Thật lâu rồi, cảm giác khó chịu này lại xuất hiện, Nhạc Khải đứng trước gương, nhìn thân thể nổi đầy nốt đỏ sưng lên, ngứa ngáy, thật khó chịu.
Trên mặt cũng có, thật là xấu.
Ba ngày tiếp theo anh sao dám gặp Lục Vân, vừa nãy còn bỏ cô lại nhà hàng mà không nói một lời, vì vội quá, anh còn chẳng kịp nhắn tin hay gọi để cô yên tâm, chỉ kịp gọi cho Tần Thao đến đón cô về, đáng chết vừa mới lẩy được chút thiện cảm, lòng tin của cô, hiện giờ thì hay rồi, điểm của anh cũng mất sạch.
Vừa đau, vừa ngứa, Nhạc Khải cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ là ăn một chút rau thôi, cũng không chịu được. Anh không thể để Lục Vân biết bản thân bị dị ứng, nếu không cô sẽ lại vì điểm này mà không thích anh nữa không chừng.
Vừa thoa thuốc, sắc mặt Nhạc Khải đen như đáy nồi, chỉ mong bôi thuốc rồi, vết mẩn đỏ cũng thuyên giảm. Anh không hề biết rằng Lục Vân đang trên đường đến nhà anh, cô lúc này vừa lo lắng, lại không khỏi ôm một bụng tức giận, ít ra anh phải nhắn tin hay gọi điện cho cô chứ.
Tới dinh thự, Lục Vân có chút sững sờ khi đứng trước ngôi dinh thự này, kiếp trước số lần cô đặt chân đến nơi này ít ỏi đền đáng thương, có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Kiếp này một lần nữa đứng trước nơi này, Lục Vân có chút hoài niệm.
Ở nơi này từng có một Nhạc Khải mặc tây trang màu đen ôm vị hôn thê miệng đầy máu đi cấp cứu, anh khóc, anh rơi nước mắt, nhưng người con gái đó lại chẳng còn gì cho anh ngoài sự ân hận tận sâu trong đáy lòng, lúc cô biết ra sự thật thì lại quá muộn màng. Mà hình ảnh đó như ẩn như hiện mà xuất hiện trước mặt cô lúc này.
Cũng còn may. Còn may!
Hồi tưởng lại chuyện cũ, Lục Vân bất giác thấy hốc mắt nóng lên, chua xót trong lòng trực trào. Cảm giác trong ngực phập phồng đến phát đau.
Cô có lỗi với Nhạc Khải rất nhiều, cũng nợ anh rất nhiều, cô nợ anh một lời xin lỗi.
Lục Vân đưa hai bàn tay xoa mặt, điều chỉnh lại cảm ngăn không cho nước mắt rơi ra, liền đưa tay nhấn chuông cửa.
Hai tiếng vang lên sau đó. Một người phụ nữ mở cổng ra, là vú Trần. "Xin hỏi vị tiểu thư này, cô tìm ai?"
Lục Vân nhìn người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu trước mắt, cô liền nhận ra người này là Vú Trần, kiếp trước cũng là người luôn chăm sóc cho Nhạc Khải. Bà ấy chẳng phải cũng biết cô sao, vậy tại sao lúc này lại hỏi cô là ai?
Lục Vân hơi nhíu mày, lại bừng tỉnh mà ngộ ra, cô trọng sinh lại kiếp này chưa từng gặp vú Trần, nên bà không biết cô cũng là bình thường, chỉ là nếu vậy làm sao có thể vào trong dinh thự Nhạc gia đây?
"Cháu..." Lục Vân còn chưa kịp nói thì Vú Trần lại nói, "Xin lỗi cô, cậu chủ chúng tôi dặn, ngoài tiểu thư nhà họ Lục, chúng tôi không được phép cho ai vào."
Lục Vân nghe xong, bỗng vui mừng, vội vàng nói, "Cháu là Lục Vân, là tiểu thư nhà họ Lục, phiền vú thông báo
Nhạc tiên sinh giúp cháu."
Vú Trần sắc mặt bán tính bán nghi mà đánh giá cô gái trước mặt bà, đây mà là tiểu thư nhà họ Lục sao, bà chưa thấy tiểu thư Lục gia bao giờ, chỉ nghe chuyện cậu chủ và cô tiểu thư kia, cũng biết một chút tính khí cô gái đó nào có tốt như vậy, thậm chí kiêu kỳ là đằng khác, huống hồ là chẳng bao giờ thấy cô gái đó chủ động đến tìm cậu chủ nhà bà bao giờ.
Hiện tại cô gái này ở đây, hai mắt xanh, tóc đen xoăn, áo váy lại tao nhã, còn rất lịch sự, chắc không phải cậu chủ nợ đào hoa bên ngoài đó chứ?
"Cô chờ một chút, tôi đi thông báo cậu chủ." Vú Trần nói rồi liền đóng cửa lại trước mặt Lục Vân, mà Lục Vân lại chỉ có thể nhẫn nại, không được vào cũng phải, cô đâu có phải là mợ chủ của nhà họ cơ chứ.
Một lát sau, Lục Vân thấy cửa được mở, nhưng người mở cửa lại là một hầu gái khác, "Cô Lục, cậu chủ cho mời."
Lục Vân bước qua cổng lớn, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng, nhưng không biết diễn tả đây là loại cảm giác gì, là mất mát, hay là lạnh nhạt.
Nhạc Khải vậy mà không trực tiếp ra đón cô. Chẳng lẽ anh kiếp này thật sự không còn hứng thú với cô nữa. Lục Vân cẩn thận từng bước nhỏ đi theo người hầu vào bên trong dinh thự, trong lòng đủ loại cảm xúc, càng vào đến bên trong, hồi ức lại gần như đan xen kéo đến vùn vụt lướt qua khối óc.
Ở đây, kiếp trước, cô từng chỉ tay mắng vào mặt Nhạc Khải, nói anh không xứng với cô, nói cô và anh không có kết quả, nói anh còn chẳng bằng Trác Nhĩ Phàm...
Bao nhiêu câu từ chua chát, cay độc, tất cả cô đều đem nó trút hết lên người Nhạc Khải, cô chà đạp tấm chân ái của anh...
Còn có một lần, cô không chút do dự mà nói thẳng vào mặt anh, chỉ cần anh cút khỏi cô một giây, thì một giây đó cô liền hạn phúc!
Mọi chuyện trong quá khứ như một hồi ức không vui dần dần to lên như quả cầu tuyết khổng lồ chèn ép khối óc của Lục Vân, từng chút từng chút một làm cô cảm thấy váng đầu, thấy chóng mặt, không muốn thấy nó nữa, không muốn nhớ nó nữa.
Bởi vì càng nhớ, nó càng làm cô thấy tội lỗi, càng cố quên, nó càng làm thể hiện rõ Lục Vân cô là một cô gái không ra gì. Không biết nặng nhẹ, không biết phân biệt tốt, tội lỗi không thể dung hòà, tha thứ!
Lục Vân ơi là Lục Vân, nếu hiện tại Nhạc Khải anh ấy chán ghét mày, vậy thì mày cũng chẳng thể trách người ta được đâu, mày xứng bị như vậy! Lục Vân thất thần, chân vừa bước vừa lẩm bẩm trong lòng...