Người đến là một trong tam đại đường chủ của Thiên Cương Minh - Thương Lôi Đường Đoan Mộc Vũ, đường chủ đích thân đến đã là sự tôn trọng rất lớn với Ngũ Đạo rồi.
Nhưng câu đầu tiên sau khi Yến Hạ đi vào đại sảnh lại là: "Lần hành động này, Ngũ Đạo không tham gia."
Nàng vừa dứt lời, tất cả những người trong đại sảnh hốt hoảng không thôi.
Người trên khắp thiên hạ đều biết thế lực Ma Môn đáng sợ đến mức nào, mười năm qua tuy đối phương nằm im bất động nhưng chính đạo Trung Nguyên vẫn luôn chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, không ai dám lơ là Ma Môn một phút giây nào, càng không dám xem thường sức mạnh của Ma Quân. Nay việc chuẩn bị đã hoàn tất, thời cơ tốt đang đến gần, mọi người trong Trung Nguyên đều đợi chờ trận đại chiến này nhưng chẳng thể ngờ Ngũ Đạo lại ra quyết định như vậy.
Mọi người nhìn chằm chằm Yến Hạ như muốn nhìn thấu biểu cảm của nàng, muốn biết vì sao nàng lại nói ra một câu như thế.
Nhưng nét mặt Yến Hạ kiên định, không hề do dự nói: "Mời về cho."
Đoan Mộc Vũ không đi.
Hắn yên lặng một lúc rồi trầm giọng nói: "Tông chủ Ngũ Đạo thật sự quyết định như vậy?"
Yến Hạ bình tĩnh đáp: "Đây là quyết định của Ngũ Đạo."
"Tông chủ cho rằng lần này không diệt trừ Ma Môn, sau này nếu Ma Môn ra tay Ngũ Đạo có thể yên ổn chăng?" Thần sắc Đoan Mộc Vũ không đổi nhưng ngữ điệu đã thể hiện rõ ý chất vấn của hắn.
Yến Hạ giả vờ không nghe ra ý chất vấn đó, nàng cười nói: "Ta cho rằng có lẽ Ma Môn sẽ không ra tay."
Đừng nói là Đoan Mộc Vũ mà đến cả những đệ tử Ngũ Đạo có mặt ở đây cũng biến sắc. Gần như ai nấy đều nghĩ rằng khả năng mà Yến Hạ nói không thể nào tồn tại.
Đoan Mộc Vũ không giữ được bình tĩnh nữa, cười lạnh nói: "Tông chủ đang nói đùa ư."
Yến Hạ vẫn bình thản như sớm đã lường đến phản ứng của mọi người, nàng lắc đầu nói: "Ngũ Đạo ngày nay đã không còn là Ngũ Đạo của ngày trước từ lâu rồi. Ma Môn tái xuất cũng không còn là Ma Môn ngày xưa. Ma Môn tái xuất mười năm mà chẳng gây sóng gió gì cho Trung Nguyên, tại sao các ngươi có thể khẳng định Ma Môn muốn xuống tay với Trung Nguyên, Ma Quân sẽ tàn sát Nhân Giới?"
Đoan Mộc Vũ nhìn chòng chọc Yến Hạ đến khi cảm thấy mình không cần phải ở đây lãng phí thời gian với đối phương nữa, nàng chẳng qua cũng chỉ là tiểu cô nương ngây thơ chưa trải sự đời thôi. Hắn không tức giận mà ngược lại bật cười, lắc đầu nói: "Không ngờ, thân là tông chủ Ngũ Đạo ngươi lại có thể thốt ra những lời thế này."
Yến Hạ bình tĩnh đối diện với hắn, không chột dạ cũng không phản bác.
Đoan Mộc Vũ biết chuyện đến nước này thì không việc gì phải thương lượng thêm nữa, hắn xoay người nói: "Nếu Ngũ Đạo đã quyết như vậy thì ta xin cáo từ đây." Hắn đi thẳng ra ngoài, nhưng lúc đến cửa lớn thì dừng lại, quay đầu nói: "Ta chỉ hy vọng các ngươi biết rằng nếu Ma Môn ra tay lần nữa, bất kể Thiên Cương Minh tam môn thất phái hay Ngũ Đạo không ai chạy thoát được. Nay Thiên Cương Minh và tam môn thất phái đã phái người đến Ma Môn, vài hôm nữa là đến nơi. Dù Ngũ Đạo không tham gia vào trận chiến này thì Trung Nguyên chúng ta vẫn sẽ tiến hành nó tới cùng."
Nói xong, Đoan Mộc Vũ lạnh lùng nói: "Cáo từ."
Sau đó bước chân vang lên, bóng người đã mất hút khỏi tầm mắt.
Yến Hạ đón nhận ánh mắt của những người trong Ngũ Đạo, trong lòng thầm cười khổ.
Làm sao nàng không biết những lời vừa nãy của mình ngây thơ tới mức nào, đó là những câu mà một tông chủ Ngũ Đạo như nàng không nên nói, nàng cũng không nghĩ rằng những gì mình nói là đạo lý lớn lao gì cả. Nàng không muốn ra tay thật ra chỉ có một nguyên nhân, bởi vì nàng tin tưởng Minh Khuynh.
Từ rất lâu về trước nàng vẫn luôn tin tưởng người đó. Nếu nói trong mười năm qua nàng có lúc nào hoài nghi hay không thì có nhưng sau lần gặp lại này và sau khi nghe cha nhỏ kể chuyện ở Huyền Giới Yến Hạ đã hoàn toàn tin tưởng Minh Khuynh, mục đích của hắn khác xa với những gì bọn họ nghĩ. Nàng nhất định phải làm rõ mới được.
Nghĩ vậy, Yến Hạ bất lực cúi mặt xuống, sau đó hơi thấp thỏm nhìn sang cha nhỏ đi theo nàng nãy giờ, chờ đợi phản ứng của y.
Cha nhỏ sờ mặt cười: "Con nhìn ta làm gì?"
Mặc dù nhìn không thấy nhưng cha nhỏ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Yến Hạ.
Yến Hạ thấp giọng nói: "Cha nhỏ, hôm nay con tự ý ra quyết định, sau này nếu Minh Khuynh công tử thật sự ra tay với Ngũ Đạo con sẽ gánh chịu mọi hậu quả."
Câu này làm cha nhỏ cười càng lớn hơn, y nói: "Làm chuyện con nghĩ là đúng thì được rồi, ta cũng hay nói vậy lắm." Y giơ tay định xoa đầu nàng như lúc trước nhưng nghĩ ngợi giây lát lại bỏ tay xuống, nói, "Bây giờ nói cha nhỏ nghe, tiếp sau đây con định làm thế nào?"
Yến Hạ trầm ngâm, sắp xếp lại mọi chuyện một lượt rồi mới nói: "Minh Khuynh công tử bị thương trở về Ma Môn chỉ mới là chuyện gần đây thôi, Thiên Cương Minh biết được tin trong thời gian ngắn như vậy, còn đến bàn bạc với con, con cứ cảm thấy tin tức này truyền ra quá nhanh."
Mấy năm qua Ngũ Đạo cũng âm thầm cài mật thám xung quanh Ma Môn, giống như viện chủ Thần Lâu Viện Nam Cung Huyền lúc trước. Nhưng tin tức chưa bao giờ truyền đến tai nhanh tới vậy.
Trừ phi…
Nghĩ ra chi tiết này, lòng Yến Hạ nặng nề xen lẫn khó hiểu: "Trừ phi… đây là Ma Quân cố ý tung tin tức ra ngoài."
Nhưng làm sao có thể?
·
Không chỉ riêng Yến Hạ mà đám người trong Ma Môn cũng nghĩ tới vấn đề này.
"Đại trưởng lão!" Ngoài đại điện Ma Môn, một tên ma binh vội vã chạy tới, đại trưởng lão của Ma Môn là Kỷ Đồ nghe tiếng, nếp nhăn trên trán càng sâu hơn, chống gậy đứng dậy nói: "Gấp gấp gáp gáp, lại chuyện gì nữa?"
Ma binh đó tiến vào trong đại điện thì dừng bước, vẻ mặt bình tĩnh hơn một lúc vẫn những lộ ra nét lo âu. Hắn cúi đầu với người trong điện: "Đại trưởng lão, đám người tam môn thất phái đang tập kết ở Bích Lam Sơn, e là… muốn công đánh lên Ma Môn."
Kỷ Đồ đã sớm lường tới chuyện này nhưng không ngờ là nhanh tới vậy. Ông ta im lặng không nói đến khi nghe tiếng bước chân khác sắp bước vào đại điện ông ta mới hỏi: "Còn bao lâu nữa thì bọn chúng đến nơi?"
Người đến trước chưa kịp trả lời, một người khác chạy vào trong điện, người đến sắc mặt còn khó coi hơn, nhìn đại trưởng lão Kỷ Đồ nói: "Đại trưởng lão, Thiên Cương Minh và tam môn thất phái đã xuất phát đến Ma Môn, khoảng nửa ngày nữa sẽ tới đây."
Kỷ Đồ nhíu mày, cười lạnh nói, "Bọn người đó trước kia thì không dám có hành động gì, giống như rùa rụt cổ vậy, bây giờ biết tin Ma Quân đại nhân bị thương thì lũ lượt kéo tới, tới cũng nhanh quá chứ."
"Đại trưởng lão, bây giờ phải làm sao đây ạ?" Đám ma binh bắt đầu lo lắng, nếu như bình thường thì Ma Môn đâu cần phải lo lắng cục diện này, nhưng mà hiện tại…
Kỷ Đồ không nói gì, mắt nhìn vào trong đại điện, phía sau tấm rèm chẳng thấy bóng dáng ai nhưng Kỷ Đồ biết người sở hữu sức mạnh chí cao, là tín ngưỡng và chỗ dựa của Ma Môn đang ở trong đó.
Ma Quân bị thương, Thiên Cương Minh dẫn đầu tam môn thất phái tiến công, Ma Môn phải làm sao…
Kỷ Đồ không nghĩ tiếp được nữa vì bấy giờ, tấm rèm trong nội điện lay động, bóng người đại diện cho tín ngưỡng của Ma Môn bước ra trước mắt bọn họ.
"Tham kiến Ma Quân!" Kỷ Đồ kính cẩn, cúi đầu nghênh đón.
Đám ma tướng ma binh phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống, hô: "Tham kiến Ma Quân!"
Minh Khuynh rảo bước ra ngoài, khoanh tay ngồi xuống, y bào đen rộng rãi kéo lê dưới đất, hắn phất tay, ánh nến trong nội điện sáng bừng lên.
Nội điện yên tĩnh không một tiếng động, bọn họ đang chờ Ma Quân lên tiếng.
Minh Khuynh đặt một tay lên tay vịn trên ghế, dáng vẻ biếng nhác như ngày thường chẳng giống bị thương chút nào. Hắn như cười như không nhìn mọi người, đến khi bọn họ bị dòm đến đổ mồ hôi đầm đìa hắn mới nhàn nhạt lên tiếng: "Ma Môn bây giờ chỉ có vậy thôi à?"
Lời nói nhẹ nhàng của hắn bay vào tay mọi người lại nặng tựa ngàn cân, mọi người cúi thấp người không dám ngước mắt, dù là đại trưởng lão cũng không dám nhiều lời, mặt tái mét chờ Ma Quân nói tiếp.
Minh Khuynh xoa cằm nói: "Nhân Giới còn chưa đánh tới các ngươi đã bấn loạn hết rồi, chả trách các ngươi chẳng bao giờ bước ra được khỏi cái sơn môn bé nhỏ này."
"Ma Quân đại nhân." Kỷ Đồ căng thẳng, lo lắng vô cùng nhưng không dám để lộ nét mặt để Ma Quân thấy nên ông ta chỉ có thể cười khổ nói, "Bây giờ… chúng thuộc hạ nên làm gì mới tốt đây ạ?"
Minh Khuynh lườm ông ta, nói: "Bọn chúng muốn tới thì cứ để chúng tới."
"Nhưng mà…"
Kỷ Đồ hơi ngập ngừng. Minh Khuynh nhướng mày cười: "Dựa vào đám phế vật bọn chúng mà muốn cản chúng ta à?"
Mặt Kỷ Đồ vẫn cứ tái mét, nhịn một lúc rồi lắc đầu nói: "Chúng thuộc hạ không sợ chết, cũng không sợ thế áp đảo của Trung Nguyên."
Sau lần bị thương tổn nặng nề hai trăm năm trước thì Ma Môn không còn được như ngày xưa nên vẫn luôn ẩn mình trong núi, mãi cho đến mười năm trước Ma Quân sống lại, chúng ma bọn họ mới được xuất đầu lộ diện.
Minh Khuynh rất rõ chuyện này, thế là hắn nói: "Nên thả cho chúng vào thì có sao?"
"Nhưng mà…" Kỷ Đồ vẫn lo, ông ta nhìn người ngồi trên kia, "Thương thế của người."
Không đợi Kỷ Đồ nói hết câu Minh Khuynh lườm ông ta một cái, nhìn ra ý của ông ta. Kỷ Đồ biết mình lỡ lời bèn cúi thấp đầu xuống, Minh Khuynh phất tay áo, nhắm mắt lại nói: "Các ngươi lui ra đi."
Ma Quân đã hạ lạnh bọn họ nào dám có ý kiến, đám người Kỷ Đồ thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn theo lệnh lui xuống.
Đám người đi đến cửa đại điện thì chợt nghe giọng Minh Khuynh vọng ra, vẫn là giọng nói lạnh lùng ngạo nghễ quen thuộc.
"Bọn chúng muốn đến thì cứ việc đến. Ta ở đây chờ bọn chúng, ta muốn xem xem bọn chúng có giết được ta hay không."
·
Tại sao Minh Khuynh lại cố ý tung tin tức mình bị thương ra ngoài. Yến Hạ nghĩ mãi không hiểu.
Trở về thư phòng, Diệp Đề nghe Yến Hạ nói xong thì trầm tư một lúc, nói: "Nếu thật là vậy, hắn tung tin ra chỉ có một mục đích đó là hắn vốn không hề bị thương. Hắn tung tin ra chỉ để dẫn dụ chính đạo Trung Nguyên đến Ma Môn, sau đó… thu lưới bắt gọn bọn họ."
Yến Hạ cũng có nghĩ qua khả năng này nhưng sau đó nàng đã lập tức bác bỏ nó: "Không thể nào, huynh ấy không làm vậy đâu."
Diệp Đề bật cười, hỏi: "Con tin hắn."
"Vâng, con tin huynh ấy." Yến Hạ đáp không chút chần chừ.
Diệp Đề lại nói: "Vậy thì còn một khả năng khác."
Yến Hạ nhìn Diệp Đề, dường như nàng cũng nghĩ đến khả năng giống như y. Trái tim nàng đập thình thịch, âm thanh vang dội như muốn văng ra khỏi lồng ngực.
Giọng Diệp Đề truyền vào tai, rõ ràng và chắc chắn: "Còn một khả năng đó là hắn muốn để bọn họ giết mình."