Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 13: Vật Họp Theo Loài




Lục Vân cười như không cười, “Cảm ơn Thẩm tiểu thư, nhưng mà tôi có người khác chăm sóc rồi. Nên không cần cậu quan tâm.”

Thẩm Nhược Ni cảm thấy ý trong lời nói của Lục Vân có phần lạnh nhạt, trên mặt có chút biến hoá, nhưng rất nhanh lại lấy lại cảm xúc, “Tiểu Vân, cậu đừng giận mình nha, mình không phải cố ý không đến thăm cậu đâu. Mình bận thật đấy.”

Lục Vân cười khẩy, “Vậy à, đúng là làm khó cho cô quá, Lục Vân tôi đây chẳng có phước nhận sự quan tâm của cô.” Nói rồi cô quay người định đi.

“Đồ con lai, mày muốn chết à?” Từ Mật Mật nhào tới muốn kéo Lục Vân lại để táng cho cô một bạt tai, cô ta ghét cái kiểu khinh người quá đáng của Lục Vân.

Nhưng dường như phản xạ của Lục Vân khá nhanh, cô xoay người né sang, tránh đi được Từ Mật Mật, mặt khác tay phải của cô cũng nhanh chóng bắt được cánh tay của Từ Mật Mật.

“Muốn làm cái gì?” Lục Vân trợn mắt lạnh giọng, tay cô nhấn lực nắm chặt cổ tay của Từ Mật Mật. Cô nhỏ con thật đấy, nhưng không có nghĩa là cô yếu ớt.

Từ Mật Mật bị siết chặt tay, bị nhìn chằm chằm, uy hiếp của Lục Vân khiến cô ta vừa sợ lại vừa bị đau đến nhăn cả mặt, giả bộ trấn tĩnh quát lên, “Lục Vân, con khốn, mau thả tay ra.”

Lục Vân nheo mắt, tay cô càng gia tăng lực hơn, trừng mắt nhìn chằm chằm Từ Mật Mật, muốn bạt tai chị à, nhìn chị dễ bị bắt nạt lắm sao? Giỏi thì tát thử xem chứ!

Đám sinh viên nữ sợ ngây người, trong trường cũng không có mấy người biết đến Lục Vân, bởi cô tuy ngang ngược nhưng ít khi kiếm chuyện với ai, hiện tại lúc này thấy cô mạnh bạo như vậy, lập tức lui ra, người thì thật sự thấy sợ cô, nên chẳng dám ra mặt bênh vực cho Từ Mật Mật, lại có kẻ thì đứng một bên xem kịch vui, thật lâu mới thấy nữ sinh trong trường hổ báo như vậy chỉ vì tranh giành tấm poster của một anh chàng soái ca.

Thẩm Nhược Ni nhìn cảnh này, trong lòng cô ta thật sự mong Từ Mật Mật phản kháng, hơn nữa đánh lại Lục Vân thì càng tốt, trên mặt Lục Vân bị cào vài đường thì càng hay. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt cô ta lại giả vờ một bộ dạng hiền lành như giảng hoà.

“Tiểu Vân, có gì từ từ nói, cậu thả tay Mật Mật ra trước đi.” Vừa nói Thẩm Nhược Ni vừa đi tới một dạng muốn gỡ tay của Lục Vân ra khỏi tay Thẩm Nhược Ni. Lòng thầm mắng Từ Mật Mật đúng là con ngu, có đánh cũng đánh chẳng xong, ngược lại còn để Lục Vân nắm được thế chủ động.

Lục Vân bỏ ngoài tai lời nói của Thẩm Nhược Ni, lòng thầm nghĩ, nực cười, Thẩm Nhược Ni cô ta là cái thá gì, nói gì thì cô nghe nấy sao? Muốn làm má người ta chắc? Bị rắn cắn một lần rồi, cô đương nhiên phải sợ dây thừng mười năm. Cô ta nghĩ cô một lỗi sẽ còn phạm lần thứ hai sao?

“Thả tao ra!” Từ Mật hét lên, cô ta nhìn đám sinh viên đang đứng há miệng xem kịch, “Các người còn chờ gì, mau gọi cho thầy hiệu trưởng đi, con nhỏ con lai này nó bị điên rồi!”

Thẩm Nhược Ni thấy Lục Vân căn bản chẳng có nghe lời mình, cô ta khẽ nhíu mày thật nhanh, chẳng biết vì sao Lục Vân lại như vậy, trước đây chẳng phải Lục Vân nghe lời cô ta lắm sao? Vậy sao lúc này lại như vậy?

Lẽ nào Lục Vân biết hết những gì cô ta làm sau lưng rồi?



Nghĩ nghĩ, Thẩm Nhược Ni bước đến gỡ tay của Lục Vân ra, “Tiểu Vân, mau buông tay ra đi, đừng chuyện bé xé ra to.”

“Cút, đừng có xía vào chuyện người khác.” Lục Vân quắc mắt nhìn Thẩm Nhược Ni, hất tay cô ta ra, tay còn lại vẫn dùng lực bóp mạnh cổ tay của Từ Mật Mật, cô mở giọng châm chọc, “Nực cười, chó cắn mình thì mình phải giáo huấn nó một chút, bằng không để nó cắn oan à?”

Bị hất mạnh, Thẩm Nhược Nhi lảo đảo suýt ngã về phía sau, nhưng đúng lúc cô ta sắp ngã thì có một bàn tay đỡ cô ta từ phía sau. Kèm theo một giọng nói có chút trầm trầm, “Nhược Ni, không sao chứ? Xảy ra chuyện gì? Sao lại cãi nhau ầm ĩ ở đây?”

Người đến là Trác Nhĩ Phàm, cũng là đàn anh lớp trên của khoa luận văn. Anh ta nhìn Lục Vân đang nắm tay của Từ Mật Mật, lại cũng nhìn thấy Lục Vân đã đẩy Thẩm Nhược Ni, khẽ chau mày, liền lạnh giọng một chút, “Bạn học Lục Vân, con gái nên thuỳ mị một chút, bạo lực không tốt.”

Lục Vân nghe được thanh âm kia, cô liền nhận ra người này, quả nhiên là trái đất rất tròn, đây chẳng phải là người cô thích ở kiếp trước sao, cũng vì anh ta nên cô mới từ chối không muốn kết hôn với Nhạc Khải, vì anh ta nên cô hết thảy làm tổn thương Nhạc Khải bao nhiêu lần?

Lục Vân cười mỉa trong lòng, kiếp trước cô đúng là ngu người nên mới thích thầm cái loại đàn ông này, trái sai còn chưa rõ đã chỉ này chỉ nọ. “Được thôi, bỏ thì bỏ.” Đoạn cô buông tay Từ Mật Mật ra, cẩn thận lui lại phía sau, tay kia vẫn nâng niu tấm poster của Nhạc Khải một chút cũng không để nó nhàu nát.

Anh hiện tại là trân quý với cô, cho dù chỉ là hình ảnh.

Trác Nhĩ Phàm thấy Lục Vân buông tay, trong lòng có chút khinh thường, tỏ vẻ gì chứ, con gái bị hù một chút liền sợ rồi, anh ta nói: “Xem ra vẫn chưa hết thuốc chữa. Bạn học Lục nên xin lỗi Mật Mật đi. Tay em ấy đỏ lại xưng hết rồi.”

Thẩm Nhược Ni chen vào, “Đúng vậy, Tiểu Vân, tay của Mật Mật xưng tím rồi.”

Lục Vân nhíu mày, nhìn Từ Mật Mật vẻ mặt đang giả bộ vô cùng đáng thương, lại nhìn đến Trác Nhĩ Phàm đang một mặt lưu manh giả danh trí thức, cuối cùng là Thẩm Nhược Ni một dạng như hiền lành, có lễ độ, con bà nó, thật là mệt mỏi với mấy kẻ này, giả nhân giả nghĩa kẻ tung người hứng, cũng quá giả tạo rồi đi.

Muốn cô xin lỗi, nằm mơ giữa ban ngày!

Lục Vân nở một nụ cười ngây ngô, cô nói: “Ngại quá, tôi chẳng biết hai từ xin lỗi dùng như thế nào? Cảm phiền tránh dùm.” Cô nói rồi xoay người rời đi, trước khi đi, giống như nghĩ đến cái gì, cô bỗng quay lại nhìn Trác Nhĩ Phàm một lần rồi như có như không mà nói, “Đàn anh lớp trên à, để tôi nói anh nghe, có câu, chuyện không liên quan thì đừng có quản, người không liên quan thì đừng bao che, bằng không thiên hạ lại nói bóng gió anh là người họp theo giống, vật họp theo loài!”

Dứt lời, Lục Vân đi thẳng, chẳng thèm quay đầu lại nhìn ba con người kia đang sửng sốt lại kinh ngạc đến cỡ nào.

Mà đám sinh viên lại ngây ra, Lục Vân nói vậy là có ý gì? Người khôn ngoan lập tức sẽ hiểu cô nói chính là Trác Nhĩ Phàm chỉ là một tên đần, con lừa ngốc ra tay nghĩa hiệp bảo vệ hai con lừa khác…