Nhi hành thiên lý mẫu đảm ưu,
Mẫu hành thiên lý nhi đảm sầu.
Hắc Thiên ngây thơ suy nghĩ, cái gì là lo lắng, cái gì là nhớ về đều không có. Đây không phải hắn vô tâm, cũng không phải bất hiếu tử, chỉ là tuổi còn quá nhỏ.
Trách một cái hài tử vô tâm, hài tử lại có tội gì ?
Hoạ Phù cực lực vượt qua gần vạn dặm đường đi, chỉ mong tìm thấy Hắc Thiên, nhưng trên đời nào có chuyện dễ dàng, nàng gặp hoạ.
Hoạ này như lửa thiêu thân, lây đến cả tính mạng người bên cạnh nàng, khiến Kê Lang cùng Trịnh Tiểu Tham cũng trọng thương rất nặng.
Kẻ mất đi bản mệnh quang hoa, tựa như sinh mệnh sắp hết, da vẻ trở nên khô héo như thân cây, tóc ngã màu trắng, nhìn qua không khác một vị lão bà.
Lão bà này, chính là vị kia xinh đẹp nữ tử Trịnh Tiểu Tham.
Kê Lang tốt hơn một chút, hắn tuy nhận một chưởng của tà vật nữ tử nhưng tính mạng vẫn chưa bị uy hiếp, chỉ có lồng ngực bị sụp vào trong, từng đoạn cốt nhục đâm xuyên ra ngoài.
"Nương a, nương ngươi làm sao a ?" Kim Tiểu Mục tiểu xà thấy mẫu thân hình dạng, sợ hãi xen lẫn đau thương rơi lệ mà nói.
Trịnh Tiểu Tham dừng lại điều tức, nhu hoà nhìn Kim Tiểu Mục, cười nói: "Ngốc tử, mẫu thân ngươi chỉ là ưa thích biến hoá chi thuật, cho nên tập hoá thành bà lão mà thôi."
Kim Tiểu Mục nghe vậy, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn mẫu thân, mới không khóc hỏi: "Như vậy sao ? Thì ra là vậy."
Kê Thiên Dực đầu này tiểu kê nhìn thấy cảnh này, muốn bước lên nói cho Kim Tiểu Mục sự thật, lại bị một cánh tay níu lại.
Nhìn lại, là phụ thân hắn cánh tay.
Kê Lang nhìn chằm chằm hắn, lắc lắc đầu.
Kê Thiên Dực lần đầu thấy phụ thân nghiêm túc như vậy, cũng nhìn nhìn lại thôi.
Kê Lang nhìn bầu không khí có hơi kìm nén này, cười to nói: "Được rồi a, chúng ta mấy người may mắn thoát khỏi hiểm cảnh, đây là chuyện may mắn. Người xưa có câu, thoát được hoạ ắt gặp phúc, chúng ta không nên bi quan như vậy a."
"Hoạ Phù công chúa, dù như thế nào chăng nữa, cũng cảm tạ ngươi đã cứu ta một mạng, ân này ta sẽ không quên." Trịnh Tiểu Tham chân thành nhìn sầu mi khổ kiếm Hoạ Phù nói.
Hoạ Phù lắc đầu nói: "Là ta liên luỵ các ngươi, làm sao có thể thấy chết không cứu a, đừng khách khí như vậy."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Chúng ta lần này hành trình là tìm về Thiên nhi, hiện tại ngay cả một đạo tin tức về hài tử cũng không có, giữa Cổ Hoạ mênh mông này chúng ta thật sự có thể tìm ra sao ?"
Nói đến đây, nàng môi mím chặt lại, khuôn mặt vô cùng bi thương.
— QUẢNG CÁO —
Kê Lang nói: "Hoạ Phù công chúa, tại Hồ tộc ngươi có thể tin tưởng được người còn không a ?"
Hoạ Phù nghe vậy gật đầu, lại lắc đầu nói: "Vô ích, ta tin tưởng được người đều tu vi rất thấp, không thể giúp được."
Kê Lang lông mày xoắn lại, nói: "Như vậy nếu ngươi không ngại, đến ta Kê tộc một lần ?"
"Ở đây tin tức rất linh thông, Kê tộc tộc trưởng cũng là huynh đệ hảo bằng hữu của ta, sẽ giúp ích rất nhiều a."
Trịnh Tiểu Tham hô lên: "Tuyệt đối không được, Kê tộc toạ trấn tại đông vực, ở đây nguy hiểm trùng trùng quá rủi ro. Đừng nói đi đến Kê tộc, sống sót được trên đông vực cũng là khó khăn sự tình a."
Nhưng Hoạ Phù nghe được tin tức này, không những không sợ hãi ngược lại trở nên vui mừng nói: "Thật, Kê huynh ngươi nói là thật ?"
Kê Lang nhoẻn miệng cười nói: "Đương nhiên thật, luận tu vi cùng thực lực tổng hợp, chúng ta Kê tộc kém xa tít tắp Hắc Ngạc tộc, nhưng luận tin tức linh thông lại vượt qua xa."
"Tại đông vực hỗn loạn này, Kê tộc ta chính là nhóm đầu về tình báo, thực lực cũng không tệ a."
Trịnh Tiểu Tham muốn khuyên nhủ tiếp, chỉ là nhìn thấy Hoạ Phù hai mắt tràn đầy hi vọng kia cũng mím môi mà ngừng lại, nàng biết không thể khuyên được.
Hơn ai hết, Xà tộc nàng cũng xuất thân tại đông vực.
Nếu không có một lần cơ duyên được Hắc Tuyệt cứu giúp, e rằng nàng từ lâu đã mất mạng tại vùng đất này.
. . .
Trung địa thịnh hội yến tiệc kết thúc, Cổ Hoạ âm ỉ tiệc vui chưa dừng lại, hầu như tại các nơi sinh linh tập trung đông đúc đều vẫn còn huyên náo.
Đặc biệt tại các tộc có quan hệ tốt cùng Hầu lão, đều muốn bày xuống dạ yến ba ngày ba đêm vì đó chúc mừng.
Phải biết, bọn hắn mặc dù không cùng huyết mạch hay sư môn với Hầu lão, cũng không có bất kì cái gì truyền thừa với vị này tân đại Yêu Vương.
Nhưng bọn hắn có một thứ, gọi là bằng hữu.
Nói cách khác, các tộc này thông thường đều luôn mở rộng giao tiếp, kết giao cùng anh hùng thiên hạ, Hầu lão là bọn hắn khách quý một trong.
Bọn hắn có thể nói, là người nâng đỡ cho Hầu lão.
Hầu lão có thể một tay che trời tại Cổ Hoạ, một bước làm lung lay đại địa, một câu làm một tộc biến mất ở thời điểm hiện tại, đều nhờ hàng chục tộc đàn phía sau chống đỡ cho hắn.
Tất nhiên, chống đỡ ở đây là khi hắn còn trẻ.
— QUẢNG CÁO —
Hiện tại, hắn đã là hàng lão quái vật sống lâu năm, là một vị tuyệt đại Yêu Vương, ai còn dám nói chống lưng cho hắn ?
Hiện tại các tộc này không chống lưng Hầu lão, mà là đến lúc thu hoạch, thu chính là tín nhiệm cùng che chở của Hầu lão.
Được một vị tuyệt đại Yêu Vương che chở, là cỡ nào vinh hạnh cùng tự hào sự tình. Mấy cái khác thế lực muốn chạm bọn hắn da lông, cần nhớ đến bọn hắn có Hầu lão.
Hầu lão sức uy hiếp quá lớn, tiềm năng quá mạnh, e rằng hào quang che lại cả Đạo Mộc Yêu Vương.
Đến nỗi, thiên hạ đều đang âm thầm bàn tán, Cổ Hoạ chi chủ rốt cuộc là ai ?
Đạo Mộc Yêu Vương ?
Hãn Hải Tuyệt Hầu ?
. . .
Phương nam Cổ Hoạ, nam vực vị trí cuối cùng, Vô Danh Sơn lãnh địa.
Ở đây ngoại trừ mênh mông bát ngát một màu diệp lục đại sâm lâm, có một cái vĩ đại tràng cảnh, một toà đại sơn.
Vô Danh Sơn không danh không tự, sách cổ ghi lại hai chữ Vô Danh.
Nhưng nó sự tích cùng truyền kì các loại đến hiện tại vẫn còn lưu danh, không ít thứ đã được nghiệm chứng cùng xác minh.
Hầu tộc tìm được một vùng không gian rộng lớn để rồi lập thành tổ địa, chính là một minh chứng sống.
Hầu lão tìm thấy từng khoả Bàn Đào trên Bàn Đào Thụ, là một minh chứng.
Nhưng đi đôi cùng đại cơ duyên, thường thường lại đại nguy hiểm, hở một chút liền bán đi tính mạng, khiến người ta run sợ.
Giữa thiên địa rộng lớn, muôn màu kì bí, dựng dục được một đầu sinh linh, có được sinh mệnh đã là kì tích.
Làm sao mà quý giá.
Nhưng sinh linh đó đạp lên được tu luyện con đường, lại càng khó hơn, trăm cái phàm phu chỉ tìm được một.
Nhưng Vô Danh Sơn lại nhẹ nhàng gạt bỏ, để lại vô tận hung danh.
Thiên hạ đều biết rằng, Yêu tộc có một toà Vô Danh Sơn, Vô Danh Sơn chính là thánh địa tu luyện, cũng là tử vong chi địa.
— QUẢNG CÁO —
Tu sĩ có sợ chết hay không ? Có.
Tu sĩ có tham lam không ? Có.
Không tham lam, tất không truy cầu, không truy cầu làm sao cường đại, không truy cầu làm sao có được cơ duyên.
Cơ duyên đó, còn cất giữ rất nhiều tại Vô Danh Sơn, nơi này là đại bí nhất.
So một chút với Tích Địa, Vô Danh Sơn càng thêm thần bí, bởi vì từ xưa đến nay đều không có ai đi lên được toà này đại sơn chi đỉnh.
Mỗi một ngày, một khắc đều có lũ lượt tu sĩ tụ tập tiến về đây, có thành quần hoặc kết đội, thương nhân quân đoàn, dong binh đoàn đều có.
Có tiến vào Hầu tộc tổ địa, có hướng Vô Danh Sơn tầm bảo, cho nên nơi này so với Tích Địa nhộn nhịp đâu chỉ gấp trăm gấp nghìn lần.
Hầu lão là trong lòng bọn hắn người hâm mộ.
Hầu lão là một cái không sợ trời không sợ đất cái thế nhân vật, hắn biết Vô Danh Sơn hung hiểm rõ hơn ai hết, nhưng dám một thân một mình tiến đến Vô Danh Sơn dò xét.
Để rồi tìm ra được không gian tiểu thế giới, tìm được cho Hầu tộc một nơi cắm dùi, cái này cỡ nào vĩ đại công lao.
Hầu tộc tộc tử làm sao không ngưỡng mộ.
Hầu lão chính là Hầu tộc đồ đằng, không hề nói ngoa.
. . .
Lúc này, trong tấp nập tới lui đoàn người hướng về Vô Danh Sơn.
Một cái trung niên nam tử bộ dáng, cùng một đầu tiểu thú trên vai, đang sải bước nhẹ nhàng mà đi, không ai nhận ra được hắn tồn tại.
Hắn chính là Cổ Hoạ đại diện trưởng lão, là Đạo Mộc Yêu Vương đề cử người, một trong cửu đại trưởng lão Yêu tộc đương đại.
Phụ thân của Thanh Lộc Quân tại nhiệm, Lộc Hứa Tiên.
Trên vai hắn không ai khác, là Hắc Thiên tiểu bạch hồ.