Vân Thiên Khuynh Thành

Vân Thiên Khuynh Thành - Chương 40: Buổi tối chờ Hắn




Danh môn khuê tú chính là danh môn khuê tú, Sử Ngọc  trên mặt hơi hơi có chút biến sắc, nhưng vẫn chưa làm ra một hành động luống cuống nào, chính là trong mắt một ánh mắt sắc bén, khiêu chiến, hơi lúng túng lướt qua. Một đôi mắt đẹp lại nhìn thẳng vào đáy mắt Bạch Hi Thần, đi tìm điều gì đó Nàng muốn thấy rõ.

Nhưng thật ra Vân Dung bị Bạch Hi Thần này đột nhiên xưng hô như vậy, cũng cả kinh không biết làm gì. Nàng mặt đỏ lên, cố gắng dãy giụa tay của Hắn đang lôi kéo tay của mình.

"Bạch Hi Thần, Ngươi......"

Hắn biết chính mình đang làm cái gì sao? Ngày ấy Đồng Tung Thu nói chuyện với Thái tử  kia, Nàng nhớ rõ rành mạch.

Đồng Tung Thu nói, Bạch Hi Thần nếu muốn ở trong triều ổn định được căn cơ thì thế lực của Tương vương là thế lực có lợi nhất mà Hắn có thể duy trì mối quan hệ. 

Nhưng giờ phút này, Hắn lại đem quan hệ của Nàng với Hắn ở trước mặt Sử Ngọc nói trắng ra như vậy, rơi vào trong tai của Tương vương thì có phải hay không bởi vì hành động vô ý của Bạch Hi Thần mà sẽ mất đi sự ủng hộ của Tương vương?

Nghĩ đến đây, Vân Dung theo bản năng lại đánh giá vị quận chúa trước mặt  Nàng.

Nàng chưa từng gặp qua nhiều nữ tử, nên chỉ có thể đem Sử Ngọc cùng Chu Vân Phương cùng Chu Vân Yên so sánh với nhau.

Ba người dung mạo ngày thường đều là cực xinh đẹp. Chính là Sử Ngọc  nếu so với Chu Vân Phương thì hoạt bát hơn nhiều, lại có vẻ trí tuệ hơn Chu Vân Yên.

Cùng Nàng đứng ở một chỗ, càng phát hiện ra chính mình bình có vẻ ngoài vô cùng bình thường. Chính mình có tài đức gì mà có thể làm cho Hắn quan tâm như vậy. 

Ngắn ngủn trong một tháng, Bạch Hi Thần cùng thái tử  cùng tranh chấp sinh tử cũng đã được hơn hai lần. Hắn lưu lạc dân gian nhiều năm, nay cho dù là khôi phục thân phận hoàng tử, về tới bên người hoàng đế, cũng chưa chắc đã nhận được nhiều sủng ái, giống như cảnh ngộ chính Nàng ở Chu phủ  không phải là ví dụ tốt nhất sao?

Khi đó thái tử nếu là muốn giết Hắn thì cơ hội sẽ rất nhiều. Chính mình đã không thể đến giúp Hắn, cũng không thể làm cho Hắn lại vì Nàng mất đi cái gì đó. Huống chi, Hắn nói như vậy, có lẽ chính là bởi vì ngày ấy, Nàng thay Hắn cản một kiếm kia, cho nên trong lòng Hắn có điều cảm kích mà thôi.

Ở trong lòng yên lặng thở dài, vừa định mở miệng, lại đột nhiên cảm thấy đôi chân của chính mình đang rời khỏi mặt đất, cả người bị Bạch Hi Thần ôm lấy bay lên không.

"A?"

Không để ý Vân Dung kêu lên sợ hãi, Bạch Hi Thần đối với Sử Ngọc cười ấm áp: "Đi thôi, hôm nay là Ta chậm trễ Vương gia, trở về tự nhiên sẽ phạt rượu tạ tội." Nói cho hết lời, nhưng lại không có chút ý tứ buông Vân Dung ra.

Sử Ngọc hơi hơi gục đầu xuống, hơn nữa ngày mới nói ra một chữ: "Hảo." Sau đó vẫy tay một cái, trước mặt ba người liền có một chiếc xe ngựa đi tới.

Bạch Hi Thần không khỏi phân trần, ôm Vân Dung đi nhanh về hướng xe ngựa.

Vẫn tránh ở bên trong thuyền hoa Chu Cẩn Du không phát ra chút âm thanh nào nên đã sớm nhìn thấy hết thảy những chuyện phát sinh. Nhìn bóng lưng ba người rời đi ánh mắt trở nên sâu thẳm. 

..............

Sau khi trở lại Chu phủ, Bạch Hi Thần một đường không để ý ánh mắt của mọi người, lập tức  đem Vân Dung ôm trở về Thấm Phương Trai.

Hành động này giống một đạo thiên lôi giáng xuống làm trên dưới Chu Phủ nổ vang. Vợ chồng Chu thị cả kinh mang theo tâm sự một đường đi theo Bạch Hi Thần. 

Bạch Hi Thần đem Vân Dung đặt ở trên giường, sau đó nhìn Chu Từ Ân nói: "Nơi này không phải là cấm địa gì nữa, nên hãy an bài nhiều người đến đây hầu hạ."

Chu Từ Ânvội vàng khom người nói: "Phải"

Bạch Hi Thần đi tới cửa, bỗng trở lại, nhìn về phía Vân Dung, khẩu khí có chút giận dữ: "Buổi tối, chờ Ta."

Lời vừa nói ra, những người có mặt trong nhà cơ hồ đồng loạt đều hít vào miệng khí lạnh, trợn to mắt nhìn Vân Dung trên giường.