Vấn Tiên Ký

Chương 6: Người của hoàng thất




"Lão có nghe thấy đêm qua tiếng gào thảm thiết trong Lộc An Cư truyền ra không? Ngay canh ba đó, tôi nghe mà không dám ra ngoài xem xảy ra chuyện gì luôn". Ông chủ gánh mì thường bán cạnh cổ thụ trước trấn hỏi lão khách quen đang ngồi ăn bên bàn.

"Nghe, nghe chứ. Thằng lớn nhà tôi gan lớn nó chạy đến xem thử chỉ thấy vùng trời đầy ánh sáng bao trùm cả Lộc An Cư, rồi ngất xỉu. Sáng ra chỉ thấy trưởng trấn đến đấy bao vây lại không biết người bên trong như thế nào rồi."

"À, lát hỏi thăm trưởng trấn xem đã có chuyện gì xảy ra". Ông chủ thầm nghĩ âm thanh đêm qua không giống tiếng người bình thường chút nào không biết có phải do yêu quỷ tác quái hay không.

Trong Lộc An Cư, trưởng trấn đang chỉ huy các gia đinh nghiệm thu hiện trường.

Đường Phùng là một trung niên độ ngũ tuần, khuôn mặt nghiêm chính, cẩm y đơn giản mà không mất uy nghi. Ông đang đứng trước cái giếng và nhìn đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ việc gì.

"Trưởng trấn, sau khi kiểm tra phát hiện toàn bộ người trong cư đều chết giống nhau, đều có hiện tượng xác khô cứng và trên mặt đều là kinh hoảng như là trước khi chết đã thấy được thứ gì rất là đáng sợ". Bẩm báo là một lão ông râu trắng, tóc điểm bạc nhưng tinh thần vẫn xung mãn, thân thủ nhanh nhẹn chắc chắn là ông ta cũng là võ lâm nhân thủ. Ông ta chính là phụ tá của trưởng trấn, chỉ huy điều tra.

"À.." Dường như lúc này trưởng trấn mới hồi thần phản ứng lại. "Trần bá, có phải hôm trước bên trên báo xuống trấn bên cạnh cũng xảy ra sự việc tương tự như ở đây đúng không?"

"Dạ vâng" Trần bá im lặng nhìn xem trưởng trấn.

"Trần bá có nghĩ đây là việc con người có thể làm được không?" Đường Phùng vừa đặt câu hỏi vừa nhìn xung quanh, và tầm nhìn cuối cùng vẫn rơi tại miệng giếng.

Trần bá suy tư và trả lời "Theo lão nô thấy tử trạng có quái nhưng không lại, có vài độc dược cũng có thể làm ra tình trạng này".

Sau khi trả lời thì ông cũng nghĩ sự việc theo hướng này. Có thể là trả thù giải quyết ân oán, dù sao thì Lộc gia cũng từ kinh thành chuyển đến, có cừu gia hay không không ai biết được.

"Không phải, ta không phải hỏi tử trạng của nạn nhân, cái ta muốn hỏi là tại sao trong khuôn viên hơn năm mươi người chết mà không hề có một hơi tử khí nào cả, chỉ có một bầu không khí thanh thuần, trong sạch. Điều này người bình thường có thể làm được à, không khác thường sao?" Đường trưởng trấn vừa nói vừa xoay lại nhìn Trần bá. Trong đôi mắt ấy là trí tuệ uyên sâu mà không phải ai cũng có được.

"Trưởng trấn hảo nhãn lực." một thanh âm trung tính, nhẹ nhàng từ thượng cư sau nguyệt lượng môn vọng vào.

Đường Phùng, Trần bá đồng loạt ngoái lại nhìn và thấy đang bước đến bên này là một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, phong trần tuấn lãng, tóc buộc đơn giản. Trên người là trực lĩnh thường phục có một màu thanh thuần như xuân phong mang cho người ta cảm giác tôn quý nhưng không kém phần gần gũi, giản dị.

"Không biết thiếu hiệp cần làm gì tại đây, nơi đây là hiện trường của một vụ án người không phận sự xin đừng đi nhầm." Đường Phùng cũng là thấy bên thắt lưng của người thanh niên là một thanh kiếm nên mới khách khí như vậy, có lẽ là võ lâm cao thủ có thể không đắc tội thì tốt nhất không đắc tội thì tốt hơn.

Người thanh niên cũng không làm giá đỡ quá cao, cung tay chào và đưa ra một mặt kim bài. "Tại hạ Hùng Diệp Hi, trên thân có nhiệm vụ mang theo đi đến gần đây nghe mọi người bảo có chết rất nhiều người án mạng nên đến xem thử, cầu mong trưởng trấn chớ trách."

Nhận lấy kim bài, cảm giác mà Đường Phùng cảm nhận được là nặng. Riêng khối lượng của nó nặng còn có một chữ Hùng được khắc nổi ở mặt dưới, mặt trên là một con Hồng Hoàng biểu tượng của hoàng thất Đại Việt Quốc. Hùng là quốc họ và mặt bài trên biểu thị thân phận là con cháu hoàng thất.

Vì thế trưởng trấn đề điểm lại một chút tinh thần, cung tay vấn an: "Không biết đại nhân ở trước mắt, có điều gì thất lễ mong đại nhân thứ lỗi cho hạ quan."

"Nào có, nào có.. do Hùng mỗ đến đột ngột, không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?" Khi hỏi ánh mắt Hùng Diệp Hi đã nhìn về phía cái giếng có trong sân.

Đường trưởng trấn để ý thấy, nên vừa thuật lại tình trạng mới điều tra được vừa làm tay mời dẫn đến miệng giếng.

Đến cạnh miệng giếng đã thấy bên trong là một một đen tuyền, phả vào mặt là một làn u hàn âm khí. Bên dưới còn vọng lên tiếng nước ầm ầm chảy gấp như một sinh vật to lớn mới chạy qua.

"Nơi đây có lẽ là cội nguồn của mọi việc. Để ta báo lại việc nơi đây đến kinh thành sẽ có người đến xử lý."

Vừa nói xong là đã thấy trên tay Hùng Diệp Hi là một trương phù lục không lửa tự cháy. Nếu như có người tu hành ở đây có thể thấy được sau khi tấm phù cháy xong là có một con chim nhỏ thân mình trong suốt mang tình hình nơi đây bay đi.

"Đây là thủ đoạn của hành gia sao." Trưởng trấn mặc dù không thấy được con chim nhỏ trong suốt ấy nhưng có thể cảm giác được khí cơ dao động, và xem xét lại thân phận của Hùng Diệp Hi có thể không đơn giản như đã nghĩ.

"Sự việc ở đây không nên báo cho người dân xung quanh biết để tránh làm hoang mang bách tính, nên nói là Lộc An Cư bị người trả thù riêng và hung thủ đã được tróc nã."

Đường trưởng trấn nháy mắt đã thông thấu tiền căn nhân quả trong đó.

"Hạ quan lĩnh mệnh."

Sau đó Đường Phùng đánh một cái ánh mắt cho Trần bá sau lưng, cái sau hiểu ý chắp tay cáo lui.

"Hiện tại ta có nhiệm vụ mang theo nên không thể ở lâu được, ta cũng nên đi" Hùng Diệp Hi nói xong sải bước khoan thai trở ra, ở sau lưng trưởng trấn cung tiễn.

Lúc này, trước miếu thổ địa. Lộc Minh vừa bước ra khỏi miếu và trông về Lộc An Cư, có lẽ nên về kết thúc đoạn nhân quả này và sau đó ta có thể tầm tiên vấn đạo. Dù sao cũng đã sống lại lần nữa không thể lại trải qua một đoạn nhân sinh tầm thường đến già lão và chết đi.

Ra khỏi Lộc An Cư đến ngã rẽ phía trước Hùng Diệp Hi vừa thấy một thiếu niên vận cổ phục trắng, tóc đen xõa dài sau lưng. Và gương mặt tầm thường chỉ có thể nói là hơi thanh tú bởi vì kết hợp với khí chất không nhiễm bụi trần, vô cấu vô vi thánh khiết mới có thể làm cho cậu nổi bật hơn mọi thứ xung quanh.

Khi cậu đi ngang qua người thì Hùng Diệp Hi có cảm giác như đã trông thấy khí cơ của người này ở đâu đó. Suy nghĩ này chỉ thoáng qua và hắn lấy lại tinh thần liền ngay lập tức bước tiếp, nhiệm vụ quan trọng hơn.