Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vấn Thiên Tiên Lộ

Chương 16 Đến Mộc Châu thành




Chương 16 Đến Mộc Châu thành

Thiếu nữ lập tức rời đi mang theo yêu cầu của Từ Trường Sinh mà gấp gáp thực hiện được một hồi thời gian thì liền quay lại với một cái khây đựng đầy đủ thức ăn bên trên, đa phần đều là những món ăn khô đạm bạc chuyên dùng để đi đường dài. Thiếu niên lướt ánh mắt, có cơm trắng vẫn còn nóng hổi, một chén canh rau một đĩa thịt khô cùng hai ba con cá nướng, theo như hắn quan sát khi nãy đây chính là đãi ngộ dành cho thượng khách của nhóm người này. Thật sự cũng có dụng tâm khi chuẩn bị

- Đã chuẩn bị cho những vị cô nương kia thức ăn chưa ?

- Đại hiệp đều đã chuẩn bị đầy đủ, cũng có y sư thăm khám qua cho những người họ, v·ết t·hương...

Thiếu niên không muốn nghe nữa đưa bàn tay ra hiệu cho cô đừng nói thêm, hắn chỉ đơn thuần là đến cái sơn trại kia để thử nghiệm sức mạnh của bản thân mình chứ không phải vì mục đích cứu người cao cả gì nên không muốn người ta hiểu nhầm mình thành người tốt việt tốt. Còn về phần của những cô gái kia chỉ là tiện tay mà mang theo về cùng, đối với chuyện sống c·hết của những người không quen không biết hắn không có hứng thú muốn quan tâm đến.

Một tì nữ ngay đằng sau cũng nhanh chóng đi đến tay cầm theo một khay thức ăn cũng xem như vô cùng đầy đủ chất dinh dưỡng tuy không có hoành tráng giống như của thiếu niên.

- Tiểu thư, phần cơm của tiểu thư.

Thiếu niên hiểu ý, đỡ lấy khay đựng cơm của mình đặt xuống ngay dưới lớp cỏ, hắn động đũa không để ý đến mọi người xung quanh như thế nào nữa. Kiêu ngạo chính là đặc quyền của kẻ mạnh, thiếu nữ chợt nhớ lại một câu mà gia gia đã từng dạy. Cô cũng đặc khay cơm của mình xuống xua xua tay để tì nữ theo hầu mình rời đi.

- Thiếu hiệp không biết xưng hô cùng người như thế nào ?

- Ta là Từ Trường Sinh, chỉ là một người dân quê nghèo nàn có chút công phu mà thôi. Quận chúa không cần khách khí cứ gọi ta hai chữ Trường Sinh được. Ta hai mươi ba tuổi, thế nên không cần kính ngữ như thế khi nói chuyện.



Thiếu nữ có chút giật mình, ánh mắt cô đảo hết người của bản thân một lần hoàn toàn không hề nhận ra mình đã có điểm nào khác thường, chợt nhớ lại cuộc nói chuyện rôm rả của các bô lão khi nãy mới hiểu được đối phương đã đoán ra thân phận của cô qua cuộc nói chuyện kia mỉm cười gật đầu.

- Trường Sinh thiếu hiệp còn trẻ tuổi như thế mà đã đạt đến trình độ tông sư, thật sự hiếm có, ta cũng không dám giấu thiếu hiệp. Ta tên là Tần Linh là con gái của Đông Giang Thành Vương ở Mộc Châu thành năm nay ta mới có mười chín tuổi nên xin phép được gọi Trường Sinh thiếu hiệp là huynh.

- Được. Vậy tình hình của đại Tần trong tám năm nay có gì đặc biệt ?

Thiếu nữ trong lòng cũng có chút cả giận, gân xanh trên trán cũng nổi lên cộm thành từng đường dài, cái thiếu niên trước mắt này rốt cuộc có phải là nam nhân hay không hoàn toàn chẳng hề để mắt đến cô lấy nửa điểm, ngay cả nói chuyện cũng không thèm nhìn về chỗ cô chỉ toàn tập trung ăn cơm, bản thân thiếu nữ cũng rất tự tin mình lớn lên trong gia đình Vương gia luận về quyền thế hay độ giàu có đều xếp vào hàng nhất đẳng, chưa từng phải lo lắng suy nghĩ về bất cứ chuyện gì thế nên nhan sắc được bảo dưỡng cực kì hoàn mỹ. Tự tin nam nhân ngồi cùng cô, chỉ cần nghe giọng nói ngửi mùi hương cũng đủ khiến họ xiêu lòng.

Mười chín tuổi tuy là có hơi lớn nhưng cũng miễn cưỡng xem như độ tuổi đẹp nhất của một người con gái, cô chưa từng gặp qua người nào có thể cưỡng lại mỹ sắc của mình bao giờ. Ngay cả cái đám vương tôn quý tộc gặp qua bao nhiêu mỹ nhân nhưng khi nhìn thấy cô cũng phải chảy dãi thèm muốn, vậy mà thiếu niên trước mắt này lãnh đạm quá đỗi dường như không đặt nhan sắc của cô vào trong mắt.

Tuy có giận là thế nhưng cô cũng không có dám thể hiện ra loại thái độ gì quá khích đối với thiếu niên. Thiếu nữ không phải là chưa từng gặp tông sư giang hồ nhưng mấy người tông sư mà cô từng gặp trẻ tuổi nhất cũng đã qua năm mươi, đều đã qua cái quãng thời gian đỉnh cao nhất của mình, cho dù đạt được trình độ tông sư cũng không thể phát huy được tối đa sức mạnh của mình. Mà thiếu niên trước mắt cô còn chưa qua hai mươi lăm tuổi đã chỉ cách đỉnh phong võ lâm chỉ một bước duy nhất, thiên phú thực sự là quá khủng kh·iếp.

- Đại Tần ta trong tám năm gần đây cũng có một vài biến động lớn. Bốn năm trước đã tiến đánh Đại Ly c·ướp được một phần đất rộng lớn tại quốc thổ của họ xác nhập vào Đại Tần hiện tại là thành Biên Thùy vẫn đang được xây dựng. Ngoài ra thì trong giới giang hồ rộ lên một tin tức tương đối chấn động, Kình Lưu Vãng tiền bối một vị tông sư đao pháp đã rửa tay gác kiếm rời khỏi giang hồ từ rất lâu, bảy năm trước thu nhận đồ đệ truyền thụ lại một thân sở học cả đời của mình, hiện đã mở một võ quán ở trong thành Mộc Châu.

- Thật sao ?

Thiếu niên quay đầu nhìn sang cô, ánh mắt hắn dường như tại giây phút đó sáng lên vẻ thích thú vui mừng cùng cuồng nhiệt chưa từng thấy, thiếu nữ bị ánh mắt này nhìn trúng bất giác có hơi ngã người về sau muốn tránh né, nhưng lúc đó nàng mới nhận ra sâu trong đôi mắt của thiếu niên có một màu xanh trong trẻo tuyệt đẹp như chứa cả đại dương cùng bầu trời ở bên trong. Là đôi mắt đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy còn đẹp hơn bất cứ một vị mỹ nhân nào trên đời này. Trong vô thức gật đầu xác nhận.

- Thế còn quận chúa tại sao còn ra ngoài làm gì để gặp phải sơn tặc. À không, phải là quận chúa tại sao không có cao thủ bảo vệ ?



Thiếu nữ lần nữa nhìn về phía hắn dáng vẻ có hơi ngại ngùng, rõ ràng là có lời khó có thể nói ra.

- Muội lén cha ra ngoài chơi. Thế nên ngoài mấy người nha hoàn thì không có đưa thêm ai đi cùng nữa. Tình cờ trên đường gặp phải thương đoàn này thế nên đã nhập bọn với họ.

Thiếu niên không có mấy điểm quan tâm đến lời giải thích của cô, tóm lại chuyện quận chúa ra ngoài mà không có cao thủ bảo vệ hắn rõ ràng cảm thấy không hề hợp với lẽ bình thường một chút nào, cảm thấy nhất định trong chuyện này có quỷ. Đoản dao trong tay áo khẽ động, một tiếng soẹt sắc lạnh xé gió vang lên ai nấy đều hoảng hồn chẳng có kịp phản ứng lại với tình huống này thì lưỡi thanh đoản đao đã sớm đã nằm gọn trên cổ của cô, cách chỉ chưa đến ba centimtet. Thiếu nữ hoảng hồn cả gương mặt trắng bệch không còn chút máu nào thần sắc có hơi chút hoảng loạn mồ hôi lạnh trên người đổ xuống ầm ầm. Cô không biết được mình đã lỡ lời ở chỗ nào

- Chịu hiện thân rồi sao.

Thiếu niên trầm giọng xuống ngay đằng sau hắn một lá liễu bén nhọn lao ra với tốc độ kinh người bắn đến như một mũi tên nhưng thiếu niên chỉ một cái lật tay vuốt ngang lên đã chém cho lá liễu tách thành hai nửa rơi xuống cắm sâu vào mặt đất.

- Khí kình ngoại phóng cùng là tông sư.

- Thiếu niên ta không quan tâm mục đích của cậu là gì, nhưng xuống tay với một quận chúa cho dù là đệ nhất giang hồ cũng đều c·hết như bình thường.

Thiếu niên có hơi lung lay hiện tại hắn chỉ mới bước vào tông sư cảnh một năm tuy nội lực đã cực kì mạnh mẽ nhưng còn chưa hiểu rõ được tông sư giang hồ thực sự sẽ có loại thực lực và thủ đoạn âm độc như thế nào thế nên đánh mà không biết người biết ta đâu khác nào tự dồn mình vào đường c·hết. Lập tức lật tay thu lại đoản đao vào trong tay áo, cúi đầu cùng người trước mắt ôm quyền.



- Vãn bối không biết trời cao đất dày đã đắc tội, mong được tiền bối bỏ qua lỗi lầm. Nguyện suốt phần đường còn lại bảo vệ an toàn của quận chúa, không rời người nửa bước.

- Ừm, tuổi trẻ biết tiến biết lùi là tốt. Sau này nếu có cơ hội có thể tìm ta cùng luận bàn.

- Đa tạ tiền bối.

Thiếu niên ánh mắt nhìn theo bóng người, chỉ một cơn gió thoảng qua một chiếc lá khẽ lướt qua đôi mắt hắn thì đã liền biến mất không còn nhìn thấy dấu vết nào nữa. Tốc độ cũng khủng kh·iếp thật đấy chứ, thiếu niên lẫm bẩm trong miệng hắn đối với một màn vừa rồi thực sự cảm thấy quá mức kích thích. Nắm tay siết chặc xong lại ngồi xuống mà tiếp tục ăn cơm.

Phần của vị quận chúa kia thì cả người run lên cầm cập đến khi nhìn thấy người thiếu niên ngồi xuống trong lòng mới cơ hồ có hơi thả lỏng. Mọi người cũng thả lỏng theo túm tụm lại ăn uống nhưng cũng không còn dám ở đằng sau lưng thiếu niên mà bàn luận về hắn nữa, với quận chúa thân thể ngàn vàng mà còn dám xuất thủ lỗ mãng như thế chứng tỏ thiếu niên này cơ bản là chả có sợ trời hay đất gì, nếu như không phải khi nãy có vị tông sư kia xuất hiện thì...

- Làm quận chúa sợ hãi rồi. Ta chỉ cảm thấy gần đây có không ít người đang quan sát nên mới kiểm tra thử, hóa ra đều là người trong nhà.

- Không...không sao.

Quận chúa không dám cùng thiếu niên bàn luận cái gì dài dòng nữa, chỉ dám hỏi gì thì đáp nấy dù sao cái thiếu niên trước mắt cô đây cứ như là sát thần một lời không hợp thì đã ra tay muốn giải quyết con người ta, thiếu nữ sợ dù mạng mình có cứng thì tâm lí cũng không chịu nổi mấy lần như thế.

Thời gian trôi chậm thiếu niên ăn xong thì liền tự đi xa lại gần một gốc cây lớn cách chỗ mọi người hơn trăm bước chân mà ngã lưng nghỉ ngơi trước, hắn quen với nếp sống một mình cũng thích nếp sống như thế tự do tự tại thích gì làm nấy không bị ai quản chế.

Thời gian chậm trôi, trời mới tờ mờ sáng thì mọi người đều đã thức dậy chuẩn bị lên đường, thiếu niên vẫn như cũ nhưng lần này hắn ngồi xếp bằng thẳng lưng trên nóc kiệu của quận chúa kia, nhắm mắt dưỡng thần tập trung luyện tập phương pháp thổ nạp.

Gần đến giữa sáng thì tới nơi, thiếu niên mở mắt lần đầu được nhìn thấy khung cảnh hoa lệ đến khiến đôi mắt tròn xoe ra hưng phấn, hắn từng được nghe Ninh Hương kể về những thành vách uy nga tráng lệ bên ngoài cái thôn nhỏ Ninh Bình nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ lớn đến mức độ như thế này, cái nghèo đã hạn chế đi rất nhiều trí tưởng tượng của thiếu niên.

Hắn trố mắt nhìn bức tường thành cao chạy dài sang hai bên. Tường thành được xây bằng loại gạch đá đặc biệt nên vô cùng cứng chắc chạy dọc lên trên cao hơn mười lăm mét, đẩy ánh mắt lên có thể nhìn thấy rất nhiều những cái trạm canh gác cùng với binh linh tay cầm thương canh giữ. Ở tại nơi con đường ra vào có một cái cổng thành lớn rộng đến hơn sáu mét người ngựa ở đó ra vào nườm nượp không dứt. Phóng tầm mắt lên cao thêm nữa có thể nhìn thấy một trạm canh gác phía trên đỉnh chính là lá cờ biểu tượng của Đại Tần tung bay trong cơn gió.

Thiếu niên chăm chú quan sát hồi lâu mới nhìn thấy phía bên dưới có người chỉ chỉ tay hình như là gọi mình nên liền nhảy xuống. Trong xe liền có tì nữ lao ra tay cầm theo một tấm lệnh bài vàng kim cực kì chói mắt hướng thẳng về phía mấy tên quân giữ thành mà ra hiệu. Người lính giữ thành nhìn thấy thì biết được thân phận của đối phương, phất ra ra hiệu những người lính giữ cổng thành còn lại chạy lên đằng trước dọn đường cho nhóm người kiệu của cô.