Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 20: Tính Chiếm Hữu Cao




Xuống xe, Nhạc Khải dẫn Lục Vân đi vào khu trang viên của anh, đa phần đều đã gần hoàn thành, chỉ còn trang trí trong ngoài nữa là xong.

Từ bên ngoài cổng lớn được sơn màu trắng, hai hàng rào lớn đều được trồng hoa mẫu đơn phía dưới, bên trên là từng dây thường xuân lớn mọc quấn quanh, từ đó vào bên trong hai bên đường lớn trong khuân viên trồng hai hàng cây phong còn rất nhỏ, lá màu đỏ nhìn nổi bật hẳn lên sau hàng rào trắng.

Bên trong trang viên, đội thiết kế cũng như xây dựng còn đang mải làm, họ vừa nghỉ trưa, lúc này thấy Nhạc Khải và Lục Vân đi vào, đội trưởng đội thi công vội vàng ra đón, “Nhạc tiên sinh, ngài đến kiểm tra tiến độ à.”

Nhạc Khải gật đầu, “Ừm, tôi mang hôn thê của tôi đến xem qua, mọi người cứ làm việc tiếp đi, không cần để ý đến chúng tôi.”

Đoạn Nhạc Khải dẫn theo Lục Vân đi qua đám người vào bên trong biệt thự, trong sảnh lớn đã trang trí gần xong. Đám người trố mắt nhìn hai người đi qua, không nghĩ đến Nhạc tổng hôm nay lại dẫn theo một cô gái lạ mặt đến xem, có người phụ nữ họ Thẩm chợt nổi trí tò mò, xì xào với người bên cạnh được mọi người hay gọi là thím Từ, “Này, bà xem, cô gái đó đi với cậu Nhạc trông cứ như chú cháu ấy nhỉ, có phải không là cháu gái của Nhạc tổng?”

Người phụ nữ được gọi là thím Từ bên cạnh đang đặt mấy chậu hoa kiểng lên kệ trang trí trong sảnh, nghe người đàn bà họ Thẩm bạn bà nói vậy liền huých tay người kia một cái, to tiếng, “Im đi, bà muốn chết hả, người ta có thế nào cũng không phải chuyện của chúng ta bàn tán, bà muốn mất việc à?”

Bà Thẩm bị huých đau, cau có, “Im gì mà im, tôi nói không đúng à, cô gái kia lóc chóc muốn chết, đẹp thì có đẹp, nhưng chẳng chín chắn gì hết, nếu nói là người yêu tôi thấy chú cháu còn hợp hơn.”

“Bà không nghe cậu Nhạc nói đó là hôn thê của cậu ấy à, người ta có hợp hay không, liên quan gì đến bà, coi chừng mất việc như chơi.” Thím Từ cảnh cáo nói.

“Giời, tôi cứ nói vậy đấy, không hợp thì chính là không hợp, tôi xem trên báo ấy, có bao nhiêu cô kiều nữ xinh đẹp, lại trưởng thành, tài năng lại giỏi giang, nếu đem họ đặt cạnh Nhạc tổng thì tốt hơn cô gái kia nhiều, nhìn xem, người âu chẳng ra âu, á lại chẳng phải á, đã vậy còn là học sinh, không khéo chỉ ham tiền mới quấn chân cậu Nhạc thôi.” Bà Thẩm nói rất hăng, giống như người am hiểu rất rõ tường tận, nói ra thì bà ta được thuê đến làm trang trí trong biệt thự, con gái cả bà ta là Thẩm Nhược Kỳ năm nay cũng đến độ tuổi lấy chồng, nghe đâu lại làm trong chi nhánh của Nhạc thị, bà ta nghe nói Nhạc Khải chưa có hôn thê, cũng từng ao ước con gái bà ta dùng sắc mà nhảy lên cành cao, mộng còn đang mơ, đùng một cái Nhạc Khải người con rể lý tưởng kia lại dẫn theo một cô gái đến đây, nên bà ta cũng khó mà chấp nhận được.

Thấy bạn mình nói đến quên trời đất, lời tiếng chẳng nhún nhường khiến đám người lập tức nghe xong liền nhìn đến hai người bọn họ, người phụ nữ là thím Từ đưa tay bịt miệng bà Thẩm lại, “im đi, muốn bị mất việc à, chỗ này việc nhàn lương cao, muốn mất việc thì đi chỗ khác mà la lối.”

Bà Thẩm kia thẹn quá hoá giận, hất tay thím Từ ra, bị đẩy mạnh, thím Từ bị va vào cạnh bàn, đầu đập mạnh, khiến mấy chậu hoa trên bàn chao đảo không vững mà rơi liền xuống đất, “xoảng!”

Thanh âm này trực tiếp làm kinh động đến Lục Vân vừa bước một chân lên lầu, cô bất giác quay đầu, mà Nhạc Khải cũng vừa lúc nhìn lại, mọi người vội xúm lại, “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”



“Bà Thẩm, bà sao lại xô ngã thím Từ, đang yên đang lành mà.” Một người công nhân đỡ thím Từ dậy, không vui mà mắng bà Thẩm.

“Tôi không làm gì bà ta, là bà ta tự đập.” Bà Thẩm quá quắt nói, miệng mắng chửi không khác mấy bà bán thịt ngoài chợ. Lục Vân cau mày, cô không nghe được chuyện gì, định đi tới xem, bình sinh cô rất ghét những người ỷ thế xem thường người khác.

“Em đừng đi, để xem sao đã.” Nhạc Khải ngăn Lục Vân lại. Những chuyện thế này, Nhạc Khải cũng chẳng lạ gì, cũng chẳng khó để anh hiểu ra căn nguyên, chuyện giữa mấy người phụ nữ lớn tuổi như bà Thẩm và thím Từ kia, chẳng phải tiền nong, thì lại là chuyện gả con gái hay mai mối, bàn tán chuyện của người khác, không chung quan điểm nên lại đánh nhau, mà nếu như gây lộn lúc này thì tám chính phần chính là hai người đàn bà kia đang bàn tán chuyện của anh và Lục Vân.

Lục Vân bị Nhạc Khải kéo lại, cô không rõ ý tứ của anh, nhưng cũng không đi tới đó, chỉ đứng ngay đó quan sát. Trùng hợp từ chỗ hai người lại kê một tấm bình phong lớn, ngăn đôi sảnh lớn và đường ra sau cửa dẫn đến khu vườn phía sau, nên từ góc độ đó, đám người sẽ không thấy hai người bọn họ, mà hai người họ lại có thể nhìn rõ, cô bất giác kéo tay anh đi tới gấn hơn chỗ đó, cô thật sự muốn biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng là lúc Lục Vân vừa tới, thanh âm của bà Thẩm làm cô cứng đờ, bà ta lớn giọng, “Tôi nói sai à, tôi chỉ nói với bà ta là cô gái kia lóc chóc, không xứng với cậu Nhạc Khải, nếu muốn làm mợ chủ nhà họ Nhạc, con gái tôi còn xứng hơn con bé đó.”

A! Lục Vân đang nghe được cái gì đây?

Người đàn bà kia nói cô lóc chóc, cô không xứng với Nhạc Khải, nói con gái bà ta còn xứng hơn cô?

Lục Vân bất giác siết chặt nắm tay, trong lòng tức giận bắt đầu kịch liệt nổi lên như sóng cồn, mẹ nó chứ, cô có thế nào thì cũng đâu liên quan đến con mụ kia, bà ta lại còn dám ví von con gái bà ta xứng hơn cơ đấy, Nhạc Khải là của cô, là của Lục Vân cô mà thôi, ai cũng đừng hòng cướp, đúng là tức chết mà, nếu không phải có Nhạc Khải ở đây, cô thế sẽ cho bà già kia đẹp mặt!

Nhạc Khải đứng bên cạnh Lục Vân, anh đương nhiên cũng nghe được lời kia của bà Thẩm, anh cũng nhận ra sự tức giận đang nhen nhóm trong lòng Lục Vân, chỉ là anh là đàn ông, những chuyện thế này, nên để phụ nữ giải quyết nhỉ? Hơn nữa anh cũng thật sự muốn biết, cô gái của anh sẽ có phản ứng gì tiếp theo khi bị so sánh với những cô gái khác về chuyện ai hợp làm bạn đời của Nhạc Khải anh.

Lục Vân có thật sự yêu anh hay không, thích anh hay không? Hay chỉ là cảm giác nhất thời!

Anh còn đang suy nghĩ thì Lục Vân vốn đang đứng cạnh anh, bây giờ đã mất dạng, bóng dáng nhỏ nhắn kia vậy mà nhanh như chớp đã xuất hiện ở giữa đám người còn đang ầm ĩ.

Nhạc Khải cười khổ lắc đầu, xong rồi, chuyến này lại có người ăn đau nữa rồi, cũng không trách được Lục Vân, bản tính chiếm hữu của cô gái nhà anh vốn rất lớn, càng là những thứ đã xác định là thuộc về cô, vậy thì ai cũng đừng mong dòm ngó, chỉ nhìn thôi cũng không được…