"Nó đang hút dương khí của ta"
Lúc này, Lộc Minh thấu hiểu sâu sắc cảm giác của diễn viên trong các phim ma HongKong ở kiếp trước, cảm giác không mấy tốt đẹp.
Lộc Minh gắt gao cắn chặt răng, con ngươi đen trắng phân bạch có chút ứa máu, mí mắt run rẩy dữ dội.
"Ta mới đến thế giới này. Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm. Ta muốn nhìn thế giới thần kỳ này một chút.""Ta!"
"Không cam lòng!"
Không biết vì sao, tại khoảnh khắc sinh tử tồn vong, cậu lại có những ý nghĩ này. Dường như cậu đã quên rất nhiều thứ quan trọng, có thể đó là lý do cậu đến với thế giới này. Nhưng không làm sao nhớ được, thôi mặc nó đi nguy cơ trước mắt quan trọng hơn.
Cậu không quan tâm đến đau đớn, mở cả hai mắt. Trong cơ thể, vào lúc này một khí tức nào đó thoáng chốc chấn động, thân thể cậu phát sáng, một thứ ánh sáng tinh thuần không nhiễm ô ếu, trọc khí.
Ánh sáng ấy lại cộng minh với hồ sen ở hoa viên, đúng hơn là một nhành hoa sen được bao bộc trong ánh sáng. Làm cho cả Lộc An Cư sáng hơn, tinh thuần hơn, những hắc anh đầy trời dường như rất kiêng kị với thứ ánh sáng ấy.
Chứng minh cho điều đó là, lệ quỷ trước mắt đã cách xa Lộc Minh và gầm gừ về phía cậu.
Cậu dũng cảm hơn một chút. Bổng bên tai cậu vang lên một đoạn kinh văn, mà cậu biết rõ đó là Tịnh Thế Liên Hoa Thủ Kinh dù cậu chưa đọc qua bao giờ.
"Kì thượng bất hiểu, kì hạ bất muội, thằng thằng bất khả danh, phục qui ư vô vật.Thị vị vô trạng chi trạng, vô vật chi tượng, thị vị hốt hoảng.Nghinh chi bất kiến kì thủ, tùy chi bất kiến kì hậu." (1)
Dịch (Ở trên không sáng, ớ dưới không tối, thâm viễn bất tuyệt, không thể gọi tên, nó lại trở về cõi vô vật, cho nên bảo là cái trạng không có hình trạng, cái tượng không có vật thể. Nó thấp thoáng, mập mờ. Đón nó thì không thấy đầu, theo nó thì không thấy đuôi)
Lộc Minh bất giác tụng theo đoạn kinh văn này, vô thức đưa tay ra trước như đón lấy vật gì đó vốn dĩ nó nên ở đây.
"Bảo Liên Chi Hoa, Tinh lọc"
Cậu niết ấn tế Bảo Liên Chi Hoa lên trời, một vùng trời rực sáng. Ánh sáng của tịnh thế, vạn vật hồi sinh.
* * *
Trước đầu trấn Tiền Đường có một cổ thụ, táng cây xum xêu, bao trùm một khoảng rộng như người mẹ ôm ấp đàn con thơ, ý che trở nồng đầm.
Người dân không biết cây này xuất hiện khi nào, và họ thờ phụng nó đã bao lâu. Những người già trong trấn cho biết.
"Lâu về trước có những tinh quái từ trong rừng sâu chạy tới quấy phá người dân, là nhờ cổ thụ hiển linh đánh đuổi, bảo vệ người dân. Sau đó họ lập đền thờ và tôn nó là Thổ địa trấn Tiền Đường.
* * *
Lúc biến cố ở Lộc An Cư xảy ra, người dân trong trấn không ai hay biết chỉ duy nhất thổ địa phát hiện.
" 500 trăm, đã 500 trăm năm rồi nó lại hiện ra, nhưng tại sao lâu nay không thấy nay lại xuất hiện. May là ta đã cảm ứng được và thông báo đến Phong Đô, mong là sẽ đến kịp ".
Thổ địa đứng dưới tán cây cổ thụ, trầm tư như nhớ lại chuyện từng xảy ra.Trong mắt thổ địa bổng bùng lên một vùng sáng rất nổi bật trong đêm tối.
" Có người chết "
Bỏ lại một câu, Thổ địa liền tiêu thất và xuất hiện trong Lộc An Cư. Trước mắt ông là cảnh tượng Lộc Minh niết ấn.
" Bảo Liên Chi Hoa, Tinh lọc "
Cùng với ánh sáng của Bảo Liên tinh lọc trọc khí thì cơ thể của Lộc Minh cũng có biến hóa. Cậu lớn nhanh như thổi, từ một đứa trẻ 5 tuổi trở thành một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Cũng không phải việc gì khó tin lắm, vì đúng đúng là tuổi thật của linh hồn cậu, Bảo Liên Chi Hoa chỉ thúc đẩy quá trình phát triển của cơ thể nhanh hơn. Nên có một màn như vậy xảy ra.
" Thượng tiên chuyển thế sao? ".
Thổ Địa đầu đầy nghi vấn, trong tối tâm ông cảm ứng được một cảm giác áp bách đến từ sâu trong linh hồn, bất giác ông quay đầu lại nhìn.
" Thùng.. Thùng.. "Tiếng trống trận vang rền, theo sau đó là từng bóng ảnh mơ hồ vận hắc giáp xuất hiện trong sân.
" Hắc Bạch Vô Thường, Tống Đế Vương. Cần đội hình khủng bố như vậy sao ".
Thổ địa bật thốt, khi phát hiện ba người đi đầu đội quân, trái phải là Hắc Bạch Vô Thường trung tâm là Tống Đế Vương một trong Thập Điện Diêm La dưới trướng của Phong Đô Đại Đế.
" Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này rồi chúng ta trở về phục mệnh, Hắc Bạch vô thường cẩn thận Lệ quỷ kia nó sắp trở thành Âm Sát rồi đó."Tống Đế Vương ra lệnh.
(1) Đạo Đức Kinh – Lão Tử; Nguyễn Hiến Lê dịch.