Vãn Thiền

Chương 22




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Xe ngựa chạy ra khỏi Nam Hà trấn, sắc trời ngày càng tối, đến chạng vạng thì có mưa.

Tiếng mưa tí tách rơi lên tán lá ở ven đường, vũng nước dưới đường và trên nóc xe ngựa. Khung cảnh ngoài cửa sổ trở nên mông lung, tiếng sấm sét nặng nề cuồn cuộn vang vọng sau tầng mây.

Trong xe yên tĩnh hồi lâu, Yến Hạ ngồi thẳng lưng, vén màn xe ra xem rồi hỏi người đang đánh xe ngoài kia: "Tuân đại hiệp, khi nào chúng ta mới tới nơi?"

"Nếu là một mình ta thì tối nay là tới rồi, nhưng mà dẫn thêm các ngươi…" Tuân Chu tìm đâu ra một chiếc áo tơi khoác lên người, nhưng nước mưa vẫn chảy vào y phục bên trong, làm ướt một mảng trên cổ hắn. Tuân Chu vừa đánh xe vừa bất lực nói: "Chắc phải hai ngày nữa mới tới."

Yến Hạ nhìn cơn mưa liên miên không dứt ngoài kia, hiếu kỳ nói: "Thế tối nay chúng ta nghỉ chân ở đâu?"

Tuân Chu ngẩn ra, kỳ thực hắn không nghĩ tới vấn đề này.

Nam nhi to xác như hắn thì ở đâu cũng được, còn cái tên im im không nói gì bên kia, Tuân Chu thật muốn xách hắn ném ra ngoài mưa cho xong chuyện, nhưng Yến Hạ là tiểu cô nương mới mười mấy tuổi đâu thể tùy tiện như hai người bọn họ.

Điều này khiến Tuân Chu phải vắt óc suy nghĩ, hắn đắn đo mãi không đáp. Tô Khuynh im lặng ngồi trong góc nãy giờ bỗng nói: "Không xa phía trước có một khách điếm, chúng ta kịp đến đó trước khi trời tối là được rồi."

Nghe Tô Khuynh nói vậy Yến Hạ yên tâm hơn nhiều, nàng mỉm cười gật đầu, "Ừm." Thật ra dù Tô Khuynh nói gì Yến Hạ đều cảm thấy rất yên tâm.

Tuân Chu vén mũ lên nhìn vào trong xe, cảm thấy dáng vẻ ở cạnh nhau của hai người này khiến hắn nhìn muốn nổi da gà đầy mình. Đó giờ hắn chưa thấy ai giống Yến Hạ nói chuyện với Tô Khuynh như vậy, càng chưa thấy Tô Khuynh dùng giọng điệu đó nói chuyện với ai bao giờ.

Có nhìn thế nào cũng cảm thấy quá kỳ quái.

Nói gì thì nói, biết phía trước có khách điếm, Tuân Chu cũng nhanh chóng đánh xe chở hai người tới đó. Trời ngày càng tối, mưa gió vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, dần dần con đường đằng trước cũng tối om, tốc độ của xe ngựa đi trong mưa cũng chậm lại.

Yến Hạ ngồi trong xe, sờ cằm nhìn ra ngoài xe, nghĩ ngợi rồi nói: "Hoang sơn dã lĩnh, thường lúc này có khi nào chúng ta gặp phải mai phục gì đó không?"

Tô Khuynh chưa kịp đáp, Tuân Chu bên ngoài đã bật cười, nhìn Yến Hạ như nhìn đứa con nít nói: "Trời tối lại còn mưa, tên sơn tặc ăn no rửng mỡ nào rảnh đi mai phục chúng ta?"

Yến Hạ thu hồi tầm mắt, lí nhí nói: "Nhưng mà ta lo."

Tuân Chu cảm thấy cô bé này thú vị phết, hắn hỏi: "Ai nói với ngươi như vậy?"

"Cha nhỏ." Yến Hạ đáp đúng sự thật, "Trong mấy câu chuyện của cha nhỏ, bọn người đó toàn gặp mai phục trong tình huống như bây giờ nè."

Tuân Chu lại hỏi: "Cha nhỏ ngươi? Diệp Đề?"

Yến Hạ gật đầu.

Tuân Chu xua tay cười nói: "Đừng nghe lời hắn, tên đó nói bậy là giỏi, tám chín phần là gạt người, cái miệng đó của hắn để đi làm kể chuyện thì họa may."

Yến Hạ nghiêm túc nói: "Cha nhỏ ta là tiên sinh kể chuyện đấy."

Tuân Chu: "..."

Hắn còn định nói gì đó nhưng thấy Tô Khuynh bên kia bỗng nhiên cau mày, hắn ý thức được điều gì lập tức ngưng thần nhìn về phía trước, nét mặt nghiêm nghị.

Tuân Chu kéo dây cương, tiếng ngựa hí vang một hồi, vó ngựa làm bùn lầy dưới đất bắn tung tóe, xe ngựa cũng tức khắc dừng lại.

Yến Hạ vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

Tuân Chu không quay đầu, chỉ đành cười khổ, nói: "Hình như bị ngươi nói trúng rồi."

Yến Hạ không cảm nhận được động tĩnh xung quanh, nhưng nghe Tuân Chu bao vậy nàng cũng lập tức cảnh giác, nhìn ra ngoài cửa sổ. Xuyên qua cơn mưa mịt mù không nhìn rõ được gì, chỉ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài và tiếng nước bắn lên tí tách.

"Sao nào, Diệp Đề còn nói với ngươi sau đó sẽ xảy ra chuyện gì không?" Tuân Chu có vẻ không hề hoảng hốt, hắn chỉ mang theo ý vị cười đùa hỏi Yến Hạ.

Yến Hạ hồi tưởng lại một lúc, thấp giọng nói: "Cha nhỏ nói, bọn người mai phục thường tấn công lúc người ta không phòng bị, trốn dưới xe, xuất hiện từ phía dưới…"

Vừa dứt câu, Yến Hạ cảm thấy bên cạnh mình có tiếng động, còn chưa kịp phản ứng người đã bất ngờ xà vào một vòng tay ấm áp.

Xe ngựa đột nhiên lắc lư dữ dội, tiếng động sắc bén như cắt qua tiếng mưa lọt vao tai Yến Hạ. Người kia kéo nàng lùi về sau, chỉ trong chớp mắt, một thanh đao bén nhọn đâm xuyên từ dưới gầm xe lên. Ngay sau đó, cả xe ngựa nứt ra từ bên trong, bị đao khí chẻ thành hai phần.

Vụn gỗ bay phất phới, xe ngựa tan nát, mất đi nóc xe che chắn, mấy người Yến Hạ nhanh chóng lộ diện dưới cơn mưa lạnh băng. Nước mưa thấm ướt người, Yến Hạ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, nàng ngước nhìn ra xung quanh, ở chỗ chiếc xe ngựa ban nãy đang có mấy tên hắc y nhân nhấc đao xông tới, không một lời, im lặng mà mang theo sát ý không hề che giấu.

Nhìn thấy đám người đó, Yến Hạ bất giác nhớ tới đám sát thủ Quỷ Môn xuất hiện ở Nam Hà trấn mấy hôm trước. Đám sát thủ Quỷ Môn đã biến mất theo cha lớn bọn họ rồi, thế những người xuất hiện ở đây lại là ai đây?

Nàng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, bởi nhìn tư thế này chắc chắn người bọn chúng nhắm tới là nàng. Tô Khuynh đang ở cạnh nàng hoàn toàn bị nàng liên lụy rồi.

Trong mắt Yến Hạ, Tô Khuynh chỉ là cầm sư bình thường ở trong trấn, không liên can gì tới nàng, càng không liên quan tới chuyện của Quỷ Môn. Nếu vì vậy mà hắn có mất mát gì…

Yến Hạ không dám tưởng tượng, suy nghĩ này khiến Yến Hạ thầm có thêm dũng khí. Người vừa kéo Yến Hạ thoát khỏi nguy hiểm trong xe chính là Tô Khuynh, Yến Hạ bừng tỉnh, phát hiện hai tay mình còn đang ôm lưng hắn, nàng vội vã buông tay ra, đỏ mặt muốn nói gì đó nhưng lúc này đâu có thì giờ để giải thích chuyện đó. Nàng cắn môi, quay đầu nhìn đám người đang ép sát tới, đè thấp giọng nói với Tô Khuynh: "Tô Khuynh công tử, huynh đừng sợ…"

Thấy ánh đao chói lòa chiếu vào đáy mắt, giọng Yến Hạ trở nên mơ hồ mất tự tin. Nàng ép mình không được sợ, kéo tay Tô Khuynh, nói tiếp những lời còn dang dở: "Ta… cho dù ta phải liều mạng cũng không để bọn chúng làm hại huynh đâu."

Nói xong nàng im bặt.

Tô Khuynh cúi đầu nhìn Yến Hạ đang nắm chặt tay mình, trong tình huống nguy hiểm thế này mà vẫn không lo cho an nguy của bản thân, hắn nhịn cười khẽ đáp lại một tiếng.

Yến Hạ đặt toàn bộ sự chú ý lên đám người kia, không hề phát hiện nét mặt của Tô Khuynh. Phía bên kia, Tuân Chu tránh một đòn tập kích, vừa ổn định thân hình thì nghe mấy lời đó của Yến Hạ. Hắn lườm hai người bọn họ, cố nhịn không lên tiếng nhưng cứ nhịn thì thật quá khổ, cuối cùng hắn bật cười nói: "Nha đầu ngươi có rảnh lo cho hắn không bằng tìm chỗ nào trú mưa còn hơn."

Yến Hạ nhìn sang hắn một cái, sau đó hét lên nhắc nhở: "Cẩn thận!"

Ngay lúc đó, một mũi đao lạnh lẽo xuyên thấu màn đêm nhắm về phía Tuân Chu. Nụ cười của Tuân Chu cứng lại ngay lập tức, hắn vội vàng lui ra sau chật vật tránh khỏi một đao ấy. Hắn phì cười, chợt gở túi rượu bên hông xuống, tức thì túi rượu chạm trán với thanh đao đánh lén từ dưới đất.

Lưỡi dao sắc bén, túi rượu chạm phải nó chỉ có thể tan nát ngay lập tức nhưng hai bên chạm nhau, túi rượu của Tuân Chu lại không tổn hại chút nào. Âm thanh như vũ khí bằng sắc va vào nhau vang khắp núi rừng trong đêm. Động tác Tuân Chu linh hoạt thu hồi túi rượu, ngửa cổ uống một ngụm rồi đưa tay chùi miệng, nhướng mày cười với đám người kia: "Các ngươi cũng chỉ biết đánh lén thôi."

Đối thủ không cho hắn cơ hội nói tiếp, dường như phát hiện Tuân Chu là người có lực chiến duy nhất ở đây, đám người đó điên cuồng tấn công hắn. Tuân Chu tự nhiên hứng chịu nhiều công kích như vậy, dù tạm thời vẫn dư sức đánh lại chúng nhưng người ngày một nhiều thì không còn dễ dàng nữa.

Hắn khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhận ra dị thường, hắn bất lực thở dài nói với Yến Hạ: "Cái miệng nha đầu nhà ngươi nói gì có đó là sao, lần sau đừng có nói bậy bạ nữa đó."

Yến Hạ không hiểu giờ phút nào rồi mà Tuân Chu còn tâm trạng nói đùa. Nàng nhìn tình hình trước mắt, nghĩ tới trận chiến của cha mẹ nuôi ở Nam Hà trấn, cảm thấy cảnh tượng trước mắt như chồng lên cuộc chiến ngày hôm đó. Nàng không nhớ ra mình còn đang nắm chặt tay Tô Khuynh, chỉ lo lắng la lên: "Tuân đại hiệp cẩn thận!"

Tuân Chu không dám lơ là một khắc nào, hắn tiếp tục ra tay, một chưởng đánh bay mấy tên.

Trong đêm tối không biết còn ẩn giấu bao nhiêu cao thủ, Tuân Chu vừa giao đấu vừa quan sát động tĩnh xung quanh, nhưng một lúc sau lòng hắn bất giác nặng nề.

Yến Hạ bất ngờ rằng trong lúc giao đấu quyết liệt, Tuân Chu bỗng đoạt lấy thanh ngân đao trong tay đối phương, chặn lại đòn tiến công sau lưng nhưng không tiếp tục thừa thắng xông lên mà đột nhiên dừng lại, cười khổ đầy bất lực nhìn qua chỗ Yến Hạ.

"Đám này chắc là do Bích Nhãn dẫn tới, bọn chúng có chuẩn bị kỹ càng, bên bìa rừng còn ít nhất năm chục tên, đều là bọn không dễ đối phó. Một mình ta cho dù có ba đầu sáu tay cũng đánh không nổi." Tuân Chu xử tiếp một tên thừa dịp cơ hội đánh lén tới, hắn thở dài nhìn Yến Hạ nói: "Ngươi còn chưa chịu ra tay?"

Yến Hạ nghe vậy mà lòng đầy nghi hoặc nhưng một lát sau nàng hiểu ra.

Lời của Tuân Chu không phải nói với nàng mà là nói với người bên cạnh nàng.

Tô Khuynh.

Yến Hạ ngẩn ra, ngoái đầu nhìn Tô Khuynh, biểu cảm dưới trời đêm của hắn vẫn rất bình thường. Hắn thả tay Yến Hạ ra, không cất bước lên trước mà bình tĩnh đáp lời Tuân Chu: "Ta đang xem."

"Xem cái gì?" Nghe Tô Khuynh nói không nhanh không chậm, Tuân Chu nghĩ lúc nào rồi mà cái tên này còn chậm chạp lề mề, hắn thấy hơi bực mình nhưng nghĩ lại tên này rất lợi hại, cuối cùng vẫn ém nhẹm mấy lời đó vào lòng không dám nói ra.

Tầm mắt Tô Khuynh quét một lượt xung quanh, nhẹ nhàng nói: "Nhìn sát trận này."

Lúc này Tuân Chu còn đang trong vòng tập kích của bọn người kia, hắn xoay người dùng túi rượu trong tay nghênh đón thanh đao của ba người cùng xông tới, một tay suýt không cầm chắc túi rượu, thần sắc hắn càng thêm nghiêm túc, vội vàng quay người hỏi Tô Khuynh: "Ngươi thấy sơ hở gì chưa hả?"

"Thấy rồi." Tầm mắt Tô Khuynh dừng lại ở một nơi, khẽ gật đầu, dưới ánh đao mũi kiếm nhàn nhã như đi tản bộ bước về phía đó.

Yến Hạ hoảng hốt, sợ đao kiếm làm bị thương hắn, nàng vội vàng kêu lên: "Tô Khuynh công tử nguy hiểm, đừng qua đó…"

"Nguy hiểm?" Nhân lúc Tô Khuynh đi qua đó, không biết Tuân Chu đã đánh văng đám người kia từ khi nào, lúc này đang đứng cạnh Yến Hạ, khoanh tay nhìn Tô Khuynh, ánh mắt hơi trầm xuống, như tự độc thoại nói: "Ngươi còn chưa nhận ra sao, tên đó… mới là người nguy hiểm nhất."

- Hết chương 22 -

Lảm nhảm:

Nhớ bên Văn Thuyết, Tiểu Mộ nói Túc Thất tới cảnh giới bán thần rồi mà sao không "nguy hiểm" được. ?