Chương 19 Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm
Thiếu nữ hơi bất ngờ ngoái đầu sang nhìn cậu, nhưng thiếu niên đã sớm thu liễm lại toàn bộ ánh mắt của mình, hắn nhìn về phía của sư phụ. Ông cũng hiểu ý từ từ đứng lên đi thẳng về hậu viện cùng với thiếu niên, hai thầy trò cùng đi, vừa đi vừa trò chuyện ôn lại chút chuyện xưa.
Thiếu niên đánh tiếng trước với sư phụ, hắn vốn là người không thích dài dòng thế nên liền đi thẳng vào trọng tâm mà hỏi. Thiếu niên tự cảm thấy bản thân mình học vấn không nhiều thế nên vẫn chưa hiểu hết được bộ công pháp của sư phụ truyền thụ cho, nhất là phần cuối cùng của cả hai quyển sách, hắn cảm thấy nó nhất định có liên quan đến trường sinh, nhưng dù là đọc như thế nào xuôi ngược đủ thứ kiểu cũng chẳng thể làm sao hiểu nổi.
Sư phụ nghe qua câu hỏi của đại đồ đệ tâm đắc nhất của mình, rồi không cần suy nghĩ mà lắc đầu cũng thiếu niên.
- Cái này ta cũng không biết, sư tổ con chưa từng dạy cho ta về chúng. Ta có vài lần đánh tiếng hỏi nhưng thầy cũng chỉ lắc đầu không biết. Con có vẻ như phải tự mình cảm ngộ rồi nhưng theo như thầy ta nói. Hai quyển công pháp này nhất định ẩn chứa huyền cơ dẫn đến trường sinh.
- Sư phụ con hiểu rồi.
- Từ Trường Sinh, con có biết bây giờ con chính là mục tiêu của cả thiên hạ hay không. Con giữ bảo vật trong người nhất định phải tìm trước cho mình một chỗ dựa đảm bảo ngày sau.
- Đa tạ sư phụ nhắc nhở. Con đã hiểu.
Thiếu niên cùng ông nói chuyện, sau đó liền cúi đầu tạm biệt rồi tách khỏi sư phụ đi đến một nơi vắng vẻ khác để tĩnh tâm tu luyện. Trong đình viện rộng lớn đương nhiên không thiếu những chỗ phù hợp với yêu cầu của thiếu niên.
Chỉ đi vài vòng hắn đã phát hiện ra một vị trí ngồi rất đẹp. Dưới một gốc cây trúc lớn nhắm mắt tập trung thanh tĩnh bản thân rồi mới bắt đầu quá trình tu luyện thường ngày.
Trời về trưa, ánh mặt trời đã lên tận trên cao phả xuống nhân gian từng làn ánh sáng đau mắt cùng với cái nóng lãnh khốc thiêu đốt da thịt. Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật si sô cẩu, trong thế giới này trời là công bằng nhất không nhân từ cũng không thiên vị với ai. Đều công bằng với ngàn vạn sinh linh dưới chân mình. Đối với kẻ hết lòng thành tâm cúng tế cũng như thế mà đối với một tên báng bổ cũng chẳng thay đổi.
Thiếu niên chậm rãi mở mắt, hướng nhìn thẳng về bầu trời trên cao. Khi nãy thất thần như thế vậy mà nhìn thấy được bóng hình của Ninh Hương ẩn hiện trong màu áo của thiếu nữ kia, xém chút nữa chỉ xém chút nữa thôi hắn đã ôm lấy cô gái ấy vào lòng rồi.
Nỗi nhớ nhung trong lòng bây giờ cũng nên sớm giải quyết, thiếu niên nghĩ bụng trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định ngày mai sẽ phải về thăm nàng. Cho là phải nhìn thấy nàng bái đường hay đã sánh vai bên người khác, chỉ cần thấy nàng được an toàn là thiếu niên đã mãn nguyện rồi, cũng xem như tháo gỡ đi khúc mắt cuối cùng ở trong lòng. Ít nhất có thể để cho hắn toàn tâm toàn ý đi tiếp trên con đường cầu đạo mờ mịt.
Đang có chút thất thần thì từ đằng xa liền có tiếng người vọng tới, có điểm quen thuộc chính là cái người mà khi nãy hắn đã giao cho nhiệm vụ giải quyết cái rương kia. Thì ra bây giờ mới quay về, xem ra chuyện giải quyết với bên quan phủ cũng tốn không ít thời gian. Thiếu niên gật đầu đứng lên hướng người đến chỗ kia mà vẫy tay mấy cái.
- Đại sư huynh...đại sư huynh đệ tìm huynh nãy giờ.
- Có gì sao ?
- Đại sư huynh việc huynh nhờ đệ đã làm xong rồi. Kẻ kia mà một sơn tặc rất nổi tiếng tuy vô công tầm thường nhưng cực kì ma mãnh cùng bạo ngược nhiều lần trong thành đã mang quân đi đều không thể diệt trừ thành công. Thế nên giá cái đầu của hắn rất cao, tận hai trăm đồng bạc.
- Đệ mang số tiền này đến chỗ sư phụ rồi giải thích cho ông ấy đi. À lấy ra bốn mươi đồng bạc xem như là tiền công của các đệ.
- Đa tạ đại sư huynh.
Người kia vừa nói, ôm quyền uốn gối cảm ơn xong liền hướng thẳng đến phía từ đường mà chạy. Từ Trường Sinh nhìn theo bóng lưng của thiếu niên chạy xa rồi nhìn lại vào bên trong áo của mình có một túi đều là đồng vàng được vị vương gia kia tặng cho, thầm cảm khái trong lòng. Từ sau khi bản thân đi đến cảnh giới tông sư, lần đầu tiên được khoản đãi cực kì nồng hậu bởi chính vị vương gia quyền cao chức trọng kia, lần đầu tiên được bước chân vào vương phủ nơi mà hắn từng nghĩ rằng cả đời này cũng không thể đi đến được. Lại chợt nhớ đến một chuyện xưa, ngày trước Cao thúc cũng từng ra tay bảo lãnh cho hắn thế nên người Mông gia mặc dù rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống cục tức cung cung kính kính với Cao thúc, mà họ cũng không dám dưới mí mắt của ông công khai ra tay. Nếu không thì đã không có được hắn của ngày hôm nay.
Thiếu niên mới có thể lĩnh ngộ ra một đạo lí rằng trên đời này chỉ cần là ngươi đủ mạnh, chỉ cần sức mạnh ngươi đủ cường đại thì không có nơi nào ngươi không thể đặt chân tới. Không có loại người nào ngươi không thể gặp, cũng không có loại chuyện gì ngươi không thể giải quyết.
Thiếu niên hạ xuống quyết tâm nếu như không thể cầu được trường sinh, ít nhất hắn cũng muốn mình ở trong thiên địa này trở thành một trong các tồn tại chí cao bất bại. Thế nên càng là phải nhanh hơn buông xuống tạp niệm trong lòng, thế nên tính toán đầy đủ liền dự định ngay ngày mai sẽ lên đường chứ không chần chừ thêm nữa. Thiếu niên dành cả ngày hôm ấy cùng với sư phụ và các huynh đệ đồng môn, hắn kể rất nhiều chuyện đã xảy ra trong tám năm trên núi, không bỏ qua một chi tiết li kỳ nào. Mọi người dỏng tai lên nghe đều nghe đến mức phát ngốc bởi vì những câu chuyện ấy quá mức thú vị đi.
Tối hôm đó thiếu niên ở bên ngoài ngắm trời đêm, chưa bao giờ bản thân hắn trong tám năm quá có được loại cảm giác thảnh thơi giống như ngày hôm nay. Thiếu niên nằm dài trên mái nhà ở từ đường tận hưởng một đêm trăng sáng sao trời chiếu rợp.
Sáng sớm khi mọi người vẫn còn đang say giấc ngủ, thiếu niên đã sắp xếp đồ đạt rồi vác đao chỉ để lại một bức thư ở tại từ đường thong thả rời đi. Giống như lúc đến đều không có một lời từ biệt bằng miệng nào. Thiếu niên thong dong trên con đường dẫn ra khỏi thành, trời chưa sáng nhưng sự ồn ào cùng với náo nhiệt đã xuất hiện không hề thua kém gì lúc ban ngày.
Hắn đi đến cổng thành thì liền hỏi đường để đến bến cảng. Mấy binh lính giữa thành thì rất hòa đồng đối với mọi người, thế nên thiếu niên hỏi gì là liền chỉ dẫn hơn nữa còn chỉ dẫn vô cùng nhiệt tình, khiến cho hắn không thể không cho mấy người họ vài mươi đồng cảm tạ.
- Đao này ngươi bán thế nào ?
Thiếu niên đang thong dong thả bước thì nhìn thấy ở bên vệ đường có một sạp hàng bày bán v·ũ k·hí tương đối tấp nập, tuy là không biết có bao nhiêu người muốn mua nhưng số người đứng xem thì cũng khá nhiều bên hông đều đeo theo v·ũ k·hí là các loại đao hay kiếm. Đoán chừng mấy người đang đứng đây đều là nhân sĩ giang hồ
Hắn quan sát qua lại hết tất cả mấy món đồ được trưng bày một lần, sau cùng thì đôi mắt dừng ở tại một thanh đao có hình dáng cực kì đặc biệt cũng gần như cùng với thanh đao của hắn đồng dạng một loại. Thích thú cầm trên tay nâng lên hạ xuống cảm thấy thanh đao này cũng khá nhẹ, chẳng biết có phải đao tốt hay không.
- Đao này bán giá mười đồng bạc, nếu như vị thiếu hiệp muốn mua ta có thể bán giá hữu nghị chín đồng bạc.
- Chín đồng bạc sao, quá đắt rồi.
Thiếu niên tay cầm đao liền muốn thả xuống thì ngay lập tức tên bán hàng đã nâng lên lại cho cậu, ánh mắt hắn vui vẻ đẩy sang thiếu niên mỉm cười ôn hòa.
- Bảy đồng bạc là rẻ nhất rồi không thể giảm giá hơn được nữa.
- Vậy thì ta...
- Bảy đồng bạc, nhưng ta sẽ tặng thêm cho cậu một quyển sách cổ thì thế nào ?
- Thành giao.
Từ Trường Sinh vui vẻ lấy ra bảy đồng bạc đưa sang cho hắn, sau đó cầm lấy đao bỏ quyển sách cũ trông qua đã rách nát vào bên trong áo rời đi thẳng về hướng của bến tàu, trong lòng không khỏi thích thú mấy lần cầm món đồ mà mình mới mua ra nhìn ngắm.
Đao dài tương đối chừng cỡ một bộ có lẽ, dáng cong lưỡi đao mỏng và vô cùng sắc nhìn qua tổng thể thì giống như một thanh kiếm cong hơn là đao, nhưng chỉ có một lưỡi duy nhất, thế nên trên lý thuyết thì sẽ không thể gọi là kiếm. Đặc biệt hơn cả là trên thanh đao này ngay phần tay cầm còn chạy dọc lên những đường gân đen đúa, các đường gân này chạy lên đến tận đầu của mũi kiếm cảm giác giống như mạch máu vô cùng đáng sợ. Thiếu niên cảm thấy đúng là một món đồ vừa tay thì cười đắc ý, hắn có linh cảm lần này mình đã nhặt được thần vật thực sự là một pha lời to rồi.
Việc mua vé tương đối phức tạp không giống như trong tưởng tượng của thiếu niên, thế nên hắn cứ loay hoay mãi mà cũng chẳng có mua được một tấm vé nào. Người đằng sau thì bực dọc nhưng nhìn thấy thiếu niên giắt theo cả hai thanh đao sau lưng thì không ai dám hó hé điều gì. Mãi cho đến khi có một nhóm thiếu niên thiếu nữ đi đến hỗ trợ thì hắn mới có thể miễn cưỡng mua được một vé thành công.
- Đa tạ.
- Không có gì, gặp nhau là duyên nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải đạo.
Thiếu niên ôm quyền hướng thẳng về mọi người mà cúi đầu cảm tạ, cho đến khi ánh mắt hướng nhìn lên chợt trong lòng truyền tới một cơn chấn động có phần mãnh liệt. Hơi khẽ nghiêng người hắn nhìn thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp ấy của nàng dường như là lần đầu tiên tồn tại trên thế gian này đã khắc sâu vào trong tâm khảm của hắn một loại ấn tượng kì lạ.
Nàng một thân áo trắng, đôi mắt lam ngọc xanh biếc như làn thu thủy tựa như tồn tại ở nơi đại dương sâu thẳm nhất tĩnh lặng mà thâm thúy, chỉ đôi mắt này của nàng đã mang đến một loại sức hút khó mà có thể diễn tả thành lời, khiến cho thiếu niên bất giác cảm thấy cho dù hắn có đi khắp tận cùng thế giới trôi đến tận cùng của thời gian cũng không thể tìm được ai có đôi mắt đẹp đến như thế, đẹp đến không một loại bút tích nào tả xiết, đẹp đến khiến trái tim người ta ngây dại, cho dù ngay giờ phút này phải c·hết để được nhìn ngắm đôi mắt ấy, hắn cũng không chối từ.
Người đứng tại đó mà ý vị thanh lãnh băng giá thoát tục vẫn miên man hiện hữu. Thiếu niên chợt có một chút kinh động trong lòng, hắn nhìn về phía nàng trong lòng tự hỏi, liệu nàng có phải là cửu thiên tiên nữ ngự trên chín tầng trời đang ngao du nhân gian hay không? Vẻ đẹp ấy của nàng tuyệt đối không thể là người của chốn phàm gian xô bồ này, thoát tục không nhiễm nhiệm bụi trần nhân thế.
Thanh đao kì lạ đằng sau lưng cũng khẽ động giống như cảm giác được tâm tình kích động của chủ nhân. Trong lúc ngẩn ngơ nhìn ngắm đến mất hồn, thiếu niên mới kinh động khi phát hiện ra nàng cũng nhìn chằm chằm về phía hắn, đôi mắt lam ngọc kiều diễm khiến cho thiếu niên trong một khắc cảm thấy có loại áp tức kinh người nào đó trút thẳng xuống người mình. Một cảm giác lạnh lẽo chợt bao trùm lấy đầu óc nhưng cũng không thể khiến bản thân rời mắt khỏi đôi mắt của nàng.
Đôi bàn tay mảnh mai trắng ngần như một viên châu ngọc của nàng khẽ chuyển động siết lấy thanh lam kiếm, thân thể khẽ run từng cơn, hàng mi khẽ một chút nhíu lại nếu như không phải hắn đang nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt còn biểu lộ ra ý vị thưởng thức thì đã không thể nào phát giác ra được.
Cố nén lại ánh mắt của mình bình lặng lại tâm can, thiếu niên vội quay người mà đi, nhưng hắn biết hắn đã cảm thấy trong trái tim có một cỗ cuồng nhiệt kì lạ chợt trào ra trong huyết quản khi nhìn ngắm nàng. Không, nói đúng hơn chính là nhìn ngắm thanh kiếm tỏa ánh lam quang nhàn nhạt trong bàn tay ngọc ngà trắng nõn của nàng.
Mọi người không ai nhận ra khác thường, người nào người nấy đều xoay đi. Từ Trường Sinh đi về phía trước mũi thuyền ngồi ở một góc khuất người chầm chậm quan sát toàn bộ cảnh sóng nước mênh mang, nhớ lại cái ngày ấy tám năm trước hắn đã từng ở tại con sông này giành giật sự sống từ trong bàn tay của thần c·hết khoảng khắc đó thực sự rất điên cuồng. Thiếu niên nhớ lại mà da lông vẫn còn dựng ngược hết cả. Trong lúc rảnh rỗi, tự nhiên hình bóng của người con gái với tà áo trắng có đôi măt lam biếc cùng gương mặt tuyệt sắc thanh lãnh kia lại chợt xuất hiện trong đầu óc hắn, để lại một cơn mê mụi không thể lí giải. Thế là liền lấy quyển sách cũ rách nát ra đọc thử, quả nhiên đọc được mấy thứ rất thú vị bên trong tạm thời quên đi hình ảnh người con gái đó.
Trên thuyền buổi sớm không có đông người cho lắm chia thành các nhóm tụm năm tụm bảy nói chuyện rơm rả, mỗi nhóm đứng khoảng xa xa nhau ngắm bình minh. Nếu như có ai đó tinh ý mà chịu để mắt một chút thì sẽ phát hiện từ đầu cho đến cuối cũng chỉ có mỗi mình Từ Trường Sinh là đứng lẽ loi ở mũi thuyền. Ánh mặt trời lên mới nhìn thấy được rõ ràng không gian chung quanh, thiếu niên chú ý đến chiếc thuyền này đang chạy theo dòng hải lưu cùng với chiều gió thế nên đi rất chậm và êm. Thiếu niên đóng sách lại, hắn say mê đọc một buổi trời không ngờ chỉ mới loáng một cái mà đã gần đến lúc thưởng thức một cảnh đẹp của nhân gian.
Thả lỏng cơ thể để hưởng thụ những tia nắng của ngày mới, chợt đằng sau lưng hắn truyền đến một loại cảm giác sắt lạnh. Cảm giác của bản thân cho thấy, thứ đang lao đến là một loại ám khí kì nguy hiểm. Thiếu niên không có ý định cứng đối cứng, hắn lách nhẹ đầu sang một bên để né tránh, ám khí cứ như thế đi cùng với chiều hướng xuyên thẳng xuống dưới lòng sông.
Đến khi quay đầu quan sát kĩ càng mọi người trên khoang thuyền một lần, không thể nhìn ra được có điểm gì lạ thường trong số bọn họ, khi nãy dựa vào góc ném có thể đoán được kẻ địch đứng ở một nơi tương đối cao mà t·ấn c·ông xuống, lực ném cùng kĩ thuật khống chế khí tầm thường thế nên thiếu niên đoán kẻ này cao nhất cũng chỉ là một cao thủ giang hồ, không có mấy điểm uy h·iếp đối với bản thân. Nhưng mà cứ để hắn tung hoàng như thế ở ngay dưới mí mắt của mình, đường đường cũng là một vị tông sư đương nhiên cảm giác cũng không có dễ chịu gì.
Thuyền lại xuôi theo dòng nước chảy, thiếu niên nhàn nhã nhìn ngắm cảnh vật muôn màu muôn vẻ. Dựa theo tốc độ này bản thân đoán chắc nhiều nhất chỉ tầm khoảng ba bốn tiếng nữa là hắn có thể về đến trấn nhỏ của mình thăm lại mọi người trong thôn, nhiều kĩ niệm trong khoảng khắc ấy đột nhiên lại tràn về. Chợt ở đằng trước xuất hiện một cái cầu gỗ rất lớn bắt ngang qua dòng sông. Thiếu niên nhíu đôi mày lại, tay đã để hờ lên cán đao vào thế sẵn sàng nếu như kẻ kia còn có ý định t·ấn c·ông thì khoảng thời gian chừng mấy mấy giây lúc đi qua cây cầu này chính là thời khắc thích hợp nhất để ra tay.
Xoẹt...khi màn tối vừa buông xuống thì cùng lúc ấy đã có mấy tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang keng két khiến mọi người kinh sợ mà đứng túm tụm hết vào nhau. Đến lúc nhìn thấy được ánh sáng thì những tiếng hét hoảng sợ không ngừng kinh hô lên, trên khoang thuyền từ đâu đã xuất hiện ba cái xác không có đầu trên người mặc nguyên y phục màu đen tuyền, tại cái cổ máu đỏ phúng phúng ào ào tràn ra, cơ thể của những kẻ kia giật giật thành từng cơn được vài hơi thở thì bất động ngã xuống. Thiếu niên gương mặt không chút chuyển sắc nào, đao trên tay vẫn sáng loáng không dính một gợn máu đưa lên chĩa thẳng mũi đao phía của người áo đen đang run sợ đứng đó không dám cử động nào ngu ngốc.
- Nếu như không lên thì cũng dễ nói chuyện, các ngươi tìm ta vì mục đích gì ?
- Thiên thư trong người ngươi...
- Vậy sao, có thể đi được rồi.
Tên kia ánh mắt nghi hoặc nhưng lập tức quay đầu dùng toàn lực mà định chạy khỏi nơi này, hắn chỉ có thời gian một hơi thở, cho dù thế nào cũng nhất định phải thoát khỏi được tầm t·ấn c·ông của thiếu niên kia. Thế nhưng hắn chỉ vừa kịp đưa nửa con mắt rời khỏi bóng dáng thì đã cảm giác có gì đó sai sai. Trời đất dường như trong giây phút đó tối mịt xuống, một dòng máu đỏ chợt phúng ra rồi mơ hồ không còn cảm nhận được gì nữa.
Thiếu niên vung đao chém mạnh, máu bám trên lưỡi đao lập tức bắn hết ra sàn của con thuyền. Mọi người khi nãy còn vui vẻ cười nói, bây giờ đều chỉ có một dáng vẻ duy nhất chính là kinh hãi tột độ, thậm chí đến cả thở cũng không dám thở mạnh lấy một nhịp nào. Kẻ kia vừa có thể bỏ chạy thì mọi người chỉ nhìn thấy một tia hàn quang nhanh như điện xẹt chợt lóe lên rồi biến mất sau đó là nhìn thấy cảnh tượng có lẽ sẽ ám ảnh bọn họ suốt phần đời còn lại, nữa cái đầu của kẻ kia b·ị c·hém đứt ra đôi rơi xuống sàn của con thuyền một cái bịt.
Hai con ngươi trong đó liền đồng loạt rơi ra khỏi hốc mắt, máu từ nơi v·ết t·hương tuôn ra không ngừng. Không một chút kinh hãi, cũng không một chút loạn động dường như đã quá quen thuộc với loại hành động như thế này thiếu niên đi đến gần xách lấy tất cả t·hi t·hể của những kẻ mặc áo đen đều ném thẳng hết xuống con sông đang chảy tĩnh lặng bên dưới.
Một vệt máu đỏ đục chợt trồi làm chuyển màu của cả một vùng sông, hiển nhiên lập tức thu hút đến những loài ác thú luôn ẩn mình ở nơi đó đến xâu xé cơ thể. Thiếu niên không quan tâm đến chuyện này nữa, hắn đảo ánh mắt về phía trước tiếp tục quan sát con thuyền trôi nổi về cố hương chỉ có các hành khách cùng mấy vị kiểm soát trên con thuyền là mồ hôi lạnh chảy như tắm, đám người này lúc đầu không thân thiết gì đứng xa cách nhau, thậm chí còn có vài người nói móc xỉa xói lẫn nhau. Vậy mà bây giờ đều đã túm tụm lại tại một chổ cố gắng đứng xa thiếu niên nhất có thể để đảm bảo mạng sống của mình.
Kẻ nào tin thần phật thì cầu thần phật, kẻ nào tin tổ tiên thì cầu vong linh tổ tiên phù hồn. Ai nấy đều kinh hãi nhắm mắt, nhất là mấy nữ tử nhìn thấy cảnh kia đã ngất luôn tự khi nào.