Vãn Thiền

Chương 34




Nghe câu hỏi của ba đệ tử thiếu niên này, Yến Hạ ngỡ ngàng không biết nên đáp lại thế nào cho phải.

Nàng gặp gỡ nhân vật lợi hại nào rồi nhỉ?

Ở Nam Hà trấn không lâu trước, trên dưới Quỷ Môn lũ lượt kéo tới, nàng còn nhìn thấy vị chủ nhân trong truyền thuyết của Quỷ Môn. Mà người đánh không phân thắng bại với bọn họ là cha mẹ nuôi của nàng.

Câu hỏi này khiến Yến Hạ bừng tỉnh, thì ra một người quá mức bình thường như mình lại gặp được nhiều nhân vật mạnh mẽ như thế. Cha mẹ nuôi của nàng là những người làm Quỷ Môn bọn họ rất mực kiêng dè, là cường giả dùng sức của bốn người đối chọi với cả một thế lực lớn. Hơn hết, người từng giúp đỡ nàng là minh chủ Thiên Cương Minh trung nguyên tiền nhiệm, là người từng diệt trừ vô vàn thế lực tà ác.

Cuộc sống bình dị của nàng bỗng chốc không còn bình dị nữa, lúc trước nàng chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ trải qua những chuyện như thế này, sẽ ngồi cùng với một đám đệ tử chính đạo.

"Yến Hạ cô nương?" Thấy Yến Hạ không đáp gì, tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất tên Dịch Nhạn Nhi chớp mắt hỏi, "Sao ngươi không nói chuyện?"

"Đúng vậy, Yến Hạ cô nương chắc hẳn có quen biết với rất nhiều nhân vật lợi hại đúng không?" Nhị sư huynh Kỷ Lương Bình hỏi lại.

Nếu đứng từ góc độ của bọn họ thì Yến Hạ nàng quả thật quen khá nhiều nhân vật lợi hại nhưng những chuyện đó quá phức tạp, thân phận của bọn họ cũng rất đặc biệt, Yến Hạ không biết nên giải thích làm sao.

Ba thiếu niên tưởng Yến Hạ không muốn nói chuyện với mình, trong lòng có hơi không vui, đại sư huynh Phương Trạch biểu hiện sự bất mãn rõ ràng nhất. Hắn nghe sư đệ sư muội cứ liên tục bắt chuyện với Yến Hạ thì cau mày nói: "Người ta đâu có thèm để ý các đệ, còn không nhìn ra à?"

Xe ngựa di chuyển trong sơn cốc, bánh xe cán qua hòn đá làm thân xe rung lắc nhè nhẹ, người trong xe cũng yên tĩnh lại.

Có xe ngựa khác lướt qua xe của bọn họ, mọi người sực tỉnh.

Dịch Nhạn Nhi và Kỷ Lương Bình nhìn nhau, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, tiểu sư muội Dịch Nhạn Nhi mỉm cười, tìm chủ đề giải tỏa ngượng ngùng: "Phải rồi, ta nhớ lúc ở Bắc Nghiên trang minh chủ cũng xuất hiện, Yến Hạ cô nương quen minh chủ đúng không?"

Yến Hạ mất một lúc mới nhận ra minh chủ mà Dịch Nhạn Nhi nói là Minh Khuynh.

Nàng chưa kịp đáp thì Phương Trạch ngồi đối diện đã lạnh lùng lên tiếng cắt ngang hai người: "Muội còn dám gọi hắn là minh chủ, muội đừng có quên hắn từng là phản đồ của trung nguyên."

Dịch Nhạn Nhi sực nhớ ra điều đó bèn vỗ vỗ trán, lè lưỡi cười nói: "Đúng nhỉ, minh chủ Thiên Cương Minh bây giờ là Tần minh chủ mà, xưng hô ấy quá lâu rồi muội cũng nhất thời quên đổi."

"Hai chữ minh chủ này không thể gọi bừa đâu." Phương Trạch nghiêm khắc giáo huấn sư đệ sư muội, "Trung nguyên chúng ta không bao giờ nhận một tên phản đồ làm minh chủ."

Sư đệ và sư muội hắn rất nghe lời, gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý. Nhưng Yến Hạ nghe vậy, không nhịn được nữa nhỏ giọng biện giải cho người đó: "Huynh ấy không phải phản đồ."

"Yến Hạ cô nương, ngươi thì biết gì chứ?" Vốn dĩ Phương Trạch đang hừng hực lửa giận nghe Yến Hạ nói vậy hắn lập tức ngoái đầu nhìn nàng, hừ lạnh nói, "Nếu hắn không phải kẻ phản bội thì năm đó Vô Ưu Cốc đại loạn hắn đã dẫn chúng ta đánh vào hang ổ của chúng rồi, tới giờ đám Vô Ưu Cốc tà giáo đó cũng không còn tồn tại. Hắn một mực không chịu dẫn dắt chúng ta tiêu diệt Vô Ưu Cốc chẳng phải vì hắn từng đầu quân cho chúng à? Có khi tới bây giờ hắn vẫn còn là người của bọn chúng, hắn muốn lợi dụng thân phận minh chủ âm thầm gây bất lợi cho trung nguyên, ai mà biết cho được?"

Phương Trạch nói một lèo làm Yến Hạ ngẩn người im lặng. Nàng vẫn muốn nói giúp hắn nhưng vài câu đó của nàng làm sao nói lại Phương Trạch?

Cảm giác vô lực ngập tràn trong tim, thì ra hiểu biết của nàng về Minh Khuynh ít thảm thương như thế, đến lúc muốn nói giúp hắn mấy câu nàng cũng không biết nói gì.

Thấy bộ dạng á khẩu của Yến Hạ, biểu cảm của Phương Trạch dịu lại đôi chút, giọng điệu không còn quá lạnh nhạt, dặn dò: "Yến Hạ cô nương, ta không biết sao ngươi lại đồng hành với Minh Khuynh nhưng ngươi phải cẩn thận, hắn tuyệt đối không thể kẻ hiền lành gì đâu."

Yến Hạ không muốn nghi ngờ Minh Khuynh, nàng định nói thêm gì đó nhưng xe ngựa đột nhiên lắc mạnh một cái, sau đó dừng lại.

Mấy thiếu niên nhận ra bất ổn, Phương Trạch xốc màn xe đi ra ngoài, trong lòng Yến Hạ có tự cảm chẳng lành, không để tâm những chuyện bọn họ vừa nói, lập tức theo ba đệ tử Huyền Dương phái xuống xe.

Đoàn xe đã lên đường được mấy ngày, hiện tại đang dừng ở một thâm cốc, hai bên đường là vách đá cao ngất ngưởng treo đầy dây leo màu xanh, những loài cây thân thấp mọc khắp trong cốc, sơn cốc hoang vu tỏa ra không khí lạnh lẽo và âm u. Ngước mắt lên trên, phần lớn ánh nắng bị chặn lại phía sau đám dây leo trên vách núi, còn chưa đến giờ ngọ (*) nhưng bốn bề đã u ám như sắp về đêm.

(*) Từ 11h - 13h

Xe ngựa Huyền Dương phái dừng dưới gốc cây, Yến Hạ theo mọi người xuống xe, bấy giờ mới biết nguyên nhân đoàn xe đột ngột dừng lại.

Đường trong sơn cốc vốn đã nhỏ hẹp nay còn bị một cái cây to đổ ngã chặn hết phân nửa, cánh lá xanh tươi hình như chỉ mới ngã không lâu, xung quanh còn bùn đất văng tung tóe lên lá cây. Đệ tử Huyền Dương phái đang dừng ở đây, nghĩ cách kéo cây đại thụ đó ra.

"Trước còn bình thường sao bây giờ lại xảy ra chuyện?" Phương Trạch bất mãn khoanh tay đứng một bên, xem ra hơi bực bội trước phiền phức trước mắt này.

Một đệ tử Huyền Dương phái đang đẩy lá cây qua một bên, nghe Phương Trạch nói vậy thì lắc đầu bất lực nói: "Có lẽ là mưa lớn làm ngã cây, không sao, chắc qua một hai canh giờ nữa là ổn thôi."

Phương Trạch suy tư nhìn đại thụ chặn ngang đường, lắc đầu: "Phải nhanh lên, ra khỏi sơn cốc này còn đi nửa ngày nữa mới đến Dĩnh thành, cái cây này chắn ở đây kéo dài thêm thời gian, e là trời tối chúng ta còn chưa tới được."

"Kịp mà, kịp mà, sư huynh từng lo." Đệ tử nọ cười, nhanh chóng gọi mấy đệ tử khác đến dọn đường.

Bọn người Dịch Nhạn Nhi tiến lên giúp một tay, Yến Hạ cũng định giúp đỡ nhưng bị Phương Trạch cản lại: "Chúng ta đã đồng ý với Tuân trang chủ chăm sóc ngươi, chuyện thế này không cần ngươi bận tâm đâu." Hắn không chịu để Yến Hạ giúp, còn mình đi bàn bạc với hai sư đệ sư muội chuyện sau khi đến Dĩnh thành rồi vòng sang Sương thành.

Yến Hạ không giúp được gì, càng không thể xen vào chuyện của bọn họ, thế là chỉ đành đứng một bên chờ. Các đệ tử Huyền Dương phái đều là người tu hành, động tác nhanh nhẹn, cây đại thụ chắn ngang đường không thể làm khó bọn họ, quá trình xử lý rất thuận lợi. Yến Hạ để ý thấy bên cạnh đám đệ tử Huyền Dương phái, cạnh cây đại thụ kia có một chiếc xe ngựa khác cũng đang dừng ở đó, trên xe là một phu xe trung niên đầu bạc đang khom lưng nói nhỏ gì đó với người trong xe.

So với xe ngựa của Huyền Dương phái thì chiếc xe này quá bình thường, chắc là thuê đại ở một trấn nào đó, không biết người ngồi ở trong là ai.

Yến Hạ khá có ấn tượng với chiếc xe này, từ lúc ba đệ tử kia trò chuyện với nhau chiếc xe này luôn đi chung đường với bọn họ. Nay đại thụ ngã ngáng ngang đường đi, xe của bọn họ cũng bị chặn lại.

Có các đệ tử Huyền Dương phái dọn đường, phu xe và chủ nhân xe ngựa đó cũng không cần động thủ, chỉ dừng bên cạnh chờ bọn họ dọn dẹp xong xuôi.

Khi Yến Hạ chăm chú quan sát xe ngựa đó, Phương Trạch cũng chú ý tới, hắn cười nhạt, lắc đầu nói: "Bên trong không biết người nào, cũng không biết xuống giúp một tay."

Yến Hạ chần chừ nhìn xe ngựa đó một lúc, tận khi mọi người nói đường đã dọn xong nàng mới quay lưng trở về xe ngựa của mình, tiếp tục lên đường.

Xe ngựa lắc lư tiến về phía trước, Yến Hạ trông thấy Dịch Nhạn Nhi bên cạnh đang nhìn phong cảnh sơn cốc lướt qua ngoài cửa sổ và chiếc xe ngựa đi cùng đường với bọn họ, khẽ thở dài như nhẹ nhõm trong lòng.

Yến Hạ khó hiểu trước phản ứng của nàng ấy nhưng nàng không tiện hỏi, may mà Phương Trạch lên tiếng: "Sư muội sao vậy?" Ngữ khí của Phương Trạch đối với Dịch Nhạn Nhi rất ôn hòa.

Dịch Nhạn Nhi thu hồi tầm mắt, dường như cảm nhận thấy hơi lạnh trong sơn cốc nàng ấy kéo chặt áo khoác, cười nói: "Không có gì, lúc nãy muội cứ tưởng chúng ta phải qua đêm ở đó rồi, thật may là bây giờ có thể lên đường rồi."

Sắc mặt Phương Trạch khẽ biến như chợt hiểu ra điều gì. Ngược lại Kỷ Lương Bình bên kia không theo kịp lời nói của hai người, khó hiểu hỏi: "Chỗ này làm sao à? Sư muội hơi sợ á?"

"Ừ…" Dịch Nhạn Nhi không định che giấu, thoáng nhìn Kỷ Lương Bình một cái rồi nhỏ giọng nói: "Nhị sư huynh, huynh nghe qua đại chiến trừ ma hơn trăm năm trước bao giờ chưa?"

Kỷ Lương Bình gật gật đầu, nói: "Tất nhiên có nghe, hên là đám Ma môn đó không còn nữa."

"Sư huynh." Giọng Dịch Nhạn Nhi như lơ lửng trên cao, nàng ấy lưỡng lự nói, "Muội nghe nói trận đại chiến giữa chính đạo với Ma môn đó diễn ra ở sơn cốc này, rất nhiều ma chúng bị mắc kẹt rồi chết ở sơn cốc, nên…"

Xem ra Kỷ Lương Bình chưa từng nghe chuyện này, hắn bất giác ngẩn người. Dịch Nhạn Nhi nói tiếp: "Có người nói ở đây thường xảy ra chuyện, không biết là ma chúng lang thang qua lại hay vì oán hồn quá nặng. Tóm lại… chỗ này không phải nơi an toàn."

Lá gan của nhị sư huynh Kỷ Lương Bình này chẳng to hơn tiểu sư muội là mấy, nghe đến sắc mặt trắng bệch. Dịch Nhạn Nhi mỉm cười lắc đầu nói: "Nhưng may mà chúng ta không ở lại quá lâu, sắp ra khỏi cốc rồi, ra khỏi đây là không có chuyện gì nữa."

Lời này vô hình trung trở thành một ám hiệu, Dịch Nhạn Nhi vừa nói xong, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai, xe ngựa tức thì thắng gấp. Biểu cảm của Yến Hạ và ba sư huynh muội trên xe khẽ biến, nhanh chóng xuống xe.

"Lại chuyện gì nữa?" Phương Trạch hỏi.

Mấy đệ tử Huyền Dương phái bất lực nhìn Phương Trạch, chỉ phía trước, lắc đầu nói: "Đây… hết đường đi rồi…"

Yến Hạ ngoái đầu nhìn qua, con đường nhỏ duy nhất trong sơn cốc đang bị một đống đá chặn đứng, những tảng đá to nặng chồng chất giữa đường, hoàn toàn chặn mất đường đi của họ. Yến Hạ đứng trước đống đá, thân người đứng giữa sơn cốc tối tăm không thấy mặt trời, dự cảm chẳng lành trong lòng càng mãnh liệt.

Nàng chợt nhớ ra một chuyện, quay người nhìn xe ngựa trước sau vẫn luôn đi theo bọn họ, chiếc xe đang dừng trước đống đá, yên lặng chờ đợi như lúc nãy.

Ánh mắt Yến Hạ dừng trên xe ngựa đó hồi lâu, tiếng Phương Trạch nói với các đệ tử khác chợt vang lên: "Xử lý đống đá này cần bao lâu?"

Các đệ tử Huyền Dương phái im lặng như đang tính toán tình hình trước mắt, một lúc sau mới đáp: "E là… phải mất năm sáu canh giờ."

"Năm sáu canh giờ?" Ngữ điệu Phương Trạch lập tức biến đổi, Dịch Nhạn Nhi bên cạnh cũng hoảng hốt, lẩm bẩm nói: "Đợi năm sáu canh giờ nữa là đến nửa đêm rồi, không có cách nào nhanh hơn một chút sao?"

Các đệ tử lắc đầu biểu thị không có cách, sau đó nói: "Hay là chúng ta quay về?"

"Không được, không được về." Phương Trạch phủ định ngay lập tức, hắn lắc đầu nói, "Quay về cũng phải tốn rất lâu, chúng ta cứ nhanh chóng xử lý chỗ này đi, tranh thủ thời gian lên đường nhanh."

Yến Hạ ngước mắt nhìn sắc trời ảm đạm trên đầu, bước lên trước thấp giọng nói: "Ta cũng giúp nữa, thêm một người cũng nhanh hơn một chút."

Phương Trạch không kiềm được ngẩng đầu đánh giá nàng giây lát, cau mày nói: "Ngoài trận pháp Yến Hạ cô nương còn biết công phu nào khác không?"

Yến Hạ sững người, lắc đầu.

Phương Trạch bật cười, đẩy Yến Hạ tới bên xe ngựa: "Vậy thì ngươi đừng làm rối thêm nữa, ở một bên chờ là được rồi."

Đến khi mọi người bắt đầu động thủ, Yến Hạ mới biết mình đúng là chẳng giúp được gì, các đệ tử Huyền Dương phái tu hành công pháp từ nhỏ, thể lực hơn hẳn người thường, mọi người bận rộn dời những tảng đá lớn nhỏ. Thời gian dần dần trôi qua, sắc trời cũng tối dần.

Tận lúc bầu trời hoàn toàn chìm vào bóng tối mọi người chỉ mới xử lý được phân nửa, vẫn chưa đủ để xe ngựa chạy qua lọt.

Trời sập tối, gió trong rừng cũng mạnh hơn, giữa rừng cây âm u thỉnh thoảng phát ra tiếng cuồng phong quét qua lá cây giống như tiếng rít gào của dã thú, thật khiến lòng người không khỏi rung sợ.

Nhớ lại chuyện Dịch Nhạn Nhi nói lúc sáng, cảm giác bất an từ khi vào sơn cốc đến giờ ngày càng mãnh liệt. Ánh mắt nàng không tự chủ liếc sang chiếc xe ngựa dừng bên kia, tâm trạng rối bời vừa suy nghĩ vô số chuyện vừa nghe giọng nói mất kiên nhẫn của Phương Trạch: "Cứ đào như vậy tới bao giờ, không bằng chúng ta đập nát đống đá này, mau mau ra khỏi đây."

"Sư huynh!" Mấy đệ tử Huyền Dương phái hơi kinh ngạc cũng hơi lo lắng, "Đống đá này lớn vậy, dựa vào sức chúng ta có thể đập nát nó hả? Lỡ có chuyện gì thì sao?"

"Sao mà không được?" Chờ đợi trong thời gian dài cộng thêm nỗi sợ hãi của sư muội dường như đã bào mòn hết nhẫn nại của Phương Trạch. Hắn đứng dậy bước tới trước đống đá, hét lên: "Các đệ tránh ra."

Bởi vì chuyện về trận chiến trăm năm trước khiến Dịch Nhạn Nhi sợ hãi, nghe Phương Trạch nói muốn đập vỡ đống đá để mau chóng rời khỏi đây, tâm trạng Dịch Nhạn Nhi dịu hơn một chút, nàng ta vội vàng kéo Yến Hạ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Yến Hạ cô nương đừng qua đó, lát nữa sư huynh ra tay, đá vụn bay khắp nơi có thể làm cô nương bị thương đấy."

Yến Hạ nhìn bóng người trước đống đá, lắc đầu muốn ngăn cản: "Nhưng mà… cha nhỏ nói, trong tình huống thế này mà gây ra động tĩnh quá lớn sẽ có chuyện không hay xảy đến."

Dịch Nhạn Nhi không hiểu, hoang mang nói: "Ngươi nói cái gì?"

Tiếc là Bắc Nghiên trang trang chủ Tuân Chu không có ở đây, nếu có hắn nhất định sẽ ra tay ngăn Phương Trạch làm chuyện nguy hiểm vì hắn hiểu rất rõ những câu chuyện của Diệp Đề chính xác tới mức nào, hay nói cách khác, cái miệng xui xẻo của Yến Hạ linh nghiệm tới mức nào.

Phương Trạch vận khí xuất chưởng, cuồng phong và dòng khí mạnh mẽ cuốn vào nhau xông về phía đống đá. Cùng lúc đó, sơn cốc bắt đầu run lắc kịch liệt. Vô số hòn đá lăn xuống từ trên vách núi, tiếng động ầm ầm như tiếng thiên lôi giáng xuống đất. Đám người trong sơn cốc cũng chao đảo theo chấn động này, như thể sắp bị chôn vùi trong đống đá vụn.

Nhưng không một ai để ý, biến cố vừa xảy ra, trên chiếc xe ngựa vẫn luôn yên tĩnh bên kia, rèm xe đóng kín từ đầu đến cuối khẽ động đậy.