Vãn Thiên Hà

Vãn Thiên Hà - Chương 18




Tần Sơ Nhụy lắc đầu: “Sai chính là sai, không phải một câu bất đắc dĩ là có thể tha thứ được.” Chăm chú nhìn khóe môi hơi vểnh mang theo tính trẻ con của Lý Nhược Phi, nói: “Ta chỉ mong ngươi vĩnh viễn không hiểu lời ta nói hôm nay.”



______



Đã vào Hạ chí.



Lúc hoàng hôn, Sầm Châu đột nhiên mưa như trút nước.



Thương đội Ca gia của Khúc Tẩm Minh đang đi đến ngoại thành, vội vào trú mưa trong một ngôi miếu hoang.



Khúc Tẩm Minh là một bộ lạc ở Tây Châu, người trong bộ lạc vào nam ra bắc, am hiểu buôn bán.



Từ mười năm trước sau khi Trữ quốc Phó Hoài Xuyên công chiếm Tây Châu, vì Phó Hình Giản mà thâm hận Tây Châu, người Tây Châu cũng bị hạn chế rất nhiều, không cho phép lập quân đội, không cho phép ăn mặc sặc sỡ, không cho phép tự xây nhà, không cho phép mua ruộng đất, không cho phép kết hôn sinh sống cùng người địa phương khác.



Người Khúc Tẩm cũng nằm trong điều lệ này. Kẻ có tiền có thể ở trong khách điếm lữ quán, người nghèo lại chỉ có thể mấy nhà cùng sống chung trong những ngôi nhà tranh ở Tây Châu quận phủ, khổ không thể tả.



Ca gia chính là một trong những thương hộ lớn nhất của Khúc Tẩm.



Châu báu hương liệu bán cho Tĩnh Phong, binh khí lương thực bán cho Khai Yết —— là tôn chỉ của tất cả thương nhân Khúc Tẩm Minh, tôn chỉ có thể mang lại bạc trắng. Có bạc, mới có thể ở một nơi nhỏ nhoi an sinh lập nghiệp, tiếp tục mà sống. Dù cho xan phong lộ túc (hình dung lộ trình hoặc cuộc sống thôn quê khó khăn), đường xá vất vả, cũng đáng.



Ca gia thương đội vừa ở Tĩnh Phong bán được một lượng lớn châu báo, vừa ở Tĩnh Phong đặt mua trăm thanh chiến đao thượng thừa thép nguyên chất, lại thêm mấy trăm sấp gấm vóc, đang định chuyển đến Khai Yết buôn bán. Thương đội bao gồm mười người, ngoại trừ phụ tử Ca gia, bảy người còn lại đều tiêu sư nhiều năm của Ca gia, người thành thục, môn lộ rộng, kinh nghiệm phong phú.



Mắt thấy mưa lớn như trút nước, đêm nay có lẽ không kịp ra khỏi thành, đành phải tránh tạm trong ngôi miếu đổ nát này, may mà tiết trời đã ấm lên, nếu không sẽ càng khó khăn hơn.



Ca Tề giúp tiêu sư sắp sếp lại hàng hóa trên xe cho thỏa đáng, tuổi tuy còn trẻ, nhưng mồm miệng lanh lợi, cùng đám tiêu sư này hòa làm một, nhất cử nhất động đều rất được lòng người.



Ca lão một bên quan sát, trong lòng vui mừng yên tâm. Nữ nhi Ca Sở bên cạnh đã thành thục đốt lửa nấu cơm.



Đi buôn bán vốn không nên mang theo Ca Sở vừa tròn mười bốn tuổi, nhưng thứ nhất thê tử đã mất, một mình nàng ở trong nhà lại không ai chiếu cố, thứ hai Ca Sở vốn thông minh lanh lợi, nguyện ý học kinh thương buôn bán, cho nên Ca lão mới dẫn nàng theo.



Trong ngôi miếu đổ nát tro bụi đầy đất, bàn thờ đổ sập, nhưng cửa sổ đóng chặt, nhóm lửa lên, cũng có chút ấm áp.



Chân trời tiếng sấm rền vang một trận lại một trận không ngừng, mưa càng lúc càng lớn, xé trời xé đất nện xuống.



Cửa miếu đột nhiên bị đẩy ra, cuốn theo một trận mưa gió, năm người đã sải bước vào trong miếu.



Tia chớp sáng rực như lưỡi đao sắc bén vạch phá không gian, cũng soi rõ gương mặt của người đến kia.



Mọi người trong Ca gia thương đội chỉ cảm thấy phía trước lóa sáng, một nam một nữ tuy y sam vải thô, nhưng dung mạo tuyệt thế, đặc biệt là nữ tử kia, gương mặt tuy tiều tụy, nhưng không giấu được vẻ đẹp khuynh thành.



Ba người còn lại đều là đại hán cường tráng tháo vát, quần áo ướt đẫm bám sát da thịt, có thể nhìn thấy cơ thịt rắn chắc rõ ràng, nhưng động tác lại giống như linh miêu nhanh nhẹn không tiếng động.



Bọn họ từ trong bọc bên người lấy ra tấm thảm nỉ, trải trên mặt đất, để đôi nam nữ kia ngồi xuống, lại lấy lương khô nước trong, cung kính dâng cho hắc y thiếu niên, lui về phía sau vài bước, lẳng lặng ngồi phía sau, dù rằng vẫn không động đậy, nhưng lại như dã thú ẩn nấp, cả người tràn đầy cảnh giác vô cùng căng thẳng.



Con ngươi đen nhánh của hắc y thiếu niên đảo quanh một lượt, mọi người bị hắn lướt qua, đều cảm thấy rét lạnh, không dám nhìn bọn họ nữa.



Thiếu niên quay đầu, ôn nhu nói: “Sơ Nhụy tỷ, ăn chút đi, thêm một ngày nữa, thì chúng ta đến nơi rồi.”



Chính là đoàn người Lý Nhược Phi.



Ngày đó sau khi chạy khỏi Tĩnh Phong Sách gia thôn, Lý Nhược Phi cùng ba dũng sĩ trong Ám Lưu đường do Nhan Xung Vũ cử tới hội họp, ngày nghỉ đêm đi, trèo đèo lội suối, không ngừng đổi lộ tuyến, có khi một đêm đi gấp bảy trăm dặm, có khi lại trú trong rừng rậm trong phố xá náo nhiệt nửa tháng không xuất phát.



Một đường như vậy, vô cùng thuận lợi, đám người Lý Nhược Phi hành quân đánh giặc đã quen, đương nhiên không biết mệt, ngược lại thần thái phấn khởi, nhưng Tần Sơ Nhụy lại khẩn trương như chim sợ cành cong, lại thêm chạy trốn gian khổ, tiều tụy suy yếu, mệt mỏi như muốn ngã bệnh.



Nhìn thấy Lý Nhược Phi đưa cái bánh màn thầu lạnh lẽo cứng ngắc, lại thêm bình nước lạnh, nhịn không được đôi mi thanh tú nhíu lại.



Ca Sở lén nhìn, thương nàng suy nhược, bưng một chén canh nóng nổi, đến bên cạnh Tần Sơ Nhụy, cười nói: “Vị phu nhân này, người phu nhân bị thấm nước mưa, nên uống bát canh nóng trừ hàn thì tốt hơn.”



Tần Sơ Nhụy nhận chén canh, lại nhìn về phía Lý Nhược Phi, thấy hắn gật đầu, mới hé miệng nhỏ uống xuống một ngụm, uống xong mỉm cười nói: “Đa tạ muội muội, muội tên gì?”



Ca Sở tuổi tuy nhỏ, kiến thức lại rộng, nhìn mỹ phụ này giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ mệt mỏi nhưng lại thập phần quý phái, không khỏi hiếu kỳ nàng ta tại sao lại xuất hiện ở trong cái miêu hoang đổ nát này, đáp: “Muội là Ca Sở, còn tỷ?”



Tần Sơ Nhụy chưa đáp, Lý Nhược Phi lại nói: “Ca Sở?” Chăm chú nhìn xe hàng của Ca gia: “Chính là Ca gia Khúc Tẩm Minh?”



Ca Sở ngạc nhiên nói: “Đúng vậy, sao ngươi biết?”



Đang nói chuyện cửa miếu lại rầm một tiếng bị đá văng, một đám người đứng chặn trước cửa.



Thật là một đêm mưa náo nhiệt.



Chỉ là đám người này lại là sơn tặc.



Khoảng chừng hơn ba mươi người nối đuôi nhau bước vào trong miếu, cầm trong tay đao đặc chế của Trữ quân, chính là phòng quân Sầm Châu chạy lên núi làm sơn tặc.



Lý Nhược Phi một tay ôm cả người Tần Sơ Nhụy đang phát run, thần sắc trên mặt không đổi. Ba dũng sĩ Ám Lưu đường đã lập tức đứng dậy, giống như mũi lao đứng sau lưng hắn.



Đám sơn tặc này đa phần còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, thái độ thô bạo, không cần nói nhiều, trực tiếp rút đao đâm chết một tiêu sư đang chuẩn bị bước lên lôi kéo tình cảm, Ca Sở kinh thanh thét lớn.



Ca lão vội quỳ xuống cầu: “Các vị hảo hán, hàng hóa cứ việc mang đi, xin giữ lại một mạng cho chúng ta!”



Hán tử cầm đầu hung ác cười gằn, giơ thanh đao trong tay, liếc tà nhìn Tần Sơ Nhụy cùng Ca Sở.



Tần Sơ Nhụy vì rúc đầu vào lòng Lý Nhược Phi, nhìn không rõ gương mặt, hán tử kia ánh mắt dâm tà chăm chú nhìn Ca Sở, bàn tay lớn vươn ra, đã tóm được bờ vai mềm mại của tiểu cô nương, Ca Sở kinh hãi trừng mắt nhìn bàn tay thô to kia, động cũng không dám động.




Lại nghe choang một tiếng, Lý Nhược Phi đã bạt đao, chắn trước người Ca Sở, ba người Ám Lưu đường cũng vây lại đao rút khỏi vỏ.



Lý Nhược Phi hoành đao, tuy chỉ vài người ít ỏi, nhưng khí thế quấn thân lại như thiên quân vạn mã ở sau lưng, thản nhiên nói: “Chúng ta không cùng một đường với bọn họ, ngươi đã đoạt được hàng thì cũng nên đi đi, ngược lại chọc đến ta, mọi người cá chết lưới rách.”



Thủ lĩnh kia thần sắc kinh nghi bất định, cảm thấy ánh mắt càng giống đao phong của Lý Nhược Phi cùng sát khí máu tanh tản mát trên ba người Ám Lưu đường, nhịn không được lui hai bước, hạ lệnh nói: “Rút!”



Ngay cả năm con ngựa của đám người Lý Nhược Phi cũng không dám dắt đi.



Mưa to không ngớt, chỉ nghe thấy ngoài miếu tiếng bánh xe càng lúc càng xa dần, mọi người Ca gia vây quanh thi thể của tiêu sư kia mà khóc rống lên. Con đường này bọn họ đã đi qua gần như trăm lần, con đường thương đạo an toàn nhất, không ngờ đêm nay lại xuất hiện đám cường đạo Trữ quân, cướp đi hàng hóa không nói, còn giết chết một tiêu sư của bọn họ.



Lý Nhược Phi bên cạnh đột nhiên hỏi: “Đây là hàng hóa gì?”



Ca Sở vô cùng cảm kích hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung đáp: “Đều là binh khí và vải vóc chuyển đến Khai Yết.”



Lý Nhược Phi nói: “Giúp ta chăm sóc tỷ tỷ của ta, ta sẽ lập tức trở về.”



Dẫn ba người còn lại xuất môn thúc ngựa đi.



Ca Sở lặng lẽ hỏi: “Hắn làm gì vậy?”



Tần Sơ Nhụy hé miệng cười, nói: “Đợi đi, hàng hóa của mọi người sẽ lập tức trở về!”



Hơn ba mươi sơn tặc kẻ cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, kẻ đẩy xe thì đẩy xe, trong đêm tối chạy thẳng về núi.



Không khí sau cơn mưa đầu hạ khoan khái dễ chịu, ngay cả cái thô ráp của bão cát cũng nhu hòa hơn.



Bọn sơn tặc tâm tình tốt, quả nhiên khoản làm ăn này dễ sống hơn tham gia quân ngũ đã vất vả lại còn phải nhịn đói.




Vừa đi qua khúc cua đến bên sườn núi, trên con đường lầy lội đột nhiên xuất hiện dằm sắt, đâm bị thương vó ngựa cùng chân người.



Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, một trận tên sắc bén như mưa dồn dập đến, bất ngờ không kịp phòng bị, đã chết hơn phân nửa.



Bốn con ngựa từ trên sườn núi lao xuống, ánh đao chuẩn xác hữu hiệu cắt đứt sinh mệnh.



Không quá hai canh giờ, ngoài miếu đã vang lên tiếng vó ngựa.



Mọi người vội mở cửa cầm đuốc chạy ra ngoài.



Chỉ thấy đám người Lý Nhược Phi giống như Tu La, trên mặt dính máu. Phía sau vài kẻ cường đạo còn sống mặt mày ủ rũ đẩy xe hàng.



Lý Nhược Phi xuống ngựa, đến bên Ca Sở, cười nói: “Đa tạ cô nương đưa canh nóng cho tỷ tỷ ta, số hàng hóa này coi như tạ lễ, mong cô nương nhận lại.”



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ca Sở đỏ bừng, lại không dám ngẩng đầu nhìn hắn.



Đám người Ca lão ôm quyền cảm ơn.



Lý Nhược Phi dứt khoát nói: “Khúc Tẩm bộ lạc sống rất vất vả, Ca lão có muốn định cư tại Lãng quốc không?”



Ca lão cả kinh, Lý Nhược Phi cười nói: “Tuy rằng cố thổ khó dời, nhưng trên không có mảnh ngói che đầu, dưới không có mảnh đất cắm dùi, Ca lão không ngại trước chuyển đến Khai Yết hoặc Hạ Châu, bắc địa tuy nghèo khó, nhưng không kỳ thị.”



Ca lão còn chưa nói, đám người Ca Tề đã bị từng câu từng câu của thiếu niên trước mắt chạm đúng chỗ ngứa.



Ca Tề nhịn không được hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”



Lý Nhược Phi cười nói: “Ta họ Lý, các người sau khi đến Khai Yết, có thể đến Nam Viện vương phủ tìm ta, chỉ cần Khúc Tẩm bộ lạc chịu đến, Lãng quốc sẽ không phụ các vị.” Nói đến bốn chữ Nam Viện vương phủ, trong mắt lộ vẻ ấm áp.



Dứt lời, lấy một mũi tên ngắn, giao cho Ca lão: “Lấy làm tín vật.”



Ca lão thấy thiếu niên trước mặt làm việc quyết đoán dứt khoát, không cho mình nói một lời, mang theo khí thế khiến người kinh sợ tín phục, nhận lấy đoản tên, cúi người nói: “Trước đa tạ hảo ý của công tử, đợi ta đến Khai Yết, sẽ đăng môn làm phiền.”



Lý Nhược Phi mỉm cười, đỡ Tần Sơ Nhụy, dẫn ba người Ám Lưu xuất môn lên ngựa nhân lúc trời còn tối mà đi.



Trước khi đi mấy người Ám Lưu kia rút đao kết liễu sinh mệnh của những kẻ cường đạo đẩy xe hàng. Thủ pháp dứt khoát, không lưu hậu hoạn, Ca lão nhịn không được kinh hãi.



Ca Sở đoạt lấy đoản tên trong tay phụ thân tinh tế vuốt ve một hồi, lấy mảnh khăn gói lại kỹ lưỡng, trân trọng cất bên người, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên lại có phong vận của thiếu nữ, ngước mắt nhìn, nhìn thấy cha huynh nhìn mình tự tiếu phi tiếu, nhịn không được mắng: “Con chỉ sợ hai người đánh mất tín vật.”



Đêm tối đi vội, mâu quang Lý Nhược Phi như chấm nhỏ lóe sáng, thấp giọng nói: “Sơ Nhụy, thêm hai ngày nữa, chúng ta có thể ra khỏi Hạ Châu thành, tỷ không cần sợ nữa.”



Tần Sơ Nhụy miễn cưỡng cười, đôi môi đỏ mọng khẽ run, không nói gì.



Lý Nhược Phi quan tâm nói: “Sao vậy? Lại không khỏe sao? Có phải bị cảm lạnh không?”



Tần Sơ Nhụy liền nói: “Không sao, vừa rồi đã uống canh nóng…” Thở dài: “Tiểu cô nương kia tâm địa thật tốt, bất quá ngươi giúp bọn họ đoạt lại số hàng hóa coi như là thay ta báo đáp.”



Lý Nhược Phi cười: “Ca gia là danh thương Khúc Tẩm, một khi quy thuận, những người còn lại của Khúc Tẩm chắc chắn đi theo, lòng người Tây Châu dao động, chúng ta sẽ dễ dàng chọn tuyến đường Tây Châu đánh đến Trữ quốc.” Chỉ về phương xa, nói: “Người trong Lãng quốc chúng ta không nhiều, muốn đoạt lấy Trung Nguyên, sẽ càng cần nhiều người đến với Lãng quốc, sinh sôi nảy nở, thảo nguyên mới có thể thịnh vượng.”



Tần Sơ Nhụy bỗng buồn bã nói: “Tại sao Mạnh Húc không phải là ngươi…”



Lý Nhược Phi có phần kỳ quái, an ủi: “Hắn cũng là bất đắc dĩ.”



Tần Sơ Nhụy lắc đầu: “Sai chính là sai, không phải một câu bất đắc dĩ là có thể tha thứ được.” Chăm chú nhìn khóe môi hơi vểnh mang theo tính trẻ con của Lý Nhược Phi, nói: “Ta chỉ mong ngươi vĩnh viễn không hiểu lời ta nói hôm nay.”