Chương 62 Nam tử hán đại trượng phu
Gần như ngay tại thời khắc đó, khi mà đao đã lao đến nhắm vào yếu hầu mà đâm tới thì một cú đấm từ cánh tay bị chặt bên kia của của ông cũng liền lao đến. Rắc...lưỡi đao mạnh mẽ tưởng chừng không ai cản nổi ấy vậy mà Độc Cô Chiến chỉ cần nghiến hàm răng cắn lại là đã ngay tức khắc khiến nó khựng đứng ngay giữa chừng không. Thiếu niên lập tức buông bàn tay cầm đao ra, tụ hết lực vào cánh tay với mới đấm thanh đao kia lên giữa không trung hướng thẳng đến lồng ngực xuyên tới.
Rầm...một âm thanh kinh kh·iếp văng lên, hai con quái vật đều bị lực đạo của đối phương đánh văng đi cực xa, thiếu niên bị dính ngay một cú đấm móc ngang thẳng đầu, xương sọ đau điếng người bay thẳng đi đập người vào một đống lều trại bàn gỗ khiến tất cả đều vỡ nát. Còn Độc Cô chiến cũng b·ị t·hương không nhẹ chút nào, cả cơ thể b·ị đ·ánh văng thẳng đi giữa lồng ngực xương đều bị thiếu niên đấm cho nứt gãy vô số, đâm sầm người vào tường thành khiến cho cả bức tường đá rung chuyển kịch liệt.
Từ Trường Sinh chầm chậm đứng lên, đầu óc hắn văng lên từng tiếng ong ong như bị búa tạ đạp vào, hai mắt hoa lên loạng choạng mấy lần xém ngã phải dùng toàn bộ tâm trí mới may mắn gượng dậy được, nếu như không phải vừa rồi hắn kịp thời vận chuyển kình lưu tâm pháp mang theo lực tác động khủng kh·iếp kia ra khỏi thân thể chỉ nhận lại một chút phản chấn dư lại, thì bây giờ đã bị một đấm kia cày nát cả đầu thành thịt vụn c·hết không kịp ngáp luôn rồi.
- Quái vật thật, mình vừa đánh còn không ngừng hấp thụ khí huyết từ bên trong Minh Hà đao chữa thương liên tục mới có thể miễn cưỡng đánh lâu được như thế. Khoảng cách giữa luyện khí tầng tám sơ nhập và đỉnh phong không ngờ lại lớn đến như thế.
- Tiểu tử...ta công nhận ngươi cũng là một nam tử rất khá. Đến đây đọ nắm đấm với ta, người chiến thắng chính là đại trượng phu.
Vụt...gần như ngay tức khắc một luồng gió lạnh vô hình đổ dồn lên cơ thể của thiếu niên khiến hắn xém nữa đã bị ngộp thở. Có gắng đưa hai cánh tay lên chống đỡ, chỉ thấy nắm đấm đã v·út nhanh lao đến nhắm thẳng vào hai cánh tay đang đỡ dưới bụng mà đấm tới, lực đạo cực đại gần như khiến cho xương tay hắn vỡ nát, cảm giác này giống như bị cả một ngọn núi đập thẳng vào người đau đến ngay cả thở cũng không làm nổi.
Từ Trường Sinh liên tục bị đấm bay chỉ có thể dựa vào thế phòng thủ để tự bảo vệ sinh mạng của mình. Nhưng lực đạo từ người của Độc Cô Chiến cực mạnh càng đánh càng hăng chỉ mới dính mấy đòn mà cơ thể hắn đã tê rần hết lên, chỉ sợ cứ như thế này thêm một phút nữa nhất định sẽ bị lão ta đấm gãy nát hết xương cốt cùng với lục phủ ngũ tạng trên người.
Thiếu niên vào thế phản kháng, một đấm vừa chạm vào một đấm của lão ta, trong cơ thể của hắn không biết từ nơi nào lại sản sinh ra một cỗ lực lượng vô cùng hùng hậu hỗ trợ hắn đối địch lại, lần này chính là huyết khí từ bên trong Minh Hà đao cộng hưởng cùng với lam quang khí tức kia hỗ trợ. Thiếu niên có được sự trợ lực bất ngờ từ bên trong cơ thể, đương vào thế thủ lập tức chuyển về thế công đối công.
Nắm đấm chạm vào nhau khiến cho đất đai đều run rẫy sợ hãi, loại nhiệt huyết chiến trường này, loại nhiệt huyết của nam nhi sôi trào này khiến cho hai bên q·uân đ·ội đều run rẩy sục sôi lên ý chí chiến đấu. Lúc này chẳng còn ai cảm thấy sợ hãi c·ái c·hết nữa chẳng còn thấy sợ hãi lưỡi đao mũi kiếm của kẻ địch nữa, ai vào hàng lối của người ấy. Lập tức vào thế chuẩn bị tiến công, gần như ngay lập tức vô số những âm tiếng giương cung bạt kiếm như phụ họa theo trận chiến kinh thiên động địa kia vang lên, theo sau đó là từng tiếng trống tiếng tù và trợ uy liên tục cất lên.
Một kẻ mà bình thường vẫn hay cùng với Từ Trường Sinh đồng hành trên chiến trường, lúc này cũng lập tức phóng lên lưng ngựa tay cầm đao tay phất cờ hiệu của đại tần, đứng giữa chiến tuyến hai bên hét lên.
- Giết toàn bộ Đại Hán cho ta...
Cũng không biết là giọng của hắn có thể lan được đến nơi nào, nhưng mà gần như tức khắc từ đằng sau lập tức toàn quân b·ạo đ·ộng, không ai quản sống c·hết nữa đều đồng loạt theo gót ngựa người thủ lĩnh mà lao lên tiếp tục mở lại cục diện loạn chiến như khi nãy, từng âm thanh đao kiếm chạm vào nhau vang vọng, xen lẫn với những thanh âm gào thét như từ chốn cửu u địa ngục vọng tới
- Giết...g·iết...g·iết...g·iết
Toàn bộ đều chỉ còn lại một đống hổn loạn, hai người vương gia cùng Mạc Lão đại chiến với long hồn, chưa bao giờ trong cuộc đời hai người đối đầu cùng thứ yêu nghiệt mạnh mẽ đến như thế, t·ấn c·ông cực mạnh nếu như không phải đã bị một bên của Từ Trường Sinh áp chế thì về cơ bản không ai có đánh bại được thứ quái vật mạnh đến mức độ vô lí này.
Nắm đấm chạm vào nhau, mang theo sự cuồng nhiệt của nam nhi mang theo vẻ đẹp của đấng trượng phu đỉnh thiên lập địa đứng trên cả thiên hạ. Từng đấm từng đấm đều là dùng cả sinh mạnh mà đấm. Toàn bộ thế giới đều biến mất chỉ còn lại kẻ thù ở ngay trước mắt mình là tồn tại, là nhất định phải bị tiêu diệt. Hai người như hai con thú hoang đang vào cơn say máu chém g·iết gặp được địch thủ trời sinh của mình phải quyết tử cùng hắn mới thỏa chí nam nhi, mới sống một cuộc đời đáng tự hào.
- Aaaaaaaaaa
Rầm...ầm...ầm...Từ Trường Sinh cùng Độc Cô Chiến đồng loạt gầm đều cùng lúc tung một đòn bằng toàn bộ sức mạnh của mình, gần như ngay tức khắc ở thời điểm đó toàn bộ thời không bị dừng khựng lại, cả thế giới như lặng im đi chỉ còn lại hai con người đang đối chiến. Rồi một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên, một màn khói bụi phủ khắp cả chiến trường che phủ đi thân thể cua hai người trong một vòng xoáy, toàn bộ chiến trường nín lặng chờ đợi kết quả tiếng đao kiếm cũng ngưng lại hoàn toàn.
Họ đều biết một đòn vừa rồi chính là một đòn toàn lực cũng chính là tử chiêu hoa mỹ nhất mà cả hai con người mạnh mẽ nhất trên chiến trường này dành cho đối phương, dành cho kẻ thù mạnh mẽ nhất mà cả hai từng gặp. Và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến, người chiến thắng cuối cùng chính là người còn có thể đứng lại trên chiến trường.
Bụi dần tan đi, không gian cực kì căng thẳng còn có thể nghe thấy tiếng trống ngực của từng người lính đập lên dồn dập. Cả hai người đều còn đang đứng, chỉ có máu đã bắn ra tung tóe cả nơi họ đang đứng. Thiếu niên rút cánh tay ra, toàn bộ đều là máu thịt lẫn lộn, trận này hắn chính là người chiến thằng cuối cùng, một quyền đó đã xuyên qua thân thể của Độc Cô Chiến, nội lực đã phá hủy gần như toàn bộ xương cốt kinh mạch cho đến lục phủ ngũ tạng của đối phương.
- Tiểu tử...à không Từ tướng quân...đánh hay lắm. Độc Cô Chiến ta thụ giáo rồi.
Giọng của Độc Cô Chiến yếu dần rồi tắt hẳn nhưng thiếu niên vẫn có thể nghe rõ được những gì mà ông đã nói ra. Thân hình cao lớn ấy vẫn đứng tại đó uy nghiêm như một ngọn núi dù đ·ã c·hết những vẫn sừng sững không hề ngã xuống. Long hồn nhìn thấy chủ nhân đ·ã c·hết thảm, đau khổ gầm rống lên một tiếng chẳng biết nó đang nghĩ điều gì nữa, sau đó dần dần tan biến đi hòa lại vào bên trong thanh bá đao vẫn cắm sâu trên mặt đất kia.
Thiếu niên ngửa đầu lên nhìn trời, trời vẫn xanh thăm thẳm tựa như chưa từng có chuyện gì diễn ra, hắn lại nhìn tới cánh tay đã thấm đẫm máu của mình, sau đó cung kính ôm quyền cúi đầu trước cơ thể to lớn đồ sộ vô bì của Độc Cô Chiến một hơi cúi người kính cẩn.
- Độc Cô tướng quân, lên đường thông thả.
Toàn bộ cục trường đại chiến liền được định đoạt, thiếu niên lập tức khụy người xuống hắn nôn thốc nôn tháo ra mấy ngụm máu lớn nhưng đều bị Minh Hà đao rút lại sau đó bay đến quanh thân thể giống như một người con gái nhất mực quan tâm chủ nhân của mình bọc lại cơ thể của hắn trong màn huyết quang. Toàn bộ mọi người đều ngay lập tức định thần lại, hơn mười người thủ hạ dưới trướng lập tức tập hợp vòng quanh bảo vệ cho Từ Trường Sinh.
Trước mắt hắn bóng tối dần dần phủ xuống, che mờ đi tất cả mọi thứ. Tất cả các giác quan trong người đều mất hết cảm giác, hắn không nhận thức điều gì rõ ràng nữa hai tai thì ù ù, miệng lưỡi đều có cảm giác đắng chát. Đến trước khi trước mắt mình đều chỉ còn lại màn đêm hư vô thăm thẳm, hắn lại chợt nhìn thấy đôi bàn tay ôn nhu của vị thiếu nữ áo xanh lam đó không biết vì sao nàng lại xuất hiện ngay lúc này.
Xuất hiện trước khi toàn bộ bóng tối đều chiếm lấy tâm trí hắn không ngờ hình bóng nàng lại xuất hiện, có lẽ là vì đôi mắt lam biếc ấy của nàng quá đẹp, một cái đẹp thâm sâu không thể dùng bút viết để miêu tả, hay có chăng là một loại liên kết thần kì nào giữa nàng và hắn mới cho hắn nhìn thấy hình bóng ấy, nhìn thấy trước khi mọi thứ đều là màn đêm. Một cảm giác lành lạnh như có ai mơn man gương mặt của hắn, không gian đều cô tịch giữa chiến trường sao lại đột nhiên yên ắng đến thế, tĩnh lặng đến mê người. Hắn nghe rất rõ ràng mọi thứ, nghe được giọng của người con gái đó vọng nhỏ nhẹ bên tai
- Đừng c·hết.
Hai chữ ấy dường như đã luôn đi theo hắn trong suốt quảng đường trưởng thành từ một đứa bé, đến bây giờ là một thiếu niên trưởng thành vẫn còn vang vọng. Chỉ hai chữ đơn giản nhưng ẩn chứa một loại cảm giác kì, có ngọt ngào lài còn có chút chua chát kì lạ đã đánh thức hắn khỏi giấc ngủ dường như dài đến vô tận.
- Aaaaaaa...
Từ Trường Sinh bật ngồi dậy khỏi giường hai chữ đừng c·hết không biết từ đâu vọng tới đã đánh thức hắn khỏi một giấc ngủ mà bản thân cảm thấy rất dài, gần như ngay tức khắc một thân ảnh mềm mại giống như của người con gái liền lao đến ôm lấy hắn vào lòng, cả cơ thể nàng mền mại nhưng không hiểu sao lại có chút khô khốc như một cái cây lâu ngày không được tưới nước. Nàng bất giác ào tới làn u hương thoang thoảng khiến hắn trấn định lại tinh thần đang hoang mang cực độ của mình.
- Quận chúa là người sao...xem ra là ta vẫn chưa c·hết
- Từ đại ca...muội lo cho huynh quá...
Cả người nàng ôm lấy hắn cố rút vào lòng hắn mà run lên từng nhịp giống như một đứa trẻ sợ hãi mất đi một cái gì đó rất quý giá mà khóc thút thít. Chợt khiến cho Từ Trường Sinh cảm thấy có hơi đau lòng cũng là cảm thấy có một chút sự hạnh phúc và ấm áp. Một lúc nào đó trên cuộc đời này, ngươi sẽ gặp được một người nữ tử, nàng ấy có thể vì nhìn thấy ngươi đau đớn mà khóc...nàng ấy cũng có thể vì nhìn thấy ngươi vui vẻ mà mỉm cười, vì ngươi mà lo lắng đến mất ăn mất ngủ đến tàn phai xuân sắc, cho dù có một ước nguyện nàng cũng chỉ mong được nhìn thấy ngươi bình an, liệu ngươi có tin vào điều đó hay không ?
Thiếu niên hơi khó khăn nhưng cũng cố gắng choàng bàn tay qua, khẽ vuốt xuống mái tóc của nàng như cố gắng an ủi. Lúc này hắn mới hơi giật mình, nàng đã ốm đi rất nhiều cảm giác khi chạm vào thân thể đều là da với xương khô khốc không còn lại cảm giác mền mại, sự nhu mì yểu điệu như khi xưa nữa. Trong lòng có mấy phần bất nhẫn đau lòng kì lạ
- Quận chúa, ta phúc lớn mạng lớn nên chưa c·hết được đâu. Trái lại là người sao lại ốm đi nhiều như thế.
- Còn không phải vì nó hơn một tháng nay đều ngày đêm túc trực chăm sóc cho Từ tướng quân mà quên cả ăn ngủ luôn hay sao. Linh nhi con mau leo xuống đi, tướng quân mới vừa tỉnh lại cơ thể còn yếu, con sẽ không muốn làm ngài ấy gãy thêm vài cây xương đâu
- Dạ mẫu thân.
Từ Trường Sinh cố lay thân thể dìu cho Tần Linh đứng xuống dưới bình thường, đã thấy nàng gầy đi rất nhiều bàn tay ấy đã khẳng khiêu, gương mặt cũng hốc hác, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi với những vết quần thâm trên mắt. Nàng thấy hắn nhìn tới, cố nép người sát hơn vào bộ y phục đã rộng thùng thình của mình, gương mặt tuy mệt mỏi nhưng cũng cố gắng hết sức để nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
- Mạt tướng bái kiến phu nhân.
- Không cần câu nệ tiểu tiết. Từ tướng quân đã đánh một trận lớn đã cứu phu quân của ta từ quỷ môn quan trở về, bây giờ khắp thiên hạ Đại tần ai ai cũng đều đã biết tới danh tiếng của tướng quân. Người b·ị t·hương vẫn cần nghĩ ngơi, ta không làm phiền nữa.
Nói đoạn đến đây vừa mới muốn lướt ánh mắt về con gái mình thì chẳng biết từ khi nào Tần Linh đã lại chạy biến về chỗ của Từ Trường Sinh ngồi lên trên giường cẩn thận kiểm tra v·ết t·hương trên người của hắn, gương mặt nàng nở lên một nụ cười tươi tắn, miệng không ngớt kể về những chuyện đã xảy ra khi hắn b·ất t·ỉnh cũng không biết vì thế nào mà bàn tay ấy của nàng vẫn nắm chặc lấy bàn tay của thiếu niên không buông, hắn cũng không hề có một chút cảm giác nào khác lạ giống như đã rất quen thuộc. Một nụ cười mà rất lâu rồi bà chưa được nhìn thấy bao giờ.
Hừ lạnh một tiếng rồi lại bực dọc giậm chân mấy cái mà đi thằng về phía bên ngoài. Ngự y đã đứng đợi từ lâu, nhìn thấy phu nhân đã đi ra bên ngoài cung kính cúi đầu chào rồi lại tiếp tục hướng thẳng vào bên trong. Ông đến theo đúng như lệnh của vương gia là để kiểm tra tình hình sức khỏe cho vị tướng quân tiên phong trẻ tuổi này.
Sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm đến tính mạng thì mới thở phào nhẹ nhõm, dựa trên tình hình tuy không c·hết nhưng v·ết t·hương rất nặng e là phải tịnh dưỡng cả năm trời mới có thể xuống giường đi lại. Từ Trường Sinh nghe thấy lời dặn của ngự y tuy là dáng vẻ bên ngoài cực kì tuyệt vọng, nhưng biết làm sao được có thể nhặt mạng từ quỷ môn quan trở về đã là không tệ một chút nào rồi.