Vận Trong Tay

Chương 8: Gặp lại trong thang máy




Lục Chính Thần nhìn thấy người hầu đã rời đi, từ trong dòng suy nghĩ thoát ra, lúc này mới điềm tĩnh bước tới chỗ Tiêu Lạc Hy. Đứng tới trước mặt Tiêu Lạc Hy, Lục Chính Thần mỉm cười dịu dàng chào một tiếng.

" Chị! Em đã trở về rồi! ".

Tiêu Lạc Hy nhìn tới thái độ ôn nhu, cùng nụ cười vương tử ấm áp, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời của người đàn ông này, cô ta gần như trong một phút đã bị vẻ đẹp trai của Lục Chính Thần mê hoặc.

Quả thực là từ lúc sinh ra tới giờ, cô ta ở một tầng lớp địa vị thấp kém trong xã hội, cho nên vòng tròn bạn bè cũng gần như bị thu hẹp. Lại chưa từng gặp được đàn ông nào đẹp trai tới mức xuất chúng như vậy.

Từ khi tìm đến tên thầy pháp kia mà đổi vận số, cô ta mới chỉ gặp có Hàn Mộ Bạch- vị hôn phu của Mộc Thiển Đình thật kia là mang nét đẹp trai, khí chất, lịch lãm của con nhà quyền quý. Lục Chính Thần này so với Hàn Mộc Bạch kia cũng chỉ có hơn chứ không có kém.

Có điều nếu không phải biết bản thân bây giờ đã có một Hàn Mộ Bạch vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, tương lai anh ta còn lên nắm ghế chủ tịch một tập đoàn Hàn thị lớn nhất cả nước thì Lục Chính Thần này cũng là một sự lựa chọn không tệ.

Tiêu Lạc Hy ở trong lòng giờ phút này không khỏi có một tia đắc ý.

" Làm đại tiểu thư Mộc gia này quả nhiên sướng hơn nhiều so với ở cái nơi chật hẹp trước kia! Hừ! Mộc Thiển Đình, bây giờ mọi thứ của cô đều thuộc về tôi rồi! Tôi sẽ thay cô làm một Mộc Thiển Đình ăn sung mặc sướng. Còn cô! Cứ đợi mà chết đói ở cái gia đình thối nát đó đi! ".

Tiêu Lạc Hy mỉm cười giả tạo, cùng với người đàn ông trước mặt này tỏ ra vui vẻ mà cất tiếng, có chút gượng gạo giả trân.

" Chính Thần cậu trở về rồi! Lâu lắm không gặp, cậu vẫn khỏe chứ? ".

Lục Chính Thần đứng tại chỗ, con ngươi co giãn không lên tiếng. Chính Thần? Từ lúc nào mà chị gái xinh đẹp của hắn lại gọi hắn xa cách như vậy. Cứ như thể người mới gặp lần đầu vậy. Còn nhớ lúc trước Mộc Thiển Đình luôn miệng gọi cậu là " Thần Thần ", còn không có khách sáo như vậy, rất hay kêu cậu là tên nhóc này tên nhóc nọ. Sao bỗng chốc mấy năm không gặp, lại có thể khiến cho một con người có thay đổi lớn đến như vậy?

Mà Tiêu Lạc Hy nhìn sắc mặt của Lục Chính Thần dường như không ổn lắm, cô ta ở trong lòng giống như chột dạ, như thể ăn trộm mà sợ bắt quả tang, ở trong lòng lo lắng không yên mà tự hỏi. Chẳng lẽ cô ta đã nói gì không đúng sao?

Tiêu Lạc Hy nhanh chóng gạt bỏ nỗi lo lắng sang một bên, mỉm cười kéo tay Lục Chính Thần cùng mình ngồi xuống.

" Chính Thần, cậu cũng ngồi đi! ".

Lục Chính Thần lúc này sắc mặt mới trở lại như cũ, nhìn Tiêu Lạc Hy mà mỉm cười thân tình nói với giọng ấm áp.

" Em vẫn khỏe! Còn chị? Nghe nói...chị sắp đính hôn cùng với Hàn Mộ Bạch- thiếu gia nhà họ Hàn sao? ".

Nghe được Lục Chính Thần đột ngột hỏi như vậy, Tiêu Lạc Hy có chút sững ra một lát, lại làm như có chút không bằng lòng mà bày ra một mặt khó xử.

" Kì thực...chị cùng với Hàn thiếu gia có hôn ước. Nhưng cũng không thể nói chị thích anh ấy... ".



Giọng nói nhỏ lại lại tỏ ra có chút đắn đo, phân vân khiến cho Lục Chính Thần như nắm lấy một tia hi vọng. Lục Chính Thần tỏ ra vui mừng rõ nét. Đối với người con gái trước mặt vừa kích động nhưng vẫn cố kìm chế mà dò hỏi.

" Chị nói, là thật sao? Chị là không có thích anh ta? ".

" Chị... ".

Tiêu Lạc Hy nét mặt khó xử, đem khuôn mặt khó nói thành câu nhìn tới Lục Chính Thần. Tuy ngoài mặt là tỏ ra bản thân không bằng lòng với mối hôn sự này, nhưng thực ra bên trong nội tâm cô ta sớm đã đắc ý. Xem ra tên thiếu gia họ Lục này quả thực thích Mộc Thiển Đình. Vậy cô ta đây hiện tại đem Lục Chính Thần này làm lốp dự phòng, cũng không phải là không được.

Nghĩ như vậy nhưng ngay khi cô ta khó xử ngập ngừng lên tiếng thì ở đằng sau lưng Lục Chính Thần vang lên một giọng nói nam tính của ai đó.

" Thiển Đình! Em ở đây à? ".

Tiêu Lạc Hy và Lục Chính Thần cùng lúc nhìn ra, người xuất hiện vậy mà là Hàn Mộ Bạch, vị hôn phu sắp cưới của Mộc Thiển Đình.

Vừa trông thấy hắn, Tiêu Lạc Hy ngay lập tức thay đổi thái độ, không còn giữ nét mặt khó khăn như vừa rồi nữa, đứng dậy chạy đến chỗ Hàn Mộ Bạch mà khoác tay hắn ta, vẻ mặt tươi cười cất tiếng.

" Mộ Bạch, anh sao hôm nay lại tới tìm em vậy? Lại định dẫn em đi chơi ở đâu à? ".

Hàn Mộ Bạch nhìn tới Tiêu Lạc Hy mà ánh mắt thâm tình lộ rõ, mỉm cười vui vẻ đáp lại.

" Em đoán đúng rồi đó! Hôm nay anh sẽ dẫn em đến một nơi chơi rất vui ".

" Thật sao? Vậy đợi em một lát, em vào thay quần áo rồi cùng anh đi! ". Tiêu Lạc Hy tỏ ra háo hức mà phấn khích.

Cảnh tượng này còn có thái độ này khác hoàn toàn với lúc vừa nãy. Đây đâu có vẻ gì là không can tâm tình nguyện chứ? Rõ ràng là vô cùng vui sướng khi gặp được Hàn Mộ Bạch.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt Lục Chính Thần sa sầm lại. Có chút không vui mà lạnh giọng nói một câu trước khi rời đi.

" Vậy em không làm phiền chị nữa ".

Thấy Lục Chính Thần lướt qua chỗ mình và Hàn Mộ Bạch đang đứng, thẳng lưng bỏ đi, Tiêu Lạc Hy chỉ nhìn Lục Chính Thần một cái xong cũng không có để tâm. Bây giờ cô ta phải bám víu vào được cái đùi vàng Hàn gia này! Lục Chính Thần kia nhìn một cái liền biết rất thích vị thiên kim Mộc Thiển Đình này. Cho nên là nói, cô ta hiện giờ không hề lo lắng mà vô cùng kiêu ngạo.

Lục Chính Thần đem theo tâm trạng bức bối trở về công ty. Lúc không ở cùng chỗ Mộc Thiển Đình, Lục Chính Thần chính là không cần phải dịu dàng với ai hết. Bày ra một mặt cục súc cùng tính khí bá vương khó chiều của mình.

Lục Chính Thần đút tay vào túi quần, đôi chân dài thẳng tắp bước vào trong thang máy, mang theo khuôn mặt khó chịu cau có khiến cho những nhân viên cạnh đó nhìn thấy cũng phải tránh xa mà không dám đi chung thang máy với cậu ta.



Chỉ duy nhất một cô gái không sợ trời không sợ đất dù cho đã thấy một đám nhân viên kì lạ đứng ở bên ngoài cũng không chịu đi vào cái thang máy kia. Bản thân lại đang vội leo lên tầng ba cho nên không do dự mà nhanh chóng chạy vào trong thang máy kịp lúc trước khi cửa thang máy đóng lại.

Lúc bước vào trong thang máy, ngẩng đầu ánh mắt mới kịp nhìn tới người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình. Khuôn mặt nhỏ xinh xắn thoáng kinh ngạc một phen, đầu óc lúc này mới chợt hiểu ra vì sao đám người ngoài kia thà để bị muộn cũng nhất quyết không bước vào cái thang máy này.

Khuôn mặt người đàn ông khẽ cau lại, cả người toát ra khí lạnh khiến cho người ta không dám lại gần. Cô trong ngây ngô mà mở miệng.

" Thần...Lục Chính Thần? ". Cô suýt nữa thì quen miệng gọi cái tên thân mật với cậu ta. Cũng may não bộ kịp thích ứng với hoàn cảnh mà gọi cho đúng.

Lục Chính Thần cũng không phát giác ra điểm này. Chỉ vừa nhìn thấy cô gái có chút quen mắt đứng trước mặt mình mà gọi tên hắn, Lục Chính Thần khẽ nhướn mày, lại như nghĩ đến gì đó, vốn trong người đã khó chịu còn khó chịu hơn.

" Cô làm thế nào lại đến tận đây? Giờ fan hâm mộ đều tìm đủ mọi cách để tiếp cận như này sao? Bám riết không buông. Thật vô vị! ".

Biết được cậu ta có cái suy nghĩ như vậy về mình, Mộc Thiển Đình nhanh chóng muốn giải thích. Giọng nói có nhiều phần hùng hổ.

" Nè nè! Ai nói tôi là bám theo cậu tới đây chứ? Tôi là... ".

Ting!

Đúng lúc này thì cửa thang máy cũng mở ra. Mộc Thiển Đình còn chưa có nói xong, nhưng thang máy đã tới tầng ba cho nên cô cũng bước ra. Trùng hợp thế nào Lục Chính Thần cũng đi ra theo luôn.

Nhìn thấy Mộc Thiển Đình bước ra, Lục Chính Thần chỉ cười khẩy một tiếng, đem lời nói chế giễu mà hừ lạnh một tiếng.

" Hừ! Còn nói là không bám theo tôi ".

Mộc Thiển Đình đầu đầy dấu hỏi chấm. Thầm nghĩ tên nhóc này có phải độ tự luyến hơi cao rồi không? Ngày xưa tuy là có kiêu ngạo, nhưng đâu đến mức như bây giờ! Xem ra lâu ngày không gặp, tên nhóc Lục Chính Thần này cũng tự luyến cấp độ cao hơn trước nhiều.

Cô nhất thời bất lực, không nói được câu nói giải thích. Đúng lúc này thì Vương quản lý đầu hói chạy tới, vừa nhìn thấy Lục Chính Thần thì cúi đầu kính cẩn chào hỏi.

" Chào giám đốc! ".

Ông ta chào Lục Chính Thần xong, quay sang nhìn tới Mộc Thiển Đình mà vui vẻ niềm nở cất tiếng.

" Ôi Tiêu Lạc Hy, cô cũng đến rồi sao? Mau mau! Hôm nay bắt đầu chụp mẫu ảnh quảng cáo thôi! ".

Lục Chính Thần vừa rồi còn tự cho là mình đúng. Lúc này nghe được lời của Vương đầu hói thì mới ngộ ra, bản thân lại có chỗ quê không giấu mặt đi đâu được. Quay ra liền nhìn thấy cô khuôn mặt xinh đẹp cằm hơi hếch lên cười mỉm với mình. Lục Chính Thần càng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu!