Tiếng động đột ngột làm Yến Hạ chấn động, nàng nhìn sang Minh Khuynh, hắn biết nàng lo lắng nên khẽ gật đầu đáp lại.
Yến Hạ vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài xe.
Trong sơn cốc hiện tại hỗn loạn vô cùng, mọi người tụm lại một góc mắt nhìn chằm chằm vào rừng cây âm u, có vài người đã đề phòng đặt tay lên bội kiếm. Đám người họ toàn là đệ tử non trẻ, bối phận cao nhất trong số đó chắc chỉ có Phương Trạch, Yến Hạ tìm kiếm bóng dáng Phương Trạch trong đám người, rất nhanh đã thấy hắn đang bảo vệ Dịch Nhạn Nhi bên cạnh, nét mặt nghiêm nghị. Hành động của Phương Trạch rất không tỉnh táo, hắn cầm kiếm định đâm vào tảng đá lớn chặn ngang đường, còn muốn thử phá hủy nó bằng sức mạnh.
Lúc trước Minh Khuynh có nói không thể dùng lực phá nát nếu không sơn cốc rung chuyển lần nữa, núi lở đá rơi, tới lúc đó Minh Khuynh cũng chẳng cứu được.
Huống chi…
Yến Hạ quay đầu nhìn Minh Khuynh, màn xe kéo lên một khoảng, ánh lửa rọi vào trong xe chiếu rõ gương mặt tái nhợt của hắn.
Với tình trạng hiện tại của Minh Khuynh e là không thể dọn tàn cuộc cho bọn họ lần thứ hai nữa đâu.
Nghĩ vậy, Yến Hạ càng lo lắng hơn, nàng nhảy xuống xe ngựa. Minh Khuynh ngồi trong xe nhìn động tác của Yến Hạ, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc. Biểu cảm này thật hiếm thấy trên mặt hắn, Yến Hạ không hiểu sao lại thấy vui vẻ lạ thường. Không đợi Minh Khuynh lên tiếng nàng nói trước: "Ta qua chỗ của bọn họ."
Minh Khuynh chớp mắt, Yến Hạ lưỡng lự giây lát rồi nói tiếp: "Minh Khuynh công tử cứ nghỉ ngơi ở đây, ta… ta sẽ bảo vệ công tử."
Không ngờ thiếu nữ trước mặt lại nói ra một câu thế này, Minh Khuynh nhất thời không kịp đáp lại, đến khi hắn che miệng ho nhẹ một cái ngẩng đầu lên thì Yến Hạ đã chạy vào trong đám người, đến gần bọn Phương Trạch.
Tâm trạng Phương Trạch hơi kích động, không biết có chuyện gì không hay là đã nói gì đó với sư đệ sư muội, hắn lạnh lùng đẩy người bên cạnh ra, ngữ khí không tốt nói: "Ta nói rồi, tránh ra!"
Mọi người không cản được Phương Trạch, nhiều người nghe tiếng động không rõ trong sơn cốc thì cũng không còn dũng khí đi ngăn cản.
Lời Minh Khuynh nói lúc trước bọn họ đều nhớ kỹ, đống đá cản đường này không thể phá vỡ bằng sức mạnh nếu không sẽ dẫn tới lở núi, bọn họ bận suốt cả đêm cũng vì xử lý đống đá đó. Nhưng tiếng động vang vọng sau lưng ngày càng rõ, đang tiến gần chỗ bọn họ. Trước có vật cản sau có yêu thú, bọn họ còn chờ ở đây thì cuối cùng cũng thành mồi của yêu thú.
"Để ta đập nát đống đá này có khi còn có cơ hội sống sót." Phương Trạch lướt mắt nhìn mọi người, thanh kiếm quét trên nền đất, hắn nói, "Các ngươi nghe rồi đó, không phải yêu thú ngàn năm thì làm sao gây ra động tĩnh lớn như vậy, yêu thú đó mà chui ra… đừng ai hòng chạy thoát!"
Nhiều người bắt đầu rùng mình, bọn họ nhìn nhau, làm gì có ai muốn bị yêu thú ăn thịt, cứ nghĩ tới cảnh đó thôi đã khiến đám đệ tử trẻ này sợ run cả người.
Thấy không còn người nào ngăn cản mình, Phương Trạch vận khí, chưởng lực tích tụ trong lòng bàn tay, chuẩn bị xuất chưởng vào đống đá.
Nhưng một bóng người lao tới kịp lúc, cản trước mặt Phương Trạch!
Phương Trạch ngẩn người, khi nhìn rõ người đến hắn lập tức lui lại nửa bước, gấp rút thu hồi chưởng lực, nhưng một ít lực đạo chưa thu lại hết vẫn tản ra ngoài làm đám đệ tử phía sau lảo đảo mấy cái. Dù Phương Trạch cùng thế hệ với các đệ tử khác nhưng công lực lại bỏ xa bọn họ.
Hắn dừng lại, sắc mặt rất khó coi nhìn người cản trở mình, cắn răng nói: "Yến Hạ cô nương, ngươi có ý gì đây?"
Thật ra chạy tới cản một chưởng của Phương Trạch bản thân Yến Hạ cũng sợ tái mặt nhưng nàng ép mình phải bình tĩnh, nhanh chóng lắc đầu nói: "Không được, ngươi không được làm vậy."
"Không được?" Phương Trạch bật cười nhưng trong đáy mắt không có chút ý cười, hắn lạnh lùng nói, "Vậy ngươi nói coi ta phải làm thế nào? Để mọi người ở đây chờ chết à? Lần hạ sơn này sư phụ giao tính mạng của tất cả mọi người cho ta, ngươi muốn ta để họ bỏ mạng tại đây?"
Yến Hạ hiển nhiên hiểu vì sao Phương Trạch lại quyết định làm như vậy nhưng nàng không cho rằng biện pháp của hắn là duy nhất, "Chắc… chắc chắn còn cách khác mà!"
Phá vỡ đá chắn ngang đường, đổi lại kết cục núi lở đá trôi chôn vùi mọi người ở đây thì có khác gì đụng mặt yêu thú.
Phương Trạch lại không nghĩ rằng bọn họ còn cách nào khác, đối mặt với yêu thú ngàn năm đang đến gần hắn không đảm bảo bọn họ có thể đối phó được. Sắc mặt hắn trắng bệch, trừng mắt nhìn Yến Hạ, trầm giọng quát: "Tránh ra!"
Yến Hạ không nhúc nhích, nàng cố nhớ lại những trận đồ cha lớn từng dạy, cố gắng tìm xem có cách nào giải quyết tình cảnh khốn đốn này. Nàng không tin đây là đường cùng, chắc chắn còn cách khác, nhất định sẽ có…
Nhưng chẳng chờ Yến Hạ tìm ra cách, Phương Trạch đã vận chưởng lần nữa, muốn đánh tan cả Yến Hạ và đống đá cản đường này.
Yến Hạ chỉ cảm thấy hoa mắt, một lực đạo lớn mạnh hất văng nàng ra ngoài, còn chưa kịp mở miệng cơ thể đã ngã ra sau, sắp té ngã vào đống đá vụn chất đầy trên đất. Trái tim Yến Hạ thắt lại, nhắm chặt mắt, nhưng cơn đau đớn không hề xuất hiện như dự liệu, trái lại lưng chạm vào một xúc cảm khác.
Cảm giác đó rất quen thuộc với nàng.
Nàng mở bừng mắt, trông thấy người đang đỡ mình bằng một tay.
Trời không có trăng, ngọn lửa không đủ làm dịu tan cái lạnh trong đêm trường nơi thâm cốc nhưng lại mạ một lớp sáng nhu hòa trên người Minh Khuynh. Hắn đỡ Yến Hạ để nàng đứng vững sau đó khẽ thở dài, ngước mắt nhàn nhạt nhìn Phương Trạch và chúng đệ tử, một ánh mắt, sơn cốc tĩnh lặng.
"Được rồi." Ngữ khí Minh Khuynh không mấy rõ ràng, chỉ nhẹ nhàng đặt dấu chấm hết cho màn náo động này.
Hắn vừa xuất hiện, cả sơn cốc trở về vẻ yên tĩnh như lúc trước, nhưng tiếng gào của yêu thú ngày càng gần vẫn khiến bọn họ chìm vào nỗi sợ hãi vô thanh.
Minh Khuynh quay đầu, nhìn xuyên qua màn đêm đen đặc đến một nơi xa mà ánh lửa không thể chiếu tới. Hắn đứng im một lúc, nhàn nhạt nói: "Đi theo ta."
Dứt lời, không đợi bọn họ đáp lại hắn tự mình quay người đi về một phía.
Người đi theo ngay sau đó là Yến Hạ, nàng không hề suy nghĩ thêm, theo sát bên cạnh Minh Khuynh tiến về phía trước. Những người khác nghe vậy thì sững sờ một lát, đầu óc còn chưa nghĩ tới kết quả chân đã bước theo người đó.
Từ khi xuất hiện trước mặt bọn họ đến giờ Minh Khuynh luôn nói chuyện nhẹ như tơ, Yến Hạ biết do hắn đang mang bệnh trong người, những người khác không hề biết nhưng vẫn nghe theo hắn. Tình huống trước mắt đây thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, người bọn họ toàn lực đề phòng không dám tới gần là Minh Khuynh, nhưng vào lúc này người bọn họ tin tưởng nhất cũng là Minh Khuynh.
Thói quen một khi ăn sâu vào cốt tủy thì khó mà thay đổi, đặc biệt là trên bờ vực sinh tử.
Mọi người im lặng đi theo Minh Khuynh, nhìn bóng lưng người đi trước, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ chẳng nói nên lời nhưng tiếng rống của yêu thú nhanh chóng ép những cảm xúc đó xuống. Đám đệ tử biến sắc, chân bất giác bước nhanh hơn.
Tâm trạng của Yến Hạ không giống những người này, nàng nghiêm túc quan sát đường đi, cảm giác bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng khiến nàng hơi thất thần.
Nỗi âu lo của nàng không đến từ yêu thú trong sơn cốc đang ngày càng đến gần, cũng không phải bởi đống đá to nhỏ cản đường các nàng mà vì Minh Khuynh bên cạnh.
Vừa nãy Minh Khuynh cứu Yến Hạ khỏi một chưởng của Phương Trạch, mặc dù sau đó nàng đã tự đứng vững nhưng bàn tay hai người vẫn nắm chặt nhau. Là do tâm trạng Yến Hạ bất ổn nên Minh Khuynh mới nắm tay nàng không buông. Nhưng càng đi về phía trước Yến Hạ càng cảm thấy ngón tay người bên cạnh mình lạnh đến đáng sợ, mãi không thấy ấm hơn.
Yến Hạ đi ngay bên cạnh Minh Khuynh, nàng chốc chốc lại quay qua nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch không đọc được chút cảm xúc nào, nhưng có thể thấy rõ mặt hắn không còn tí huyết sắc, bước chân cũng ngày càng chậm. Yến Hạ biết tình trạng sức khỏe của Minh Khuynh hiện tại, cũng biết không thể để những người theo sau biết hắn bị bệnh. Nàng lặng lẽ kề sát bên hắn, làm như vô tình đưa tay đỡ hắn, giúp hắn bước vững vàng.
Minh Khuynh cảm nhận được động tác của nàng nhưng vẫn thản nhiên đi thẳng, không để bất kỳ ai nhìn ra sơ hở. Yêu thú đang ở trước mắt, chúng đệ tử Huyền Dương phái không đủ sức đi đối phó với nó, càng không thể nghĩ ra cách nào khác nên giờ phút này bọn họ chỉ có thể giao hy vọng cuối cùng của mình cho Minh Khuynh.
Đối với bọn họ, người từng là minh chủ Thiên Cương Minh, sự tồn tại mạnh mẽ nhất của toàn trung nguyên, hắn không đời nào đánh thua yêu thú. Nhưng chỉ có Yến Hạ biết, Minh Khuynh bây giờ đến đi đường còn miễn cưỡng hết mức, làm sao đấu với yêu thú có ngàn năm tu vi mà bọn họ nói.
Trong khi Yến Hạ lo lắng liệu Minh Khuynh có ứng phó nổi tình hình trước mắt không thì hắn bỗng lên tiếng: "Trận chiến trừ ma cách đây nhiều năm rồi, có lẽ các ngươi không nghe tới nơi này."
Mọi người lắng tai nghe Minh Khuynh nói, không dám lơ đễnh tí nào. Hắn nói tiếp: "Nơi này tên là vực sâu Thất Hải."
Lời này lọt vào tai chẳng khiến bọn họ có phản ứng gì quá kịch liệt, đa số đều mơ hồ dường như không có chút ấn tượng gì với địa điểm này. Nhưng câu sau đây của Minh Khuynh khiến mặt bọn họ đổi sắc, rét lạnh sống lưng.
"Đây là nơi Ma quân biến mất."
Có lẽ Ma giới từng có rất nhiều đời Ma quân nhưng người trong nhân gian chỉ cần nhắc tới Ma quân thì chỉ có thể là một vị.
Vị Ma quân đó tên là Hòa Anh, hơn ba ngàn năm trước Ma quân Hòa Anh thống lĩnh ma chúng từ cánh cửa Ma giới xâm nhập vào trung nguyên, dẫn ra kiếp nạn sinh linh đồ thán. Nạn kiếp đã chấm dứt nhưng tai họa nó để lại ở nhân gian vẫn kéo dài liên miên đến sau này. Tai họa đó chính là Ma môn.
Thời gian đã trôi qua cách đây quá lâu, ấn tượng của người đương thời về vị Ma quân đó đã rất mơ hồ. Nhưng truyền thuyết về hắn đôi khi vẫn nghe có người nhắc tới.
Đó là sự tồn tại đáng sợ nhất trong khắp thiên hạ. Thi thể chất cao như núi, máu chảy thành biển, xương trắng phơi đầy đồng, tất cả đối với hắn chỉ cần một ý niệm là đủ.
Tương truyền tứ cực đại đế của Thần giới đã đích thân ra tay diệt trừ vị Ma quân đó, cuối cùng hai người chết hai người bị thương mới phong ấn được Ma quân. Mãi hơn chục năm trước mới khiến hắn triệt để biến mất khỏi thế gian.
Mà trong số những người chứng kiến vị Ma quân bất khả chiến bại đó biến mất hoàn toàn có Minh Khuynh.
Nghĩ vậy, trên mặt đám đệ tử Huyền Dương phái hiện lên đủ loại cảm xúc. Mọi người tiếp tục đi về phía trước, tiếng kêu đáng sợ của yêu thú vang lên không ngừng, ngày càng tiến gần tựa hồ như ở ngay bên tai, chỉ trong phút chốc sẽ nhảy ra trước mặt mọi người.
Lúc này, Minh Khuynh dẫn theo mọi người dừng trước vách núi. Dây leo phủ kín trên vách, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra đằng sau nó có cái gì. Minh Khuynh đưa tay gạt đám dây leo qua, nương theo ánh đuốc mọi người phát hiện huyền cơ sau đó, bọn họ nhìn hắn một cái rồi cũng tiến lên bắt đầu kéo dây leo phủ xung quanh. Chỉ một lúc sau, một hang động không to không nhỏ hiện ra trước mắt.
Trong động tối thui, không nhìn thấy thứ gì, mọi người đứng im tại chỗ, chỉ có Phương Trạch nhìn Minh Khuynh một cái rồi hỏi: "Đây là nơi nào?"
Minh Khuynh thản nhiên trả lời không chút giấu giếm: "Nơi Ma quân chết."
Mọi người: "..."
"Vào trong trốn giây lát đi." Minh Khuynh nhẹ nhàng nói.
"..."
Đám đệ tử Huyền Dương phái bốn mắt nhìn nhau, nét mặt ai nấy đều tái xanh vì sợ hãi.
Dù yêu thú ngoài kia đáng sợ thật nhưng đi vào nơi bỏ mạng của Ma quân ngàn năm trong truyền thuyết cũng khiến bọn họ ớn lạnh nổi hết da gà.
Các đệ tử chần chừ không ai dám đi vào trong hang động đen ngòm nhưng rất nhanh sau đó bọn họ không còn cơ hội chọn lựa nữa vì trong lúc bọn họ do dự không quyết, một cơn gió lạnh lẽo âm u đột nhiên thổi qua rừng cây, lướt qua người bọn họ. Tiếp đó trong rừng truyền ra những tiếng động vang dội, không chờ bọn họ kịp phản ứng, giữa khu rừng tối tăm, dưới ánh lửa leo lét chợt hiện ra một thứ.
Đó là một đôi mắt to lớn ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Đôi mắt đó xuất hiện giữa rừng cây, đồng tử màu đỏ thẫm liếc qua liếc lại cuối cùng dừng lại trên người bọn họ.
Đám đệ tử Huyền Dương phái đang chen chúc trước cửa động lập tức cứng đơ người như mất năng lực phản xạ, Dịch Nhạn Nhi bên cạnh che miệng hét lên.
Lúc này không còn thời gian nhẹ nhàng khuyên bảo nữa, Minh Khuynh khẽ thở dài, bước lên trước một bước, lạnh lùng nói: "Đi vào."
Giọng điệu không còn giống như trước, nếu lúc nãy là khuyên nhủ ôn hòa thì bây giờ là mệnh lệnh theo thói quen. Chúng đệ tử hầu như không có cảm giác với lời khuyên nhỏ nhẹ của hắn nhưng trước lời ra lệnh này bọn họ lập tức tỉnh táo, Phương Trạch dẫn đầu, các đệ tử khác vội vàng đi vào trong động.
Chỉ trừ một người.
Trong khoảnh khắc giằng co với yêu thú, Minh Khuynh liếc sang, nhìn thấy thiếu nữ vẫn đứng im bên cạnh mình không hề có ý rời khỏi, hắn lại khẽ thở dài.
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, siết chặt hai tay, nét mặt kiên định mà cố chấp.