Vãn Thiền

Chương 64




Lúc Yến Hạ tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng. Suốt đêm ngồi ngủ dựa cây nhưng kỳ lạ là nàng không cảm thấy đau nhức tí nào. Lúc thức dậy nàng nhìn quanh một lượt phát hiện Minh Khuynh đang đứng một tán cây phía bên kia.

Minh Khuynh nghe thấy tiếng động, quay đầu nói: "Tỉnh dậy rồi thì đi thôi."

"Chúng ta phải đi đâu?" Yến Hạ hỏi xong lại khựng lại một thoáng, hỏi tiếp vấn đề quan trọng: "Vết thương của huynh khỏi chút nào chưa?"

"Đi tìm một thứ hoặc một người." Minh Khuynh trực tiếp bỏ qua câu hỏi phía sau của nàng, chỉ nói: "Hoặc ngươi cũng có thể quay về Ngũ đạo rồi."

Yến Hạ đáp ngay không thèm nghĩ ngợi: "Ta muốn đi cùng huynh!"

Minh Khuynh không nói tiếng nào, quay người chuẩn bị rời đi. Yến Hạ chợt nhớ ra một chuyện, lí nhí hỏi: "Y phục của huynh ở đâu ra vậy?"

Tới giờ phút này Yến Hạ mới nhận ra Minh Khuynh đã thay bộ y phục sạch sẽ mới toanh từ bao giờ. Hôm nay hắn khoác một bộ hắc bào rộng rãi, chất liệu thuộc hàng cực tốt, chắc chắn không phải là đồ tầm thường. Nhưng mà ở nơi khỉ ho cò gáy này thì Minh Khuynh lấy nó từ đâu ra.

Yến Hạ rất tò mò nhưng Minh Khuynh không hề có ý định muốn nói cho nàng biết. Hắn nói: "Muốn đi thì đừng có nói nhảm nữa."

Yến Hạ vẫn còn ôm một bụng hiếu kỳ, vừa đi theo hắn vừa hỏi: "Huynh về Ma Môn rồi đúng không? Còn thay y phục nữa?"

Nghe vậy,Minh Khuynh im lặng giây lát rồi thản nhiên đáp: "Ta không thích quần áo bẩn."

"..." Yến Hạ thật sự thấy hơi không hiểu con người trước mặt này, bề ngoài có vẻ hắn rất sợ rắc rối, là một người chỗ nào có thể ngồi thì tuyệt đối không bao giờ đứng, có đôi lúc đi vài bước hắn cũng thấy phiền. Nhưng cũng có lúc hắn rất chăm chút cho bản thân tới độ có thể biến một chuyện đơn giản thành chuyện phức tạp.

Ví dụ như nhân lúc nàng ngủ lén lút quay về Ma Môn thay đồ rồi quay lại.

Yến Hạ nghĩ vậy rồi lén quan sát sắc mặt Minh Khuynh, nàng cũng không dám hỏi rõ nên tạm thời bỏ qua chuyện này. Nàng hỏi chính sự: "Chúng ta phải đi tìm ai?"

Cuối cùng Yến Hạ cũng chịu đổi đề tài, Minh Khuynh rất hài lòng, hắn nhẫn nại giải thích: "Ngươi còn nhớ Quỷ Môn chủ biến mất thế nào không?"

Dĩ nhiên là nàng còn nhớ cảnh tượng lúc đó: "Nếu ta không nhìn nhầm thì là có người đưa ông ta đi."

Minh Khuynh gật đầu: "Đúng vậy, nhưng ngươi có nhìn rõ là ai đưa ông ta đi?"

Yến Hạ lắc đầu, cảnh tượng khi đó quá hỗn loạn, với lại nàng còn đang sốt ruột nên nhìn không được rõ. Nàng hỏi: "Huynh biết được gì đó đúng không?"

Ai cũng biết sức mạnh của Ma Quân to lớn cỡ nào, thuật pháp bình thường không thể lọt qua mắt hắn.

Nhưng thật bất ngờ, Minh Khuynh lắc đầu phủ nhận nói: "Ta cũng không nhìn rõ."

Yến Hạ nhìn Minh Khuynh, hỏi: "Trên đời này thật sự có người ra tay nhanh đến huynh cũng không nhận ra sao?"

Minh Khuynh với vô tư trước chuyện này: "Trên đời đúng là có người có thể qua mắt được ta nhưng có lẽ người đó vốn chẳng thuộc về thế giới này thì sao?"

Hôm trước hai người đã thảo luận về thế giới tồn tại bên ngoài Tam Giới ấy. Minh Khuynh vừa nói xong, Yến Hạ lập tức nghĩ ra nơi đó, thấp giọng nói: "Huyền Giới?"

Minh Khuynh gật đầu: "Không sai."

Nếu đúng như Minh Khuynh nói thì chuyện này càng phức tạp hơn rồi.

Minh Khuynh hiểu sự lo lắng của Yến Hạ, hắn bèn tiếp lời: "Lúc ta ra tay, ông ta vốn dĩ không có cơ hội chạy thoát vậy mà cuối cùng vẫn thoát được là do kẻ cứu ông ta có thủ đoạn ngoài dự liệu của ta." Hắn khựng lại một lúc như đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, Yến Hạ hỏi: "Sao thế?"

Minh Khuynh lườm nàng: "Ta đang nghĩ phải nói sao để ngươi hiểu."

Yến Hạ: "..."

Nhưng cuối cùng Minh Khuynh vẫn giải thích tường tận cho Yến Hạ: "Mỗi thế giới có quy tắc riêng, giống như các phái ở Nhân Giới có pháp môn tu hành của họ. Tam môn thất phái là linh lực, Ngũ Đạo là niệm lực, Ma Giới có ma khí, Thần Giới có thần lực. Quy tắc mỗi nơi mỗi khác, kết quả tu hành cũng không giống nhau, nhưng mà ta rất hiểu về những sức mạnh ấy." Minh Khuynh khoanh tay lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: "Vì bọn chúng từng bại dưới tay ta."

Yến Hạ đã quen với sự tự phụ mọi lúc mọi nơi của Ma Quân rồi, nàng tiếp tục hỏi: "Ý của huynh là…"

Minh Khuynh biết Yến Hạ đã đoán ra đại khái bèn gật đầu nói: "Cách thức mà kẻ kia cứu Quỷ Môn chủ là thứ ta bao giờ thấy."

Yến Hạ càng lo lắng hơn: "Kẻ đó dám cứu người từ trong tay huynh thì thực lực chắc hẳn không tầm thường."

Minh Khuynh bất mãn phản bác lại: "Lúc đó là ta chưa có chuẩn bị thôi."

Yến Hạ không để mắt tới sự phản bác của hắn: "Nhưng chúng ta phải đi đâu tìm người đó?"

Minh Khuynh đột nhiên không nói gì nữa.

"?" Yến Hạ khó hiểu nhìn hắn.

Ánh mắt Ma Quân đầy lạnh nhạt, dù không nói nhưng khắp người đều viết rõ ràng chữ không được vui.

Yến Hạ mất một lúc mới nghĩ ra mình rốt cuộc đã chọc giận Ma Quân chỗ nào, thế là nàng sửa lại: "Phải trách kẻ đó xảo trá quá, ra tay đột ngột mới khiến Quỷ Môn chủ chạy thoát."

Vẻ mặt Minh Khuynh vẫn rất bất mãn nhưng đã chịu trả lời: "Trên người Quỷ Môn chủ còn ma khí của ta, ta biết phải đến đây tìm ông ta chỉ là phải tốn chút công sức thôi."

Không chờ Yến Hạ hỏi thêm, Minh Khuynh đã nắm cổ tay Yến Hạ. Nàng bất giác ngẩn ra, cúi đầu nhìn bàn tay Minh Khuynh đang nắm lấy tay mình, chợt cảm thấy vị trí da hai người tiếp xúc nhau nóng lên, như có thứ gì từ từ dịch chuyển đến trái tim. Yến Hạ cong môi nở nụ cười, cảm giác yên bình quen thuộc khiến nàng không còn thấy lo lắng.

Từ rất lâu về trước, mỗi lần Minh Khuynh ở bên cạnh nàng đều khiến nàng rất yên lòng, bây giờ cũng như vậy.

Minh Khuynh không để ý thấy vẻ mặt của Yến Hạ, hắn nói: "Nhắm mắt lại."

Yến Hạ nghe lời nhắm mắt, vào lúc đó vẫn không quên nhấc tay còn lại lên nắm chặt tay Minh Khuynh.

Minh Khuynh nhận ra động tác của nàng, hắn nhìn nàng một cái. Yến Hạ nhắm mắt nên không nhìn thấy nét uy hiếp trong ánh mắt đó của hắn, lần đầu khí thế của Ma Quân bị người ta phớt lờ thế này, hắn thấy hơi vô vị, không nói thêm nữa. Ma khí hiện lên quanh người hắn, giữa ánh nắng bình minh chiếu rọi hắn nâng tay lên rạch một đường trên không trung rồi cất bước kéo Yến Hạ vào trong.

·

Lúc mở mắt ra Yến Hạ thấy trước mắt mình là một màu trắng mênh mông bất tận.

Nàng và Minh Khuynh đang đứng trên một đỉnh núi, bốn bề mây khói lượn lờ, xa xa có thể trông thấy những ngọn núi chìm trong biển mây như một bức tranh được vẽ ra từ chiếc bút của tạo hóa hiện lên dưới ánh nắng mặt trời.

Mặt đất dưới chân mọc đầy cỏ và hoa đại, trên lá cỏ còn vương hơi sương sớm, bốn bề tĩnh lặng. Yến Hạ quay đầu nhìn sang Minh Khuynh phát hiện biểu cảm của hắn còn nghiêm túc hơn nàng nghĩ.

Minh Khuynh đang nhìn ngọn núi ở đằng xa, hoặc có lẽ thứ hắn nhìn không phải núi.

Hồi lâu sau hắn bỗng cười nhạt rồi nói: "Ở đó hẳn là có một cánh cửa."

Hắn giơ tay chỉ về phía đối diện nơi hai người đang đứng. Nhưng Yến Hạ không thấy chỗ đó có gì cả.

Minh Khuynh nói: "Ta cần ngươi giúp ta mở cánh cửa đó."