Vận Trong Tay

Chương 45: Ngoại truyện: Lục Chính Thần-Mộc Thiến Đình




Mùa đông năm đó, tôi là một cậu nhóc tám tuổi. Mẹ tôi mất khi tôi còn chưa đầy năm tuổi. Để lại tôi cho ba nuôi nấng. Nhưng bà lại không biết ông ấy chỉ bận tâm đến công việc. Công việc còn quan trọng hơn con trai của ông.

Đến mức mà tôi ở trong biệt thự Lục gia một mình buồn chán, bản tính trẻ con tò mò mà trốn ra ngoài.

Nhưng không ngờ tôi chỉ vừa trèo ra khỏi cổng thì đã bị hai tên lạ mặt bắt cóc.

Hai tên đó đem tôi bịt miệng, trói lại bắt về một cái nhà kho cũ nát. Trong nhà kho tối tăm, ẩm thấp đó chính là nơi tôi gặp được người con gái của đời mình.

Chị gái xinh đẹp với khuôn mặt như thiên sứ ấy cũng bị trói chung một chỗ với tôi. Hai đứa trẻ nhìn nhau chằm chẳm. Thật ra lúc đó tôi đã bị vẻ đẹp của cô ấy thu hút, nhưng tôi từ nhỏ đã hình thành tính cách cao ngạo, nóng nảy, cho nên tỏ ra có chút ngạo nghễ mà hừ lạnh một tiếng.

" Thật yếu đuối! ".

Thực ra khi nhìn thấy chị gái xinh đẹp bị trói lại, dáng vẻ đáng thương nép mình sợ hãi bóng tối, tôi ở trong lòng có chút thương cảm. Chỉ là ngoài mặt vẫn mạnh miệng như vậy.

Nhưng chị gái xinh đẹp ngược lại không để ý. Chị ấy vì lời nói của tôi mà vực dậy, dù đang rất sợ nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi.

"Ai nói tôi sợ chứ! Tôi..tôi chỉ là hơi sợ tối mà thôi! ".

Nhìn tới dáng vẻ ngây thơ dễ dụ của cô ấy, tôi thật muốn khi dễ. Nhưng tôi cố nhịn cười, ngoài mặt bày ra vẻ ghét bỏ. Tôi hếch cằm độc miệng.

"Vô dụng như vậy bị bắt vào đây cũng phải! ".

Nhưng cô ấy lại không chịu thua cãi lại tôi.

" Vậy cậu cũng vô dụng, mới bị bắt vào đây! ". Tôi câm nín.



Nhân lúc hai tên bắt cóc kia không để ý, tôi đã cùng chị gái xinh đẹp cùng nhau hợp lực tìm cách cởi trói, hai đứa trẻ dáng vẻ nhếch nhác cầm tay nhau trong đêm chạy trốn thục mạng.

Chạy đến đường lớn, chúng tôi là những đứa trẻ sức lực yếu ớt đã mệt lả. Tôi và chị gái xinh đẹp kiệt sức ngất đi.

Lúc tôi một lần nữa mở mắt ra, trước mắt tôi là một khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn đáng yêu đang mỉm cười hai mắt long lanh chớp chớp nhìn tôi. Tôi bị dáng vẻ ấy làm cho ngây ngẩn cả người. Còn tưởng tôi đang ở thiên đường! Tôi lúc đó còn ngốc nói một câu.

" Đây là thiên đường sao? ".

Chị gái xinh đẹp che miệng cười tủm, khẽ giọng nói. " Không phải là thiên đường ".

Tôi giật mình bừng tỉnh ngồi dậy. Phát hiện xung quanh có rất nhiều đứa trẻ khác cũng đang đem ánh mắt tò mò lạ lẫm nhìn mình.

Thì ra hai người đã được một sơ cô của cô nhi viện nhìn thấy, đem về chăm sóc.

Thời gian chúng tôi ở đây tôi và chị gái xinh đẹp chính thức làm quen.

Tôi biết được chị ấy tên Mộc Thiển Đình, lớn hơn tôi hai tuổi. Chị ấy rất xinh đẹp! Tôi dường như chưa từng thích ai nhiều như thế.

Trong cô nhi viện có rất nhiều thành phần xấu. Những đứa trẻ xấu tính thường hay tìm cách bắt nạt tôi và chị gái xinh đẹp. Đều là tôi đứng ra bảo vệ chị ấy, đánh cho mấy tên nhóc kia một bài học. Dám bắt nạt người con gái của tôi, đều là kẻ đáng ghét!

Tôi cùng Thiển Đình còn vô tình tìm thấy một cái lỗ rỗng ở gốc cây to trong cô nhi viện. Lúc đó Thiển Đình đã bảo tôi viết điều ước rồi cho vào trong một chiếc lọ. Tôi lúc đó còn chê một câu " ấu trĩ ". Nhưng chính tôi lại sau đó tin tưởng mà làm theo. Tôi đã viết ra lời cầu nguyện của mình.

" Mộc Thiển Đình làm cô dâu của Lục Chính Thần ".

Đoạn thời gian này chúng tôi đã trải qua rất vui. Sau đó tôi được người nhà tìm được đem trở về. Tôi có chút không tình nguyện. Chị gái xinh đẹp sẽ không còn chơi cùng tôi nữa! Nhưng may mắn tôi biết được chị ấy là thiên kim nhà họ Mộc. Thế là tôi nhất quyết đòi cha mình để tôi mỗi ngày tới Mộc gia chơi.

Lúc này ba tôi đã lấy mẹ kế. Ông cũng không muốn quản tôi nữa, để mặc tôi thích làm gì thì làm.



Tôi thường xuyên lui tới biệt thự Mộc gia. Quan hệ của tôi và Thiển Đình vô cùng tốt. Chị ấy luôn coi tôi như một người em trai. Nhưng tôi lại không hề coi chị ấy như chị gái.

Cho đến năm tôi mười ba tuổi, ba tôi vì tôi không thích mẹ kế mà bắt tôi phải sang Mỹ du học. Tôi không chịu nhưng không thể cãi lại ba mình. Từ đó tôi rất hận ba, hận cả người phụ nữ là mẹ kế kia! Vì bọn họ mà tôi không còn được gặp chị gái xinh đẹp của tôi nữa!

Tôi ở nước ngoài chọn con đường ca hát, trở thành một ca sĩ lưu lượng hàng đầu. Có lẽ bởi vì lời nói đùa lúc nhỏ với Thiển Đình. Cô ấy nói muốn lấy một người chồng là ca sĩ nổi tiếng. Tôi tự cảm thấy bản thân có hơi ngốc.

Đúng là khi rơi vào tình yêu thì con người ta đều trở nên ngốc như vậy!

Mấy năm sau tôi trở về nước. Tôi trở về tiếp quản Lục thị. Nhưng tôi lại không ngờ chị gái xinh đẹp lại có hôn ước với tên thiếu gia nhà họ Hàn. Tôi có chút ghen ty với hắn! Vì sao người có hôn sự không phải là tôi?

Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, chị gái xinh đẹp đã thay đổi rất nhiều. Mỗi khi gặp chị ấy tôi đều cảm giác không giống như lúc trước. Giống như là một người xa lạ. Nhưng đây rõ ràng theo cái nhìn của mọi người thì vẫn là Mộc Thiền Đình.

Cho đến khi tôi gặp cô gái đó! Cô gái tên Tiêu Lạc Hy ở công ty. Cô ấy đã cho tôi lời giải đáp. Khi biết chính cô ấy mới là chị gái xinh đẹp của tôi, tôi vui mừng! Bởi vì chúng tôi đã gạo nấu thành cơm. Đời này chị ấy chỉ có thể thuộc về tôi!

Đúng vậy! Và bây giờ, khi chúng tôi sắp kết hôn, tôi và Đình Đình lại phát hiện cô ấy có thai rồi! Tôi sắp được làm bố rồi! Chỉ có tôi là biết rõ nhất tôi đã vui sướng đến cỡ nào! Cuối cùng thì ước nguyện chôn dưới gốc cây của tôi đã thành sự thật.

Ngày cưới, Thiển Đình trong bộ váy cô dâu màu lam đính kim cương xinh đẹp bước vào lễ đường. Tôi và cô ấy dưới sự chứng kiến của mọi người đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Tôi nhìn vợ yêu nằm phơi mình ở trước ban công, nhịn không được đi tới hôn lên môi cô đắm đuối. Cô giật mình mở mắt, đắm chìm vào nụ hôn ngọt ngào giữa hai người. Lại bị đứa nhóc con năm tuổi Lục Duệ chập chững đi tới gọi một tiếng " mama " làm phiền.

Hôm sau tôi liền ôm nhóc con ngay lập tức tới chỗ của bà nội để bà chăm sóc. Cuối cùng tôi cũng có thời gian riêng tư bên vợ rồi!

Trong đêm tối tĩnh mịch, tôi bế Thiển Đình lên giường, cúi người cuồng nhiệt hôn lên môi cô, lời âu yếm cất lên bên tai đầy ái muội.

"Vợ yêu! Đêm nay anh sẽ làm cho em thỏa mãn!".