Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 18: Anh Vẫn Luôn Thích Em




Nhạc Khải đưa Lục Vân lái xe đưa Lục Vân đến một trấn nhỏ ở phía đông thành phố. Chỗ này được anh cho người thi công xây dựng từ nửa năm trước.

Thấy con đường này quá xa lạ, Lục Vân không hẹn mà tò mò trong lòng, cô mở miệng hỏi nhỏ: “Nhạc tiên sinh anh muốn đưa em đi đâu?”

Nhạc Khải một tay lái xe, đôi mắt nhìn phía trước không có nhìn cô, chỉ nói: “Đến nhà của em.”

Nhà của em? Lục Vân tròn mắt, nhà cô chẳng phải đi hướng ngược lại sao? Cô còn nhà nào đâu chứ? “Là sao ạ? Nhà riêng của em sao?”

Nhạc Khải không trả lời cô thêm gì, ngược lại lại hỏi: “Lục Vân, em quen biết họ Trác kia?”

Trác Nhĩ Phàm là quý tử của nhà họ Trác, Nhạc Khải đã gặp qua cậu ta một lần, cũng khá ấn tượng về cách hành xử của cậu ta xem như là thanh niên tài tuấn, nhưng việc cậu ta lại giao du với Thái Bảo và đám quý tử kia khiến hình tượng của cậu ta liền mất điểm trong mắt Nhạc Khải.

“Em…Nhạc tiên sinh, không phải đâu?” Lục Vân không thể phủ nhận, quả thật kiếp trước cô vì ái mộ Trác Nhĩ Phàm mà làm tổn thương Nhạc Khải, kiếp này nếu tính thời gian thì quả thật cô cũng đã quen biết Trác Nhĩ Phàm, chỉ là thái độ của cô thay đổi, chợt thấy hắn ta thật chán ghét.

“Nhạc tiên sinh à?” Nhạc Khải nở nụ cười hơi nhợt nhạt, giọng anh nói rất trầm lại âm ấm, “Lục Vân, anh thật sự là già rồi!”

Hả? Lục Vân không hiểu, Nhạc Khải nói anh già là có ý gì, suốt từ lúc lên xe đến giờ, có vẻ như tâm trạng anh không mấy tốt lắm, cô hỏi: “Sao anh nói vậy? Em thấy anh một chút cũng không già!”

Nhạc Khải nhìn cô, lại nhìn tuyến đường phía trước, “Đời người có hơn 60 năm, anh đi hơn một nửa rồi, em nói xem anh có già không, Lục Vân, anh…” Nói đến đây, Nhạc Khải đột nhiên dừng lại, anh không nói tiếp được, anh điên rồi, nghĩ gì mà lại muốn nói lời kia trong lòng chứ?

Nếu anh nói anh không chờ được cô, anh muốn tìm đối tượng kết hôn, vậy khác nào tâm tư anh bấy lâu nay chính là nói dối, là lừa bịp đối với Lục Vân.

“Nhạc Khải!” Lục Vân nhìn nửa góc cạnh khuôn mặt anh tuấn của Nhạc Khải, cô nói: “Em không biết anh định nói gì tiếp theo, nhưng em thật sự muốn hẹn hò với anh.”

“Vì ba em sao? Hay là vì ông nội anh, nếu là như vậy… Anh thà cô độc đến hết đời, anh không muốn ép em.”

Lục Vân trầm mặc mà Nhạc Khải cũng chẳng nói tiếp, không gian nhỏ hẹp trong xe càng thêm bức bách, Lục Vân không dám đối diện với Nhạc Khải lúc này, đúng vậy quả như lời anh nói, việc cô tự nhiên từ chán ghét sang chấp nhận anh đúng là quá khó tin, Nhạc Khải ngoài việc nghĩ Lục Vân vì ba cô và ông nội anh mà chấp nhận quen anh ra thì anh chẳng nghĩ ra còn lý do nào nữa.



Chẳng lẽ cô thích anh vì anh nhà giàu? Không đâu, anh chẳng qua chỉ hơn người ta là không thiếu tiền mà thôi, anh thua người ta vì anh cô độc.

Hay cô thích anh vì anh đẹp trai, anh trẻ trung, anh tốt tính, tất cả đều sai hết, anh đẹp trai thì cũng chỉ là bên ngoài, anh trẻ trung? Làm gì còn nữa, anh đã 31 rồi. Anh tốt tính? Lại càng không phải, tính anh rất cộc cằn, lạnh nhạt lãnh đạm, nói chuyện cũng chẳng mấy ngọt ngào, vậy thì có lý do gì để cô thích anh đây?

Càng nghĩ càng rối, Lục Vân chẳng thể nói với Nhạc Khải rằng cô trọng sinh rồi, cô biết sự thật kiếp trước nên cô hồi tâm chuyển ý, cô muốn yêu anh thậy sự? Có quỷ mới tin chuyện cô được tái sinh một lần nữa, quá hoang đường!

Im lặng rồi trầm mặc, đến tận lúc gần tới địa điểm mà Nhạc Khải muốn tới, Lục Vân mới dè dặt hỏi: “Vậy Nhạc tiên sinh, anh…anh tại sao lại thích em, hơn nữa…lại thích vào lúc nào?”

Hỏi ra câu này đối với Lục Vân mà nói, Nhạc Khải không biết cô phải dùng bao nhiêu là can đảm mới nói ra được, người đàn ông ngồi cạnh cô quả thật tâm tư khá nhạy bén.

Nhạc Khải nhìn Lục Vân, anh chợt giảm tốc độ lại, lái xe cua vào khúc ngoặt gần nơi anh xây biệt thự riêng kia, thả chậm tốc độ anh mới nói: “Anh thích em, vẫn luôn thích em từ rất lâu rồi.”

Đoạn anh quay đầu lái xe, giọng lại nhẹ hơn, có chút buồn bã nói: “Chỉ là lúc đó em hình như rất chán ghét anh, em không có để ý đến anh.”

Lục Vân nghe anh nói, tim cô nhói đau, giống như có ai đó dùng dao cùn mà cứa qua, từng chữ từng lời thừa nhận của anh giốn như từng lần dao cùn cứa từ từ qua vậy, máu từ đầu tim nhỏ ra, rất khổ, rất đau.

Nhưng có lẽ anh khi đó còn đau hơn cô nhỉ? Cảm giác khi bị người ta chán ghét thật sự không dễ chịu gì?

Cô là cái thá gì mà lại được Nhạc Khải quý trọng, càng nghĩ, Lục Vân càng hận bản thân mình, hận mình ngu ngốc kiếp trước phụ tấm chân tình của anh, chối bỏ yêu thương đến từ anh, Lục Vân mày là con nhỏ ngu ngốc không ai bằng!

“Sao lại không để ý chứ?” Lục Vân vừa hận bản thân mình, vừa đau lòng vì anh, hai mắt cô không kìm được mà nóng lên, nước mắt trực trào ra, nhưng lại bị cô kìm lại không cho rơi ra, cô run run nói: “Em để ý anh mà, rất để ý là đằng khác, anh hãy cứ thích em như lúc đầu nhé!”

Nhạc Khải nhìn Lục Vân run run, anh kinh sợ, vội thắng xe, không kịp suy nghĩ mà tháo dây an toàn, không để tâm cô có chán ghét anh hay khô, vội kéo cô vào lòng, miệng không ngừng dỗ, “Lục Vân, anh xin lỗi, anh không cố ý đâu, anh xin lỗi.”

Lục Vân được Nhạc Khải bất giác ôm vào ngực, không kìm được mà nức nở, thật may, thật may là cô vẫn còn cơ hội nghe anh nói, nghe anh nói anh vẫn luôn thích cô một lần nữa…