Chịu đựng áp chế từ hai món Đế binh, Tỳ Sa Hoàng nguyên bản kim sắc bản thể, dần dần có thể thấy được trên từng hạt kim sa, nhiễm lấy đỏ tươi huyết sắc.
Nàng gặp trọng thương.
Hoàng Đế lạnh lùng nói: "Vu Hoàng, ngươi dám hướng bản hoàng động thủ ?"
Vu Hoàng cười hiền hoà, bình thản nói: "Tiểu oa, ta hướng ngươi ra tay, có cái gì không dám ?"
"Năm đó Nhân Đế, bản hoàng còn tự tay tiễn đưa a."
Hoàng Đế hai mắt co rụt lại, năm đó Nhân Đế tuổi già sức yếu lại bị trọng thương, không chịu nổi khoảnh khắc chính là kêu gọi tín nhiệm thuộc hạ hướng về tây thiên cực lạc xin mượn Thánh dược chữa thương.
Tín nhiệm thuộc hạ, cũng là Vu Hoàng, nghìn năm kề vai tác chiến, khiến Nhân Đế vô cùng tin tưởng Vu Hoàng.
Dù sao Vu tộc, cũng từng là Nhân tộc, nhưng theo ý nghĩa nào đó mà thức tỉnh thành Vu tộc.
Đồng chi đồng nguyên, Nhân Đế vì vậy mà không ngại giao tiếp.
Chỉ là sau khi Vu Hoàng trở về, Thánh dược được mang lên đầy đủ, nhưng Nhân Đế cũng là qua đời, để lại vô vàn khúc mắc.
Nhưng ngại Vu Hoàng tu vi cường đại, không ai dám bén xén bàn ra.
Hoàng Đế ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, hai mắt co rụt hướng Vu Hoàng nhìn nói:
"Là ngươi sát hại phụ đế ?"
Vu Hoàng cười lạnh: "Ngươi bị lãng tai ?"
Hoàng Đế giờ phút này, sát ý nồng nặc đến cực điểm, vượt qua so với Tỳ Sa Hoàng thù hận, muốn giết chết Vu Hoàng lâp tức.
Hắn hai mắt hoá đỏ, như ma thần đồng dạng, tóc dài bay ngược lên nhào về phía Vu Hoàng.
Vu Hoàng hai tay vắt sau lưng, bình thản nói: "Thông Linh Sát Trận."
Chỉ thấy vốn dĩ chỉ một vạn dặm hơn càn khôn dưới chân Tỳ Sa Hoàng, lại trở nên to lớn vô cùng, so với Tích Địa không thua kém bao nhiêu.
Phía trên chữ đen cũng hoá thành đỏ rực, phát ra lớn lao nhiệt lượng cùng sát khí.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Đế sát khí so với càn khôn sát khí, như tiểu vu gặp đại vu đồng dạng.
Tỳ Sa Hoàng quát to: "Nhân Hoàng, ngươi còn chưa thấy rõ sao, hắn là muốn diệt sát toàn bộ, mau chóng bỏ đi Mục Thác Đế Đô áp chế, cùng ta liên thủ Vu Hoàng."
Hoàng Đế hiểu ý Tỳ Sa Hoàng, nàng là muốn thoát khỏi Mục Thác Đế Đô trấn áp.
Hoàng Đế nói: "Thông Linh Tổ Địa làm sao như vậy cường đại, chằng lẻ thuế biến thành Thánh cụ sinh ra Thánh linh ?"
Tỳ Sa Hoàng vẻ mặt chán chường nói: "Tiểu tử, ngươi còn quá non nớt, đây là hắn lợi dụng ngươi đối phó ta, cái này Thông Linh Tổ Địa càn khôn bàn không phải Thánh cụ, mà là nguyên phẩm chiến binh."
Tỳ Sa Hoàng là nói, Hoàng Đế hiển hoá ra Mục Thác Đế Đô là hư ảnh cùng tín niệm Nhân tộc tạo nên.
Thế nhưng Vu Hoàng gọi ra Thông Linh Tổ Địa, chính là nguyên bản, là di dời toàn bộ mấy vạn dặm Thông Linh Tổ Địa đến đây.
Mặt ngoài bọn chúng là tựa như nhau, thế nhưng lực lượng gây ra lại vô cùng chênh lệch.
Hoàng Đế mặt trầm như nước, đường đường một quốc chi chủ lại bị mắng đầy đầu, thế nhưng hắn cũng nhận thức được vấn đề, hô lên:
"Mục Thác Thần Sơn, trấn."
Nắm tay hướng về Vu Hoàng, chỉ thấy to lớn hư ảnh lập tức xuất hiện trên đầu Vu Hoàng, bỏ lại mình đầy thương tích Tỳ Sa Hoàng.
"Hừ, ngây thơ."
Vu Hoàng nói một câu, chỉ thấy từng cái chữ đỏ trên la bàn phát ra trùng thiên xích quang, quang mang như trụ trời đồng dạng tụ họp một chỗ đánh thẳng về Mục Thác Thần Sơn.
"Ầm ầm."
Mục Thác Thần Sơn hoàn toàn bị nghiền nát thành mảnh vụn, hư ảnh bị đánh tan, tín niệm cùng ý chí bị một đòn diệt sát, ngay lúc này toàn bộ Mục Thác Đế Đô bản thể cũng đều rung động, đây là cộng hưởng.
Hoàng Đế miệng phun máu tươi bay ngược về sau, không cảm nhận được khí tức, nằm yên bất động.
Hoàng cấp sinh linh đứng trước Đế cấp sát trận, tựa như pháo hôi đồng dạng.
Chiến binh vũ khí, cũng có nhiều cấp độ khác nhau, thấp nhất là Tướng cấp, cao nhất là Đế cấp.
— QUẢNG CÁO —
Thông thường tu sĩ tu luyện sẽ dùng phù hợp với bản thân chiến binh, bởi vì vượt cấp dùng không phù hợp qui tắc lực lượng, cũng tiêu hao quá lớn linh lực.
Bởi vậy có thể thấy Vu Hoàng cùng Hoàng Đế dùng chính là Đế cấp chiến binh, lại hao tổn thế nào.
May mắn là hao tổn này, không chủ yếu ảnh hưởng bọn hắn, mà là ảnh hưởng một tộc chi lực, là hàng vạn hàng triệu dân lực lượng chống lên.
Đây là một đời lại một đời tế luyện phương thức.
Cho nên làm một tộc chi chủ như bọn hắn, sở hữu chiến binh như vậy, nếu không phải trường hợp khẩn cấp sẽ không dùng đến hình thức này.
Tích Địa vốn dĩ hung hiểm, lại không biết chuyện gì xảy ra mà lại còn có đối thủ như Tỳ Sa Hoàng cùng Mạn Bà La Môn cái này Thánh cụ, bọn hắn là bất đắc dĩ.
Tỳ Sa Hoàng sử dụng Thánh cụ tàn binh Mạn Bà La Môn lại không như vậy, nàng là chân chính chủ nhân của nó, lại có khí linh hỗ trợ phần lớn, cho nên vô cùng thoải mái.
Nhược điểm duy nhất, khí linh ngủ say lúc, Mạn Bà La Môn cũng là bất động.
Đế cấp cùng Hoàng cấp so với trời cùng đất đều càng cách xa, tuyệt đỉnh Vương cấp có thể cùng Hoàng cấp cò kè mặc cả, thế nhưng xưa này chưa từng nghe qua Hoàng cấp đấu qua Đế cấp.
Chứng đạo thành Đế, chính là chúa tể cấp bậc.
Hoàng Đế nắm giữ Mục Thác Đế Đô, chính là có khí linh, hay còn gọi Đế linh một mực tồn tại bên trong, chỉ là không có Đế cấp cường giả Đế khí cung cấp cho nên đã dần suy yếu.
Vu Hoàng trong tay Thông Linh Tổ Địa cũng tồn Đế linh, thế nhưng là cường đại đến cực điểm, hoàn toàn khác biệt với Mục Thác Đế Đô Đế linh suy nhược, Hoàng Đế chính là chịu Đế linh một kích cho nên bất tỉnh nhân sự.
Tỳ Sa Hoàng rung động nói: "Vu Hoàng, tộc ngươi Đế linh làm sao cường hoành như vậy ?"
Vu Hoàng nói: "Hắc hắc, thông thường sát trận cấp độ Đế cấp, muốn thành là thành ? So với lên trời càng khó, may mắn bản hoàng cùng một vị cao tăng tại tây thiên cực lạc kết được thiện duyên, lão nhân gia ông ta chính là giúp đỡ một hai mới khôi phục được Đế linh a."
Tỳ Sa Hoàng giật mình: "Vậy mà cùng tây phương cực lạc có liên quan ?"
Nàng bản thân chịu nhận truyền thừa của Yêu Thánh, cũng coi như cùng tây thiên cực lạc có nhân quả, bởi vì Yêu Thánh chính là tại tây thiên cực lạc quý khách.
Vu Hoàng cười tàn nhẫn: "Được rồi, không cần lại nhiều lời, hôm nay đến đây được rồi."
"Đế linh đại nhân, xuống tay đi a."
Tỳ Sa Hoàng chân thân, vơi đi một mớ kim sa, hoá thành đầy đất kim sắc cát mịn, nàng khôi phục nhân hình, cắn chặt hàm răng không chịu nhận mệnh.
— QUẢNG CÁO —
Nàng âm thầm truyền âm hướng ngoại: "Ngũ đại Yêu Vương nghe lệnh, từ nay lấy Mộc lão làm chủ, thay ta quản lý Yêu tộc."
Từng đoàn trụ trời xích quang từ trên không giáng xuống, thẳng đến đỉnh đầu Tỳ Sa Hoàng, nàng vừa nói đến " Ngũ đại Yêu Vương " bốn chữ đã là bị lực áp ép sát mặt đất.
Vô lực phản kháng.
Đắng chát nở một nụ cười, ánh mắt lăng lệ không thôi, Tỳ Sa Hoàng dần dần buông xui.
Đúng lúc này, thuỷ tinh cầu tựa như bị cái gì kích động, phát ra ba động thanh âm lại như bất động một chỗ, dần dần tốc độ tăng nhanh.
Nhanh đến nỗi mắt thường vô pháp đuổi kịp, ngay cả Hoàng cấp cũng mơ tưởng bắt đến.
Thuỷ tinh cầu xuyên thẳng qua ban đầu Thông Linh Đế Trận, không nhìn càng cường đại hơn Thông Linh Sát Trận, đâm thẳng một đường mà đi.
Nó hướng bay, là về Mạn Bà La Môn bản thể vị trí.
Tỳ Sa Hoàng thương thế trầm trọng, đã là ngất đi, bị thuỷ tinh cầu mang theo bỏ trốn.
Vu Hoàng khí vội nói: "Khí linh đại nhân, mau cản thuỷ tinh cầu kia, đó là thiên đại cơ duyên a."
Đế linh hiện lên, nhìn chằm chằm về thuỷ tinh cầu cùng Tỳ Sa Hoàng biến mất vị trí nói: "Vô pháp, nó tốc độ vượt qua Đế cấp phạm vi, e rằng đạt đến nửa bước Thánh cảnh thậm chí Thánh cảnh trở lên, tốt nhất để nó đi a."
Đế linh còn một câu nói nhưng không mở lời, hắn muốn Vu Hoàng biết sợ mà lui, nhưng nghĩ đến Vu Hoàng tham vọng là cỡ nào cho nên lại thôi.
Bởi vì, Đế linh cảm nhận được thuỷ tinh cầu kia lúc bộc phát tốc độ, toả ra một tia khí tức rất nguy hiểm.
. . .