Vãn Thiên Hà

Vãn Thiên Hà - Chương 32




Ngón tay tham nhập nơi tư mật non mềm chặt chẽ đến cực điểm, hạ thể dần phát trướng, nhưng vẫn nhẫn nhịn, tiếp tục chậm rãi khuếch trương cửa động.



Lý Nhược Phi phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, dường như đau đớn, lại dường như giày vò, trong mắt đã tràn ngập hơi nước. Nhan Xung Vũ hôn xuống xương quai xanh tinh xảo của hắn, lại tăng thêm một ngón tay, Lý Nhược Phi sắc mặt tái nhợt, trong mắt thấp thoáng hiện vẻ hoảng sợ, chau mày, thấp giọng nói: “Đừng…” Âm cuối kéo dài khơi dậy tất cả, lọt vào tai lại mang theo loại mê hoặc khó tả.



Tên đã lên dây.



Nhan Xung Vũ rút ngón tay ra, Lý Nhược Phi nhịn không được thả lỏng một hơi, ngay sau đó, phân thân nóng bỏng lại trực tiếp chen vào, bản tính xâm chiếm cùng dục vọng chiếm hữu đã phơi bày toàn bộ.



Nhan Xung Vũ hắn, một khi đã quyết định chuyện gì trước nay đều không dây dưa cũng không cho phép kháng cự, muốn thì phải đi tranh đoạt đi chiếm hữu, đối với Lý Nhược Phi bảo hộ mười năm, cũng giống như vậy.



Từng phân một khó khăn tiến nhập, chậm rãi lại mạnh mẽ, rốt cuộc dừng lại chỗ sâu nhất, cảm nhận xúc cảm mềm mại như nhung tơ cùng chặt chẽ quấn quýt, Nhan Xung Vũ toàn thân nóng rực, cơ hồ không thể khống chế bản thân.



Lý Nhược Phi run rẩy, cảm giác xỏ quyên đau mà kỳ quái, hai người lần đầu hợp thành một thể lại khiến hắn quyết định hoàn toàn thả lỏng bản thân mà thừa nhận, ý niệm vừa chuyển, gương mặt vốn thanh lãnh dần dần nhuốm một tầng mị ý trước nay chưa từng thấy, thử động thắt lưng mềm dẻo.



Nhan Xung Vũ trái lại hít một hơi khẩu khí, phân thân chôn sâu trong cơ thể bất chợt trướng lớn vài phần, nhiệt độ nóng bóng cùng chặt chẽ quấn chặt đã đem lý trí bản thân thiêu đốt hầu như sạch sẽ, rốt cuộc nhịn không được, nắm thắt lưng hắn, bắt đầu không lưu tình dùng sức trừu tống.



Lý Nhược Phi đôi chân thon dài gác trên bờ vai Nhan Xung Vũ, thân thể cong thành một độ cung mềm mại yếu đuối, lông mi nhiễm hơi nước, càng trở nên nồng đậm đen nhánh, gắt gao cắn chặt răng, không chịu lên tiếng.





Nhan Xung Vũ hữu lực xuyên đâm, trước nghiêng sau cúi, hôn lên môi hắn, phân thân trong tiểu huyệt đồng thời cọ sát khuấy lộng, dùng môi răng tách mở khoang miệng hắn, nụ hôn nồng nhiệt quấn triền, dưới góc độ này, phân thân giống như chạm đến điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn, Lý Nhược Phi nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ hàm hồ, cả người kịch liệt run rẩy, Nhan Xung Vũ mỉm cười, không ngừng nặng nhẹ xung kích vào chỗ kia, Lý Nhược Phi dường như không chịu nổi bỗng kéo căng nửa người, lại vô lực ngã xuống, hé nửa miệng, con ngươi đen nhánh mông lung dần mất tiêu cự, chỉ bạc bên môi vẽ ra dấu vết dâm loạn.



Lại bất chợt bị Nhan Xung Vũ tóm thắt lưng, động tác sáp nhập, lật người lại, thành thử tư thế xoay lưng về phía Nhan Xung Vũ, một phen động tác này, kích thích cực hạn, Lý Nhược Phi bất ngờ không kịp phòng bị, phát ra một tiếng kinh hô nức nở, trong thanh âm mang theo khoái cảm cùng mê loạn.



Một tiếng kinh hô này kích khởi dục vọng tàn sát bừa bãi khó hiểu của Nhan Xung Vũ, từ nhỏ đến lớn, dù cho là đứng trước mặt mình, Lý Nhược Phi thủy chung luôn kiêu ngạo phi dương, giống như con báo săn mỹ lệ lại nguy hiểm, mà trong lúc lơ đãng này lại bày ra bộ dáng mờ mịt yếu đuối, hung hăng kích trúng trái tim Nhan Xung Vũ.



Mong muốn càng hung hăng giày vò khi dễ hắn, không để hắn có cơ hội thở dốc, đã đặt hắn dưới thân làm đến khóc lóc cầu xin, nhìn dáng vẻ hoàn toàn sụp đổ của hắn. Thuận theo dục vọng tối nguyên thủy, Nhan Xung Vũ giống như con thú thoát khỏi trói buộc, tận tình hưởng thụ nội bích non mềm truyền đến từng trận luật động chặt chẽ tiêu hồn, như muốn vò nát Lý Nhược Phi mặc sức trừu sáp, tính khí trong tiểu huyệt điên cuồng xâm nhập thôi thúc ma sát, phát ra tiếng nước dâm mỹ.



Khoái cảm khiến người run rẩy từng trận ập tới, Lý Nhược Phi cúi đầu rên rỉ, thanh tuyến trong trẻo hòa lẫn giọng khàn dặc, giống như thôi tình dược hữu hiệu nhất, mẫn cảm đến ngón chân đều dùng sức cuộn tròn, cổ ngửa về sau tạo đường cung cực kỳ ưu mỹ, thắt lưng càng kéo căng đến mức tựa như cây cung kéo căng, gợi cảm hết sức mãnh liệt.



Cằm chợt phát đau, nhưng là Nhan Xung Vũ dùng sức xoay mặt hắn, ngắm nhìn biểu tình mong manh đến cực điểm lại đẹp đến tiêu hồn thực cốt. Lý Nhược Phi nhíu mày, vẻ mặt đau đớn trộn lẫn vẻ tức giận, liếc tà trừng Nhan Xung Vũ, lập tức nghênh đón va chạm thành thục mà kịch liệt, điểm mẫn cảm không ngừng bị kích thích bị giày vò, toàn thân đều rũ rượi, lại cong người, phát ra thanh âm đứt quãng: “Xung Vũ… Ân, không muốn nữa… Ân…”



Nhan Xung Vũ tà ác cười: “Không muốn cái gì?” Chậm rãi thúc vào: “Không muốn thế này?” Tiếp tục giày vò: “Hay là… Không muốn thế này?” Lại nhanh chóng rút ra, hài lòng nghe được tiếng rên bất mãn của hắn, mạnh mẽ thúc vào: “Có phải vẫn muốn nhanh một chút không?”



Lý Nhược Phi đầu óc trống rỗng, bản thân không biết mình nghĩ muốn gì, thân thể giống như ngọn lửa, căn bản không chịu không chế của chính mình. Tim kịch liệt đập mạnh tựa như muốn xông ra khỏi lồng ngực, mồ hôi lăn dài theo đường cong cơ thể tí tách rơi xuống, trong mắt đã tràn ngập nước mắt, Nhan Xung Vũ ngắt cằm hắn, nụ hôn này không giống như lúc trước, cắn mút môi hắn, tràn ngập hàm xúc chiếm đoạt bá đạo, đoạt đi hô hấp của hắn.




Trong lúc Lý Nhược Phi bán hôn mê, thật sự không thể chịu đựng được loại khoái cảm hung hãn này, phân thân thẳng tắp bắn ra lượng lớn dịch thể màu trắng, ý thức nháy mắt đứt đoạn, bên trong cánh môi sưng tấy, truyền ra một tiếng khóc nức nở rất nhỏ lại thở dốc thỏa mãn.



Gần như là cùng lúc, Nhan Xung Vũ sau khi xuyên xỏ vài cái mãnh liệt, phóng thích bên trong, thiêu đốt toàn bộ thân thể hắn.



Sau trận cuồng hoan hai khối thân thể có thể nói là hoãn mỹ vẫn dính chặt vào nhau, không nói gì, cũng không có bất cứ động tác nào, ôm lấy nhau lĩnh hội cảm giác da thịt đơn thuần dính sát mang đến cảm giác thỏa mãn.



Nhan Xung Vũ vuốt ve từng vết thương sau lưng Lý Nhược Phi, Lý Nhược Phi nhắm mắt, khóe môi hơi vểnh.



Hồi lâu, Nhan Xung Vũ hỏi: “Còn đau không?”




Lý Nhược Phi thanh âm miễn cưỡng từ cổ họng khàn khàn bật ra: “Không đau, đã khỏi rồi.” Miễn cưỡng mở mắt nói: “Hơn hai tháng nay lão đầu Khổng Nhân Băng ngày nào cũng bắt ta uống thuốc, ngay cả tình hình chiến sự của các ngươi ta cũng chưa thể đi điều tra cụ thể, chỉ biết Hạ Châu phá rồi, Lăng Châu phá rồi, Sầm Châu phá rồi…”



Dưới ánh trăng trong trẻo, da thịt Lý Nhược Phi hiện lên sắc ngọc bán trong suốt, nghe hắn kề sát bên tai nói nhỏ, Nhan Xung Vũ nhịn không được cắn xuống môi hắn, trêu chọc: “Thì ra ngươi là nghỉ ngơi dưỡng sức đợi ta…”



Hạ phúc đột nhiên bị đầu gối húc đến, Lý Nhược Phi tức giận nói: “Nói năng bậy bạ ta phải phế ngươi!”




Nhan Xung Vũ vội kéo chân hắn, xúc cảm trong tay lại khiến tâm can rung động, đột nhiên xoay người đè lên, dùng đầu gối tách đôi chân thon dài của hắn, đem cổ tay hắn cố định đè xuống trên đỉnh, nghiêm mặt nói: “Nếu thương thế đã không còn đáng ngại, vậy châu huyện thành trì Trung Nguyên phía nam Tĩnh Phong liền giao cho ngươi!”



Nhãn thần Lý Nhược Phi chớp mắt sắc bén linh hoạt, vô cùng hưng phấn, nói: “Được, các ngươi một đường nam chinh, cũng nên cần nghỉ ngơi hồi phục, cho ta Hỏa Lôi quân đoàn, khinh kỵ binh đoàn, tối đa lại cho ta bộ binh công thành vậy là đủ rồi.”



Nhan Xung Vũ cười nói: “Vậy ba ngày sau ngươi liền lĩnh quân xuất phát.”



Lý Nhược Phi nghi hoặc nói: “Tại sao không phải ngày mai?”



Nhan Xung Vũ xấu xa cười: “Ngươi cho rằng ngày mai có thể đứng dậy?” Dùng dịch thể vẫn còn lưu trong cơ thể hắn, đã đem phân thân cứng rắn của mình chôn sâu bên trong.



Mái tóc đen nhánh uyển chuyển hỗn loạn trên gối, đôi chân thon dài chặt chẽ ôm lấy thắt lưng rắn chắc, nhịp điệu nguyên thủy mang đến từng đợt từng đợt rên rỉ cùng thở dốc, mồ hôi thấm ướt da thịt cả hai.



Tương lai dù cho huyết hỏa sát phạt, trong cảnh mộng đêm nay vẫn là mãn thụ phồn hoa.