Rời khỏi trang viên, Nhạc Khải lái xe đưa Lục Vân đến một nhà hàng gần công ty Nhạc thị, cũng là nơi mà anh thường xuyên đến đây. Bên trong nhà hàng không khí thanh lịch, tao nhã, theo cách nhìn của Lục Vân, phong cách nhà hàng này quả thật hợp với sở thích của Nhạc Khải, bởi vì anh là kiểu người không thích ồn ào.
Nhạc Khải từ lúc rời khỏi trang viên, anh vẫn luôn để ý đến sắc mặt của Lục Vân, anh biết trong lòng cô rõ ràng còn để ý đến lời nói của người phụ nữ họ Thẩm kia. Nghe nói con gái bà ta làm ở trong chi nhánh của công ty anh, nhưng thân là ông chủ, những nhân viên ở bộ nhỏ như vậy, anh căn bản không để tâm. Nhưng nếu vì chuyện đó mà Lục Vân giận anh, anh nhất định sẽ loại bỏ cô nhân viên tên Thẩm Nhược Kỳ gì đó.
Lục Vân được Nhạc Khải dẫn vào một sương phòng phía tay phải hành lang, đây có lẽ là nơi riêng tư của anh, bởi vì anh là khách quen ở đây. Cô lần đầu tiên hẹn hò nên có chút xấu hổ, càng hơn là từ lúc bước đến nhà hàng, dường như mọi ánh nhìn đều nhìn đến cô, cũng có thể những người đó chỉ nhìn Nhạc Khải mà thôi.
Đúng là không thể không nói, có người yêu như Nhạc Khải, bản thân thật sự cảm thấy có chút tự ti, Lục Vân mặt có chút không vui đi theo sau anh, hai mắt đảo xung quanh quan sát, bỗng nhiên một giọng nói thanh cao, trong trẻo phía sau hai người cất lên, dường như là gọi với theo.
"Tiểu Khải!"
Cả Nhạc Khải và Lục Vân đều quay lại, Lục Vân thì hơi ngạc nhiên mà Nhạc Khải lại cau mày, anh lãnh đạm mà mở miệng, "Chị ở đây làm gì?"
"Ăn cơm đó." Người phụ nữ kia đáp lời, đoạn lại quay qua kéo kéo tay cô gái đi cạnh mình, "Chị đi với bạn chị. Em ấy là Thẩm Nhược Kỳ, làm ở bộ phận của chị, đạt thành tích rất tốt nha, tháng này chị định đề bạt em ấy lên phó phòng đó." Nguyên lai người này chính là chị họ của Nhạc Khải, Lý Tịnh Nhu. Mà Lý Tịnh Nhu cùng Thẩm Nhược Kỳ lại là chị em bạn thân. Nên khi nghe Thẩm Nhược Kỳ nói ra tâm tư của bản thân, Lý Tịnh Nhu liền không ngại mà gan to dám đấy thuyền giúp Thẩm Nhược Kỳ có cơ hội gặp Nhạc Khải.
Biết Nhạc Khải thường đến nơi này, Lý Tịnh Nhu mới không ngại mà rủ Thẩm Nhược Kỳ cùng đến, mục đích chủ yếu chỉ để gặp mặt Nhạc Khải.
"Nhạc tổng, chào anh, mong anh chỉ giáo nhiều." Thẩm Nhược Kỳ lại chẳng mảy may mà để ý đến sự có mặt của Lục Vân, cô ta một mực chỉ chú ý đến sắc mặt của Nhạc Khải lúc này, vì e thẹn mà sắc mặt cũng hồng lên. Giọng cũng nhỏ như muỗi kêu.
Nhạc Khải quét mắt nhìn Lý Tịnh Nhu, lại như có như không có nhìn Thẩm Nhược Kỳ một cái, mặt không biểu cảm, bàn tay thon dài của anh bất giác luồn vào năm ngón tay nhỏ trắng nõn của Lục Vân, giống như thay cho câu trả lời, rằng tôi đang hẹn với bạn gái, không rảnh tiếp hai người. Cuối cùng vẫn là nhàn nhạt, "Ừ, tôi đi trước."
Dứt lời, xoay người đưa theo Lục Vân đi, chẳng cần nhìn đến biểu cảm của Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ, mà
Lục Vân từ đầu đến cuối cũng kha khá hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô biết người phụ nữ mà Nhạc Khải gọi bằng chị kia chính là Lý Tịnh Nhu, là người kiếp trước luôn không thích cô, không muốn Nhạc Khải kết hôn với cô. Thậm chí trong những buổi hẹn của Nhạc Khải với Lục Vân, cô ta còn cho người phá đám, chuyện lúc đó làm Lục Vân càng chán ghét Nhạc Khải thêm mấy phần.
Còn có cô gái kia chẳng phải là Thẩm gì đó con gái của người đàn bà họ Thẩm lúc nãy sao, bà ta rõ ràng nói con gái bà ta làm trong chi nhánh Nhạc thị, nếu vậy thì rõ ràng Nhạc Khải của cô được rất nhiều người mến mộ rồi đi.
Thật là nhắc tào tháo liền gặp tào tháo, ban nãy vừa nhắc đến, giờ thì hay rồi, gặp còn sớm hơn cả dự liệu, Lục Vân phiền não trong lòng, cô hiện tại còn đang đi học, mà Thẩm Nhược Kỳ kia lại làm chung công ty với Nhạc Khải, liệu cô ta có dùng mỹ nhân kế với anh không chứ? Cô ta nhìn cũng hớp hồn thế kia mà, da trắng, tóc thẳng mượt, thân hình tha thướt, chính là kiểu người phụ nữ mà đàn ông luôn nhắm đến.
Như vậy Nhạc Khải liệu anh có động lòng hay không?
Lục Vân càng nghĩ, tâm tình như tuột dốc không phanh, cô từng cả gan nghĩ nếu mà trọng sinh vào thời điểm cô ra trường thì tốt quá, nếu vậy cô không sợ bản thân bị coi là trẻ con, là người chưa trưởng thành, là người suy nghĩ vội vã nông cạn.
"Anh không tiếp hai người họ sao?" Lục Vân ái ngại, hai mắt tròn xoe nhìn anh có hơi nghiêm khắc, nhỏ giọng hỏi.
Nhạc Khải nằm tay Lục Vân càng chặt hơn, nhẹ giọng nói, "Vì sao anh phải tiếp họ, họ là cái gì chứ?"
Ố! Lục Vân hơi ngạc nhiên, theo như cô nhớ, Lý Tịnh Nhu kia là con gái của Nhạc Thiên Tâm, tức là bác gái ruột của Nhạc Khải, chính là chị họ của Nhạc Khải, cô gái này trong nhà họ Nhạc cũng được xem như bảo bối của ông nội Nhạc, nếu như Nhạc Khải không tiếp chị ta, liệu chị ta lại có cớ kiếm chuyện hay không?
Dường như biết được Lục Vân nghĩ gì, Nhạc Khải đẩy cửa sương phòng, mang theo Lục Vân vào bàn ngồi, anh mới nói, "Nhạc Khải anh, ngoài thời gian cho công việc ra, thời gian còn lại anh để bồi Lục tiểu thư thôi.
Anh nói rất tự nhiên, rất nghiêm túc, không có chút đùa giỡn. "Những người không liên quan đó, em đừng đề tâm."
Lục Vân nghe anh nói, trong tim vậy mà không hẹn đều đánh trống lỡ nhịp...