Chương 60 Long Hồn nhập thể. Bá đao hoành thiên hạ
Tình hình kịch chiến chung quy là vẫn diễn ra vô cùng kịch liệt ở hai nơi còn lại, chỉ là mọi người đều không ngờ Từ Trường Sinh nhìn bên ngoài bình tĩnh như thế nhưng lại mưu sâu kế hiểm tàn ác vô cùng đem độc dược bỏ vào cơ thể người sống đợi đến khi cần thiết thì kích phát nội lực khí khiến bọn họ p·hát n·ổ mà lan độc đến xung quanh.
Sau khi toàn quân một trăm người quay về phát hiện vương gia đang kịch chiến cùng q·uân đ·ội bên kia. Có vẻ như đám quân bên này cũng cực kì hùng hậu, thiếu niên chưa cần đếm kĩ mới chỉ lướt mắt một cái cũng phải lên đến hơn bốn nghìn người nhiều hơn rất nhiều con số mà ông dự tính từ trước, thế nên cho dù đã đặt bẫy cẩn thận nhưng quân địch chỉ cần dùng người cũng đủ để phá hết bẫy, hiển nhiên không thể tránh khỏi một trấn đánh sáp lá cà máu chảy đầu rơi.
Theo như tình hình trước trận đánh ở trong thành thì chỉ có mai phục hơn hai nghìn quân, phần còn lại đều đã đến chiến trường tiếp ứng. Nhưng cũng chẳng hiểu như thế nào mà hai nghìn quân này khi gặp phải hơn bốn nghìn quân địch lại yếu đuối và dễ c·hết đến như thế. Chỉ một loáng nhìn qua phát hiện hầu hết những kẻ đã ngã xuống đều là quân mình, hơn nữa số người này hình như đều là đến từ q·uân đ·ội của vị thành chủ kia. Nguyên khí trong quân đại thương nghiêm trọng
Lập tức một trăm người lao như những cái bóng ứng cứu. Từ Trường Sinh là nhanh nhất, khi đương quan sát từ phía bên ngoài lập tức phát hiện vương gia đang cùng kẻ thù kịch chiến rơi vào thế hạ phong kẻ thù đao pháp cực kì cương mãnh lập tức như một tia điện phá không mà lao đến.
Keng...keng...keng...keng...thiếu niên chỉ vừa mới lướt tới đã phát hiện ra kẻ kia dường như cũng đã thấy được rất rõ hành động của bản thân hắn, trong thời gian chưa tới một nhịp thở khi hắn vừa lao đến lập tức xoay thanh đao trên bàn tay quay người qua bên xuất liền bốn đao đối chiến với Từ Trường Sinh giữa không trung, chỉ là đao pháp của cả hai người đều thâm ảo như nhau, thế nên trong một khắc nhỏ tưởng chừng như đã quyết định sinh tử ấy, lại rơi vào thế bất phân thắng bại.
Từ Trường Sinh bị kình lực thổi tới bật thẳng người về đằng sau lưng của vị vương gia kia, chỉ nghe thấy một tiếng rầm kinh động của thân thể phát ra khi va vào một cái gì đó, toàn bộ cục trường lập tức tĩnh lặng tất cả tiếng đao kiếm đều dừng hẳn lại ai ai cũng kinh sợ dõi theo chuyện vừa mới diễn ra. Mạc lão nhân cơ hội ngưng chiến lao đến đỡ lấy người của vương gia lùi về kẻ thù đằng sau, cố lùi càng nhanh ra khỏi cục chiến càng tốt
- Tiểu tặc rất khá. Không ngờ ở cái đất đại tần chó ăn đá gà ăn sỏi, cũng có thể sinh ra một nhân tài như ngươi.
Kẻ kia hắng giọng gào thét khoái chí, ở ngay trên bàn tay khi nãy vẫn đang cầm đao của lão lập tức rơi xuống mặt đất vang lên tiếng keng nghe cực kì chói tai, máu chảy ra thấm đẫm mặt đất nhưng cơ hồ hắn ta hoàn toàn chẳng hề có ý muốn quan tâm đến, toàn bộ tâm ý chiến đấu đều đổ dồn hết lên kẻ vừa rồi đã b·ị đ·ánh bay. Toàn bộ cục trường chiến đấu cũng đều yên lặng đến tĩnh mịt không một ai dám tiếp tục động thủ.
Rắc...rắc...đùng...aaaaaaaaaa, một t·iếng n·ổ cực mạnh kéo theo sau đó là tiếng gần vang rền như của loài dã thú hung tàn đã b·ị đ·ánh thức sau một giấc ngủ rất dài, bắt đầu cuộc đi săn của mình. Từ Trường Sinh đứng người dậy từ bên trong đám gỗ nát, cả cơ thể bị những mãnh gỗ xuyên qua máu chảy xuống ròng ròng thấm đẫm vào y phục bên ngoài
Nhưng đối mắt cũng giống như kẻ kia rực cháy lên một loại ham muốn chém g·iết kì lạ. Vừa như thế nhìn chằm chằm vào kẻ tử thù ngay trước mắt cũng chính là nhìn vào kẻ thù mạnh nhất mà hắn từng phải đối đầu. Một thanh đao cầm trên tay đã hoàn toàn gãy nát tự bao giờ, gân xanh nổi lên chạy dọc thành từng đường trên trán trên cánh tay.
Giờ phút này đây hắn cảm thấy huyết nhục trong cơ thể mình không ngừng sục sôi như bị cái gì đó nung chảy một luồng huyết sát chiến ý không biết từ nơi nào trong cơ thể sộc thẳng lên não khiến tâm trí như muốn điên loạn bởi cảm giác g·iết chóc. Toàn bộ không gian đều bị khí thế bứt người từ hai vị cường giả này mà vặn vẹo.
Vương gia lập tức vô thức lùi lại, ngay cả Mạc lão hay toàn bộ nhưng người đang chứng kiến đều phải dừng lại. Trong một hơi thở tưởng chừng như cuối cùng đó, ông đã thấy thiếu niên lao đến như một tia điện xẹt cùng kẻ kia đối đầu rồi lập tức văng đi không rõ nguyên nhân vì sao, bây giờ nuốt nước bọt người cũng vì thế mà có hơi chút r·úng đ·ộng.
- Báo tên đi. Lão tử Độc Cô Chiến đại tướng quân tiên phong của Đại Hán không g·iết kẻ vô danh.
- Từ Trường Sinh, tướng quân tiên phong của Đại Tần. Xin tiền bối hôm nay để đầu lại đây.
Dường như sau lời nói ấy, một màu tĩnh lặng lại phủ xuống nhân gian, rất lâu gió thổi qua mang theo tiếng cười ngạo nghễ có chút điên cuồng của Độc Cô Chiến vang vọng khắp chiến trường, Độc Cô Chiến mạnh như thế nào vừa rồi hắn đã được lĩnh giáo qua bản lĩnh thế nên tuyệt đối đây chính là kẻ thù mà hắn đã chờ đợi từ rất lâu, một kẻ thù có thể mang lại cho thiếu niên cảm giác sôi sục của huyết nhục trong cơ thể. Xoẹt...một tiếng đao rời vỏ rít lên trong không gian nghe mà phát rợn người dường như ngay tức khắc giữa ánh mắt của không biết bao nhiêu người Từ Trường Sinh cứ thể mà biến mất chỉ để lại một vệt gió cuộn cực lớn cuốn hết mọi thứ về sau lưng.
Độc Cô Chiến cũng không ngại cánh tay đã b·ị t·hương, ngay lập tức bàn chân đá mạnh cái đao của bản thân đã làm rơi xuống đất kia đi. Sau đó liền đưa bàn tay về phía sau chụp lấy thanh đồ đao vẫn thường cùng lão thân chinh chiến trường, chém g·iết không biết bao nhiêu vị cường giả nổi tiếng khắp giang hồ. Bằng loại tốc độ cực đại đến mức phi lí thiếu niên lướt xé gió mà tới đao quang trong tay loáng sáng lên chém văng đi ngay lập tức thanh đao kia tiếp, bằng huyết lực mạnh nhất tiếp cận đến cơ thể của Độc Cô Chiến. Từ phía bên trên đầu của thiếu niên một đao quang thế như bổ trời bài sơn đảo hải bổ đến, hắn không thèm tráng né trực tiếp hai tay giơ đao chân chính dùng thực lực để đón đỡ.
Rầm...một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên, thanh đao của Độc Cô Chiến vừa hạ xuống đã chạm phải hai thanh đao của Từ Trường Sinh đi vào thế thủ, lưỡi đao chạm nhau gió rít lên gào thét khi ba thanh bảo đao v·a c·hạm, toàn bộ luồng không khí xung quanh đều bị xoắn lại gần như tạo thành một cơn bão nội lực khổng lồ cuốn phăng tất cả mọi thứ cản đường có thể xuất hiện trên mảng chiến tường ác liệt n·gười c·hết ta sống này.
- C·hếtttttt cho lão phu.
- Aaaaaaaa lên cho ta.
Ba thanh đao vào thế dằn co khủng kh·iếp loại chấn động khiến con người ta kinh tâm động phách chính là như thế này, toàn bộ quân lính của hai bên chiến trường đều run rẩy buông thỏng tay rơi xuống v·ũ k·hí, chưa từng nhìn thấy được một trận chiến nào kinh khủng như thế này chính là trận chiến của các cường giả thật sự, những dũng tướng trên chiến trường.
Đao quang lập tức sáng tỏ từ trên ba thanh v·ũ k·hí, chỉ cần lướt mắt cũng phát hiện được nhưng ánh sàng này chính là đến từ nội lực ngưng kết vào bên trong v·ũ k·hí đã đi đến cực đỉnh. Ba ánh quang loáng cái đã thắp sáng cả vùng chiến trường. Rầm...hai người lập tức thu lực không đối chiến, chuyển sang dùng tốc độ mà đánh, lâp tức thân hình cả hai biến mất trong không gian không ai có thể nhìn thấy được rõ ràng nữa chỉ có những tiếng đao chạm vào nhau vang lên keng két...những âm vọng vang rầm trời, những tiếng gào thét từ phía hai con người giống như hai con dã thú không đội chung một trời lần đầu gặp nhau, quyết phải đánh một trận n·gười c·hết ta sống mới thoải lòng.
Ầm...Từ Trường Sinh là người b·ị đ·ánh văng đi, cả cơ thể bắn cực nhanh vào trong không gian xuyên qua lớp không khí bắn thẳng vào mấy cái lều gỗ, nhờ thế mà mới miễn cường dừng lại, trên thanh đao bình thường của hắn, đã xuất hiện không biết bao nhiêu nhưng vết nứt khi v·a c·hạm với thanh bá đao kia. Từ từ cố gắng ngồi dậy từ trong miệng liền ọc ra một ngụm máu lớn, một cảm giác tê dại chạy khắp thân thể của hắn, đau đớn đến thấu tận xương tủy, đầu óc của thiếu niên cũng vang lên từng tiếng ong ong.
- Tiểu tử đến đi, chứng minh người cũng giống như ta đều là những con quái vật đi.
Xoẹt...lại một tiếng gió rít gào nghe mà kinh tai nhứt óc, chưa được một cái chớp mắt lưỡi đao của ông ta đã lao thẳng đến nằm ngay trên cổ của Từ Trường Sinh mang đến một luồng gió lạnh c·hết chót đến độ kinh người. Giống như lần đó, lần hắn trôi nổi trên bờ sông, tử thần đã đến ngay trước mắt lưỡi hái thần c·hết đã kề ngay dưới cổ chỉ cần chờ đợi một khắc nhỏ đến nữa sẽ gặt đi cái đầu của hắn. Nhưng trong cơ thể một luồng huyết ý điên cuồng lại dâng trào lên.
Thiếu niêu lập tức theo như phản xạ tự nhiên của thân thể giơ hai thanh đao đến ngang cổ chặn lại, lực đạo cực mạnh chấn vào hai cánh tay khiến hắn đau đến điên người. Cả cơ thể bị nhất bổng ném thẳng lên không trung mất hết lực lượng, đao quang lại tiếp tục lóe sáng bổ xuống ở ngay trước mắt.
Chính là cảm giác này...chém g·iết cho ta...g·iết...g·iết hết cho ta...
Trong đầu Từ Trường Sinh gần như mơ mịt tự nhiên lại bị một âm thanh điên cuồng kia làm cho chấn động choàng tỉnh, đây là lần thứ hai mà hắn gặp phải tình huống này, cũng là lần thứ hai hắn được đối đầu cùng với một vị cường giả bá đạo đến đỉnh thiên như thế. Lập tức ở giữa không trung, nội lực trong cơ thể phát động giúp cho hắn lật người thành một vòng xoáy, hai tia huyết quang lần lượt chạm vào nhau nhưng lần này Độc Cô Chiến có phần hơi bất ngờ lại rơi xuống thế hạ phong. Trong lòng cười thầm, đao pháp của thằng nhóc này vậy mà còn có nhu điểm khiến cho đao của mình gần như mất đi toàn bộ lực tác dụng khi chém đến, quả nhiên lần này đến chiến trường là một lựa chọn đúng đắn mà.
Từ Trường Sinh mượn theo lực đà t·ấn c·ông kia mà xoáy người từ trên không lướt về mặt đất, đao trên tay của hắn đã đổi lần này không còn là hai thanh nữa, chỉ một thanh duy nhất nhưng khí tức trên người lập tức trở nên áp đảo khiến người ta kinh kh·iếp.
- Lĩnh ngộ khi đang chiến đấu. Tiểu tử ngươi đúng là yêu nghiệt đến đây chiến tiếp cùng ta.
Xoẹt...lướt không mà đến, hàn quang từ lưỡi đao phát xuất ra cực nhanh, tốc độ hiện tại của Từ Trường Sinh so với khi nãy đã nhanh đến gấp hai lần là ít, khiến cho lão Độc Cô Chiến phải hơi nheo mắt kinh ngạc, nhưng lại không có một chút lúng túng nào ứng chiến. Đao quang chạm vào nhau lần này không còn tiếng keng két chói tay nữa, đao của thiếu niên rất mảnh lướt đi cực nhanh lại gần giống như có một loại lực lượng ma quỷ nào đó tác động vào đao của hắn khiến cho nó liên tục biến đổi đường đi của đao, cực kì quỷ dị.
Độc Cô Chiến trong lòng phát xuất sự kinh ngạc, hắn cũng không ngờ chỉ mới có hai hơi thở đối diện với c·ái c·hết đã khiến cho đao pháp của thiếu niên gần như biến đổi hoàn toàn giống như lĩnh ngộ được một cái gì đó rất vi diệu. Đao như có bàn tay của ma quỷ tác động vào, vị trí t·ấn c·ông biến ảo không lường không thể đoán được phương hướng dần khiến cho thiếu niên đi vào thế thượng phong trong trận đọ đao này
- Cút ra đây cho lão phu...
Lập tức cả trời đất dường như bị tiếng gầm ấy làm cho chấn động, mây đen vần vũ ngập trời kéo đến che phủ lấy toàn bộ ánh dương quang, ầm ầm cuồn cuộn đánh xuống từng đạo lôi đình mạnh liệt cày nát cả chiến trường. Từ Trường Sinh cũng bị loại khí thế này ép thoái lui về phía sau. Lập tức nhảy người về chỗ của Vương gia đứng quan sát đại dị tượng đang diễn ra trước mắt.
Cả cơ thể của Độc Cô Chiến bay lên trên không cùng với thanh đao của ông ta. Chẳng biết từ đâu trong không gian truyền tới liền có những tiếng gầm gừ vang vọng khắp cả chiến trường, lại giống như tiếng long ngâm rồng gầm. Lúc này vương gia mới hơi kinh sợ run người không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
- Đây...đây chính là Bá Vương Trảm Long Đao, một trong thập đại thần khí trấn quốc của tiên tổ Đại Tần, mấy trăm vạn năm trước đã thất lạc không ngờ ngày hôm nay lại xuất thế còn làm nằm trong tay của Độc Cô Chiến.
- Người nói cái gì...đây chính là thanh Bá Đao mà năm đó một trong mười vị thái tử của Đại đế khai quốc Đại Tần đã dùng để trảm rồng sao ?
- Phải...dựa vào thanh thế này nhất định là nó. Tiên tổ có viết lại trên bá đao có khắc hình một con rồng năm đó khai quốc đích thân nhị hoàng tử đã dùng nó để trảm đầu con ác long hùng mạnh nhất đem hồn của luyện vào bên trong bá đao trở thành long hồn bảo hộ cho bá đao ấy...không ngờ...thật là không ngờ hôm nay phải cùng nó đối đầu.
Từ Trường Sinh không biết thanh đao ấy là gì, nhưng mà từng dùng để trảm rồng...chỉ nghe đến hai chữ này đã khiến cho hai chân hắn run đến đứng cũng không nổi. Toàn bộ đầu óc bị bao trùm trong sự sợ hãi cùng cực, thế nhưng cũng có nỗi kích thích mơ hồ của huyết nhục hình như ngày càng nồng đậm hơn. Tiếng long ngâm ngày càng hùng mạnh trấn áp từ phương thiên địa khiến cho cả trời đất biến sắc, từ bên trong thanh đao một đạo long hồn từ từ đi ra, đứng trước cả thiên địa một loại uy áp khiến người ta kinh hãi không làm sao có thể chống cự lại được đều quỳ rạp xuống đất.
Gừuuuuuuu...chỉ một tiếng ngâm của nó đã khiến cho toàn bộ thiên địa biến sắc. Nhưng trong khoảng khắc tử thần ấy, thanh tà đao trong tay của Từ Trường Sinh cũng khẽ động đậy giống như cảm ứng được tâm tình sợ hãi của chủ nhân, một luồng khí tức huyết sắc hòa cùng với lam sắc và quang sắc mền mại chạy khắp cả cơ thể xoa dịu đi phần nào tâm tình của hắn, êm dịu giống như một vòng tay của nữ tử bao bọc lấy thân thể, bảo vệ hắn khỏi mọi gió mưa của nhân gian.