Rời khỏi phòng Lục Vân, sắc mặt Nhạc Khải lại thanh lãnh trở lại. Anh cũng không vì chuyện được cô bước đầu chấp nhận mà vui mừng đến quên đi nguyên tắc của bản thân, có lẽ chỉ trước mặt cô, anh mới cho phép mình vi phạm nguyên tắc thôi.
Ra đến đại sảnh, một lần nữa Nhạc Khải lại gặp được Lâm Tư Nghi.
Không phải là vô tình gặp lần hai, nói đúng hơn là bà ta cố tình đứng ở đây để gặp được anh.
“Cậu Nhạc Khải, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Lâm Tư Nghi cười giả bộ hiền lành thân thiện, muốn bắt chuyện với Nhạc Khải.
Tính tuổi ra, bà ta còn trẻ chán, cũng chỉ hơn Nhạc Khải vài tuổi thôi, so với con nhóc miệng hôi sữa Lục Vân kia, bà ta xứng với Nhạc Khải hơn nhiều.
Nhạc Khải không nói gì, trực tiếp đi ngang Lâm Tư Nghi, nửa cái nhìn cũng không cho bà ta.
“Ơ kìa, sao cậu lại vội như vậy, tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu, chuyện này còn liên quan đến Lục Vân nữa đó.” Lâm Tư Nghi làm bộ nghiêm túc nói, bà ta cố không để đôi mắt của mình lộ ra cảm thán. Vội vàng bước tới muốn đưa tay nắm lấy tay của Nhạc Khải muốn lôi kéo anh.
“Bà làm gì đấy?” Nhạc Khải quắc mắt tránh sang hai bước, hai mắt sắc lạnh như muốn giết người.
“Cậu… cậu!” Lâm Tư Nghi hoảng sợ, sống đến tuổi này, bà ta lần đầu phải đối diện với ánh mắt đáng sợ tới vậy.
“Bà không xứng nói chuyện với Nhạc Khải tôi. Cút ra xa một chút!” Nhạc Khải nói rồi gọi bác Hà, bác Hà lại một lần nữa chạy ra, ông không hiểu vì sao mỗi lần Nhạc Khải đến đây, là Lâm Tư Nghi lại đon đả như hội, bà ta chẳng qua cũng chỉ được ông chủ thương tình cho ở lại nhà họ Lục, vậy mà cứ không biết thân biết phận, còn muốn thay cô chủ tiếp khách.
Chẳng lẽ Lâm Tư Nghi cũng thích cậu Nhạc Khải sao?
“Cô Lâm, cô vào trong làm việc đi, đừng có làm cậu Khải nổi giận.” Bác Hà nghiêm mặt nhắc nhở, “Nếu còn muốn ở cái nhà này, thì an phận một chút.”
Lâm Tư Nghi bực bội nhìn bác Hà, “Ông biết gì mà nói, tôi thật sự có chuyện muốn nói với cậu Nhạc Khải, chuyện này còn liên quan đến Lục Vân.”
Nhạc Khải nghe đến đây, hai chân mày chau lại, luôn là như thế, mười lần anh đặt chân đến đây, thì hết chín lần rưỡi nghe được chuyện không tốt liên quan đến Lục Vân từ miệng của Lâm Tư Nghi.
Nào là Lục Vân luôn đi bar về muộn, Lục Vân trốn học đua xe, Lục Vân đi qua đêm cùng bạn trai ở trường…
Nhưng bà ta có biết Nhạc Khải anh chưa đến mức ngu ngốc, Lục Vân của anh thế nào, anh không biết sao? Còn cần bà ta báo cáo?
Càng nói ra, Lâm Tư Nghi chẳng biết như thế chỉ càng làm lộ rõ bản tính điêu ngoa của chính mình.
“Cô Tư Nghi, tôi nể mặt cô vì cô là ân nhân của ông chủ, nhưng không vì vậy mà tôi nhịn cô, cô nên biết thân biết phận một chút.” Bác Hà bức bối nói.
“Ông biết tôi là ân nhân của ông Thiên Minh, vậy thì càng phải biết điều mà cút vào trong, ở đây không có chuyện để ông chen vào.” Lâm Tư Nghi chua ngoa nói.
Lúc này Lục Vân vẫn không biết bên ngoài kia, ông chú Nhạc Khải 31 tuổi đang bị hồ ly tinh già dùng kế muốn ly gián tình cảm của cô và anh.
Nhạc Khải nhìn bác Hà bị lép vế, Lâm Tư Nghi này thật quá quắt, anh cũng không hiểu vì sao ba vợ của anh lại giữ bà ta trong căn nhà này.
“Bác Hà, đem đồ này ra xe giúp tôi.” Nhạc Khải nói với bác Hà. Bác Hà mang theo cặp tác của Nhạc Khải, lo lắng làm theo lời anh, vừa đi vừa quay lại mấy lần, ông sợ Nhạc Khải lại làm chuyện gì đó có lỗi với cô chủ Lục Vân.
Bác Hà đi khuất rồi, Nhạc Khải lúc này mới nhìn đến Lâm Tư Nghi, rất nhanh tay không chút chần chừ, tay anh sẽ gió mà tới, thoáng cái bóp cổ của Lâm Tư Nghi khiến bà ta bất ngờ không kịp phản ứng, trợn cả hai mắt, nghẹt thở đến ú ớ.
“Ớ..buô..ng r…a”
Nhưng Nhạc Khải nào nghe, anh thật sự điên máu cùng tức giận thật sự, lời bà ta rèm pha Lục Vân sau lưng anh, anh nghe đến nhàm tai, bà ta không biết bản thân đáng kinh tởm đến mức nào sao?
Anh nghe đủ rồi, lúc này anh chỉ muốn cho Lâm Tư Nghi câm cái miệng cẩu thối tha lại, để khỏi phải nói xấu vị hôn thê tương lai của anh. Lục Vân của anh tốt như vậy, trong sáng như vậy, anh không muốn cô bị vấy bẩn cho dù là lời đặt điều cũng không được.
Cho đến khi sắc mặt của Lâm Tư Nghi dần đổi màu từ tím tái sang trắng bệch, rồi lại từ trắng bệch từ từ chuyển sang màu gan heo, Nhạc Khải mới buông tay ra, anh lập tức lấy khăn tay, xịt khuẩn lau đi bàn tay vừa bóp cổ Lâm Tư Nghi.
Thật bẩn!
Lâm Tư Nghi được thả ra, cướp lấy không khí mà thở, hai mắt muốn trợn ngược vì nghẹt thở, bà ta suýt chết, suýt bị Nhạc Khải giết chết, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của cậu ta.
Thanh âm lạnh lẽo đầy cảnh cáo của Nhạc Khải vang lên, anh nói rất chậm, từng chữ như đao nhọn sắc lẻm khiến Lâm Tư Nghi sợ đến nổi từng đợt da gà.
“Bà nghe cho rõ đây, bà chỉ là ân nhân của ba vợ tôi, không phải ân nhân của tôi, tôi không có nghĩa vụ nghe bà thuyết giảng, Lục Vân cô ấy là vợ tương lai của tôi, là con gái của ba vợ tôi, chẳng phải con gái bà, nên bà chẳng có quyền lên tiếng về chuyện cá nhân của cô ấy. Cô ấy làm gì, ở đâu, ở với ai, là chuyện của cô ấy, tôi tự biết dự liệu, có liên quan đến tôi hay không, tự Nhạc Khải tôi quản, không đến lượt một người tầm thường ăn nhờ ở đậu như bà rèm pha, nhào nháo.”
Nhạc Khải lạnh lùng nói, tay vẫn không ngừng chà đi chà lại cái khăn xịt khuẩn lên lòng bàn tay vừa bóp cổ Lâm Tư Nghi. “Tôi cảnh cáo bà, cấm bà đụng chạm đến tiểu Vân, đụng đến cô ấy là đối đầu với Nhạc Khải tôi, đối đầu với cả nhà họ Nhạc. Bà liệu lấy, lần sau tôi sẽ không nhẹ tay nữa đâu.”
Người tầm thường?
Ăn nhờ ở đậu?
Hai loại danh từ này là từ mà Lâm Tư Nghi ghét nhất, nhưng nó lại do chính miệng Nhạc Khải nói ra. Cục uất ức này nuốt sao cho hết, nói thế Nhạc Khải chỉ coi bà ta là người ở thôi sao?
Bà ta không cam tâm!
Nhạc Khải nói xong, nửa cái nhìn khinh bỉ cũng chẳng để lại, anh thanh lãnh cao ngạo mà rời đi, giống như anh chưa từng làm gì cả. Đến thế nào thì ra đi thế ấy, sự việc vừa rồi cũng quá nhanh, khiến người hầu trong nhà chẳng ai biết gì cả.
Lâm Tư Nghi chỉ có thể ấm ức, vừa đau cổ, vừa sợ hãi không ngừng, Nhạc Khải nói lần sau không nhẹ tay có nghĩa là không để bà ta sống nữa sao?…