Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 1: Trọng Sinh




Bệnh viện X.

Phòng hồi sức đặc biệt. Mùi thuốc khử trùng nồng lên trong không khí, làm cho người ta ngửi thôi cũng đau cả xoang não. Nhất là đối với một người chán ghét nhất mùi bệnh viện như Lục Vân.

Trên giường hồi sức lớn, Lục Vân từ từ mở hai mắt, đầu cô còn rất choáng, “Đây là đâu?”

Cô nhớ rõ ràng bản thân uống thuốc mà Thẩm Nhược Ni đưa cho, định rằng giả chết để từ chối hôn sự với Nhạc Khải, lấy cái chết để ép anh huỷ hôn, nhưng cuối cùng lại bị ho ra máu mà chết thật. Lúc đó, Nhạc Khải còn đưa cô đến bệnh viện cấp cứu, nhưng tất cả quá trễ, cô đã chết ngay trên đường đi cấp cứu, vì thuốc mà Thẩm Nhược Ni đưa cho cô uống là thuốc độc.

Nếu vậy thì tại sao cô vẫn còn sống, Thẩm Nhược Ni đã giết cô rồi kia mà? Chẳng lẽ là cấp cứu kịp thời?

Y tá đang trực bên cạnh nhìn thấy Lục Vân có động tĩnh, vội vàng đi ra báo cho người đàn ông vẫn đang ngồi chờ bên ngoài.

“Nhạc tiên sinh, cô Lục Vân tỉnh rồi.”

Không đợi y tá nói thêm, Nhạc Khải chân dài bước vào, anh đang mặc trên mình bộ tây trang màu xanh đen, vốn anh định đi tham dự một bữa tiệc quan trọng với khách hàng, nhưng giữa đường nhận được tin Lục Vân bị đau ruột thừa cấp tính phải phẫu thuật, ba cô cùng ông nội anh lại đang ở nước ngoài, nên anh huỷ buổi hẹn rồi phóng xe đưa cô đi cấp cứu.

Cánh cửa bị đẩy mạnh vào khiến Lục Vân giật mình, mắt cô mở to, cũng nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt, đây là bệnh viện, Lục Vân bất giác thấy đau đầu đến choáng váng, hai chân mày vì đau mà nhíu chặt.

Bụng cô đau quá, Lục Vân nhăn nhó đang định xuống giường thì một bàn tay thon dài vội ngăn cô lại, “Đừng có động đậy, cô mới phẫu thuật cắt ruột thừa, còn yếu lắm!” Thanh âm từ tính của Nhạc Khải vang lên làm Lục Vân ngừng động tác. Hai mắt vô lực nhìn lên.

Nhạc Khải?



Lục Vân bất giác kinh hãi, co rúm người, hai tay rờ đến chỗ đau vừa cảm nhận được.

Cắt ruột thừa?

Sao lại cắt ruột thừa, mình bị ngộ thuốc mà, sao lại còn liên quan đến ruột thừa ở đây nữa?

Lẽ nào…

Cô trong lòng vừa bán tính bán nghi, yếu ớt nhìn người đàn ông từng bị cô ghét bỏ, Nhạc Khải sao lại ở đây? Còn cắt ruột thừa là thế nào?

“Phẫu thuật ruột thừa ư? Hôm nay…là thứ mấy?” Giọng cô thập phần nhỏ, cô sợ Nhạc Khải nghĩ cô bị ấm đầu, khi không lại hỏi ngày tháng?

“Thứ năm, cô bị sao vậy? Phẫu thuật xong, liền quên hết ngày tháng?” Nhạc Khải nhẹ giọng nói. Người phụ nữ này là vị hôn thê tương lai của anh, anh nguyện ý kết hôn với cô cũng là vì ông nội muốn anh làm như vậy, càng hơn là anh đã thích cô từ rất lâu, nhưng luôn giấu kín phần tình cảm kia trong lòng, chỉ không nghĩ Lục Vân một chút tình cảm với anh cũng không có.

Với cô mà nói, anh có lẽ chỉ là một tên chú già, chỉ biết kinh doanh, cộc lốc, chẳng thích hợp làm chồng cô. Đẹp trai thì có thừa đấy nhưng tuổi anh lại hơn cô mười hai tuổi. Nếu không phải ba cô ép cô lấy anh, anh ngay cả nhìn cô cũng chẳng được.

Lục Vân nhìn Nhạc Khải, cô trầm mặc mà nghĩ, thứ năm sao? Chẳng phải lúc đó là chủ nhật mà, đúng vào ngày đính hôn của mình và Nhạc Khải. Vậy hôm nay mới thứ năm lại là sao đây?

Lẽ nào…

Lục Vân lại nghi hoặc,“Vậy đây là đâu, với lại…là năm nào…anh có biết không?” Nói xong câu này, cô tự mắng mình bị điên rồi, tự nhiên hỏi năm nữa, không khéo lại bị nghĩ là tâm thần mất!

Quả nhiên như cô đoán, Nhạc Khải có chút sửng sốt, nhưng anh không có đùa giỡn mà sau cùng chỉ thở dài đưa điện thoại cho cô xem, “Cô tự nhìn.”



Nhìn vào dòng chữ ngày tháng năm trên màn hình điện thoại của Nhạc Khải.

Thứ năm ngày 25 tháng 6 Năm 20xx?

Lục Vân kinh ngạc nhưng không dám để lộ ra bên ngoài, như vậy chẳng phải cô mới 19 thôi sao? Bởi vì lúc cô chết là ba năm sau đó, cô 22 tuổi.

Cô trọng sinh rồi!

Là trọng sinh về thời điểm ba năm trước!

Thật tốt, thật tốt quá, Lục Vân mừng đến rơi nước mắt, cô sụt sùi mà lẩm bẩm một mình, mọi thứ vẫn chưa hề muộn màng.

Ông trời còn thương cô, để cô làm lại từ đầu, cô còn có thể giúp ba cô giữ lại công ty, còn có thể trả thù Thẩm Nhược Ni, tìm ra chân tướng kẻ phía sau bày mưu tính kế cho cô ta, còn có thể lấy lại tất cả, bao gồm tình yêu của Nhạc Khải.

Thấy cô bưng mặt sụt sùi, Nhạc Khải đâm hoảng, sợ cô lại bị đau ở đâu, vội vàng đưa tay vỗ nhẹ vai cô, “Này, cô có sao không, tôi gọi bác sĩ cho cô.” Nói rồi anh nhanh tay nhấn nút chuông báo bên cạnh giường. Trên mặt đầy lo lắng khó nhận ra.

“Mau nằm xuống chút đi, mới phẫu thuật xong, khó trách sẽ đau vết mổ.” Nhạc Khải an ủi.

Ai mà biết Lục Vân khóc lên, mếu máo, cô không phải khóc vì đau, mà là vì vui mừng quá đỗi, cô được sống lại một kiếp nữa, được nhìn thấy ba cô, thấy ông nội Nhạc, thấy Nhạc Khải luôn đứng phía sau quan tâm yêu thương cô, như vậy cho dù có đau thêm chút cũng không sao cả.

Mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu, không sợ không quay đầu lại được, chỉ sợ không có cơ hội…