Vân Thiên Khuynh Thành

Vân Thiên Khuynh Thành - Chương 52: Người vợ được yêu thích (3)




Phía trước tới lúc đưa tân nương tiến vào động phòng, khăn voan lại rơi xuống đất đó là một điềm xấu. Đám nha đầu hầu hạ ở bên cạnh Vân Dung cả kinh đều hét ầm lên, run rẩy nhặt khan voan lên muốn đội lại lên đầu Vân Dung.

"Không cần" Sở Mạch Trần nói ra một câu lạnh lẽo không có chút độ ấm nào làm cho hai nha đầu không dám lên tiếng. 

Vân Dung không động đậy, chỉ có thể tùy ý để Sở Mạch Trần ôm, mặc dù là như vậy nhưng vẫn có cảm giác như cũ là ở phía sau có một ánh mắt sửng sốt nhìn nàng giống là giận dữ như ngọn lửa đang thiêu đốt mảng lưng nàng. 

Nhưng đây là cái tình huống gì? Trừ bỏ lúc khăn voan vừa rồi rơi xuống đất mọi người ồ lên một chút thì trong đại sảnh không ai tiếp tục phản ứng ngạc nhiên nào nữa. 

Vân Dung cảm thấy chính mình cũng muốn điên mất rồi. Những người này làm vậy, nàng tuyệt không hiểu được.

Thái tử rõ ràng nhận ra được nàng, thậm chí lúc trước còn từng......

Vợ chồng Tể tướng càng biết nàng không phải Chu Vân Phương, nhưng vẫn như trước giữ im lặng  tùy ý để Sở Mạch Trần ôm mình vào động phòng.

Giống như người Sở Mạch Trần muốn kết hôn là Chu Vân Dung, mà không phải là Chu Vân Phương.

Trong lòng  khiếp sợ, Vân Dung chậm rãi  cảm nhận được một tia khuất nhục, theo sau rồi đột nhiên lớn dần, bởi vì khuất nhục này nàng toàn thân đều khẽ run lên!

Chẳng lẽ mình bị gả đến nơi đây cũng không đơn giản như nàng tưởng tượng  như vậy chăng?

Vậy đến tột cùng là vì sao đây?

Chu gia rất kỳ lạ, nếu đã âm thầm thu lưu bảo hộ Bạch Hi Thần, tất nhiên là ủng hộ nhị hoàng tử, mà lúc trước hành động của bọn họ cũng đã đắc tội với thái tử điện hạ.

Nữ nhi của Tể tướng gả cho thái tử làm phi, nàng về sau chính là Hoàng hậu nương nương  của Thiên triều, bọn họ đều là người một nhà khẳng định là sẽ ủng hộ cho thái tử điện hạ.

Thái tử cùng Bạch Hi Thần khi ở Hoài Nam cũng đã tranh đấu sinh tử, sau này trong triều đình cũng khẳng định là thủy hỏa bất dung,

Mà mỗi người ủng hộ một thế lực khác nhau nhưng Chu gia và Tể Tướng lại muốn kết thành thông gia. Quan hệ phức tạp rắc rối này làm cho Vân Dung không thể đoán ra được.

Trong lòng hiện ra một dự cảm xấu, chẳng lẽ Thái tử và một nhà Tể tướng làm như thế là để đối phó với Bạch Hi Thần. 

Trước mắt bao người, Sở Mạch Trần dọc theo hành lang gấp khúc  của Tướng phủ, ôm Vân Dung đến tận bên trong tân phòng.

Trước cửa đã sớm có hai nha đầu, vội vàng thi lễ rồi mở cửa.

Trước mặt các nàng  Sở Mạch Trần đem Vân Dung đặt ở chiếc giường hỉ phía trước, thay nàng gỡ mũ phượng trên đầu xuống, động tác cực kỳ ôn nhu, đến cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ thương tiếc. 

Toàn thân Vân Dung nổi da gà hết cả. 

Sau khi hắn giúp đỡ Vân Dung nằm xuống, còn tự mình lấy cái chăn ở trên đầu giường đắp lên người cho Vân Dung, ôn nhu nói: "Thân thể nàng không tốt, hãy nghỉ ngơi trước đi."

Dẫu bên cạnh còn có hai nha đầu đang cúi đầu đỏ mặt.

Trong lòng Vân Dung hừ lạnh một tiếng: "Ta làm sao là thân thể không tốt, rõ ràng là bị các ngươi hạ dược."

Nhìn bóng lưng Sở Mạch Trần nhanh chóng rời đi, nàng cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.

Mấy ngày nay quá mức mệt mỏi nên vừa  nhắm mắt lại Vân Dung đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, nàng  thấy  kiệu  hoa của Bạch Hi Thần  chờ ở trước cửa lớn của Chu phủ  một nữ tử mặc gả y đỏ thẫm, thẹn thùng bước lên kiệu hoa.

Nàng đi theo sau kiệu hoa, chạy a chạy a, mở to mắt nhìn đội ngũ đón dâu cách mình càng ngày càng xa.

"Hi Thần.... Ta ở đây, ta ở đây, mau tới cứu ta......."

Bị tiếng la của  mình làm bừng tỉnh  mới phát hiện trên mặt đều là mồ hôi, theo bản năng  lấy tay lau đi và phát hiện được thân thể đã có thể hoạt động tự nhiên.

Ngồi dậy nhìn một đôi nến long phượng  đặt trên bàn gỗ trước mặt, ánh nến đang lay động  làm ánh lên màu hồng khắp phòng.

Lại nhìn bên ngoài sắc trời đã tối,  ánh trăng chiếu rọi in xuống hồ nước một mảnh trắng bạc dao động giống như  trong đêm tối có chấm nhỏ dừng ở trong nước, sao chi chit đầy trời.

Vân Dung đứng dậy xuống giường, y phục tân nương màu đỏ thẫm đã đi đâu rồi, sao lại được thay bằng màu đỏ hồng

Nhưng nàng  biết sắc mặt của nàng giờ khắc này nhất định là tái nhợt như không có một tia huyết sắc.

Nàng im lặng đứng ở trước cửa sổ một hồi lâu,  không biết qua bao lâu, một tiếng két cánh cửa bị đẩy ra.