Vân Thiên Khuynh Thành

Vân Thiên Khuynh Thành - Chương 5: Thân thế xấu hổ




Không biết qua bao lâu, tiếng tiêu đang du dương bay vào trong đám mây, rồi từ trên không trung quay về, cuối cùng im bặt. Vân Dung theo bản năng đứng lên vỗ tay khen ngợi: "Thật là dễ nghe!". Thiếu niên sửng sốt, đem ánh mắt dừng lại trên người tiểu nữ tử đứng cách đó không xa.

Nàng mặc bộ quần áo màu vàng tuyền, phía dưới là một hệ váy màu xanh lam, một đôi chân nhỏ trắng nõn một bên đang dẫm dẫm trên cỏ. Tóc dài chưa búi, theo gió tung bay. Dung mạo của Nàng không tính là xuất chúng, nhưng ánh mắt lại rất đẹp, chính  giờ phút này ánh mắt lại hơi có vẻ mơ hồ, giống như bộ dáng vừa mới tỉnh giấc. Nhìn qua cả người, tuy rằng thanh lệ, nhưng mà chật vật đến cực điểm. Thiếu niên khóe miệng hiện lên ý cười, có hứng thú nhìn Nàng. Nữ tử này chắc là người kì quặc, mà tóc của nữ nhân cũng không thể thả xuống để gió tung bay như vậy trước mặt người khác. Nữ tử to gan như thế, Hắn thật đúng là chưa bao giờ thấy qua.

Đem cây sáo ngọc trong tay thu lại, Hắn đứng lên, đi vài bước đến gần Vân Dung cúi đầu xuống hỏi: "Ngươi là ai?". Vân dung không tự chủ lui về phía sau vài bước, nghĩ tới nơi này là cấm địa, khẩu khí nhất thời có chút không xong: "Chu Từ Ân là phụ thân của ta."          

"à? Chu Từ Ân không nói cho ngươi, bước vào Nhã Viên sẽ phải chịu trừng phạt gì sao?" Hắn thần sắc nhu hòa, đang cười nhẹ nhàng hiền hoà, nhưng âm thanh lại hơi sắc bén, khuôn mặt thoát lên một loại uy nghiêm bức người.

"Ta.... Ta là theo  tiếng tiêu đến, Ngươi là ai...... Vì sao Ngươi lại ở cấm địa Chu phủ  ?"

Đây là câu trả lời sao?

Hắn ý cười càng sâu: "Ta gọi là Bạch Hi Thần.....Ta sao lại không biết trong Chu phủ còn có một vị tiểu thư là Ngươi đây?"

Ánh mắt trong suốt mang theo vài ý trêu đùa của Hắn làm Vân Dung mặt hơi hơi nóng lên, bị ánh mắt như vậy  nhìn chằm chằm không khỏi hoảng hốt đứng lên, tay chân đều trở nên có chút cứng ngắc, luống cuống.

Nghĩ đến thân thế của mình, Vân Dung nhất thời có chút gian nan, sự tình trước kia Nàng nhớ không được, một tháng trước, bị quản gia Chu Phủ dùng kiệu đón trở về Chu phủ thì Nàng mới biết được, Nàng chính là con gái riêng lưu lạc bên ngoài mười lăm năm của Chu Từ Ân. Nhiều năm trước, Chu lão gia ở ngoài thành trú mưa thì  vô tình gặp được một vị nữ tữ nông gia. Sau một đêm hoan ái, nữ tử cũng không biết thân phận đích thực của Chu lão gia. Không nghĩ đến không lâu sau Hoài Nam đột nhiên xuất hiện chiến loạn, nữ tử cùng người nhà rời khỏi cố hương. Vì mang thai mà không có chồng nên phải chịu nhục sanh ra nữ nhi, sau đó liền bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà. Cô gái này đó chính là mẫu thân Vân Dung. Mẫu thân mang theo Nàng, vất vả khổ cực trở về lại Hoài Nam, cho đến mấy tháng trước mới một lần nữa gặp lại Chu lão gia. Dựa vào dung mạo thanh lệ giống như vài năm trước đó cùng một khối ngọc bội đính ước. Chu lão gia sau cũng nhận thức Nàng cùng mẫu thân. Nhưng mà mẫu thân không còn chờ được người tới đón về Chu phủ, liền bệnh chết ở trong ngôi nhà tranh ngoài thành. Mà Vân Dung cũng bởi vì bi thương quá độ, mà hôn mê ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại, liền mất trí nhớ trước đó. Nay thân phận của Nàng, là Tam tiểu thư của Chu phủ.