An, có lẽ chuyện mà toàn bộ namnhân Đại Hán quan tâm tới nhất e là việc hoàng thượng hạ chỉ triệu tập"Hội nghị muối sắt".
Khi Tiên hoàng Lưu Triệt tại vị, bởi vì dụng binh thường xuyên, chidùng quân phí rất lớn, cho nên lúc đó muối sắt có liên quan mật thiếttới vận mệnh quốc gia, quan trọng hơn chuyện dân sinh. Vì vậy có quyđịnh chỉ có quan phủ mới có đặc quyền kinh doanh, không cho phép ngườidân tự do kinh doanh. Quan phủ được độc quyền kinh doanh khiến cho giácả cứ tăng rồi lại tăng. Vào thời Văn Đế, Cảnh Đế, giá muối ngang giávới giá dầu, chè, nhưng cho tới cuối thời Vũ Đế, đã cao hơn vài lần. Giá sắt cũng cao hơn trước kia rất nhiều lần.
Vì thế người dân không chịu nổi gánh nặng này, bắt đầu lén lút buônbán vận chuyển muối, quan phủ vì muốn cấm việc người dân tự do buôn bánmuối, hình phạt đưa ra càng ngày càng nặng thêm, một khi bắt được chínhlà nhận hình phạt nặng nhất, chém đầu.
Từ khi Lưu Phất Lăng chấp chính tới nay, chính lệnh khoan dung, cónhóm người sớm nhận thức được điều này, thẳng thắn thượng tấu, tấu thỉnh hoàng thượng chấp thuận cho người dân tự do buôn bán muối sắt. Nhưngviệc này lại gặp phải sự phản đối kịch liệt của hai đại quyền thần làTang Hoằng Dương và Thượng Quan Kiệt, còn Hoắc Quang bề ngoài luôn luônduy trì sự im lặng.
Lưu Phất Lăng vì thế hạ chiếu triệu tập hơn sáu mươi bậc hiền lươngcác quận tới Trường An thảo luận chính sự, trình tấu lên những điều tainghe mắt thấy trong dân chúng, thu thập rộng rãi ý kiến.
Các bậc hiền lương này đều đến từ dân gian, đối với khó khăn của bách tính đều tương đối biết rõ, quan điểm thực giống với suy nghĩ, phản ứng của dân chúng. Đối với việc hoàng thượng nêu ra này, dân gian bách tính phần lớn hoan hô hưởng ứng, nhưng đối với thế tộc, hào tộc, những người có thế lực, các đại gia buôn bán, danh môn hào tộc, hào môn phú quý đều rất phản đối.
"Hội nghị muối sắt" liên tiếp mở hơn một tháng, nội dung của hội nghị muối sắt trở thành nội dung chủ yếu nghị luận trong tửu lâu tiệm tràmỗi ngày. Người thông minh thậm chí tìm tòi nội dung "Hội nghị muối sắt" khắp nơi, đem những điều đó biên thành những đoạn ngắn, tới tửu lâugiảng giải, kiếm được không ít tiền.
Với Tang Hoằng Dương và Thừa tướng Điền Thiên Thu đứng đầu đám quanviên sĩ phu chủ trương muối sắt phải do quan viên kinh doanh, cho rằngmuối sắt do quan viên kinh doanh lợi nước lợi dân, vừa có thể làm giàuquốc khố, lại có thể phòng ngừa địa phương tư lợi, giống như chuyện NgôVương Lưu Tị lợi dụng kinh doanh muối sắt phát triển thế lực lớn mạnh,cuối cùng rối loạn triều cương.
Nhóm hiền lương lại chủ trương đem quyền kinh doanh trả lại cho người dân, cho rằng chính sách hiện tại là cướp đi lợi ích của người dân, chủ trương hủy bỏ bình chuẩn*, quân thâu**, bãi bỏ việc quan viên kinhdoanh muối sắt, ắt sẽ làm cho dân giàu, cho rằng dân giàu nước tất mạnh.
*Bình chuẩn là một chức quan thời Hán phụ trách thu mua hàng hóa, lương thựckhi giá của chúng thấp và đem bán khi giá cao nhằm làm giảm giá xuống,khiến cho dân chúng không chịu quá nhiều thiệt hại khi giá đột nhiêntăng. Chức quan này khiến cho các nhà kinh tế học đặt ra một câu hỏilớn: quy luật cung cầu đã được áp dụng từ sớm như thế rồi sao?
**Quân thâu là một hình thức trưng thu cống phẩm của triều đình, về sau đượcáp dụng rộng rãi hơn với nhiều loại hàng hóa, nhất là với vận chuyểnmuối sắt(tớ đọc trên baidu, không hiểu cho lắm để giải thích cụ thể hơn)
Tranh chấp của hai bên dần dần từ muối sắt mở rộng tới các phươngdiện trong triều chính hiện này, ở các phương diện hai bên đều đối chọigay gắt.
Đối với việc đối đãi với Hung Nô, những người hiền lương cho rằngviệc dụng binh đối ngoại mang đến binh dịch, lao dịch nặng nề, tạo thành "Trưởng tử không về, cha mẹ lo âu, thê tử vịnh thán. Mối hận phẫn uấtphát động tâm can, nỗi đau đớn nhớ thương tích tụ tới tận xương tủy", đề nghị việc phải làm nhất hiện tại kỳ thật là "Yển binh hưu sĩ, hậu tệkết hòa, thân tu văn đức nhi dĩ", (Ngừng việc tuyển binh để cho binhlính nghỉ ngơi, hậu thế kết mối giao hòa, cùng nhau tu văn bồi dưỡng đức hạnh mà thôi) bọn họ đề xướng chính sách hòa thân dùng lời lẽ chứ không dùng binh đao.
Phái Đại phu có cái nhìn tương phản, vẫn tiếp tục tích cực chủ chiến. Bọn họ cho rằng từ khi nhà Hán hưng thịnh tới nay, đối với Hung Nô đềuthực thi chính sách hòa thân, nhưng hoạt động quấy nhiễu của Hung Nô lại càng ngày càng nhiều. Nguyên nhân chính là vì như thế, tiên hoàng HánVũ Đế mới "Nghiễm tương suất, chiêu phấn kích, dĩ tru quyết tội", (Phổbiến rộng rãi trong tướng sĩ, tăng cường sĩ khí, tướng bại trận nhấtđịnh sẽ bị chém đầu) phái đại phu cho rằng "Binh cách giả quốc chi dụng, thành lũy giả quốc chi cố"(Binh là dùng cho nước, thành lũy là củng cố, giữ vững đất nước), nếu không trọng binh, Hung Nô sẽ "Khinh cử tiềmtiến, dĩ tập không hư" (Coi thường mà ẩn náu, từ trong hư không mà tậpkích), kết quả là hại nước hại dân.
Từ muối sắt tới chính sách với Hung Nô, từ bổ nhiệm quan lại đến luật pháp đức hình, từ "Hội nghị muối sắt", trong lúc hữu ý và vô ý sớm đãvượt qua muối sắt.
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ, hai người thường thường yên lặng ngồi ở một góc đại sảnh, lẳng lặng nghe người ta bình luận nhóm sĩ phu và hiềnlương đại chiến võ mồm, ngẫu nhiên nghe được nhóm hiền lương đến tửulâu, trước mặt mọi người tuyên truyền giảng giải quan điểm của mình.
Vân Ca có một lần nhìn thấy Hoắc Quang ẩn mình trong đám người thưởng trà yên lặng lắng nghe, còn lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Kiệt mặc trang phục bình dân, thậm chí nàng hoài nghi mình lại nhìn thấy Yếnvương Lưu Đán, nhưng đối với việc dùng bình phong che chỗ ngồi, hộ vệthủ hộ, nàng cũng không dám tìm hiểu kỹ càng hơn.
Giữa âm thanh tranh luận náo nhiệt, Vân Ca có một loại cảm giác phong ba sắp nổi lên. Khi Vân ca bưng thức ăn đi ra, nghe thấy Mạnh Giác hỏiLưu Bệnh Dĩ, "Bệnh Dĩ, ngươi nói hoàng thượng làm như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?"
Lưu Bệnh Dĩ không chút để ý chỉ cười, "Ai biết được? Có lẽ là quantâm tới khó khăn của bách tính, muốn nghe tiếng nói của người dân. Có lẽ là khi chấp chính, trở lực của cải cách quá lớn, muốn mượn thế lực dângian trợ giúp, nâng đỡ cho địa vị mới tạo dựng được. Có lẽ là bị chuyệnoan hồn Vệ Thái tử ồn ào, khiến cho người dân cả ngày nghị luận hắn làmnhư thế nào mà đoạt được ngôi vị hoàng đế trong tay Vệ Thái tử, khôngbằng chính mình tạo ra đề tài cho người dân thảo luận, làm cho dân gianthấy được hắn cũng thể nghiệm và quan sát dân tâm. Hội nghị muối sắt lần này, các đảng phái đấu tranh đều nổi lên mặt nước, cũng là cơ hội tốtnhất cho tất cả bọn họ. Nếu hoàng thượng xem trong triều đình có quanviên nào không vừa mắt, vừa lúc tìm được cơ hội danh chính ngôn thuận,lợi dụng người này để lật đổ người khác. Rất có khả năng là hắn chỉ muốn tọa sơn quan hổ đấu, làm cho các nhóm quyền thần trước đấu ngươi chếtta sống, chờ tới khi ngư ông đắc lợi."
Mạnh Giác gõ đũa mà khen: "Nên cùng ngươi uống một chén lớn."
Lưu Bệnh Dĩ cười uống một chén, "Ngươi ủng hộ phe nào?
Mạnh Giác nói: "Đứng ở lập trường của thương nhân, ta đương nhiên làủng hộ chính sách của nhóm hiền lương, vì làm cho ta có lợi, về phần cho người khác có lợi hay không, ta không quan tâm. Người đang ở vị trí bất đồng, tất vì lợi ích mà không có cùng lựa chọn, một quốc gia cũng lànhư thế, kỳ thật chính sách của cả hai bên đều có lợi và hại, chỉ là ởthời kì khác nhau thì phải có lựa chọn khác nhau."
Lưu Bệnh Dĩ vỗ nhẹ nhẹ tay, "Đáng tiếc ta không quyền không thế, nếukhông nhất định tiến cử ngươi vào triều làm quan. Đám hiền lương đó hếtsức cổ hủ bảo thủ, đám đại phu thì đều tham công cấp tiến, triều đìnhhiện giờ thiếu chính là gặp được một người có thể nhanh chóng điềukhiển, lèo lái đám thương nhân như ngươi."
Mạnh Giác cười hỏi: "Ngươi lúc này là tính khen hay tính chế giễu? So sánh với ta, ngươi xem chừng còn hơn nhiều, ngày sau có lẽ ngươi thựccó khả năng hơn."
Bệnh Dĩ gật gật đầu, "Một con hồ ly nhỏ, tuy rằng thông minh, nhưngdù sao sức yếu lực mỏng, đối mặt với kẻ kinh nghiệm đi săn phong phú, là một con sói hay một con hổ, chỉ sợ nó còn chưa có cơ hội cử động, đã có thể chọc giận sói và hổ. Đáng thương cho lão sư tử kia, vốn có thể anhưởng tuổi già, nhưng tuổi lão đã lớn rồi, lại còn đối với quyền thếnhất định không buông, phỏng chừng lão hổ đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, rốt cục có cơ hội xuống tay."
(Hồ ly, sói và hổ, lão sư tử trong lời Lưu Bệnh Dĩ là ai chắc mọi người đều đoán được rồi, ai chưa đoán đượcchờ đọc chương sau nhé)
Hứa Bình Quân cầm bát đũa đưa tới cười hỏi: "Ai muốn săn thú sao? Sài lang hổ báo đều đầy đủ hết, đủ hung hiểm cả rồi."
Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác đều cùng cất tiếng cười, một người cười mộtcách không tập trung, một người cười đến ôn hòa, "Đúng là có chút hunghiểm."
Vân Ca chống cằm, nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, nói nhấn mạnh từng từ một: "Giờ – ăn – cơm."
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đều ngẩn ra, Bình Quân cười nói: "Đừng chỉ vội vàng nói chuyện, ăn cơm trước đi!"
"Hội nghị muối sắt" gần như ầm ĩ ngất trời rốt cục tuyên bố chấm dứt. Tuy rằng tương quan chính sách bây giờ còn không có một người chânchính chấp hành, nhưng sáu mươi vị hiền lương đều không trở về quê cũcủa mình, có người bị ở lại kinh thành nhậm chức, có người bị phái điđịa phương khác.
Đại Tư Mã Đại Tướng quân Hoắc Quang ở phủ Đại Tư Mã thiết yến để chúc mừng các vị hiền lương kiêm tiễn đưa, khách tới có quan viên triềuđình, có uyên bác chi sĩ dân gian, có ca nữ tài danh lan xa, có hào môncông tử, còn có thiên chi kiều nữ, có thể nói danh sĩ giai nhân trongthành Trường An đều tề tụ trong Hoắc phủ.
Mặc dù Hoắc Quang có đến Thất Lý Hương hai ba lần thưởng thức đồ ănVân Ca làm, nhưng do biết Vân Ca có quy tắc không thích gặp người khác,cho nên chưa bao giờ cho đòi nàng tới Hoắc phủ nấu ăn. Huống hồ yến hộilớn như thế, căn bản không thích hợp để Vân Ca nấu ăn, mà phải do sư phụ có kinh nghiệm phong phú trong trù tính, lo liệu món ăn trong đại yếntiệc, tổ chức mấy nhóm đầu bếp lớn nhỏ phân công hợp tác. Nhưng gia đinh Hoắc phủ lại đưa thiệp mời tới cho Vân Ca, lệnh Vân Ca qua phủ nấu ăn.
Vân Ca thấy rằng chỉ với sức mình thôi thì không đủ, rất khó đảmđương được trong yến hội lớn như thế, muốn từ chối thiếp mời. Gia đinhkhẩu khí cứng rắn nói: "Đầu bếp Đại Tư Mã phủ cho dù không so được vớingự trù trong cung, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Căn bản là không cần tới ngươi, gọi ngươi đi, chẳng qua là để cho phu nhân nhà ta và nhóm nữ quyến thưởng thức cái mới mẻ. Phu nhân nhà ta rất không thích ngườikhác làm bà mất hứng thú, ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi đưa cho ta câu trảlời."
Vân Ca thấy vẻ mặt cầu xin của Thường thúc, thầm thở dài một tiếng, "Tại hạ dù muốn hay không cũng phải tới."
"Đã biết là ngươi cũng không dám nói không." Gia đinh hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc rời đi.
Vân Ca dẫn theo hai đầu bếp của Thất Lý Hương, Hứa Bình Quân tínhthích náo nhiệt, khó được có cơ hội có thể vào Đại Tư Mã phủ để có thểcó thêm kiến thức, lại có thể xem ca múa miễn phí, tự nhiên cũng đi theo Vân Ca. Chỉ phải làm đồ ăn cho Hoắc phu nhân cũng là điểm tốt, Vân Cacũng lười tốn tâm tư, vì thế dựa theo những phương pháp mà mình đã làmtrước đây, rập khuôn mà làm lại như thế, một số món ăn lại dứt khoátgiao cho hai đầu bếp đi cùng làm, ba người bận bịu hồi lâu cuối cùngcũng đã hoàn thành mọi thứ.
Mang thức ăn lên là công việc do thị nữ bên trong phủ phụ trách,không cần Vân Ca phải bận tậm. "Không biết Hoắc phu nhân định làm gì,những món ăn đó, đầu bếp trong phủ của bà ta làm khẳng định không thểkém so với muội, vì sao bà ta lại mời muội tới?" Vân Ca nhỏ giọng oángiận.
Hứa Bình Quân bĩu môi nói: "Khoe khoang mà! Trong thành Trường An aicũng biết Nhã trù khó mời, dù cho tới Thất Lý Hương ăn cơm trước tiênđều phải hẹn trước, Hoắc phu nhân chỉ cần ra lệnh một tiếng, muội sẽ tới nấu ăn. Đợi lát nữa những phu nhân quan viên khác nhất định là vừa ănđồ ăn, vừa ra sức khen tặng Hoắc phu nhân ."
"Hoắc đại nhân lòng dạ thâm trầm, bình tĩnh thận trọng, hỉ giận gầnnhư không hiện, nhưng sao phu nhân lại. . . lại ngang ngược như thế?Khiến cho Hoắc phủ trở thành một phủ ngang như cua vậy."
Hứa Bình Quân ha ha cười lớn, "Vân Ca, muội nói như thể cái gì cũngđều có thể có quan hệ với đồ ăn vậy? Hiện tại Hoắc phu nhân không phảivợ đầu của Hoắc đại nhân, vốn là nha đầu hồi môn của Hoắc phu nhân trước đây, trước đây cũng chỉ là thiếp của Hoắc đại nhân. Sau khi Hoắc phunhân mất, Hoắc đại nhân đã giúp bà ta thành chính thất, đó thực là mộtngười mạnh mẽ lợi hại. Nhưng mà... " Hứa Bình Quân tiến đến gần tai VânCa, "Nghe nói nhan sắc bà ta cũng không tồi, rất có khả năng đối phó với nam nhân, nếu không lấy thân phận Hoắc đại nhân ngay lúc đó cũng khôngcó thể lập bà ta thành chính thất."
Vân Ca cười nhéo Hứa Bình Quân một cái, "Muội đã thấy tiểu thư Hoắcphủ Hoắc Thành Quân, thực là một người xinh đẹp quyến rũ. Nếu nàng có bộ dạng giống mẫu thân, Hoắc phu nhân kia đích thật là mỹ nhân."
Hứa Bình Quân cười nói: "Đừng lo lắng nữa, dù sao đồ ăn cũng đã làmxong, hiện tại tạm thời không về ngay được, chúng ta chuồn ra xem náonhiệt. Suy nghĩ một chút, danh nhân thành Trường An đêm nay chính là đều tụ ở chỗ này, nghe nói hoa khôi đầu bảng của Lạc Ngọc phường* Sở Dong,đầu bảng của Thiên Hương phường Tô Y Y buổi tối hôm nay cùng nhau lênsân khấu hiến nghệ, đây là lần đầu tiên trong thành Trường An, có tiềncũng đều không có chỗ mà xem đâu. Đương nhiên. . . Tỷ trước kia cũngkhông có được xem qua các nàng ca múa."
*Lạc Ngọc phường và Thiên Hương phường là hai phường ca kỹ.
"Hứa tỷ tỷ, tiền của tỷ đều đi đâu? Muội thấy tỷ ngay cả quần áo mới cũng đều không nỡ mua mà."
Tuy rằng bán rượu kiếm tiền, Thường thúc sáu phần, các nàng bốn phần, nhưng so với các nhà bình thường, tiền Hứa Bình Quân đã kiếm được không tính là ít.
"Tỷ phải giao cho mẹ một phần, còn lại tỷ đều tiết kiệm lại, để saunày có thể mua nhà, mua ruộng đất, mua đồ dùng gia đình, những khoản đócòn cần nhiều lắm! Muội cũng biết Bệnh Dĩ thích kết giao bằng hữu, đốinhân xử thế lại hào phóng, đám giang hồ bằng hữu kia đều thích tìm huynh ấy cầu cứu, tiền bạc đều là vào tay trái, ra tay phải. Tỷ đây phải tiết kiệm một chút, vạn nhất có sự tình gì cần dùng tới tiền, có khóc lóccũng đâu ra tiền được."
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hứa Bình Quân ở trước mặt nàng mộtchút cảm tình của bản thân với Lưu Bệnh Dĩ cũng không che dấu, hơn nữatrong lời nói, dường như toàn bộ đều đương nhiên trở thành kết cục đãđịnh.
Vân Ca rất khó xác định được cảm giác của chính mình, người đó bắtđầu từ lúc nàng còn nhỏ đã được nàng đương nhiên coi như ý trung nhân,giờ đây lại đương nhiên trở thành một người thân của nàng.
Có lẽ ngay từ đầu, từ lúc nàng xuất hiện, chính là một sự dư thừa rồi, việc nàng có khả năng làm chỉ có thể là chúc phúc.
Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Hứa Bình Quân, cảm nhận Hứa BìnhQuân nắm chặt tay nàng, Vân Ca cũng cười cầm tay Hứa Bình Quân, "Hứa tỷtỷ, tỷ tỷ."
"Không có gì, muội chỉ muốn gọi tỷ một tiếng." Hứa Bình Quân cười nhéo nhéo hai má Vân Ca, "Nha đầu ngốc."
"Hứa tỷ tỷ, muội từ nhỏ đi theo cha mẹ chạy tới chạy lui, tuy rằng đi qua rất nhiều địa phương, gặp được rất nhiều chuyện thú vị, nhưng bởivì không có chỗ ở cố định, muội cũng chưa từng có bằng hữu, chỉ có haica ca, còn có Lăng. . ." Vân Ca ngừng lại một chút, "Đại ca đối với muội tốt lắm, nhưng huynh ấy lớn tuổi hơn muội nhiều lắm, cơ hội muội gặphuynh ấy cũng không nhiều, Nhị ca luôn cãi nhau với muội, đương nhiênmuội biết Nhị ca thực chất là luôn luôn bảo vệ muội, tuy rằng sự bảo vệcủa Nhị ca thuộc loại chỉ cho phép huynh ấy bắt nạt muội, không cho phép người khác bắt nạt muội. Muội vẫn luôn nghĩ nếu muội có một tỷ tỷ tuổikhông lớn hơn muội bao nhiêu thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tâm sự, nếu như vậy thì tuổi thơ của muội sẽ không côđơn như vậy."
(Như tác giả đã có nói ở mấy chương trước đó, đại ca và nhị ca trong lời của Vân Ca lúc này thực chất là nhị ca và tam ca mà cô ấy luôn nhắc tới trước đây nhé)
Hứa Bình Quân im lặng một hồi, nghiêng đầu nhìn Vân Ca nói : "Vân Ca, chuyện nhà của tỷ muội cũng biết, ca ca của tỷ. . . không nhắc tới cũng được! Tỷ cũng vẫn rất muốn có thêm tỷ muội, tỷ sẽ vĩnh viễn làm tỷ tỷcủa muội."
Vân Ca cười ra sức gật gật đầu, "Chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội."
Trong lòng Vân Ca đích thực rất vui mừng. Có điều được, có điều mấtđi, nàng mất đi giấc mộng đẹp trong lòng, nhưng lại có được một tỷ tỷrất tốt, ông trời cũng coi như công bằng. Trong đêm tối, bởi vì có mộtloại hoa được gọi là tình bằng hữu đang ở từ từ nở ra, Vân Ca cảm thấyngay cả trong không khí cũng đều ngập tràn mùi hương đó.
Hứa Bình Quân lần đầu tiên được mở mang kiến thức khi đến thịnh yếncủa nhà giàu có, trước kia khi nghe người ta kể chuyện xưa, nàng cũngtừng ảo tưởng vô số lần, giờ tận mắt chứng kiến, mới biết được cuộc sống của nhà giàu có, cũng không phải thứ mà nàng hay đám tiểu dân có khảnăng tưởng tượng.
Trước hết không kể tới đồ ăn thức uống, tới những đồ dùng khác, ngaycả hỏa chúc* dùng để chiếu sáng cũng là những đồ mà ngàn vạn lần nhữnggia đình khác cả đời cũng không thể chạm tới được.
*Hỏa chúc: mình không biết cụ thể đây là vật gì, chắc là đèn nến gì đó.
Nàng nghĩ tới trong nhà mình, lễ mừng năm mới cũng không có hỏa chúcđể dùng, vì tiết kiệm dầu, buổi tối ngay cả kéo sợi cũng chỉ dùng ánhtrăng, mẫu thân mặc dù chưa già, ánh mắt đã không còn tốt như trước. Lại nhìn thêm trong yến hội, các phu nhân, tiểu thư toàn thân lăng la tơlụa, cổ tay trắng như tuyết, mười ngón tay nhỏ dài, Hứa Bình Quân nhìnxuống tay của mình, chợt thấy lòng chua xót.
Vân Ca đang đứng giữa đám nô tỳ, nhìn đông ngó tây xem xét, chợt phát hiện người thích nói chuyện như Hứa Bình Quân lại luôn luôn im lặng,nàng túm túm ống tay áo Hứa Bình Quân, "Tỷ tỷ, đang suy nghĩ gì đó?"
"Không có gì, chỉ là đang cảm thán số mệnh con người tại sao lại khác biệt như vậy! Muội thấy chuyện gì hay ho sao?"
"Không. . . có." Vân Ca vừa nói một tiếng "Không" xong, thì nhìn thấy Mạnh Giác, mà người đang ngồi bên cạnh chính là Hoắc Thành Quân, từ"có" kia dường như tan biến vào hư không.
"Đó là tiểu thư trong phủ, là bảo bối hiện tại trong lòng Hoắc phunhân." Hứa Bình Quân phẩy phẩy trước mũi, "Tỷ như thế nào ngửi được mùichua vậy?"
(Chỗ này chắc ai cũng biết rồi nhưng vẫn chú thích, ở Trung Quốc gọi ghen là ăn giấm chua)
Vân Ca trừng mắt liếc Hứa Bình Quân một cái, dẩu môi nhìn Mạnh Giác.Trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một câu, tình yêu cũ không thể níu giữ, tình yêu mới không thể tìm thấy được, nàng rút cuộc là đắc tội như thếnào với chư vị thần tiên?
Trong lời nói thuần túy là chế nhạo tự giễu, tình yêu cũ rốt cuộc cóđược tính là tình yêu cũ hay không, có đáng nói tới hay không, về phầnmới... Vân Ca cả kinh che miệng lại, là tình yêu mới sao? Hắn là tìnhyêu mới của nàng sao? Nàng khi nào lại có ý nghĩ như vậy?
Chú thích:
Tên chương này mình để nguyên Hán Việt mà không dịch, lý do là dịchra sẽ không hay như tên này. Lưỡng sinh hoa theo như mình hiểu là haiđóa hoa cùng ở trên một cành, hoặc có lẽ là hai bông hoa cùng được sinhra thôi. Lúc đầu khi đọc tên chương mình tưởng rằng muốn chỉ hoa kimngân, nhưng theo nội dung chương này thì chắc là tên chương ám chỉ hai"bông hoa" Hoắc Thành Quân và Thượng Quan Lan.
Hứa Bình Quân nắm tay Vân Ca, tả lui hữu lủi, tận dụng triệt để mọikhe hở, rốt cuộc chen chúc một hồi mới có thể tới tương đối gần chỗ củaMạnh Giác và Hoắc Thành Quân, nhưng vẫn đang cách một khoảng, không thểtới gần.
Hứa Bình Quân còn muốn tới gần hơn, bên ngoài nha đầu thị phụng cấtlời mắng, "Các ngươi là nha đầu bên buồng phòng nào? Làm sao mà khônghiểu quy củ gì hết thế này? Tới góp vui không phải là không thể được,nhưng chỗ các ngươi đứng, chỗ này là nơi các ngươi có thể tới sao? Cònkhông mau đi, chẳng lẽ muốn ăn mấy gậy sao?"
Hứa Bình Quân nhìn Vân Ca cười bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo Vân Ca lui trở về.
Hoắc Thành Quân muốn quyền thế có quyền thế, muốn dung mạo có dungmạo, trong thành Trường An nam tử tuổi tác tương đương, còn chưa lập gia đình, có người nào chưa từng nghĩ tới nàng?
Rất nhiều công tử dòng dõi cao quý đã sớm thể hiện sự chú ý tới HoắcThành Quân, nhóm hiền lương tân quý ngồi trên bốn phía yến hội cũng để ý tới Hoắc Thành Quân, không ít người trong lòng ảo tưởng tiểu thư tuệnhãn nhận thức anh tài, kết mối lương duyên, từ nay về sau một tay giainhân, một tay tiền đồ.
Thế nhưng không biết tại sao nụ cười của giai nhân chỉ hướng tới mộtngười, còn cố tình tạo phong tư dáng vẻ vì người này, lời nói cử chỉkhông có khuyết điểm gì, làm cho người khác nhìn thấy chỉ có thể tự timặc cảm, Mạnh Giác rất nhanh trở thành người tối nay chịu thống hậnnhất.
Vân Ca vui sướng khi người gặp họa cười, "Hứa tỷ tỷ, Mạnh Tảng Đá(1)hiện tại dùng bữa khẳng định nhạt như nước ốc." Lời mới vừa nói xong,nàng đã cảm thấy tự mình vừa nói một câu vô nghĩa, hắn đương nhiên thấynhạt như nước ốc.
"Từ Ngọc trung chi vương đổi thành Tảng đá sao?"
"Dù cho là ngọc thì bất quá cũng là tảng đá mà."
Hứa Bình Quân quyết định duy trì im lặng, đỡ phải một chút không cẩnthận mà chọc phải tổ ong vò vẽ. Tính tình Vân Ca bình thường rất ôn hòa, rất thích cười, có điều một khi tức giận, sẽ từ thục nữ thành yêu nữ,làm ra cái chuyện gì đó cũng không coi là kỳ quái.
Hứa Bình Quân chỉ thấy trong lòng buồn bực, cảm thấy Vân Ca lúc nàythực rất kỳ quái, xem vẻ mặt của nàng như vậy, thà nói tức giận vì MạnhGiác, không bằng nói nàng ấy tức giận với chính bản thân mình, nhưngkhông thể nào nàng ấy như vậy mà lại tức giận vì Mạnh Giác?
Bên này có Hoắc Thành Quân là con gái của Hoắc Quang, bên kia cóThượng Quan Lan là con gái của Thượng Quan Kiệt, những người thân thiếtvới Hoắc phủ tự nhiên sẽ lên tiếng ủng hộ Hoắc Thành Quân, những ngườithân thiết với Thượng Quan phủ cũng có ý ủng hộ Thượng Quan Lan.
Mà hai người Hoắc Thành Quân và Thượng Quan Lan, vốn vẫn luôn cótiếng là tỷ tỷ muội muội thân thiết, nhìn thì vui vẻ tựa gió xuân trànđầy, nhưng lời nói thì sắc bén hàm súc.
Xạ phúc tàng câu(2), đoán câu đố dùng tay ra hiệu, làm thơ phạt rượu. Trong lúc dùng trò chơi để cùng nhau tỷ thí tài hoa, có người khéo léoxuất khẩu thành thơ, tự nhiên giành được sự ủng hộ của cả sảnh đường, có người nhất thời khó có thể ứng đối, chỉ đáp lấy lệ, khi ngồi xuống khótránh khỏi sắc mặt ảo não. Hội ngâm thơ làm phú lấy thi phú biểu hiệnmột phen, hội đánh đàn lấy cầm khúc nổi bật mà thể hiện, nhóm võ tướngmặc dù không tỷ thí tài bắn cung, nhưng tham gia vào các trò chơi cũnglàm cho bọn họ có được một phong thái độc tôn.
Trong lúc hữu ý và vô ý, Mạnh Giác dường như trở thành đối tượng bịrất nhiều người chèn ép, luôn hi vọng có thể làm hắn xấu mặt. Mạnh Giáctheo phương châm binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, gặp chiêu hóachiêu.
Vai trái của Vân Ca bị một người vỗ nhẹ, Vân Ca quay đầu sang trái, nhưng không nhìn thấy bất kỳ người nào.
"Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Tiếng người nói bỗng nhiên vanglên từ bên phải, dọa Vân Ca nhảy dựng, nàng vội quay sang bên phải. Đạicông tử đang cười nhìn các nàng, đứng bên cạnh người là hồng y nữ tử* đã gặp lần trước khi đưa tiễn, vẫn là một thân hồng y như trước.
*Hồng y là y phục đỏ nhé, không phải màu hồng đâu đấy. Vốn phải dịch cho đúnglà cô gái mặc đồ đỏ, nhưng mình thấy để cụm từ hồng y nữ tử thì hay hơn.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?", vẻ mặt Vân Ca và Hứa Bình Quân đều kinh ngạc, không đáp mà hỏi lại.
"Thành Trường An hiện tại vui chơi hay ho như vậy, sao có thể thiếuta?" Đại công tử làm một bộ dáng đương nhiên tham gia, vừa nói ánh mắtvừa chuyển động trên người những cô gái trong yến hội, sắc tâm hoàn toàn lộ ra ngoài.
Hứa Bình Quân và Vân Ca cùng nói với hồng y nữ tử: "Tỷ tỷ làm sao mà chịu được hắn vậy?"
Hồng y nữ tử cười, mắt nhìn Đại công tử, cười gật đầu với Hứa BìnhQuân và Vân Ca. Nét mặt tươi cười của cô nương ấy rất trong sáng thuầnkhiết, liên tục gật đầu bộ dáng rất là ngây thơ, Vân Ca và Hứa Bình Quân không khỏi đều có thiện cảm, "Tỷ tỷ tên gọi là gì?"
Nàng ấy cười chỉ vào y phục của mình. Vân Ca sửng sốt một chút, trong lòng có chút khó chịu, "Tỷ nói tỷ tên Hồng Y?"
Nàng ấy vui vẻ gật đầu cười, dùng tay ra hiệu với Vân Ca, giống nhưkhen nàng thông minh. Hứa Bình Quân cũng phát giác có điểm không bìnhthường, vỗ Đại công tử một cái, nhỏ giọng hỏi: "Nàng ấy không nói đượcsao?"
Đại công tử căn bản không có quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước như cũ, "Ừ, vốn là nói được, nhưng sau lại bị mẹ ta đầu độc. Hai người nhìn không hiểu tay nàng ra hiệu, cứ đưa tay cho nàng, nàngsẽ viết chữ."
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ như vậy sao? Giống như nói hôm nay thờitiết không tồi. Vân Ca trong nháy mắt lửa giận bốc lên tới dầu, thầmnghĩ phải đánh cho Đại công tử một trận, muốn hỏi một chút xem mẹ hắnrốt cuộc là người như thế nào, thế nhưng lại thấy rằng làm như thế làkhông đáng, chợt nhớ tới Đại công tử lần trước đã nói cha mẹ hắn sớm đãchết.
Hồng Y phát giác Vân Ca tức giận, cầm tay nàng, cười lắc đầu vớinàng, tay viết lên trên tay nàng, "Muội cười lên rất đẹp", rồi chỉ chỉchính mình, tôi rất vui vẻ, lại chỉ chỉ Vân Ca, muội cũng phải vui vẻ.
Nụ cười của Hồng Y không có gì miễn cưỡng, mà là thực sự từ tronglòng cũng đang cười. Thế gian có một số loài hoa trải qua sương gió vẫncòn tươi đẹp, gặp tuyết lại càng thanh khiết, người con gái như vậy cănbản không cần người khác thương hại.
Thương tiếc trong lòng Vân Ca đối với Hồng Y nhạt đi, ngược lại sinh vài phần kính nể, nàng nhoẻn cười với Hồng Y.
Chú thích:
(1) Vân Ca vốn gọi là Mạnh Thạch Đầu(theo phiên âm Hán việt), từthạch đầu vốn có nghĩa là tảng đá. Theo bình thường, tên nhân vật sẽ đểtheo phiên âm Hán việt, nhưng mình thấy để Mạnh tảng đá nghe buồn cườihơn nên không dùng tên Mạnh Thạch Đầu.
(2) Đây là hai trò chơi vốn có từ thời Hán, và rất thịnh hành trong cung điện Hán triều
Trên yến hội bỗng nhiên vang lên một âm thanh rất lớn, Vân Ca và HứaBình Quân vội xem xảy ra chuyện gì, hóa ra mọi người đang ồn ào yêu cầuMạnh Giác đồng ý thi đấu với Thượng Quan Lan.
Hoắc Thành Quân giúp đỡ khước từ hai lần, cũng không từ chối được,ngược lại còn khiến cho Thượng Quan Lan cười nhạo. Ánh mắt của nhiềungười như vậy đều nhìn Hoắc Thành Quân, nếu nàng còn khước từ một lầnnữa, trái lại còn làm cho chính mình khó xử, chỉ có thể cầu cứu nhìn vềphía phụ thân. Hoắc Quang còn chưa có mở miệng, không ngờ Hoắc phu nhânđã giành trước tỏ vẻ đồng ý, nên Hoắc Quang không tiện mở lời.
Hoắc Thành Quân biết mẫu thân không thích Mạnh Giác chỉ là thường dân áo vải, chỉ sợ cũng muốn mượn cơ hội này làm cho Mạnh Giác nhục nhã,làm cho Mạnh Giác biết khó mà lui, không nên không biết tự lượng sứcmình.
Lúc này đã khó có thể từ chối, nàng chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm Thượng Quan Lan.
Công chúa đối với tiểu thư Hoắc phủ cũng cần khiêm nhượng vài phần,Thượng Quan Lan cũng không thua kém Hoắc Thành Quân chút nào, nàng tachỉ nhẹ nhàng cười giễu nhìn Mạnh Giác, một bộ dáng ngươi quả thực làkhông dám.
"Thượng Quan tiểu thư đã có nhã hứng này, tại hạ không dám khôngtuân." Mạnh Giác cười đi đến trung tâm yến hội, thân thẳng như ngọc,thần thái thoải mái, tựa hồ ứng đối chính là một đoạn trong phongnguyệt* án, mà không phải là một kế làm khó dễ.
*Phong nguyệt: gió trăng, phong nguyệt án ý chỉ những truyện gió trăng, tình yêu nam nữ gì đó ấy mà.
Đại công tử cười lớn, "May mắn đến đây, thậm chí có chuyện hay như vậy để xem. Đi đi đi, chúng ta tìm vị trí tốt để xem."
Hứa Bình Quân bĩu môi, một bộ dáng ngươi và ta đều là đám chen lấn lại đây góp vui, xem ngươi có thể có biện pháp gì?
Đã thấy Đại công tử một tay cầm bạc, một tay cầm vàng, thấy đại thẩmgọi tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ gọi muội muội, ánh mắt đào hoa bay loạn, miệng đầy lời nói dối, nói bản thân mình là cháu từ nơi xa của người nào đó, làanh trai thứ của vị hôn phu cháu gái họ của ai đó, nghe được Hứa BìnhQuân và Vân Ca đều trợn mắt há mồm.
Hết lần này tới lần khác, hắn dường như đối với thế lực trong triềuđình thập phần hiểu biết, lời vừa nói dối so với nói thật càng giống sựthật hơn, quả thực là làm cho hắn mê hoặc mua chuộc được đại thẩm xếpchỗ, kiếm được vị trí tầm nhìn rất tốt, chỗ đó còn có mấy cái ghế nhỏ có thể ngồi.
Hồng Y chờ sau khi các nàng ngồi vào chỗ của mình, động tác đầu tiênchính là thổi tắt toàn bộ đèn xung quanh bọn họ, việc này làm cho chỉ có bọn họ nhìn thấy người khác, người khác không thể nhìn rõ bọn họ.
Hứa Bình Quân tấm tắc ngợi khen, Đại công tử cười nói: "Chuyện này có là gì? Phủ đệ lớn, nô tài qua mặt chủ đều là chuyện thường. Trà cũ thay trà mới, chủ nhân uống chính là trà cũ, nô tài uống mới thật là tràmới. Thức ăn trong phủ, bọn họ mới là người đầu tiên nếm thử đồ tươingon, chủ nhân ăn đều là những thứ bọn họ đã chọn qua. Vài chỗ ngồi nhưthế này tính làm gì? Có người thích tiền, có người thích vui vẻ, cóngười thích quyền, chỉ cần trả giá phù hợp, trả giá đúng lúc, hạ độchoàng đế đều có người dám làm."
Đại công tử phóng túng liều lĩnh làm cho Hứa Bình Quân không dám tiếp lời, chỉ có thể làm như không hề nghe thấy. Vân Ca liếc mắt nhìn Đạicông tử, thản nhiên nói: "Không phải tất cả mọi người trong thiên hạ đều có một giá."
Đại công tử hừ lạnh một tiếng chế nhạo, không nói gì. Trong không khí im lặng, mọi người đều đưa ánh mắt hướng về phía trung tâm yến hội, xem Mạnh Giác ứng đối như thế nào với Thượng Quan Lan đang gây khó dễ.
Có người đưa cho Thượng Quan Lan một tấm khăn lụa, Thượng Quan Lanđưa mắt nhìn, trước cười sau nói, "Hôm nay Hoắc bá bá mở tiệc chiêu đãi, các vị hiền lương tới tham dự, đều là uyên bác chi sĩ. Tiểu nữ cả gan,Mạnh công tử thông cảm. 'Hữu thủy tiện thị khê, vô thủy dã thị hề. Khứđiệu khê biên thủy, gia điểu tiện thị kê. Đắc chí miêu nhân thắng quáhổ, lạc pha phượng hoàng bất như kê*.' "
*Có thủy(nước: 水) thì làkhê(con suối nhỏ: 溪), không có thủy (nước: 水) thì là hề(奚, nghĩa là sao, nào dùng trong câu hỏi). Xóa từ thủy trong từ khê, thêm chữ điểu(鸟) đólà kê(gà: 鷄). Đắc chí mèo con còn hơn hổ, phượng hoàng lạc sườn núikhông bằng gà.
Đại công tử ha ha cười lớn, "Tiểu Giác cũng có ngày hôm nay, bị người ta nhục mạ trước mặt mọi người."
Hứa Bình Quân hỏi: "Đề này khó đối lắm sao?"
"Nói khó thì cũng khó, nói đơn giản thì cũng đơn giản. Mấu chốt chính là câu đố này trong chữ nghĩa ẩn giấu ý chế nhạo, thực chất chữ nghĩachỉ là phụ, như thế nào đáp lễ đối phương mới là mấu chốt." Đại công tửsuy nghĩ trong chớp mắt nói, "Hữu mộc tiện thị kì, vô mộc dã thị kì. Khứ điệu kì biên mộc, gia khiếm tiện thị khi. Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi*."
*Có chữ mộc đó là kì(chơi cờ).Không có mộc cũng là kì(từ kì này có nghĩa là này). Xóa chữ kỳ trong chữ mộc, thêm khiếm(thiếu, nợ) đó là khi(lừa gạt). Rồng sa nước cạn bị tômgiỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khi(khi dễ, lừa gạt).
Từ kì: 棋, xóa từ mộc 木 thành từ này 其, thêm từ khiếm 欠 thành từ khi 欺.
Vân Ca có chút bất ngờ, đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Đại công tử.Trong lòng thầm nghĩ người này coi như ẩn chứa trong vẻ ngoài gấm vóc,đều không phải là một bộ dáng bao cỏ* như hắn thể hiện bề ngoài, hơn nữa đối đáp văn thơ cũng có chút chí khí, ung dung thư thái, thể hiện cáinhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
*Bao cỏ chỉ người vô dụng, ăn hại.
Đại công tử không để ý tới Vân Ca tán thưởng, ngược lại Hồng Y nhìn Vân Ca cười như nắng sớm, biểu thị lời cám ơn.
Đại công tử tự cảm thấy bản thân ứng đối trong lúc vội vàng nhưngcũng coi như thập phần tinh tế, bên môi hàm chứa một tia cười, tronglòng ngầm giữ lại phần lớn, yên lặng chờ Mạnh Giác ứng đối.
Mạnh Giác coi như không hề nghe hiểu Thượng Quan Lan chế nhạo, cườichắp tay thi lễ với Thượng Quan Lan, tất cả đều là phong thái nhẹ nhàng, "Tại hạ bất tài, chỉ có thể nhìn cảnh trí mà ứng đối, có chỗ nào bấtkính mong rằng tiểu thư bỏ qua cho. 'Hữu mộc tiện thị kiều, vô mộc dãthị kiều. Khứ điệu kiều biên mộc, gia nữ tiện thị kiều. Mãn tọa tẫn thịtương như tài, thiên kim nan phú ngọc nhan kiều*.' "
*Có mộc (gỗ : 木 ) đó là kiều( 桥 cây cầu), không có mộc cũng là kiều(cải trang: 乔). Xóa từ mộc trong từ kiều(cây cầu), thêm từ nữ( 女) đó là kiều( 娇: yêu kiều).Ngồi đây toàn bộ đều lộ vẻ anh tài, ngàn vàng khó có cầu được một bàiphú về ngọc nhan kiều diễm.
Ý cười trào phúng trên mặt Thượng Quan Lan bỗng chốc cứng đờ, vừa như buồn bực vừa như vui mừng, Hoắc Thành Quân cũng có vẻ mặt giống như vui mừng lại giống như ảo não, có phần giống như vẻ mặt xấu hổ của mộtthiếu niên tài giỏi khi gây ra sai lầm.
Hoắc Quang, Thượng Quan Kiệt vốn đang cùng nhau nói chuyện, giống như căn bản không lưu ý tới đám tiểu nhân, nhi nữ ồn ào, nghe thấy lời Mạnh Giác ứng đối, lại đều nhìn về phía Mạnh Giác.
Hứa Bình Quân nhìn không ra phản ứng mọi người như thế rốt cuộc tínhlà tốt, hay tính là không tốt, sốt ruột hỏi: "Như thế nào? Như thế nào?Mạnh đại ca đối như thế nào?"
Đại công tử đưa ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Mạnh Giác, imlặng trong chốc lát, bên môi lại không kềm chế được cong lên, vỗ đầu gối một cái rồi cười to, Hồng Y nhanh tay bịt kín miệng hắn lại.
Hứa Bình Quân là một người nôn nóng, không kịp đợi Đại công tử trảlời, lại vội đi lay lay cánh tay Vân Ca, yêu cầu Vân Ca giải thích chonàng.
Vân Ca hừ lạnh một tiếng, "Thật là một kẻ đăng đồ tử(1) háo sắc thì không tránh khỏi mà, sẽ dùng toàn lời ngon tiếng ngọt."
Đại công tử cười kéo tay của Hồng Y ra, trước nhân thể nắm tay Hồng Y hôn lên một cái, rồi mới nói với Hứa Bình Quân: "Tiểu Giác lấy ơn báooán, khen đám công tử hiền lương ngồi đầy ở đây đều có tài hoa như Tư Mã Tương Như, nhưng cho dù có người học A Kiều hoàng hậu năm đó bằng lòngtiêu tốn nghìn vàng cầu phú(2), nhưng cũng khó có thể làm được một bàiphú miêu tả dung nhan yêu kiều của Thượng Quan Lan. Một chiêu này củahắn so với lời mắng trả lại của ta vừa rồi cao minh hơn nhiều, chỉ mộtcâu thôi thấy tài trí hơn hẳn. Khen ngợi đám người làm khó dễ hắn, hóagiải một bộ phận địch ý, trước là hóa giải địch ý của Thượng Quan Lan,lại biểu hiện phong độ chính mình, càng thể hiện ra Tiểu Giác của chúngta có một bộ dáng khiêm tốn quân tử rộng lượng, còn nữa đây mặc dù làtrò chơi, nhưng cũng không phải là trò chơi, Tang Hoằng Dương, ThượngQuan Kiệt, Hoắc Quang, tam đại quyền thần này đều nhìn vào đó."
"Khó trách Thượng Quan Lan là vừa giận vừa vui, Hoắc Thành Quân thìlại vừa vui vừa giận." Hứa Bình Quân nhìn vẻ mặt của hai cô gái, khôngkhỏi thấp giọng cười lên, "Khá lắm Mạnh đại ca!"
Đại công tử liếc Vân Ca nói: "Tiểu Giác tuy rằng quay lưng về phíaHoắc Thành Quân, nhưng vẻ mặt của Hoắc Thành Quân sẽ thế nào, hắn nhấtđịnh có thể đoán được."
Vân Ca làm bộ như không có nghe được lời nói của Đại công tử.
Đám người ngồi đó xấu hổ im lặng. Tuy rằng Mạnh Giác dùng văn thơ ứng đối lại, nhưng hắn lại khen ngợi Thượng Quan Lan, những người ủng hộHoắc phủ không biết lúc này là nên vỗ tay cổ vũ hay là không nên cổ vũ,lúc này cổ vũ xem như chúc mừng Mạnh Giác thắng, nhưng lại chúc mừngThượng Quan Lan thật là quốc sắc thiên kiều sao? Đám tỷ muội khuê cáccủa Thượng Quan Lan mặc dù cảm thấy rằng thể diện vẻ vang, trong lòngmừng thầm, nhưng dù sao cũng là phe mình đã thua rồi, thật sự không tính là chuyện tốt, tự nhiên cũng là không thể lên tiếng. Cuối cùng là HoắcQuang tiên phong vỗ tay tán thưởng, mọi người đều theo đó mà vỗ tay.
Trận này xem như Thượng Quan Lan thua một ván.
Xa xa Thượng Quan Lan nâng chén hướng Mạnh Giác thi lễ, ngửa đầu mộtngụm uống cạn, rất có phong phạm của nữ nhi tướng môn, các hảo hữu khuêcác của nàng đều cùng nhau mỗi người uống một ly.
Chú thích:
(1) Trong lịch sử văn học cổ đại Trung Quốc có một tác giả khá quantrọng tên là Tống Ngọc, ông là một đàn ông đẹp trai nổi tiếng. Câuchuyện kể rằng, Tống Ngọc và Đăng Đồ Tử đều là đại phu nước Sở, là thâncận của nhà vua nước Sở. Đăng Đồ Tử ghen ghét tài hoa của Tống Ngọc,luôn tìm cơ hội nói xấu Tống Ngọc trước nhà vua nước Sở. Một lần, ĐăngĐồ Tử nói với nhà vua nước Sở rằng: "Thưa bệ hạ, Tống Ngọc có diện mạochững chạc và oai nghi, có học thức, nhưng rất hiếu sắc, nên bệ hạ nhấtthiết không được để Tống Ngọc cùng bệ hạ đến hậu cung. Hậu cung có nhiều phụ nữ xinh đẹp, nếu nhìn thấy Tống Ngọc, có lẽ sẽ gây chuyện phiềnphức."
Nhà vua nước Sở bèn cho triệu Tống Ngọc, hỏi lời nói của Đăng Đồ Tửcó chính xác không. Tống Ngọc nói: "Thưa bệ hạ, thần có diện mạo chữngchạc và oai nghi, đấy là bẩm sinh; thần có học thức, đấy là vì thần cầncù chịu khó và hiếu học; về hiếu sắc, thần không bao giờ hiếu sắc đâu."
Nhà vua nước Sở hỏi: "Thế thì nhà ngươi có chứng cứ gì không?"
Tống Ngọc nói: "Thưa bệ hạ, trên thế giới, nước Sở có phụ nữ đẹpnhiều nhất, và Thần Lý quê thần là địa phương có phụ nữ đẹp nhiều nhấttrong nước Sở. Mỹ nữ nổi tiếng nhất ở Thần Lý là láng giềng của thần.Nếu mỹ nữ này cao thêm một chút thì cao quá, nếu thấp hơn một tý thì quá thấp. Nếu trát phấn thì trắng quá, nếu bôi son thì đỏ quá. Răng, tóc,cử chỉ của nàng thật là đẹp, không có ai có thể sánh kịp được. Nàng chỉcần mỉm cười đã khiến nhiều quý công tử ham mê. Nhưng nàng thường xuyênleo lên tường xem trộm thần suốt ba năm, nhưng thần chưa bao giờ độnglòng, sao có thể nói thần hiếu sắc? Thực ra, Đăng Đồ Tử mới là một kẻhiếu sắc."
Từ đó từ đăng đồ tử trở thành điển cố chỉ một kẻ háo sắc.
(2) A Kiều hoàng hậu: Tức Trần A Kiều, con gái của Quán Đào công chúa cô ruột Hán Vũ đế. Khi Vũ Đế còn nhỏ, một hôm Quán Đào công chúa hỏi có thích A Kiều không, cậu bé trả lời: nếu được lấy A Kiều thì sẽ xây nhàvàng cho nàng ở, Quán Đào công chúa rất hài lòng, trợ giúp Vũ Đế lênngôi(ai xem Mỹ nhân tâm kế chắc biết đó). Về sau, Vũ Đế lên ngôi, cưới A Kiều làm hoàng hậu và xây nhà vàng cho nàng ở như lời đã hứa. NhưngTrần Hoàng hậu hơn 10 năm không có con, Hán Vũ Đế lại sủng ái nhiều phunhân, mỹ nhân khác trong đó có Vệ Tử Phu, bà bị đưa ra cung Trường Môn,lòng sầu muộn. Nghe nói Tư Mã Tương Như tại Thành Đô là kinh đô đất Thục giỏi văn, bà mang trăm cân vàng đến mua rượu của Tương Như và Văn Quân, nhờ làm bài "Trường Môn phú" dâng Vũ Đế. Vũ Đế đọc bài phú cảm động hồi tâm, Trần hoàng hậu lại được sủng hạnh. Tất nhiên về sau bà ấy vẫn bịphế.
Thượng Quan Lan nói thầm với nhóm bằng hữu hòa hảo một hồi, cười nóivới Mạnh Giác, "Mạnh công tử quả thực tài trí. Ta và mấy tỷ muội đưa rađề thứ hai, đề bài là. . ."
Một người hầu bưng tới một cái bàn vuông đặt vào một vị trí cách xaMạnh Giác mười bước chân, trên bàn bày một hộp thức ăn, lại để một câygậy trúc dài, một đoạn dây thừng ở bên cạnh Mạnh Giác.
". . . đề bài của chúng ta chính là ngươi đứng tại chỗ không được dichuyển, lại có thể nghĩ ra biện pháp ăn được thức ăn trên bàn. Chỉ cóthể động tay, hai chân chuyển động một phân cũng coi như thua."
Lúc này mọi người trong yến hội tập trung suy nghĩ, tự hỏi bản thân,nếu như là Mạnh Giác thì nên làm như thế nào, đều thấp giọng bàn luận.
Đám người có chút võ công nói: "Lấy dây thừng quấn vào hộp đồ ăn kéo lại đây."
Có người nóng nảy nói: "Dùng cây gậy trúc mà khều."
Lập tức bị người khác bác bỏ: "Cây gậy trúc một đầu thô, một đầu nhỏ, chỗ đầu nhỏ căn bản không thể dùng lực mạnh, lại dài như vậy, khều thếnào cho được?"
Người không có võ công vốn định nói: "Trước đem dây thừng kết thànhdạng lưới, buộc chắc vào trên cây gậy trúc, rồi chụp tới sẽ mang đượchộp đồ ăn tới đây." Nhưng khi nhìn thấy cây gậy trúc dài nhỏ mềm dẻo,lại bắt đầu lắc đầu, cảm thấy dây thừng có khi cũng không buộc chắc lênđó được, làm sao còn có thể lấy được hộp thức ăn chứ?
Đại công tử âm thầm cân nhắc một lát, cảm thấy rằng với công phu củamình bất kể là dùng dây thừng, hay dùng cây gậy trúc, hắn đều có thểthoải mái duyên dáng mà lấy được vật ở khoảng cách đó, nhưng mà cũngtuyệt đối không thể làm như thế, nghĩ đến đó cũng là lựa chọn duy nhấtcủa Mạnh Giác, như vậy đề bài này chính là đề tuyệt đối không thể thắng, chỉ có thể thủ thế nhún mình tỏ ra yếu kém.
Đại công tử cười nói: "Đề bài này đối với văn nhân là thập phần khókhăn, nhưng đối với người có công phu thì không tính là có gì khó, chỉlà rất khó khi thắng được có được bộ dáng đẹp đẽ gì. Cái hộp thức ăn kia nhìn nhẵn bóng vô cùng, bất kể là dây thừng, hay cây gậy trúc cũngkhông dùng lực tốt được, lại phải chụp lấy hộp thức ăn ở khoảng cách xanhư vậy, chỉ sợ tránh không được tư thái khó coi, cho nên đề này kỳ thật là đề bài kiểm tra võ công của người ta, người có công phu càng cao,thắng được tư thái càng đẹp. Xem ra Thượng Quan Lan tâm tình tốt lắm,không để ý thắng thua, thầm nghĩ làm cho Tiểu Giác thấy sẽ hiện ra dángvẻ khó coi, sẽ tính toán bỏ cuộc."
Tất cả mọi người tập trung nhìn Mạnh Giác, chờ nhìn hắn vụng về như thế nào thắng được đề thi lần này.
Vân Ca cũng nhìn Hoắc Thành Quân, lại liếc nhìn Thượng Quan Lan. Đạicông tử cũng bắt chước Vân Ca, tầm mắt cũng dừng ở trên người ThượngQuan Lan.
Đúng là đóa hoa đôi tám, cành đậu khấu cài trên đầu, quả là đóa hoanở ra tươi đẹp nhất, trên búi tóc là những vật trang sức biểu hiện thânphận bất phàm, đang lúc nàng cười duyên, châu ngọc nhẹ rung, ánh sáng từ bảo vật phát ra càng làm cho người phù hợp đeo nó càng thêm tỏa sáng,người khác không thể sánh bằng.
Ý cười bên môi Đại công tử không hề thay đổi, trong ánh mắt nhìn vềphía Thượng Quan Lan lại hàm chứa vài phần thương hại, âm thầm cảm thán: "Hoa tuy đẹp, đáng tiếc nước chảy nhẫn tâm, mưa gió vô tình."
Đại công tử nghiêng đầu cười nói với Vân Ca: "Tiểu Giác coi trọng aicũng có thể, nhưng chỉ vị Thượng Quan cô nương này là tuyệt đối không có khả năng, ngươi thả lỏng tư tưởng một chút đi."
Vân Ca hai má ửng hồng, tức giận trừng mắt liếc Đại công tử một cái,vội vàng thu hồi tầm mắt, cùng giống như mọi người, hướng ánh mắt vềphía Mạnh Giác, xem hắn làm như thế nào "hồi đáp" đề bài này.
Mạnh Giác cười hỏi: "Quy tắc Thượng Quan tiểu thư đều nói xong rồi sao? Tại hạ có thể bắt đầu được chứ?"
Thượng Quan Lan cười nói: "Đều nói xong rồi, Mạnh công tử có thể bắt đầu rồi."
Chỉ thấy ánh mắt Mạnh Giác căn bản đều không hề quét qua cây gậy trúc và dây thừng, tầm mắt chỉ dừng ở trên người Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan lớn lên giữa ánh mắt của mọi người xung quanh, nàngsớm đã quen với đủ loại ánh mắt: sợ hãi, nịnh bợ, a dua, tán thưởng,tưởng nhớ, khát vọng, thậm chí ghen tị và căm ghét. Nhưng nàng nhìnkhông hiểu ánh mắt Mạnh Giác, chỉ cảm thấy trong đó luôn luôn là bóngđen u ám, dường như có rất nhiều ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt được,giống như bị ngăn cách bởi núi non trùng điệp, giống như bị bao phủtrong một màn sương mù lớn, nhưng lại đâm thẳng vào lòng người.
Lúc này Thượng Quan Lan bỗng nhiên cảm thấy tim đập hỗn loạn, đanghoảng hốt không biết có phải mình đã gây loạn quá hay không..., đã thấyMạnh Giác nghiêng đầu, khẽ mỉm cười nói với Hoắc Thành Quân: "Hoắc tiểuthư, phiền cô đem hộp thức ăn đưa cho tại hạ, được không?"
Hoắc Thành Quân ngây ra một lúc, rồi khoan thai đi đến trước bàn cầm lấy hộp thức ăn, mở ra, bưng đến trước mặt Mạnh Giác.
Mạnh Giác cười cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng đồ ăn, hướng phía Thượng Quan Lan nói: "Đa tạ món ngon của tiểu thư."
Tất cả mọi người trước tiên ầm ầm kinh ngạc, như vậy cũng được sao?! Sau đó lại im lặng, dường như có thể làm như vậy!?
Hoắc Thành Quân đứng ở bên cạnh Mạnh Giác, vẻ mặt cười nhạo nhìn Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan sắc mặt kinh ngạc, lại không nói nên lời, bởi vì từđầu đến cuối, chân của Mạnh Giác cũng đều không hề chuyển động nửa phân. Hứa Bình Quân ôm Vân Ca, ngả vào đầu vai Vân Ca cười đến thân thể không thẳng dậy nổi, Vân Ca rốt cục nhịn không được nhếch miệng cười rộ lên.Chỉ chốc lát, tất cả mọi người dường như đang cố gắng nén lại tiếngcười, ngay cả Thượng Quan Kiệt cũng chỉ lắc đầu cười nhìn Mạnh Giác.
Đại công tử sớm đã cười ngã vào lòng Hồng Y, để cho Hồng Y nhẹ nhàngxoa xoa bụng hắn, một bộ dáng vô tâm vô phế, nhưng trong lòng có chútnghiêm nghị. Tiểu Giác tiến thoái có chừng có mực đều nắm chắc rất tốt,tốt tới mức làm cho tất cả mọi người đều giống quân cờ của hắn, đều nghe hiệu lệnh của hắn, phản ứng của mỗi người hắn đều nắm ở trong tay. Tiểu Giác đâu phải chỉ để ý tới thắng thua, hành động trọng yếu của hắnchính là tiếp cận Thượng Quan Lan, nhóm người "Tài giỏi" đang ngồi chorằng Tiểu Giác vì giai nhân mà nhận lời thách thức, thực tế mục tiêu của Tiểu Giác chính là ba lão già kia: Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang, TangHoằng Dương.
Mạnh Giác cười hỏi Thượng Quan Lan: "Không biết đề thứ hai, tại hạ có được tính là qua ải hay không? Tiểu thư còn muốn ra đề thứ ba không?"
Thượng Quan Lan nhìn Hoắc Thành Quân đứng sóng vai cùng Mạnh Giác,chỉ cảm thấy ý cười trên mặt Hoắc Thành Quân chói mắt vô cùng, tronglòng không hiểu sao tức giận, đột nhiên bưng chén rượu lên, ngửa đầu một ngụm uống cạn, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Chúng ta ra đề bài, vốn làkhông phải coi trọng thắng thua, mà là một trò chơi làm tăng thêm hứngthú khi uống rượu. Mạnh công tử tuy rằng đã thắng hai lần, nhưng mà đềthứ ba ta còn phải đưa ra, nếu ta thua, ta nguyện ý thổi một khúc sáo,nếu Mạnh công tử thua, chịu phạt cũng không lớn, chỉ phiền Mạnh công tửgiúp chúng ta rót chén rượu cho tất cả mọi người đang ngồi đây."
Chịu phạt không lớn, lại hết sức nhục nhã, coi Mạnh Giác như tôi tớ.
Hoắc Thành Quân nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Lan, ánh mắt đã khôngđơn giản chỉ là tức giận. Ngay cả Hoắc phu nhân vốn muốn thấy Mạnh Giácbị chê cười, sắc mặt cũng trở nên khó chịu, tuy rằng Mạnh Giác xuất thân bình thường, dù sao cũng là khách nhân mà con gái bà ta mời tới. Có câu gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ, huống chi là khách nhân của Hoắc phủ, còn là khách con gái bà mời tới.
Vẻ mặt Hoắc Quang không thay đổi, vẫn nâng cốc nói chuyện vui vẻ cùng Thượng Quan Kiệt như trước, tựa hồ không hề cảm thấy lúc này giữa đámvãn bối có một mạch nước ngầm bắt đầu phun trào. Ý cười của Thượng QuanKiệt cũng không thay đổi, dường như không hề cảm thấy hành động của congái mình có gì không ổn.
Ý cười của Mạnh Giác không thay đổi, tiêu sái làm một tư thế xin mời, tỏ ý hết thảy đều nghe theo ý tứ của Thượng Quan Lan.
Trên mặt Thượng Quan Lan vẫn còn đang hiện ý cười, tốc độ của lời nói ra rõ ràng chậm lại, "Vừa rồi khi bị phạt rượu, nghe thấy Mạnh công tửluận khúc, nói 'Thiên địa vạn vật đều có âm thanh'. Tiểu nữ bất tàikhông thể hiểu rõ, nhưng Mạnh công tử tài cao, lời đã nói ra đương nhiên không có khả năng là nói dối. Không thể dùng đàn, tiêu cùng các loạinhạc cụ khác, chỉ mời Mạnh công tử dùng vật phẩm trong vòng mười bướcchân quanh người, vật đó phải có khả năng nhìn thấy được, để tiểu nữthấy được một chút như thế nào gọi là 'Vạn vật đều có âm thanh'."
Thượng Quan Lan đưa mắt nhìn ca kĩ Tô Y Y, Tô Y Y tha thướt đứng lên, đi tới giữa yến hội, hướng mọi người hành lễ, "Để tăng thêm hứng thúthưởng rượu, thiếp thân hiến xướng một khúc tiên đế đã viết, là khúc'Thu Phong từ', cùng tấu khúc với Mạnh công tử."
Có người lập tức trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng vội vội vàng vàng ăn khớp với nhã sự lúc này, chỉ một ít người nhạy bén phát giác sự tình có chút không đúng, cúi đầu chuyên tâm uống rượu dùng bữa.
Tang Hoằng Dương vuốt râu, vẻ mặt hiền lành cười nhìn Thượng Quan Lan và Hoắc Thành Quân, quay sang Thượng Quan Kiệt khen: "Thật sự là hổ phụ không sinh khuyển nữ!"
Thượng Quan Kiệt đưa mắt nhìn Tang Hoằng Dương một cách sâu sắc, đốivới lão già này càng thêm căm ghét, ha ha cười nói: "Nhà chúng ta toànngười như vậy, con gái đều khó tránh khỏi có chút điêu ngoa, nhưng màchỉ cần hiểu được đạo lý cơ bản, điêu ngoa hồ nháo một ít cũng coi nhưkhông sao, luôn luôn có những lão già như chúng ta đây thay chúng nógánh vác."
Hoắc Quang thản nhiên cười nói: "Lời nói của Thượng Quan huynh rất chính xác."
Đang tổ chức tiệc rượu, quanh người Mạnh Giác ngoại trừ bàn gỗ chínhlà bát đĩa, đũa, bầu rượu, bởi vì trên mặt đất trải thảm, ngay cả phiếncỏ, lá cây cũng đều không có, miễn cưỡng còn có. . .trong bát đĩa có rau và thịt, hẳn là cũng coi như vật phẩm.
Đại công tử chậc chậc cười thán, "Đây là phụ nữ a! Có thể đem một câu hay như vậy trong lời ngươi nói xuyên tạc thành như thế, thánh nhân đều có thể bị tức tới thất khiếu bốc khói. Nhưng thật ra Tiểu Giác phong độ tốt lắm, bây giờ còn có thể cười được. Đáng thương cho Tiểu Giác nha!Ngươi cần phải nghĩ cách cho tốt, 'Thu Phong từ' là khúc nhạc mà lão già đó đã viết, đối với loại trường hợp này, nếu ngươi tấu sai rồi, cũngkhông phải chỉ đơn giản là làm nô tài rót rượu cho mọi người như vậyđược, dứt khoát nhận thua đi, cùng lắm... là Tiểu Giác phải hầu hạ bọnhọ uống rượu. . ." Tầm mắt Đại công tử đảo qua trên những người trongyến hội, cười lắc đầu.
Hồng Y vẻ mặt lo lắng liên tiếp đưa tay ra dấu với Đại công tử . Đạicông tử cười buông lỏng tay, "Ta không nghĩ được cách nào cả. Nếu chuyện đó xảy ra, cùng lắm thì chúng ta giả trang sơn tặc cướp Tiểu Giác đi,trực tiếp đem về Xương Ấp."
Vẻ mặt Đại công tử hoàn toàn là tới ông trời cũng muốn Mạnh Giácthua, hắn cũng muốn làm một bộ dáng trước xem náo nhiệt rồi nói sau.
Hứa Bình Quân bất bình hỏi: "Rất không công bằng, rõ ràng Mạnh đại ca đã thắng, Thượng Quan tiểu thư này còn muốn làm ra nhiều chuyện nhưvậy! Thật không có biện pháp nào sao?"
Vân Ca nhíu mày thở dài, quay sang Đại công tử hỏi: "Đem vàng bạcngươi mang theo ra, tìm một nô tài có thể ra giá đi làm một việc. Cònnữa... Hồng Y, Mạnh tảng đá nhìn có hiểu ngôn ngữ tay tỷ làm không?"
Hoắc Thành Quân xuất thân nhà giàu có, từ nhỏ về đấu tranh quyền thếcũng là mưa dầm thấm đất, mặc dù hằng ngày hành sự có chút điêu ngoa,tới bây giờ cũng thật chưa có chuyện gì xảy ra, lựa chọn tiến thoái đềucó cha chỉ hướng, nàng phát hiện sự tình khác thường, sau khi cân nhắctrước sau, xa xa cùng phụ thân trao đổi ánh mắt, đã muốn quyết định thay mặt Mạnh Giác nhận thua.
Nàng vừa muốn cất lời, đã thấy Mạnh Giác vô tình nhìn thẳng về phíamột nha đầu hồng y trong đám nô tỳ đang chen chúc. Hoắc Thành Quân thấyvài phần kỳ lạ, đang muốn nhìn kỹ, nhưng chỉ trong chớp mắt, nha đầuhồng y đã biến mất ở trong đám người.
Mạnh Giác cười nhìn về phía Thượng Quan Lan: "Bát đĩa, đũa, rượu, nước đều tính là vật phẩm ta có thể dùng sao?"
Thượng Quan Lan sợ lại bị Mạnh Giác lợi dụng lỗ hổng trong ngôn ngữ,cẩn thận suy nghĩ một lát, mới mỉm cười gật đầu: "Không sai, còn có cảcái bàn và đồ ăn ngươi cũng có thể dùng."
Mạnh Giác cười nói: "Ta chỉ cần một cái bàn, một chồng bát không, một bình nước, một đôi đũa bạc."
Trên mặt Thượng Quan Lan hiện lên vẻ hoang mang, lại cẩn thận suy tưmột hồi, cảm thấy là Mạnh Giác yêu cầu đều là những vật phẩm quanh người hắn, đích xác không có gì vượt quá, chỉ có thể gật đầu ưng thuận.
Hoắc Thành Quân lắc đầu với Mạnh Giác, Mạnh Giác khẽ cười, ý bảo nàng không cần lo ngại.
Chỉ chốc lát đã có gã sai vặt bưng một cái bàn, bát, cùng một đôi đũa bạc chạm hoa đi tới. Thượng Quan Lan còn cố ý tiến lên nhìn một lần,đều là đồ vật bình thường sử dụng, không có bất cứ khác thường nào.
Kỳ thật trong lòng Mạnh Giác cũng hoang mang bất định, nhưng vẫn bình thản như trước, dựa theo lời Hồng Y xếp từng chiếc bát một ra. Gã saivặt mang theo ấm nước, chỉ thấy một khuôn mặt đen thui, cúi đầu rấtthấp, bước lên rót nước vào trong bát, từ nhiều tới ít, theo thứ tự giảm bớt, vẻ mặt chuyên tâm, hiển nhiên đối với mức độ nhiều ít nắm chắc rất cẩn thận.
Mạnh Giác nhìn thấy gã sai vặt, vẻ mặt có chút chấn động. Gã sai vặttrừng mắt liếc hắn một cái, cúi đầu nhanh chóng lui ra. Hồng Y và HứaBình Quân đều hoang mang nhìn Vân Ca, không biết nàng cuối cùng muốn làm gì, "Vân đại cô nương, sao mà giúp người khác chỉ giúp một nửa? Vì saokhông đơn giản để Hồng Y giải thích rõ ràng cho Mạnh Giác?"
Vân Ca hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Mạnh Giác suy nghĩ trong chớp mắt, đột nhiên hiểu ra, cầm lấy đôi đũa bạc, theo thứ tự các bát mà gõ lên, cung, thương, giốc, chủy, vũ (phiên âm hán việt là: cung, thương, giác, trưng, vũ), (1) âm sắc đầy đủ hết.Trong lòng hắn thầm ôn lại làn điệu 'Thu Phong từ' một lần, cười nói với Tô Y Y: "Làm phiền cô nương ."
Tiếng nhạc rời rạc vang lên, sau khi tấu được một đoạn dài, làn điệubắt đầu rõ ràng. Đinh đong đinh đong, giống như suối chảy trên núi,trong trẻo dễ nghe. Tuy rằng khó có thể sánh được với đàn, khó có thểthanh lệ so với sáo, du dương không bằng tiêu, nhưng có giản đơn cũngbiểu thị được một hồi hứng thú.
Tô Y Y sững sờ không thể mở miệng, Hoắc Thành Quân cười, hắng giọngquát Tô Y Y có bắt đầu hay không, nàng ta mới tỉnh ngộ bước ra, vội vộivàng vàng cất tiếng mà hát:
"Thu phong khởi hề bạch vân phi,
Thảo mộc hoàng lạc hề nhạn nam quy.
Lan hữu tú hề cúc hữu phương
Hoài giai nhân hề bất năng vong.
Phiếm lâu thuyền hề tể phần.
Hoành trung lưu hề dương tố ba.
Tiêu cổ minh hề phát trạo ca,
Hoan nhạc cực hề ai tình đa.
Thiểu tráng kỉ thì hề nại lão hà!"
Lời dịch:
Bài hát về gió thu – Lưu Triệt
(Người dịch: Không rõ)
Gió thu thổi làm bay mây trắng
Cỏ hoa tàn, nhạn thẳng về nam
Hoa lan đẹp, hoa cúc thơm
Nhớ giai nhân mãi vấn vương trong lòng
Chèo lâu thuyền qua sông Phần thủy
Ngang giữa dòng, sóng dậy trắng ngần
Điệu hò tiêu trống hòa ngân
Toàn vui vẻ, lại thêm phần thương đau
Trẻ trung khỏe mạnh bao lâu
Bỗng nhiên già lão bạc đầu biết sao?
Tương truyền rằng khúc nhạc này là Lưu Triệt tưởng nhớ Lý phu nhânmất sớm mà viết ra, chỉ là câu chuyện của Lưu Triệt được viết bằng thơ,tửu lâu trà quán trên phố truyền xướng rất rộng.
Hứa Bình Quân nghe khúc, tưởng nhớ lại những truyền thuyết, truyện kể về Lý phu nhân, có chút thổn thức cảm thán, Lý phu nhân hẳn là rất hạnh phúc rồi! Từ ca kĩ trở thành hoàng phi, khi còn sống đế vương hết sứcsủng ái, sau khi mất đi còn làm cho ngài nhớ mãi không quên, nữ nhân làm được như vậy, hẳn là không tiếc nuối.
Hồng Y nghe khúc, luôn luôn liếc mắt nhìn Đại công tử, hình như cóchút nghiên cứu phản ứng của hắn. Đại công tử vẫn cười hì hì như trước,không có gì khác thường.
Một khúc tấu xong, những người thân thiết với Hoắc phủ theo HoắcThành Quân cực lực trầm trồ khen ngợi. Đại công tử cũng vỗ tay trầm trồkhen ngợi: "Vân Ca, ngươi làm sao nghĩ ra được cách này vậy?"
Vân Ca cười nói: "Khi còn nhỏ cùng ca ca đùa giỡn nghĩ ra được cáchnày! Đập vỡ một đống bát, thử qua vô số loại đất sét tay mới gõ chuẩn.Chủ yếu là trẻ con tám tuổi vẫn thường không muốn tập đàn, ngược lại chỉ thích chơi đùa, làm những việc không đứng đắn, những trò gian trá mộtchút. Nhị ca cũng cười nhạo ta không ít."
Hứa Bình Quân cũng cười: "Ai bảo Thượng Quan tiểu thư không biết ngồi bên chúng ta có một vị Nhã trù này chứ! Trong phòng bếp chuyện muốn làm khó Vân Ca cũng không dễ dàng. Nhưng mà Mạnh đại ca cũng thật thôngminh, đổi lại là ta, cho dù cầm bát xếp đặt trước mặt của ta, ta nhấtthời cũng không kịp phản ứng. "
Lấy bát nước để tấu nhạc, Thượng Quan Lan mới nghe lần đầu, thấynhững điều chưa hề thấy, làm sao có thể nghĩ tới được, lúc này sắc mặtlúc thì xanh, lúc thì đỏ.
Hoắc Thành Quân cười hỏi: "Lan tỷ tỷ, không biết muốn vì chúng ta tấu lên thủ khúc gì? Đúng lúc có Tô cô nương ở đây, nhị vị vừa hay có thểhợp tấu."
Mạnh Giác cũng cúi người hành lễ với Thượng Quan Lan, không nói mộtlời, rồi lui về vị trí của mình, phong thái quân tử như gió, không thểnghi ngờ được.
Tang Hoằng Dương nhìn Mạnh Giác, gật gật đầu, hỏi Hoắc Quang: "Ánhmắt Thành Quân thật tốt. Người trẻ tuổi kia tên gọi là gì? Lai lịch nhưthế nào?"
Thượng Quan Kiệt cũng vội tập trung lắng nghe.