Mưa thét gió rền trôi qua là sự yên tĩnh đến cùng cực, sóng gió bình lặng, mặt biển phía xa xa dường như cũng hóa thành một mặt kính to lớn phản chiếu bầu trời xanh biếc.
Ánh nắng ló ra sau tầng mây chiếu xuống bóng người trên đống đá loạn xạ.
Chủ nhân Quỷ Môn bất ngờ xuất hiện trước mặt Minh Khuynh và Yến Hạ, thanh đao màu đen sắc bén trong tay ông ta cắm vào ngực Minh Khuynh.
Máu thấm ra từ vết thương chớp mắt nhuộm đỏ một mảng lớn trên ngực áo hắn.
Minh Khuynh cúi đầu nhìn vết thương, dường như cảm thấy đây là một chuyện rất khó tin.
Người bị đao đâm trúng là Ma Quân, là người thống lĩnh ma chúng xâm lược Trung Nguyên hơn hai ngàn năm trước, là Ma Quân bất khả chiến bại, vị Ma Quân mà Tứ Cực Đại Đế của Thần Giới phải đồng loạt ra tay đổi lại kết cục một chết ba bị phương mới phong ấn được Ma Quân.
Nhưng bây giờ hắn bại trong tay Quỷ Môn chủ. Hay nói cách khác là bại dưới sức mạnh của chính mình.
"Ta nói rồi, ngươi không thắng nổi ta đâu." Trong lời nói của Quỷ Môn chủ không nhìn ra quá nhiều cảm xúc giống như chuyện đánh bại đối phương chỉ là chuyện nằm trong dự liệu, "Sức mạnh của ma tinh còn mạnh hơn ta tưởng."
Ông ta từ từ rút thanh đoản đao ra, trên lưỡi đao nhuốm máu của Minh Khuynh.
Minh Khuynh cúi thấp đầu không thấy sắc mặt. Yến Hạ lo lắng vội vàng đi qua đỡ hắn thì cảm thấy cả người hắn lạnh thấu xương.
"Minh Khuynh công tử…" Yến Hạ gọi, nàng nghe thấy tiếng tim mình đang đập liên hồi, lần đầu tiên thấy sợ hãi như thế trong mười năm qua.
Nhưng ngay sau đó nàng nghe được tiếng đáp lại, đó là một âm kéo dài lười nhác còn mang theo ý cười.
"Hửm?" Dưới ánh mắt của Yến Hạ, Minh Khuynh ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt không hoảng loạn, không chán nản, chỉ có ý cười đầy hứng thú.
Yến Hạ hơi sửng sốt nhìn nụ cười của hắn, cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình lúc nãy đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Minh Khuynh nhìn Yến Hạ một cái rồi chấp tay đi tới chỗ Quỷ Môn chủ.
Bước chân của Ma Quân vẫn luôn thong dong như thế, trên người có vết thương nhưng không hề cản trở hành động của hắn. Trong thái độ luôn đùa cợt của hắn cuối cùng cũng xuất hiện sự nghiêm túc.
"Ta nói rồi, thủ đoạn ti tiện, không xứng dùng sức mạnh của ta." Minh Khuynh lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, thiên địa biến sắc.
Sóng biển lại cuộn trào, lần này còn mãnh liệt hơn lần trước. Mây đen cuồn cuộn phía chân trời tạo thành một xoáy nước nuốt chửng hết ánh sáng trên bầu trời.
Minh Khuynh hành động chỉ trong nháy mắt.
Hắn bước lên trước một bước.
Quỷ Môn chủ cũng bước lên.
Nhưng không giống với thái độ ung dung của Minh Khuynh, động tác của Quỷ Môn chủ căng cứng mà gấp gáp.
Minh Khuynh bước lên bước thứ hai, đối phương cũng bước theo.
Động tác của ông ta càng ngày càng cứng nhắc và bắt đầu run rẩy.
"Đó là sức mạnh của ta." Minh Khuynh quả quyết nói.
Chủ nhân Quỷ Môn ngẩng đầu lên đối mặt với Minh Khuynh, cuối cùng ông ta cũng chợt hiểu ra điều gì đó. Ông ta lạnh lùng nói: "Không thể nào."
Minh Khuynh thích thú trước giọng nói ẩn chứa phẫn nộ của ông ta. Hắn cười giễu nói: "Chưa bao giờ có kẻ nào dám ngông cuồng coi thường sức mạnh cả Ma Quân, ngươi là người đầu tiên đấy."
"Ngươi…" Quỷ Môn chủ định mở miệng thì chợt khựng lại, biến sắc mặt.
Minh Khuynh đặt một ngón tay lên môi, nhướng mày nói: "Ta cho ngươi nói chuyện rồi à?"
Quỷ Môn chủ không lên tiếng được nữa, ông ta nhìn Minh Khuynh, ánh mắt tối dần.
"Rất tốt." Minh Khuynh cười hài lòng. Lúc này hắn đã đến trước mặt Quỷ Môn chủ, trên ngực hắn còn một vết thương rất sâu, y phục loang lổ vết máu nhưng trông hắn chẳng chật vật tí nào, ngược lại kẻ chật vật lại là chủ nhân Quỷ Môn ở đối diện hắn.
Sát thủ mạnh nhất Quỷ Môn, cao thủ mạnh trong giới Trung Nguyên, nay dưới uy thế của Ma Quân đến cả một ngón tay hắn cũng không nhúc nhích nổi.
Minh Khuynh cười nhạt nói: "Chắc ngươi không biết rồi, sức mạnh này chỉ nghe lệnh một mình ta thôi."
Quỷ Môn chủ trừng mắt như thể vẫn còn chưa dám tin.
"Còn chưa hiểu hả?" Minh Khuynh nói, "Chẳng phải do ngươi ban tặng sao?"
Nghe vậy, Quỷ Môn lẩm bẩm nói: "Là máu."
Minh Khuynh cực kì hài lòng với phản ứng của Quỷ Môn chủ, hắn híp mắt cười nói: "Đúng vậy, sức mạnh của vương giả Ma Tộc chỉ nghe lệnh huyết mạnh của vương giả." Hắn chầm chậm giơ tay lên, lòng bàn tay áp lên vết thương trên ngực, nói: "Thế nên bây giờ ta phải thu hồi lại sức mạnh này rồi."
Không thể ngăn cản, không thể phản kháng, đây chính là Ma Quân đối diện với Quỷ Môn chủ cũng như Ma Quân ở trước mắt Yến Hạ.
Ánh sáng nhạt màu nổi lên trên lòng bàn tay Minh Khuynh, từng sợi khí đen thoát ly khỏi lồng ngực Quỷ Môn chủ, ông ta trừng to hai mắt nhưng cơ thể lại không thể động đậy, cứ thế trơ mắt nhìn hắc khí từ từ rút khỏi thân thể mình.
Quỷ Môn chủ ngã khuỵu xuống đất.
Minh Khuynh nhìn người quỳ trước mặt mình, nét mặt như đang nhìn một con kiến, "Ngươi nên nhìn cho rõ đối thủ của mình là ai."
Quỷ Môn chủ thật sự ngẩng đầu nhìn chằm chằm Minh Khuynh, ánh mắt không khuất phục, cười nói: "Là ai đây? Ta nên gọi ngươi là Ma Quân Hòa Anh hay… minh chủ Túc Thất"
"Bất kể cái tên nào ngươi đều không có tư cách gọi." Ánh mắt Minh Khuynh trầm xuống, phất tay, không cho đối phương cơ hội thở dốc, phần ma khí còn mạnh mẽ hơn lúc nãy gấp nhiều lần xuất ra chuẩn bị xé người đối diện thành trăm mảnh.
Nhưng ngay lúc ma khí bay ra, trên không bỗng xuất hiện một tia sáng bạc như sao trời.
Minh Khuynh nhận ra bất thường, quay đầu sang nhìn.
Nhưng tia sáng đến nhanh biến mất cũng rất nhanh, trong tích tắc tia sáng đó đã cuốn theo Quỷ Môn chủ và Bạch Phát biến mất tăm.
Ma khí rơi xuống chấn động lớp đá dưới đất, Yến Hạ chỉ kịp tựa vào khối đá lớn bên cạnh mới đứng vững. Sau đó nàng nhào sang chỗ người đang đứng ở trung tâm kia bất chấp những hòn đá rơi đập lên người.
"Huynh không sao!" Yến Hạ nhìn Minh Khuynh, ngữ khí phức tạp xen lẫn vui mừng.
Minh Khuynh hơi nhíu mày, còn chưa kịp đáp Yến Hạ đã bổ nhào vào người hắn.
Hắn định né ra theo phản xạ tự nhiên nhưng khi ngón tay chạm vào đầu vai nàng, hắn bất ngờ cảm nhận được sự run rẩy và yếu ớt của đối phương.
Minh Khuynh khựng lại, không biết vì sao không đẩy nàng ra.
Rất nhiều năm về trước, khi Minh Khuynh còn là một cầm sư bình thường ở Nam Hà trấn, ngày nhìn thấy Yến Hạ ở căn viện đổ nát nàng cũng nhào vào lòng hắn như vậy, khóc hết nước mắt.
Nay thời gian đảo ngược tựa như trở về ngày hôm ấy.
"Ta tưởng… ta tưởng huynh sẽ chết…" Yến Hạ nức nở, vùi mặt trên vai Minh Khuynh, "Ta thấy đao của tên đó… lúc ta thấy ông ta xông qua ta sợ gần chết…"
Minh Khuynh không định đẩy nàng ra, hắn cúi đầu nhìn Yến Hạ đang ôm chặt mình, im lặng giây lát rồi khôi phục vẻ mặt bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ma Quân trong mắt ngươi yếu vậy à?"
Yến Hạ không còn quan tâm những chuyện nữa, cảnh tượng lúc nãy làm nàng sợ đến bây giờ, nói chuyện cũng không cân nhắc. Nàng lẩm bẩm nói: "Nhưng ta lo cho huynh, bị thương một tí ta cũng sẽ đau lòng, một dao lúc nãy phải đau cỡ nào chứ."
"..." Ma Quân đại nhân có thể đối phó với mọi kẻ địch, có thể đáp trả mọi sự cười nhạo nhưng chỉ bó tay với Yến Hạ.
Nhưng mà bấy nhiêu đó vẫn chưa xong, Yến Hạ vừa khóc vừa thấp giọng lẩm bẩm: "Ta đã trải qua mất mác một lần rồi, năm đó cha mẹ nuôi biến mất trước mặt ta vì ta không có năng lực bảo vệ họ, trái lại họ còn phải bảo vệ ta… Nếu đến cả huynh cũng vậy… ta phải làm sao đây…"
Minh Khuynh định lên tiếng thì Yến Hạ lại nói tiếp: "Ta còn rất nhiều lời chưa nói với huynh, ta còn chưa nói ta thích huynh tới mức nào, còn chưa hỏi huynh có phải đã mua hoa đăng cho ta vào Trung Thu mười năm trước. Dù huynh là Ma Quân hay Minh Khuynh ta biết huynh vẫn còn nhớ mà…"
Yến Hạ nói mãi không ngớt, Minh Khuynh chẳng nói câu nào.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bãi biển yên tĩnh, chỉ còn sóng biển vỗ nhè nhẹ và tiếng của loài chim biển. Y phục của hai người bị gió thổi tung bay, nhuốm hương vị của nước biển.
Yến Hạ chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt phiến đỏ, hỏi: "Lúc nãy ta lỡ nói thích huynh rồi đúng không?"
Minh Khuynh: "..."
Ánh mắt Yến Hạ thoáng ảm đạm, cúi đầu buồn bã nói: "Vốn định giữ đến một ngày đẹp trời nào đó mới nói, kết quả nói luôn ra đây rồi."
"Nói chung là tất cả mọi người đều biết ta thích huynh, Phó Nhiên công tử biết, Tuân Chu đại ca biết, đến cả Tứ Tượng Đồ cũng nhận ra." Yến Hạ liếc nhìn Minh Khuynh, cắn môi nói, "Nên, với Minh Khuynh công tử…"
Minh Khuynh nhìn vào mắt Yến Hạ.
Hắn đọc được rất nhiều từ trong đôi mắt nàng, thuần khiết trong sáng như trăng trên bầu trời đêm quang đãng.
Đấy là một đôi mắt tuyệt đẹp nhưng Minh Khuynh biết đã đến lúc phải chấm dứt những thứ này rồi.
Hắn nhăn mày định đẩy nàng ra nhưng trước đó Yến Hạ đã tự mình buông tay, sau đó nàng cười cười lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, bây giờ chưa phải lúc nói mấy thứ này."
Minh Khuynh im lặng, Yến Hạ cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Ta biết bây giờ huynh sẽ không cho ta đáp án ta mong muốn đâu."
"Nhưng ta có thể đợi." Yến Hạ nghĩ thông, ý cười xán lạn, "Ta đang ở bên cạnh huynh mà, ta có thể từ hiểu được vài chuyện, biết huynh phải gánh vác thứ gì, muốn làm gì, ta sẽ có cơ hội được biết thôi."
Từ đầu đến cuối chỉ có Yến Hạ nói, Minh Khuynh chỉ im lặng nghe, vẻ mặt điềm nhiên.
Có lẽ vì đường nét ngũ quan hắn quá nhu hòa nên Yến Hạ phát hiện lúc hắn không nói chuyện biểu cảm sẽ ôn hòa hơn mấy phần, giống như cầm sư nhẫn nại lắng nghe và an ủi nàng ở Nam Hà trấn nhiều năm về trước.
Nhưng khi hắn nhìn sang, ánh mắt thuộc về Ma Quân và uy thế đáng sợ trời sinh sẽ phả hỏng sự dịu dàng ôn hòa đó khiến con người hắn nhìn rất mâu thuẫn nhưng thật ra lại phải như thế.
Tầm mắt Yến Hạ rơi lên vết thương trên ngực Minh Khuynh.
Minh Khuynh quá cường đại, ra tay quá quyết liệt khiến người ta quên mất trên người hắn vẫn còn bị thương.
Nếu như là người bình thường thì đây hẳn là vết thương chí mạng.