Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 240: Đột nhiên rất nhớ chàng




Lúc chia ly ở nhà trọ, Long Phi Dạ đã nói hắn sẽ luôn ở Y Thành.

Hàn Vân Tịch thừa nhận người nhớ đến trước nhất ở nơi sâu thẳm trong lòng mình là Long Phi Dạ, tìm hắn giúp đỡ dường như cũng là lý lẽ chính đáng. Chỉ là nàng phủ định ý nghĩ này rất nhanh.

Nàng biết lần này Long Phi Dạ đến Y Thành là xông đến kho độc dược của Y Học viện. Cho dù từ trong tay Quân Diệc Tà cứu nàng đi, hắn cũng không bại lộ thân phận.

Chắc hẳn hắn rất bận, không muốn sinh thêm rắc rối. Huống hồ, nàng tìm Cố Thất thiếu giúp đỡ có thể thuận tiện giải quyết xong Lạc Túy Sơn. Đây là lựa chọn thích hợp nhất.

"Bí mật, đừng nói với hắn." Hàn Vân Tịch dùng giọng điệu đùa giỡn hồi đáp câu hỏi của Cố Thất thiếu.

"Hắn tìm Quân Diệc Tà dễ dàng hơn ta nhiều, ngươi không tìm hắn giúp à?" Cố Thất thiếu thử dò xét nói.

Hàn Vân Tịch vẫn không chính đáng, cười nói: "Ngươi gọi đến thì đến, còn hắn à... ta cũng không biết đi đâu tìm nữa."

Cho dù hắn vẫn luôn ở Y Thành nhưng nàng thật sự không biết đi đâu tìm, thông qua ai tìm.

Nàng luôn là như vậy, trong lúc không để ý phát hiện mình thật sự không hề biết gì đối với nam nhân đó. Vì vậy, có lúc rõ ràng người đã ở bên cạnh cũng sẽ có cảm giác xa tận góc trời.

Gọi đến thì đến?

Cố Thất thiếu vuốt ve cằm, rất hứng thú suy nghĩ bốn chữ này.

Hắn chẳng những không có tức giận, ngược lại cười vui tươi hớn hở: "Lời này, ta thích nghe!"

Nhưng mà cười thì cười, chuyện của Hàn Vân Tịch, Cố Thất thiếu giúp vẫn là điều rất đáng tin cậy. Hắn dùng đầu ngón tay điểm đầu Hàn Vân Tịch, nghiêm túc hỏi: "Ta có thể giúp nàng hẹn được Quân Diệc Tà. Chỉ là hắn ba lần bảy lượt uy hiếp nàng, nàng lại phải đích thân dâng đến cửa, nàng..."

Ban đầu sau núi Thiên Hương trà trang, Cố Thất thiếu và Quân Diệc Tà từng đánh nhau. Hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể bảo vệ Hàn Vân Tịch chu toàn.

"Tự có biện pháp đối phó hắn, ngươi đi theo giúp ta là được." Lần này Hàn Vân Tịch đã nghiêm túc.

Tuy hẹn gặp Quân Diệc Tà trông có vẻ là cách làm rất hoang đường, ngu xuẩn nhưng việc đến nước này, nàng muốn giải độc trong người Long Thiên Mặc chỉ có thể tìm hy vọng trên người Quân Diệc Tà.

"Có biện pháp nào, nói ra nghe thử" Cố Thất thiếu tò mò hỏi.

"Thế nào, ngươi cũng sợ hắn?" Hàn Vân Tịch cười hỏi.

Cố Thất thiếu khịt mũi coi thường, dứt khoát cũng không hỏi nhiều: "Chờ đó, buổi sáng ngày mai cho nàng tin tức!"

Cố Thất thiếu nói rồi đang muốn đi nhưng vừa tới cổng lại quay trở lại, gương mặt thần thần bí bí: "Độc nha đầu, ngươi được Long Phi Dạ cứu về phải không?"

Nếu như người uy hiếp Hàn Vân Tịch là Quân Diệc Tà, vậy thì người có thể cứu nàng về trong thiên hạ này cũng không được mấy ai. Long Phi Dạ được xem là người đầu tiên.

Hàn Vân Tịch khẽ gật đầu, đối với màn uy hiếp đó không có gì cần thiết giấu giếm.

Nghe xong lời này, khóe miệng Cố Thất Thiếu từ từ giương lên, lộ ra một đôi lúm đồng tiền mê người.

Rất tốt, Long Phi Dạ cũng đến Y Thành rồi!

Cả đời này của Cố Thất Thiếu hắn không có mê thích đặc biệt gì, duy chỉ có một điểm chính là thích ghi thù. Long Phi Dạ niêm phong chỗ quán trà của hắn, mối thù trà lâu, còn có lần Dược Thành đó, đến nay hắn vẫn nhớ! Lúc này không báo thì đợi lúc nào nữa?

Y Thành cũng không còn là địa bàn của Long Phi Dạ nữa. Lần này hắn nhất định phải đáp lễ Long Phi Dạ một phen thật tốt.

Đương nhiên, chuyện báo thù phải đợi chuyện vụn vặt này của Long Thiên Mặc xử lý xong rồi nghiên cứu thật tốt!

Đây chắc cũng là lần đầu tiên Cố Thất thiếu vui vẻ chủ động rời khỏi Hàn Vân Tịch. Tâm tình hắn tốt đến mức không còn lời để nói, ở trước cửa quay đầu lại cười một cái: "Độc nha đầu, ngày mai gặp!"

"Ừm..."

Cửa phòng đóng lại, trời tối người yên, hết thảy đều an tĩnh lại.

Hai cánh tay của Long Phi Dạ gối đầu sau đầu, nằm trên nóc nhà của Hàn Vân Tịch. Hắn nhìn sao mênh mông, đôi mắt đen nhánh như màn đêm đó càng lúc càng sâu thẳm, càng lúc càng khiến người ta suy nghĩ không thấu.

Đêm này, hắn mất ngủ cả đêm.

Cho đến lúc trời tờ mờ sáng, Đường Li đã đến.

"Huynh lại thật sự ở nơi này!"

Đường Li rất không thể tưởng tượng nổi, hắn tìm Long Phi Dạ một ngày một đêm. Cuối cùng cũng không biết lên đâu tìm, chỉ có thể đến bên Hàn Vân Tịch này thăm dò vận khí.

Lần này hắn đến Y Thành chính là rất nhiều chuyện muốn làm. Tên này lại có thể thủ ở đây.

Hắn thế này đâu phải luôn ở Y Thành, hắn thực sự là vẫn luôn ở bên cạnh Hàn Vân Tịch có được không?

Long Phi Dạ dường như vẫn luôn ở Tẩu Thần, chỉ thấy Đường Ly đến. Hắn liền thu tâm tư lại rất nhanh: "Người của Dược Thành đến rồi sao?"

"Còn thiếu người của Mộc gia chưa đến, ước chừng trong hai ngày này sẽ đến. Nghe nói lần này thuốc của Mộc gia rất quan trọng." Đường Li trả lời đúng sự thực.

Tuy Y Thành Độc Tông bị tiêu diệt nhiều năm nhưng đến nay vẫn còn sót lại, đã cầm tù một con độc thú đáng sợ trong cấm địa Độc Tông, tên là Cổ Thử. Thời gian gần trăm năm, không ai có thể giết nó. Y Học viện chỉ có thể liên thủ Y Thành, mỗi năm năm phối chế ra thuốc để nó ngủ say.

Lời đồn độc thú này là sự tồn tại truyền kỳ nhất của Độc Tông năm đó, có thể phân biệt bách độc, có thể ăn bách độc. Hơn nữa máu có thể giải bách độc. Điều đáng sợ nhất là bản thân độc thú cũng có kịch độc. Một khi bị cắn, vậy tương đương là trúng bách độc, cho dù là Đại Tuế Thần Tiên cũng không cứu nổi.

Độc Tông bị diệt nhưng độc thú không bị tiêu diệt lại thành đối tượng người người trong thiên hạ tranh đoạt. Mỗi khi Cổ Thử tỉnh dậy, trong Y Thành yên tĩnh luôn phải bí mật hội tụ thế lực mỗi ngả.

"Mộc gia, ai đưa thuốc đến?" Long Phi Dạ lại hỏi.

"Mộc Linh Nhi!" Đường Li tỏ ra rất hưng phấn.

"Luyện tễ thuốc sư thiên tài đó?" Long Phi Dạ cũng nghe Đường Li nói qua tên này rất nhiều lần.

Tiểu nha đầu thiên phú dị bẩm này được ca tụng là luyện tễ thuốc sư có thiên phú nhất của Dược Thành trong năm nay. Có người nói nàng là người thích hợp nhất được chọn của thế hệ gia chủ tiếp theo trong Mộc gia.

Ba đại gia tộc Y Thành đến đưa thuốc, đương nhiên không chỉ là đưa thuốc đơn giản như thế, còn phải phối thuốc, đun thuốc, phối hợp người của Y Thành kê đơn đối với độc thú.

Lần này Mộc gia có thể khiến Mộc Linh Nhi đến, đủ để nói rõ nha đầu này có đủ bản lĩnh một mình đảm đương một phía.

"Chờ đó đi, lần này tuyệt đối có kịch hay để xem!" Đường Li rất khẳng định, lần này thuốc của Mộc gia rất quan trọng, cũng nói rõ luyện tễ thuốc sư của Mộc gia phải gánh trọng trách lớn. Hắn rất mong đợi biểu hiện của Mộc Linh Nhi.

Long Phi Dạ trừng mắt hắn, rõ ràng không có hứng thú gì. Đường Ly tưởng hắn phải đi rồi, ai biết hắn lại ngồi bất động.

"Không đi?" Hai ba ngày nay không phải lập kế hoạch dò đường cấm địa Độc Tông sao?

Long Phi Dạ lắc đầu, lạnh lùng cười nói: "Hôm nay có một màn kịch hay, xem không?"

Đường Li nghi ngờ, nhìn xuống dưới: "Nàng ấy?"

Long Phi Dạ không nói, rõ ràng thời khắc trước còn lạnh lùng cười nhưng mặt củ ấu rõ ràng đó lại lạnh lùng trong chớp mắt, nhìn đến Đường Li cũng không dám hỏi câu thứ hai.

Hàn Vân Tịch đánh cược với Tam trưởng lão của hội trưởng lão. Hôm qua đã giải độc trong người của Long Thiên Mặc, qua hai ngày kiểm tra lại thuận lợi thì có thể thắng Tam trưởng lão. Với tính của Hàn Vân Tịch, nếu như mọi thứ thuận lợi nhất định là sẽ không bỏ qua cho Tam trưởng lão.

Chiều qua chuyện này truyền ra trong trong ngoài ngoài của Y Học viện, kịch hay thật sự cũng phải đợi kiểm tra lại sau hai ngày nữa.

Bây giờ, nữ nhân này có thể có kịch hay gì chứ?

Dưới sự bất đắc dĩ, Đường Li chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Long Phi Dạ, cùng đợi với hắn. Hắn cũng không biết từ lúc nào bắt đầu quen sự chờ đợi ngoài kế hoạch này của Long Phi Dạ.

Tóm lại, hắn xem như thấy rõ ràng Hàn Vân Tịch chính là sự tồn tại ngoài kế hoạch của Long Phi Dạ, sự ngoại lệ của hắn...

Mặt trời mọc hướng Đông, trời sáng rõ.

Hàn Vân Tịch vừa dậy không bao lâu, Cố Thất Thiếu đã đến.

"Hẹn được rồi?" Hàn Vân Tịch vội vã hỏi.

Khóe miệng Cố Thất Thiếu gợi lên nụ cười, tâm tình tốt đến mức giống như mây màu trên bầu trời phương Đông của lúc này, sáng lạn cực kỳ. Hắn đưa tay ra với Hàn Vân Tịch: "Đi thôi!"

Hàn Vân Tịch không nói hai lời khoác tay lên, không phải nàng tùy tiện. Ngược lại là vì trong lòng trong sáng vô tư mới không có kiêng dè nhiều đến thế.

Nếu như đổi lại là tay của Long Phi Dạ, e là nàng phải chần chừ một chút rồi.

Ngược lại là Cố Thất Thiếu ngừng một lúc, hắn dường như không ngờ rằng Hàn Vân Tịch sẽ thản nhiên, vui vẻ như vậy. Chỉ là hắn hồi tỉnh rất nhanh, nắm chặt tay của Hàn Vân Tịch. Tay khác khoác lên vai nàng, dẫn nàng vượt tường mà đi.

Cố Thất Thiếu và Quân Diệc Tà hẹn ở trà lâu Thành Tây. Họ đến rồi, Quân Diệc Tà còn chưa tới.

Cố Thất Thiếu gọi bánh và điểm tâm đầy cả bàn lớn, nói ít cũng có hơn hai mươi loại: "Bánh và điểm tâm đặc sắc nhất của Y Thành đều ở đây rồi, từ từ ăn. Quân Diệc Tà cũng không đến sớm vậy đâu."

Muốn gặp một người ba lần năm lượt uy hiếp mình, tuy nàng không sợ nhưng khó tránh hơi khẩn trương. Hàn Vân Tịch của lúc này cũng không có khẩu vị gì nhưng nàng tùy ý quét mắt đến bánh điểm tâm đầy bàn lại phát hiện những bánh điểm tâm này lại giống với bàn cùng Long Phi Dạ gọi ở nhà trọ buổi tối hôm đó.

"Đến Y Thành nhất định phải thử, thử mấy loại này. Nghe nói là thứ nữ nhân các nàng thích nhất đó." Cố Thất thiếu ân cần gắp một đĩa lớn cho Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch lại sững sờ nhìn.

Món ngon đầy bàn đêm hôm đó của Long Phi Dạ cũng là sự chuẩn bị có tâm của ngươi sao?

Thấy dáng vẻ kỳ lạ của Hàn Vân Tịch, Cố Thất thiếu vội hỏi: "Không thoải mái?"

Hàn Vân Tịch không hồi đáp hắn, vùi đầu ăn. Thích một người chính là chẳng hiểu ra sao như vậy, đột nhiên rất nhớ hắn. Thích một người chính là không thể thuyết phục như vậy, rõ ràng rất muốn bên cạnh hắn lại tuyệt đối không mở miệng.

Cố Thất thiếu bối rối, đến gần ngồi bên cạnh Hàn Vân Tịch, một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn nàng.

Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt nha đầu này trong sơn động đến nay, giữa họ không phải hi hi ha ha. Chính là giả vờ không chính đáng nhưng lần này, Cố Thất Thiếu nhìn ra nha đầu này thật sự có tâm sự.

"Độc nha đầu, nàng thế nào rồi?" Hắn chăm chú hỏi.

Hàn Vân Tịch không hồi đáp, ăn từng ngụm lớn.

"Có phải sau đêm qua ta đi, có người ức hiếp nàng không?" Cố Thất Thiếu cũng không phát hiện mình thật sự gấp rồi.

Hàn Vân Tịch chính là không trả lời, ăn đến suýt chút nữa làm mình nghẹn, uống mấy ngụm nước mới dời chủ đề: "Quân Diệc Tà cũng ở Y Thành?"

Nàng còn tưởng rằng hôm nay bọn hắn phải bôn ba trên đường, không ngờ Quân Diệc Tà ở trong Y Thành. Uy hiếp chưa thỏa mãn, lẽ nào tên âm hồn không tan đó mai phục ở Y Thành sao, còn hành động nữa?

"Rốt cuộc nàng sao rồi?" Cố Thất thiếu lại chăm chỉ.

Hàn Vân Tịch cầm miếng bánh điểm tâm nhét vào miệng hắn. Cho dù động tác này từ góc độ nào đó xung quanh đều thấy họ thân mật vô cùng. Tuy nhiên chỉ có bản thân Cố Thất Thiếu biết lực tay của Hàn Vân Tịch lớn bao nhiêu, nhét đến hắn suýt chút nữa bị nghẹn.

"Nếm thử, bánh đậu xanh ngon nhất này, ta thích nhất." Hàn Vân Tịch cười đến rất đẹp.

Cố Thất Thiếu rất nỗ lực nuốt đồ xuống cổ họng, đang sắp mở miệng ai ngờ lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên truyền tới.

Quân Diệc Tà đúng hẹn mà tới...