Chương 18: Bức Thiết La Sát
Giọng nói mang chút ngữ vị không vui từ trên cao thoát xuống kèm theo một áp lực cường đại. Đây rõ ràng là hành động sẵn sàng dùng b·ạo l·ực để đuổi khách. Liễu Mạc Huân, tối sầm mặt, bà ta dù sao cũng là một trong những trưởng lão của Hồn Khí Tông, một người mà khi những ai từng nghe qua cái tên Bức Thiết La Sát không tránh đi thì cũng cúi mặt không dám vô lễ.
Ở Đế Quốc Thiên Nhai há có ai lại dám đứng trước mặt bà ta giõng dạc lớn tiếng như vậy, ở đây lại toàn là những nhân vật hô ra mưa, nói ra lửa, thật không ngờ hai nữ tử kia lại không cho một chút mặt mũi, một câu không hợp liền thái độ không xem ai ra gì. Nhưng thấy hai nữ tử này cũng là Thần Du Hồn đỉnh phong, chẳng kém bà ta chút nào. Một chút suy nghĩ lóe lên, Liễu Mạc Huân liếc nhìn qua những cao tầng của các thế lực gần đó, cảm giác như họ cũng đồng tình, liền mạnh miệng nói lớn.
- Nhị vị! Ta là Liễu Mạc Huân, nhị trưởng lão Hồn Khí Tông. Ở đây còn có Phạm Hưng đại trưởng lão của Hồn Thú Tông, Ngưu bang chủ của Chiến Long Bang, còn có các cường giả của Độc Hồn Điện, Mê Quỷ Môn, tứ đại gia tộc Hải Vũ thành và rất nhiều những hồn sĩ từ các phương đã đến. Lần này đến đây cũng vì hiếu kì dị tượng lạ. Ít nhất cũng phải cho chúng ta biết hiện tượng đó là gì để tất cả chúng ta có thể xác định không uổng chuyến đi này.
- Một dị tượng lạ xuất hiện cũng là điều đáng quan tâm của tất cả mọi người, chúng ta cần xác định liệu đây có phải là một bảo vật xuất thế hay là có ai đó đang âm thầm làm một việc có thể gây ảnh hưởng đến an nguy của thiên hạ thì phải làm thế nào.
Liễu Mạc Huân nói xong thì có vô số người ùa theo "Đúng vậy" rồi xì xào bàn tán, không thể một chuyến đi mà cuối cùng chẳng ai biết ở đây rốt cuộc có cái gì. Như Liễu Mạc Huân nói cũng có lý, đại lục này đã yên bình khá lâu, lỡ đây là một âm mưu đen tối thì há chẳng phải sẽ dẫn đến một kiếp nạn đại biến.
Ngưu bang chủ của Chiến Long bang cũng cảm thấy không thể để cho mặt mũi của mình bị người khác bôi nhục. Lão ta cũng giõng dạc bước lên góp lời.
- Không sai. Một hiện tượng gây chấn động như vậy không thể không quản. Chiến Long bang ta sẽ không rời đi nếu chưa làm rõ sự việc này.
Các thế lực khác cũng đồng loạt gật đầu, khí thế hừng hực quyết không lùi bước.
Hồng Nhan càng trở nên có chút lo lắng, với tình thế như hiện tại thì không thể tránh khỏi một cuộc ẩu đấu. Trong lòng nàng rối bời, Hạo Thiên vì thăng hoa sức mạnh khiến cho cả đại lục chấn động, chắc chắn một điều còn có rất nhiều những thế lực ở các quốc gia khác còn đang tiến đến, và chắc chắn những kẻ thù của Hồn Hoa Cung cũng biết chuyện này.
Nguồn sức mạnh của Hạo Thiên cho thấy rằng hắn không thuộc về thế giới này, một người từ thế giới khác đến đây đương nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều nghi ngờ vì trước kia Hắc Ám Giáo Đình cũng là ngoại tộc xâm lăng. Còn chưa kể võ hồn của Hạo Thiên lại là võ hồn tối thượng, võ hồn cấp bậc chí tôn ở đại lục này. Những điều này sẽ dẫn đến không biết bao nhiêu rắc rối, không thu phục được hắn chẳng phải sẽ cố tìm cách tiêu diệt hắn hay sao, dù gì Hạo Thiên chỉ là một Hồn Thánh, làm sao chống đỡ được áp lực lớn như vậy.
Nàng đưa mắt liếc nhìn Hạo Thiên, không ngờ lúc này mà gương mặt hẵn vẫn trầm tư, chẳng quan tâm hay lo lắng điều gì. Nàng lắc đầu nhìn về cục diện trước mặt, chỉ thấy hai hộ pháp của Hồn Hoa Cung đã bắt đầu lộ ra những sát ý đáng sợ.
- Nực cười. Chuyện của Hồn Hoa Cung chúng ta bao giờ đến lượt những kẻ như các ngươi phải chen vào. Không cần nhiều lời, lập tức rời khỏi nơi đây. Nếu không tất cả sẽ không cần phải rời đi nữa.
Liễu Mạc Huân tím mặt, không ngờ lại có ngày bà ta bị sỉ nhục như vậy. Bà ta bước lên một bước, đằng đằng sát khí, toàn thân tỏa ra một kình khí như muốn chém g·iết tận sát. Võ hồn bỗng nhiên phóng thích ra, từ dưới đất, hàng trăm cây thiết bản cây trắng cây đen trồi lên uốn lượn xung quanh bà ta lóe chói xung quanh, sau đó hàng trăm cây bỗng bay v·út lên không hợp thành một đại thiết bản to lớn hai màu trắng đen kéo chéo từ đầu này đến đầu kia, võ hồn hiện hình được gọi là Bức Thiết, Bức Thiết từ trời bay xuống, giộng xuống đất, cuồng phong tỏa ra làm khói bụi mù mịt. Hồn lực đã đạt đến Thần Du Hồn Viên Mãn cấp 89.
Liễu Mạc Huân bước lên, tay đặt lên Bức Thiết, hừ lạnh một tiếng toát ra sát ý sâu thẳm.
- Hồn Hoa Cung, ha ha, chưa nghe bao giờ. Không cần rời đi, khẩu khí thật lớn. Ta thực muốn xem cái gọi là Hồn Hoa Cung các ngươi đến cùng là có thực lực như thế nào mà dám cuồng ngôn loạn ngữ như thế.
Vừa dứt lời, Liễu Mạc Huân dậm chân lăng không bay lên không trung với tốc độ cực nhanh, Bức Thiết đảo một vòng từ sau ra trước biến lớn thành một đại thiết khổng lồ, sử dụng chiêu thức Bức Thiết Vạn Cân một đòn vụt xuống phía hai nữ tử.
Nữ tử mặt lạnh như băng thấy thế liền phóng thích võ hồn, một hàn khí bức người tỏa ra mấy dặm từ trung tâm người của nàng khiến những người đang xem đấu không khỏi phóng thích hồn lực để thích ứng. Phía sau lưng nữ tử bỗng cự hóa một thân ảnh thiếu nữ màu xanh trong suốt to lớn, đầu đội vương miện, tay cầm trượng pha lê, bay lượn một vòng rồi đứng phía trước mặt nàng, thân ảnh ấy hai tay chụm vào trượng pha lê, một luồng ánh sáng xanh từ trượng pha lê tỏa ra mãnh liệt nhanh chóng, ngay sau đó, một ngọn núi băng từ dưới đất bỗng xuất hiện trong chớp mắt, to lớn vô cùng. Nữ tử gầm lên một âm thanh thấu xương.
- Ngươi dám.
Núi băng mọc lên đón đỡ công kích từ thiết bản, hai công kích gặp nhau lại là vật chất thật, một t·iếng n·ổ vang lớn "uỳnh". Núi băng vỡ ra sau khi tiếp lấy một đòn vạn cân của Liễu Mạc Huân thì liền ngay lập tức các mảnh vỡ ấy không bị văng ra tán loạn mà từ những mảnh vỡ này như có linh tính lại hiện hóa thành hàng vạn mũi khoan băng, liền vòng ra phía sau thiết bản hướng về phía Liễu Mạc Huân đánh tới.
Sau v·a c·hạm, những người phía dưới liền lăng không bay ra tránh khỏi vùng giao chiến giữa hai Thần Du Hồn để không bị ảnh hưởng. Một số người kinh ngạc khi nhìn thấy võ hồn của nữ tử kia liền lên tiếng.
- Kia chẳng phải là Võ hồn Huyền Thoại - Băng Ngưng Hoàng Hậu sao?
- Võ hồn của Liễu trưởng lão chỉ là võ hồn Sử Thi, thua kém quá nhiều rồi.
- Thật đẹp, không hổ là Băng Ngưng Hoàng Hậu.
Vô số người để ý và nghe thấy vô cùng sửng sốt. Không ngờ lại nhìn thấy nữ tử này thi triển ra lại là một võ hồn Huyền Thoại. Hèn gì người ta không xem chúng ta vào mắt.
Liễu Mạc Huân nhận thấy công kích của mình đã bị chặn lại thì liền bị phản công kích. Bà ta không nao núng, thoắt cái biến mất giữa không trung thoát khỏi công kích trong nháy mắt, phân thân mình làm hai cách xa nhau, tạo nên hình tam giác ba người giữa hai phân thân của bà ta và nữ tử trước mặt. Liễu Mạc Huân nhận ra võ hồn của đối phương là đánh tầm xa và và mỗi võ hồn Huyền Thoại lại có nội tại áp chế tốc độ, vậy chỉ có thể cận chiến mới chiếm được ưu thế. Hai phân thân tay cầm Bức Thiết liên tục vẽ ra vòng tròn dựng đứng như lốc xoáy, sau đó hai vòng tròn này tạo thành hàng ngàn cây Bức Thiết nhỏ, như lốc cuốn lao đến phía nữ tử trước mặt, khiến đối phương bị hạn chế tầm nhìn
Nữ tử lạnh lùng đôi mắt để ý, cảm thấy rằng hình như đối phương có m·ưu đ·ồ, thân hảnh võ hồn của nàng liền hất trượng pha lê lên không trung, "tinh: một âm thanh quyến rũ nhẹ nhàng phát ra, trượng pha lê của nàng cũng hiện hóa thành hàng ngàn cây trượng băng, sau đó thi nhau nổ ra thành bụi phấn, tản ra bao phủ lấy nàng. Thần niệm nàng khởi động, phát hiện ra chân thân của Liễu Mạc Huân ẩn giấu ở một cây Bức Thiết trong vô số hàng ngàn cây đang tạo thành lốc lớn. Nàng thu về cây trượng pha lê, miệng hô một chữ
- Định.
Liễu Mạc Huân đang m·ưu đ·ồ dựa vào sự rối ren của lốc xoáy mà tiếp cận nàng thì liền phát hiện cơ thể bị khựng lại, ả trợn đôi mắt có chút thất thần.
- Đây là không gian giam cầm. Thật không ngờ ngươi lại nắm giữ sức mạnh không gian.
Không để ý tới lời nói của Liễu Mạc Huân, vừa giam cầm chưa tới một lần hít thở, nữ tử áo trắng giơ cánh tay lên trên không, nắm ngón tay duỗi ra, một quạt đập xuống. Cùng với hành động của nàng, từ không trung xuất hiện một bàn tay cực lớn mang sóng lực cuồn cuộn phía trên Liễu Mạc Huân giáng xuống trước bao nhiêu con mắt trợn tròn, mồm miệng há hốc của những người phía dưới.
Liễu Mạc Huân bỗng thấy lâm nguy, một chưởng này không c·hết cũng sẽ trọng thương nặng. Không còn muốn giấu diếm nữa. Cơ thể bà ta nhanh chóng hiện hóa chân thân thành cây Bức Thiết, Bức Thiết liền tỏa ra một sát lực nồng đậm để khắc phục không gian giam cầm và chống đỡ chưởng lực kia. Hồn lực giao nhau, gầm gừ lẫn nhau.
Nữ tử áo trắng liền nhíu mày liếc nhìn, nhận ra có điểm không đúng.
- Thì ra võ hồn của ngươi có khảm một linh vật tăng cường sát lực. Như vậy thì đã sao.
Câu nói vừa dứt, nữ tử áo trắng lại giơ tay lên trời, năm ngón tay lại duỗi ra tụ lực, một bàn tay từ không trung lại giống y lúc nãy nhưng càng lúc càng lớn hơn, càng lúc càng thực chất hơn giáng xuống.
Liễu Mạc Huân giờ mới nhận ra là nữ tử lúc nãy còn chưa dùng hết toàn lực. Khuôn mặt bà ta tái mét, đôi mắt nhìn về phía bàn tay đang giáng xuống như ngón núi khổng lồ muốn nghiền nát bản thân bà ta.