Cả thanh xuân của Lam Hàn Kì dùng để yêu một người đàn ông. Nhưng người đàn ông đó trong chính đêm tân hôn với cô lại cùng lăn lộn trên giường cùng người bạn thân nhất của cô, kết với nhau để hãm hại Lam gia, hãm hại cô. Một con bạch nhãn lang, một tên tra nam... Hảo! Là cô ngu xuẩn bị dụ vào cái bẫy này.
Ngu xuẩn, ngu xuẩn, ngu xuẩn hết chỗ nói! Một lần, một lần rồi lại một lần bị bày mưu tính kế. Vốn dĩ cô không nên vào cái tình yêu ngu xuẩn ấy. Nếu ngay từ đầu, nếu ngay từ đầu.... Mà nơi này vốn không tồn tại từ “nếu”! Tại sao, có những trái tim có thể tìm đến bên nhau mà ghép thành đôi còn cô mãi mãi chỉ là tuyết cô độc trong đêm đông, hoa tàn lụi trước gió? Vĩnh viễn chỉ lặng lẽ ngắm hạnh phúc của ai khác mà chẳng phải là của mình?
Cô, cô không cam tâm... Nếu trên thế giới này đã không tồn tại sự công bằng thì chính tay cô sẽ giành lại sự công bằng cho mình. Cô không tin, ở thế giới màu đen này... cô không có thứ cho riêng mình. Vì thế, khi được trọng sinh một lần nữa, cô quyết phải lấy lại công bằng cho bản thân và đòi lại món nợ mà người ta đã nợ cô ở kiếp trước.