Vân Thần Mặc Tiên

Chương 16: Phiên ngoại 1




( 1)

Vào ban đêm, Ngụy Vô Tiện đã dần dần hồi phục sau khi hai linh hồn hợp nhất, tất cả ký ức của hắn cũng hoàn toàn dung hòa, Di Lăng Lão Tổ cuối cùng đã quay trở lại.

Tuy vậy, trước khi hắn có thể kịp cảm thấy tự hào thì đã gặp phải thử thách đầu tiên sau khi tái sinh——

Tối nay hắn nên nghỉ lại ở đâu?

Lúc này - Lam Vong Cơ ở bên trái hắn, cố chấp nhìn chằm chằm, Lam Hi Thần lại ở bên phải hắn, vẫn ôn nhu mà kiên quyết nhìn hắn -

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ dò hỏi:

" Hoán ca ca, Nhị ca ca, không biết phòng khách ở Vân Thần có còn—— "

" Không. "

- - trống không?

Được rồi, có vẻ như đã không còn chỗ cho hắn nữa.

Ngụy Vô Tiện cố gắng mỉm cười:

" Được, ta hiểu rồi, vậy tối nay ta— "

" Ngụy Anh, ngươi theo ta trở về Tĩnh Thất! "

" Hãy ở lại Hàn Thất, A Tiện. "

- - Vậy hắn nên đi đâu bây giờ?

"... " Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi:

" Hôm nay chúng ta rút thăm, mỗi ngày thay phiên nhau rút nhé? "

Lam Vong Cơ nghe vậy đành im lặng.

Lam Hi Thần cũng không có thái độ muốn phản đối.

Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền vui vẻ đi tìm giấy bút, Lam Hi Thần cũng đứng lên:

" A Tiện, ta giúp em tìm...a... "

Ngụy Vô Tiện vội vàng đỡ hắn:

" Lam Hoán, mau ngồi xuống đi! Không thoải mái sao? Ta đã nói với huynh rồi mà, linh lực của huynh hao tổn quá lớn, không tốt cho sức khỏe! "

Lam Hi Thần lắc đầu, xua tay nói:

" Không có gì, em yên tâm. "

" Làm sao ta có thể không lo lắng chứ? "

Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng của Lam Hi Thần, quay đầu lại liền áy náy nhìn Lam Vong Cơ:

" Lam Trạm... Ngươi xem, bây giờ Lam Hoán sức khỏe không tốt, ta có lẽ vẫn nên ở lại chăm sóc y. Khi huynh ấy khỏe lại, ta sẽ ở lại Tĩnh Thất cùng ngươi, được không? "

Thấy Lam Vong Cơ mím môi không nói gì, hắn nhanh chóng nói thêm, hết sức thành thật mà năn nỉ:

" Ta ở lại Hàn Thất vài ngày rồi sẽ đến chỗ ngươi nha, chỉ vài ngày thôi mà... Được không Nhị ca ca? "

Lam Vong Cơ nhìn qua Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cũng nhìn hắn.

Tuy rằng trên mặt Lam Vong Cơ vẫn như cũ không có chút biểu tình, nhưng Lam Hi Thần lại vô cùng rõ ràng đọc được mấy chữ trên mặt hắn -

" Ca, huynh diễn rất giỏi. "

Lam Hi Thần chột dạ nhìn đi nơi khác, lại ho hai tiếng.

Ngụy Vô Tiện nghe thấy liền tức giận:

" Huynh ở Hàn Đàm Động bị cảm rồi sao? Huynh, huynh ngâm trong đó lâu như vậy, còn nói không sao. Chưa lạnh chết nên huynh không sợ hả!? "

Lam Vong Cơ thấy vậy liền muốn nói, đệ tử Lam gia cho dù không có linh lực, ngâm mình trong suối nước lạnh từ nhỏ, có khi lại ở đó thiền định, chắc chắn không có vấn đề gì. Nhưng Ngụy Anh hiện tại có vẻ rất lo lắng, nếu nói ra, y sẽ cảm thấy hắn là không muốn để y đi.

Lam Vong Cơ đành phải đứng dậy:

" Ngụy Anh, hôm nay ngươi có thể ở lại Hàn Thất chăm sóc huynh trưởng, ngày mai ta sẽ đi dược quán chuẩn bị thuốc, huynh ấy sẽ sớm khỏe lại thôi. "

" Được, Lam Trạm, ngươi thật tốt."

"... "

Lam Vong Cơ chắp tay về phía Lam Hi Thần, nói:

" Huynh trưởng, hãy nghỉ ngơi cẩn thận, sớm ngày bình phục. "

Lam Hi Thần giả bộ không nhìn ra sự chán ghét trên mặt hắn, cũng làm như không nghe thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi trong giọng nói của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng nói:

" Cám ơn Vong Cơ, đệ cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi. "

Lam Vong Cơ xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng đơn độc của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lại mềm lòng - khi nửa hồn của hắn còn ở trong cơ thể Mạc Huyền Vũ, khí lực của hắn rõ ràng không tốt, mặc dù mỗi ngày đều ở trong Tĩnh Thất nhưng phân nửa thời gian hắn đều ngủ say, sau đó suýt chút nữa không tỉnh lại, Lam Trạm nhất định rất lo lắng cho hắn. Hiện tại sức khỏe cuối cùng đã tốt lên nhưng cũng không thể đi cùng y ngay được, Lam Hi Thần lại mới vừa trải qua chín ngày truyền linh lực cho hắn, thật sự rất mệt mỏi. Hắn liền không thể yên tâm, tâm tình của y bây giờ lại nhạy cảm như vậy, ôi trời, suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện đột nhiên thay đổi, hắn cất tiếng gọi Lam Vong Cơ:

" Lam Trạm, ngươi đợi đã! "

Sắc mặt Lam Vong Cơ theo tiếng gọi liền tốt lên, nhưng vẻ mặt Lam Hi Thần lại có vẻ tối đi.

Ngụy Vô Tiện xoay người nói với Lam Hi Thần:

" Lam Hoán, huynh hãy nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Lam Trạm đi về Tĩnh Thất rồi sẽ quay lại ngay! "

Vẻ mặt Lam Vong Cơ lại trở nên kém sắc, còn Lam Hi Thần cũng bớt u ám đi một chút.

" Được rồi, A Tiện, em đi trước đi, ta đợi em. "

Lam Hi Thần nhẹ nhàng buông tay Ngụy Vô Tiện...

" Được, vậy ta sẽ quay lại sớm ~ Nếu huynh mệt thì có thể nghỉ trước. "

Thấy Lam Hi Thần dễ dàng đồng ý như vậy, Ngụy Vô Tiện liền vui vẻ hôn lên má hắn, kéo Lam Vong Cơ rời khỏi Hàn Thất.

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện sánh vai bước đi trong Vân Thâm.

" Ngụy Anh. " Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi hắn.

" Có chuyện gì sao Nhị ca ca? "

" Không có gì. "

Bây giờ ngươi đã hoàn toàn khỏe mạnh, cũng bình an ở lại bên cạnh ta, điều đó thật tốt.

Ngụy Vô Tiện tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ gì, quay đầu mỉm cười về phía hắn:

" Lam Trạm, gặp được ta ngươi có vui không?"

"......Ừm. "

" Hả??? " Nghe hắn đáp lại Ngụy Vô Tiện liền tròn mắt kinh ngạc:

" Ngươi trả lời thật à? "

Trước đây khi Ngụy Vô Tiện hắn trêu chọc y, Lam Trạm thường không nói gì. Mặc dù Ngụy Vô Tiện có thể đoán y đang nghĩ gì, nhưng hiếm khi thấy y nói thẳng ra như vậy.

" Ngụy Anh, đừng lộn xộn. " Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, lộ ra đôi tai đã đỏ hồng.

" Lam Trạm, ngươi lại xấu hổ rồi, thật đáng yêu. " Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền vui vẻ nói tiếp.

Lam Vong Cơ chưa bao giờ cảm thấy đoạn đường từ Hàn Thất đến Tĩnh Thất lại ngắn như vậy, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi, nhìn bộ dạng vui vẻ của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ không nhịn được ôm người vào lòng.

" A, ta không thể không trêu chọc ngươi, Lam Trạm..! "

Lam Trạm cúi đầu lập tức chặn miệng của Ngụy Vô Tiện, không cho hắn nói thêm một lời.

Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không có ý định dừng lại, chỉ cho đến khi Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, Lam Vong Cơ mới miễn cưỡng buông y ra.

" Ngươi, ngươi, ngươi còn không có vào đi! "

" Vậy ngươi vào trong với ta. "

" A, không được... "

Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện liền khó xử, mặc dù hắn cũng muốn ở lại cùng Lam Trạm nhưng Lam Hoán vẫn còn đang đợi hắn..

" Ừm. " Lam Vong Cơ dĩ nhiên biết Ngụy Vô Tiện khó xử và chính hắn cũng đã đáp ứng với huynh trưởng, hắn chỉ là có chút không nhịn được thôi. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng buông Ngụy Vô Tiện ra, thấp giọng nói:

" Vậy ngươi nhớ thường xuyên tới gặp ta.... "

Ngụy Vô Tiện cười nói:

" Đương nhiên Nhị ca ca, ta vẫn còn ở Vân Thâm mà, sao nghe ngươi nói như xa lắm vậy? "

Lam Vong Cơ cũng ý thức được lời này có chút cường điệu:

" Ừm... "

Ngụy Vô Tiện lại ôm hắn:

" Được rồi, ta biết ngươi nhớ ta ~ ngày mai ta tới gặp ngươi, được không? "

" Được. "

Ngụy Vô Tiện nghe vậy liền xoay người, muốn nhanh chóng quay lại Hàn Thất thì lại bị Lam Vong Cơ giữ lại.

" Có chuyện gì sao Lam Trạm? "

Lam Vong Cơ chỉ vào mặt y:

" Nơi này. "

"? " Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, khẽ cười:

" Lam Trạm, ngươi thật là... "

Lam Vong Cơ mặc dù hai tai đã ửng đỏ nhưng tay y vẫn không chịu buông hắn ra. Ngụy Vô Tiện biết y vừa rồi nhìn thấy hắn hôn lên mặt Lam Hi Thần nên trong lòng ghen tị nhưng hắn cũng không nói lời nào, chỉ cười thật tươi rồi hôn lên mặt Lam Vong Cơ. Đến lúc này y mới hài lòng mà để hắn đi.

- -----------------------------

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng trở lại Hàn Thất.

Lam Hi Thần không nghỉ ngơi trên giường như lời Ngụy Vô Tiện nói mà ngồi ở bên ngoài chờ đợi, nghe được tiếng mở cửa, hắn mới ngẩng đầu, nhìn thấy là Ngụy Vô Tiện thì vẻ mặt liền kinh ngạc:

" A Tiện, em thật sự trở về sao? "

Nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn, Ngụy Vô Tiện có chút giật mình:

" Lam Hoán, huynh cho rằng ta sẽ không quay lại? "

Lam Hi Thần cúi đầu không nói gì, hắn lúc đầu cũng không có nghĩ đến chuyện này, nhưng Hàn Thất cùng Tĩnh Thất đường đi không dài, đi cũng không lâu đến vậy. Hắn thấy Ngụy Vô Tiện mãi không quay lại, cho nên hắn mới cho rằng Ngụy Vô Tiện là hối hận, hoặc là Vong Cơ không nỡ để y đi, hoặc là y không muốn ở cùng hắn, vừa rồi chỉ là tìm cớ rời đi mà thôi.

Lam Hi Thần tự nhủ không nên suy nghĩ nhiều, nhưng thời gian trôi qua, hắn không khỏi càng nghĩ càng nhiều, cũng càng lo. Chỉ cho đến khi Ngụy Vô Tiện mở cửa, hắn mới có cảm giác như mình đã sống lại - y đã trở lại, A Tiện vẫn muốn ở cùng hắn.

" Ta không trở về, Lam Hoán huynh liền ở chỗ này cả đêm sao? Ta đã hứa với huynh, đương nhiên sẽ trở lại! "

" A Tiện, em rõ ràng nói sẽ sớm quay lại, nhưng là em đã không quay lại ngay, em không thể trách ta được. "

Lam Hi Thần nói xong liền lộ ra bộ dạng rất... ừm.... tủi thân.

Lòng Ngụy Vô Tiện chợt mềm đi, kèm theo đó có chút âm ỉ đau, vốn dĩ hắn còn tức giận vì Lam Hoán không tin tưởng hắn, không chăm sóc tốt thân thể mình, nhưng hiện tại hắn căn bản là không thể tức giận.

" Ta xin lỗi, Lam Hoán... " Ngụy Vô Tiện tiến lại gần Lam Hi Thần, ôm lấy y.

" A Tiện không cần phải xin lỗi, ta không trách em. "

Lam Hi Thần vốn đang vui vẻ đột nhiên nhận thấy màu môi Ngụy Vô Tiện có phần hơi khác so với trước lúc rời đi, đồng thời nó cũng hơi sưng lên.

" A Tiện ở lại đó lâu như vậy, có lẽ Vong Cơ cũng hôn y rất lâu" - Lam Hi Thần nghĩ...

Theo sau dòng suy nghĩ đó, Trạch Vu Quân trước nay vốn luôn nhẹ nhàng đột nhiên nắm lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện, đưa tay ra sau gáy y rồi mạnh mẽ hôn lên đôi môi vẫn còn sưng lên kia. A Tiện, nếu lần này em đã quay lại, ta sẽ không bao giờ để em đi nữa, dù sau này có chuyện gì xảy ra, ba chúng ta cũng mãi mãi ở bên nhau.

Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mức không nhận ra chính mình đã bị dẫn vào phòng trong, cho đến khi nằm trên giường hắn mới thanh tỉnh lại một chút, dùng hết sức đẩy Lam Hi Thần ra:

" Huynh làm gì vậy? Cảm thấy chỗ nào không khỏe sao? "

Lam Hi Thần trầm giọng, hơi thở có phần hỗn loạn:

" Nghỉ ngơi một lát, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. "

" Lam Hoán, huynh... "

Lam Hi Thần lúc này hô hấp vô cùng gấp gáp, ánh mắt y tối sầm, hai người lại kề sát nhau như vậy, Ngụy Vô Tiện tất nhiên cảm nhận được rõ ràng sự cứng rắn của y.

Ngụy Vô Tiện sẽ là kẻ ngốc nếu vẫn không nhận ra Lam Hi Thần đang giả bệnh, hắn run rẩy nói:

" Lam đại công tử, ngươi giỏi lắm, có thể gạt được cả ta rồi! "

Lam Hi Thần cười cười, vùi đầu vào cổ hắn:

" A Tiện, ta không phải là nói dối, linh lực của ta quả thực bị tổn hại rất lớn, tuy nhiên ta cũng không cảm thấy khó chịu cho lắm. Cho đến khi bình phục lại, ta chỉ giống người bình thường thôi. A Tiện, ta chỉ là muốn em ở lại với ta thôi. "

Lam Hi Thần ôm lấy mặt Ngụy Vô Tiện, bất mãn nói:

" A Tiện, em cùng Vong Cơ trước đó không phải đều ở cùng nhau cả vài thàng sao, em mỗi ngày đều ở bên đệ ấy. Bây giờ em không thể ở cùng ta trước được sao? A Tiện thật thiên vị. "

Nghe Lam Hi Thần nói vậy, Ngụy Vô Tiện lại mềm lòng, với khuôn mặt đứng đầu bảng xếp hạng thế gia công tử kia của y hắn thật sự không có cách nào từ chối được:

" Được, được, huynh nói có lý, ta không thiên vị, ta ở đây cùng huynh. "

" Ừm... " Lam Hi Thần vui vẻ, tiếp tục hôn hắn.

Ngụy Vô Tiện bị y ôm chặt trên giường, trong lúc hôn, y phục của hai nghười đã bị ném xuống từ lúc nào.

Lam Hi Thần ép sát người hắn, thanh âm trầm thấp khàn khàn:

" Cho ta được không, A Tiện? "

Ngụy Vô Tiện đưa tay ôm chặt lấy người ở trên:

" Ân, huynh đừng hỏi nữa... "

Cứ như vậy, màn giường từ từ được hạ xuống, che đi cảnh xuân bên trong.

Nửa đêm, trong Hàn Thất mơ hồ nghe thấy tiếng người nức nở:

" Lam Hi Thần, ngươi còn không mau dừng lại! Tại sao hai huynh đệ ngươi lại tàn nhẫn như vậy... Ưm... "

Một thanh âm khác liền trả lời:

" A Tiện, lúc này em không được phép nhắc tới người khác, nếu em vẫn tiếp tục... "

" Huynh... A... "

Sau đó cũng không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Mây mưa quấn quýt, đêm xuân " từ từ " trôi qua.

Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ đợi cả buổi sáng cũng không thấy Ngụy Vô Tiện đến vậy nên buổi chiều liền tự mình tìm đến Hàn Thất.

Lam Hi Thần ra mở cửa cho hắn, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của y, Lam Vong Cơ liền giật mình:

" Huynh trưởng, huynh...! " Y thậm chí còn không muốn giả bệnh nữa!

Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, Lam Vong Cơ vốn buồn bực đã lâu nhưng bản thân hắn cũng đã đoán trước được, bất đắc dĩ chỉ có thể nói:

" Ngụy Anh đêm nay vẫn nên cùng đệ trở về Tĩnh Thất đi! "

Nhìn vẻ mặt không cam lòng của Lam Vong Cơ, giống như trở lại thời thơ ấu, Lam Hi Thần bật cười, gần như muốn đưa tay ra sờ đầu đệ đệ mình, hắn đồng ý:

" Được. "

Thân là huynh trưởng, hắn cũng không nên đi quá xa, Lam Hi Thần vui vẻ nghĩ.