Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Lưới kiếm giáng xuống, thế kiếm không hề yếu hơn mà còn chế ngự được cả sức mạnh của Quỷ Môn chủ.
Trong lòng mọi người lại cháy bừng lên tia hy vọng, đồng loạt ngước nhìn về phía đó.
Đối mặt với địch thủ mạnh như vậy, Quỷ Môn chủ cuối cùng cũng chịu nghiêm túc. Ông ta lui lại nửa bước, nhấc kiếm lên, chỉ mũi kiếm vào trung tâm lưới kiếm.
Mũi kiếm Luyện Nhật lạnh lẽo âm u, khoảnh khắc kiếm trận che phủ, hai chiêu thức chạm mặt, để lại tiếng nổ mãnh liệt trên đường lướt qua của nó.
Cả đỉnh núi Thương Nam Sơn nhất thời tĩnh lặng, tiếng gió và tiếng đao kiếm cũng biến mất, mọi người chỉ nhìn thấy một quầng sáng tỏa ra ở nơi hai kiếm chiêu va chạm vào nhau. Quầng sáng đó tựa như một tia sáng rực rỡ buổi bình minh tỏa sáng cả chân trời.
Những người có mặt tại đây chưa bao giờ chứng kiến trận chiến nào kinh động tới thế. Khoảnh khắc mũi kiếm giao nhau, quầng sáng nọ bỗng biến mất, bóng tối chiếm lĩnh, thiên địa như trở về thời hỗn độn, chỉ còn lại bóng người trong trận chiến.
Tuy không nhìn rõ chuyện gì xảy ra bên trong nhưng mọi người vẫn cảm nhận được khí tức mãnh liệt có thể siêu thoát vạn vật từ đó, khí tức dường như đủ để hủy diệt cả Nhân Giới.
Trong lúc mọi người đầy ngỡ ngàng, ánh sáng lại xuất hiện, mọi thứ khôi phục như ban đầu. Giữa khoảng đất trống phía xa, Quỷ Môn chủ vẫn duy trì tư thế giơ kiếm đứng đó, mà trước mặt ông ta chẳng hề thấy bóng dáng Minh Khuynh.
Yến Hạ luôn căng thẳng quan sát trận chiến, cho đến bây giờ nàng mới xác định Minh Khuynh không hề đến.
Hồn phách được triệu hoán từ thuật Phục Sinh không thể rời khỏi phạm vi của trận pháp, giống như Văn Bắc Vân bây giờ cũng không thể rời khỏi Thương Nam Sơn.
Nhưng kiếm của hắn đến rồi.
Quỷ Môn chủ có vẻ như cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng, ông ta bất chợt quay đầu nhìn Yến Hạ. Yến Hạ đối mặt với ông ta từ xa, nhìn thấy ánh mắt không chút cảm xúc của đối phương, trái tim Yến Hạ bất giác thắt lại.
Quỷ Môn chủ bước về phía nàng.
Khi ông ta vừa nhúc nhích, kiếm khí vừa tan biến lại đánh tới, lần tấn công này mãnh liệt như mưa sao băng, quét qua Luyện Nhật kiếm. Quỷ Môn chủ dừng bước, bị kiếm khí ép lui nửa bước.
Cảm nhận được kiếm khí ấy, đầu mày Quỷ Môn chủ nhíu lại, nói: "Ra là vậy."
Minh Khuynh không có ở đây nhưng kiếm cũng hắn đã đến, hễ ông ta có ý đồ muốn ra tay với Yến Hạ, với mọi người thì kiếm khí đó sẽ lập tức tấn công.
"Nhưng thế thì đã sao?" Quỷ Môn lại bước lên, lần này ông ta không chút do dự xuất kiếm, cùng lúc đó, đã có phòng bị từ trước ông ta lập tức nghênh đón kiếm khí lại đánh tới của Minh Khuynh. Hai phần sức mạnh va chạm, cục diện bất phân thắng bại.
Sức mạnh đẩy Yến Hạ lui ra xa mấy bước, sau đó được một người đỡ lấy. Yến Hạ quay đầu lại, Văn Bắc Vân đã đến bên cạnh nàng từ lúc nào, hắn đang chăm chú quan sát trận chiến nhưng cũng không quên quay đầu nói với những người của chính đạo: "Nhân lúc Ma Quân ra tay giúp khống chế cục diện, các ngươi còn không mau nhanh tay lẹ chân giải quyết đám Quỷ Môn và Huyền Giới đi!"
Đám người như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, thu hồi tầm mắt, lập tức xuất thủ.
Nói xong những lời này, Văn Bắc Vân vẫn ở lại bên cạnh Yến Hạ không đi theo mọi người đối phó Huyền Giới. Yến Hạ nhìn Văn Bắc Vân, biết hắn có lời muốn nói.
Quả nhiên, Văn Bắc Vân nhìn Yến Hạ hỏi: "Con biết cha muốn làm gì à?"
Yến Hạ gật đầu: "Vâng."
Trên đường đến đây, Yến Hạ và Văn Bắc Vân đã đạt đến độ ăn ý nhất định. Nếu đến cuối cùng họ vẫn không có cách nào đánh thắng Quỷ Môn chủ, bọn họ chỉ còn cách dùng trận pháp phong ấn ông ta ở Thương Nam Sơn.
Giống như Tứ cực đại đế phong ấn Ma Quân hơn hai ngàn năm trước, chia hồn phách hắn thành bốn, cũng như trận diệt ma hơn hai trăm năm trước, Văn Bắc Vân phong ấn hàng ngàn ma loại ở vực sâu Thất Hải, sau đó phải trả một cái giá rất đắt. Dù biết phải tốn rất nhiều thời gian nhưng bây giờ bọn họ chỉ còn cách trấn áp Quỷ Môn chủ ở đây.
"Con có nắm chắc phần thắng không?" Văn Bắc Vân nhìn người còn đang giao thủ với kiếm của Minh Khuynh phía xa, thấp giọng hỏi Yến Hạ.
Yến Hạ cũng đang nhìn về phía đó, nàng siết chặt Tứ Tượng Đồ trong tay, vẻ mặt giống như Văn Bắc Vân, nàng thành thật đáp: "Không có."
Không giống Văn Bắc Vân, Yến Hạ chưa bao giờ mở trận pháp đó, nàng chỉ từng nghe Yến Lan Đình nhắc tới mà thôi, nàng không biết mình có thể làm tới mức nào, thậm chí không biết liệu mình có thể vẽ ra được trận pháp đó hay không, nhưng chuyện tới nước này nàng phải làm thôi.
"Minh Khuynh vẫn đang giúp con." Yến Hạ biết, cách một khoảng xa xôi, Minh Khuynh còn phải ra tay giúp đỡ đối phó Quỷ Môn chủ, tiêu hao biết bao nhiêu sức lực. Nàng không còn con đường nào khác có thể đi, "Huynh ấy tin con."
Nàng còn biết Minh Khuynh chưa bao giờ nghi ngờ nàng.
Thế nên nàng nhất định phải làm được.
Văn Bắc Vân không kiềm được bật cười, trong tình huống thế này nụ cười của hắn dường như có thể giải tỏa căng thẳng. Hắn nhún vai nói: "Cha thừa nhận là tên tiểu tử đó xứng với con rồi."
Yến Hạ thoáng sững sờ, không ngờ Văn Bắc Vân đột nhiên lại nói như thế, những cảm xúc đã bình lặng trong lòng lại cuộn trào lên. Yến Hạ nhỏ giọng nói: "Là con vẫn luôn cố gắng khiến bản thân xứng với huynh ấy."
"Con rất xuất sắc, thật sự rất xuất sắc." Văn Bắc Vân mỉm cười nói. Đến lúc này, phía giao đấu bên kia lại bộc lộ sức mạnh đáng sợ, Văn Bắc Vân bước lên trước một bước nói với Yến Hạ phía sau: "Động thủ thôi!"
Yến Hạ tức thì vứt những tạp niệm của mình qua một bên, mở Tứ Tượng Đồ ra, kim quang chói lòa nổi lên trên Tứ Tượng Đồ, ánh sáng rực rỡ túa ra tứ phía, trong tích tắc đã bao phủ toàn bộ Thương Nam Sơn.
Dưới làn kim quang vô biên, Yến Hạ dựa theo những đồ án trên Tứ Tượng Đồ dùng niệm lực điều khiển chiếc bút được tạo ra từ trời đất. Phía đối diện nàng, hai tay Văn Bắc Vân đặt trên bề mặt Tứ Tượng Đồ, nhắm mắt ngưng thần chỉ dẫn động tác cho Yến Hạ. Hai người đều là cường giả của Ngũ Đạo, là người tinh thông trận pháp này nhất trên đời nhưng cả hai cùng lợp lực phong ấn Quỷ Môn chủ vẫn chưa phải chuyện có thể hoàn thành.
Kẻ địch quá mạnh, trận pháp mới thi triển được một nửa sắc mặt Yến Hạ đã trắng bệch, nàng bỗng mở bừng mắt.
Vẫn chưa đủ, dù vướng bận Minh Khuynh nhưng sức mạnh của ông ta vẫn không tài nào lay chuyển được, không lộ ra tí sơ hở nào. Trận pháp của các nàng mới thi triển một nửa đã bị kiếm khí của Quỷ Môn chủ quấy nhiễu, không thể hoàn thành.
Yến Hạ cảm thấy sức lực toàn thân mình như bị rút cạn, nàng đã hao tổn quá nhiều sức, mệt mỏi quá độ rồi. Nàng đuổi tới Bắc Môn ra tay tương trợ, giao thủ với Quỷ Môn chủ, sau lại mở trận Phục Sinh hai lần, đến Thương Nam Sơn rồi lại giao đấu lần nữa, cho đến bây giờ…
Sức mạnh trong cơ thể đã cạn kiệt, muốn khai trận trong tình trạng thế này thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy tuyệt vọng như vậy, tất cả mọi người đều đang đợi nàng, những người sau lưng còn đang chiến đấu, Minh Khuynh cũng vậy, nàng biết với tình trạng hiện tại của Minh Khuynh hắn chẳng thể nào giúp nàng kéo dài thời gian quá lâu. Bọn họ mất quá nhiều thời gian rồi, không bao lâu nữa trận Phục Sinh sẽ mất hiệu lực rồi biến mất, nếu trước đó nàng chưa kịp phong ấn Quỷ Môn chủ, không kịp ngừng trận Phục Sinh thì hồn phách Minh Khuynh và Văn Bắc Vân sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Thời gian còn lại cho nàng quá ít ỏi.
Nàng bắt đầu thấy sợ hãi, nàng cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt, âm thanh xung quanh bỗng nhiên nhỏ lại, bản thân như trôi lạc đến một thế giới khác.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây, Yến Hạ không có câu trả lời.
Thời gian không ngừng trôi qua, trận pháp vẫn không thể nào hoàn thành, trận chiến sau lưng đã gần đến hồi kết. Dưới tay quần hùng Trung Nguyên, thế lực Huyền Giới đã được khống chế, mọi thứ dường như đang tiến gần kết cục cuối, chỉ có…
Sắc mặt Yến Hạ đã trắng như tờ giấy, nàng nhìn bóng người trong kiếm trận, miễn cưỡng chống người đứng dậy.
Nàng vẫn đang quan sát trận chiến kinh động đất trời phía bên đó.
Trận chiến giữa Quỷ Môn chủ và Minh Khuynh có vẻ cũng sắp kết thúc, nàng có thể cảm nhận được sức mạnh của Minh Khuynh đã yếu hơn trước rất nhiều.
Minh Khuynh đã tiêu hao bao nhiêu phần sức mạnh, bọn họ còn bao nhiêu thời gian, tình hình hiện tại của Minh Khuynh thế nào, tất cả những điều đó Yến Hạ đều không biết. Không ai muốn mau chóng kết thúc tất cả bằng nàng, nàng phải làm gì đó, nàng phải cố hết sức hoàn thành trận pháp này…
Trong lúc tâm trí Yến Hạ rối như tơ vò, một tiếng nổ vang dội truyền tới từ trận chiến, những người có mặt đồng loạt quay đầu nhìn. Dưới tầm mắt của họ, lưới kiếm tạo ra từ thanh kiếm của Minh Khuynh bắt đầu xuất hiện vết nứt. Đồng thời, ai nấy cũng cảm nhận được sức mạnh vây khốn Quỷ Môn chủ đang rút xuống như thủy triều rồi biến mất trước mặt mọi người.
Lưới kiếm tan tành, kiếm khí dần tản đi, Luyện Nhật kiếm trong tay Quỷ Môn chủ xoẹt một đường từ trên xuống dưới, cát bụi bay cuồn cuộn, kiếm khí đó hoàn toàn đứt đoạn.
Trận pháp mới hoàn thành một nửa cũng bị kiếm khí của Quỷ Môn chủ phản phệ, Yến Hạ phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng nàng không ngã xuống, ánh mắt không dịch chuyển nửa phân, nàng nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt tái mét không còn thấy huyết sắc, cố gắng chống đỡ thân mình nhìn kiếm khí đó từ từ tan biến.
Trần ai lạc định, Quỷ Môn chủ khoanh tay đứng nguyên chỗ cũ, không còn ai có thể cản được ông ta.