Vân Thiên Khuynh Thành

Vân Thiên Khuynh Thành - Chương 63: Đêm thị tẩm




"Các ngươi không thể như vậy . . . . ." Cho dù Thanh Nhi kêu cứu thế nào cũng không thể ngăn cản được hành động của mấy cung nữ kia, các nàng cầm lấy xẻng dùng để bồi đất, ba lần lại hai lần đào cây mai đi, không bao lâu, cây mai cuối cùng cũng bị đổ rạp dưới đất theo ý muốn.



Sở Văn Xu vốn không phải người thô bạo, tất cả chỉ vì quá để ý phu quân của mình.



Thời khắc này, bỗng nhiên nàng hiểu ra, cần gì phải cùng người chết tranh sủng đây?



Không phải nàng ta đã chết sao?



"Dừng lại" nàng giơ ống tay áo lên, mang theo hạ nhân lảo đảo đi ra khỏi Mai viên, phía sau là tiếng khóc trầm thấp của cô nương mù Thanh nhi, không biết tại sao nàng lại cảm thấy đây cũng là tiếng lòng của nàng. Phảng phất người đang gào khóc kia không phải nàng ta mà là chính bản thân nàng.



Trăng treo trên đầu cành, bóng đêm biến ánh trăng thành những đốm sáng nhỏ. Bốn góc của đại điện là bốn viên trân châu lớn, rạng rỡ phát sáng, thi nhau thể hiện. Làm cho tẩm cung như được chiếu sáng giống Tiên cảnh của Thiên Cung.



"Thái tử điện hạ giá lâm."



Sở Văn Xu thay trang phục quỳ xuống đất tiếp giá, trong lòng thấp thỏm bất an giống như con nai nhỏ.




Nàng cố ý chọn một cái quần lụa mỏng trắng tinh, góc tay áo khảm nạm trân châu Ngọc Thạch.



Một dải lụa bên hông rũ thật dài làm dấu khi đọc sách, mỗi một bước đi, dải làm dấu sẽ nhẹ lay động theo động tác khi đọc sách, phóng khoáng xuất trần không diễn tả hết.



Vẻ mặt của Bạch Tử Hiên mệt mỏi, ngồi vào bàn cơm, yên lặng dùng bữa.



Sở Văn Xu tỉ mỉ gắp thức ăn, rót rượu cho hắn. Trước kia có nhiều lúc hắn cũng dùng bữa chung với nàng, khi đó tuy hắn nói ít, nhưng câu nào chắc câu đó, làm cho tâm của nàng ngọt ngào lên trong khoảnh khắc.




Nhưng lần này kể từ khi hắn trở về từ Hoài Nam, nàng rõ ràng cảm giác được hình như lời của hắn ít hơn trước. Giống như hôm nay, cho tới bây giờ hắn cũng chưa nhìn kỹ con mắt của nàng.



"Thái tử, hôm nay mẫu hậu cho truyền ta. . . . ."



"Ta biết. . . ." Dường như hắn thật sự rất mệt, thả bát đũa xuống, thần sắc không muốn nhiều lời. Mặt của Sở Văn Xu hơi đỏ lên, không phải mẫu hậu đã nói rồi sao, đêm nay muốn nàng chờ thái tử, hắn nhất định sẽ hiểu. . . .




Đêm đã khuya, Sở Văn Xu nằm trên chiếc giường rộng lớn, lẳng lặng đếm đồng hồ nước. Nàng chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều đang mong đợi, bao nhiêu cái ban đêm, nàng đều chờ một người như thế này, chịu đựng, nhưng là tối nay, nàng đang ở một nơi rất gần hắn, lòng của nàng sao có thể không rung động theo từng âm thanh.



Cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân của hắn, vén lên màn tơ lụa mỏng ngăn cách, cơ thể mềm mại hoàn mỹ của Sở Văn Xu hiện ra trước mắt hắn.



Bạch Tử Hiên khẽ cau mày, để nguyên y phục nằm bên cạnh nàng.



"Thái tử. . . . ." Vẻ mặt của Sở Văn Xu kiều diễm ướt át, đưa đầu của mình tiến vào trong ngực hắn, ôn nhu nói: "Thái tử, ta muốn một đứa con."



Cảm giác được cả người hắn chấn động, đưa tay bắt được cánh tay trơn bóng của nàng. Sở Văn Xu cắn răng, nâng khuôn mặt nhỏ lên, đưa đôi môi anh đào của mình tới, cả người hắn sau khi tắm rửa có mùi rất nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho nàng say mê.



Không phải nàng mới là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng sao?



Không biết tại sao câu nói chưa kịp suy nghĩ mà đã nói ra: "Tử Hiên, Văn Xu đẹp hơn hay là Vân cô nương đẹp hơn?"