Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 20: Tin tưởng




Mặt trời vừa lên cũng là lúc ngày mới bắt đầu, bên ngoài sân viện của nàng hôm nay yên tĩnh hơn ngày thường.

Thu Họa, Thu Ý canh chừng bên trong phòng của nàng.

- Vương phi, người tỉnh rồi, tốt quá!

Mi mắt nàng khẽ rung rồi mở mắt ra, hai nha hoàn mừng rỡ, nàng hôn mê từ hôm qua đến bây giờ làm mọi người lo lắng.

- Các ngươi là ai, đừng lại đây

- Người bị sao vậy, là chúng nô tỳ mà

Hai nàng lo lắng, nhìn bộ dạng của Khinh Ti có điểm gì đó là lạ, ánh mắt trông có vẻ không giống ngày thường.

Đặc biệt là hành động của nàng, hai người bọn họ hầu hạ nàng rất lâu rồi, nàng sao có thể quên đi bọn họ còn có vẻ như rất sợ bọn họ nữa.

- Các ngươi đừng đến đây, các ngươi là người xấu, tránh ra

- Vương phi, người bình tĩnh, bọn nô tỳ không phải người xấu

- Tránh ra, người xấu, ta không chịu, các ngươi ra ngoài

- Được, được, chúng nô tỳ ra ngoài ngay đây, người bình tĩnh lại đã

Nàng một bộ ủy khuất, sợ sệt nép vào trong góc, hai người Thu Ý, Thu Họa nhìn nhau không biết nên làm thế nào chỉ có thể ra ngoài đi tìm hắn.

- Hà Thụy, Vương gia đâu rồi?

- Vương gia ở bên trong, Thu Họa, muội có chuyện gì sao?

- Ừm, Vương phi tỉnh rồi, chỉ là... thần trí có vẻ không được tỉnh táo

- Muội nói là thật?

- Không thể giả được đâu, bây giờ người không cho bọn muội đến gần

- Để ta vào bẩm báo với Vương gia

Thu Họa gật đầu rồi trở về viện của nàng, Hà Thụy tiến vào phòng, hắn đang ngồi bên thư án viết cái gì đó, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên.

- Có tin tức rồi?

- Không phải, Thu Họa vừa nãy đến nói Vương phi đã tỉnh lại

- Nàng ấy tỉnh rồi sao, vậy chúng ta mau qua đó thôi

Hàn Sơ xếp lại tờ giấy cất vào trong ngăn tủ rồi rời ghế định đi đến thăm nàng.

- Nhưng mà Thu Họa còn nói...



- Nói cái gì, giờ khắc này còn ấp a ấp úng làm ta hồi hộp

- Muội ấy nói... hình như thần trí Vương phi không được tỉnh táo cho lắm

- Sao lại như vậy, mau đến đó xem thử

Cước bộ vội vàng đi đến viện của nàng, hắn trong lòng bây giờ rất rối.

Hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào, nàng trên giường nghe tiếng động càng thêm sợ hãi mà lùi sát vào góc tường.

- Khinh Nhi, là ta đây

- Ngươi là ai?

- Ta là Đá Tảng của nàng mà

- Đá Tảng ? Đá sao lại biết đi nhỉ?

Nàng nghiêng đầu ngốc nghếch quan sát hắn, cử chỉ lời nói giống như tiểu hài tử ba tuổi.

- Nàng không nhận ra ta nữa sao?

- Không biết, ta không quen ngươi, ngươi mau tránh ra

- Ta không phải người xấu, nàng nhìn ta đi, ta là phu quân của nàng đó

- Phu quân?

Hàn Sơ nhìn cái ánh mắt ngây thơ ngốc nghếch của nàng trong lòng thở dài, cũng tại hắn mà nàng ra nông nỗi này.

- Ừm, chính là phu quân

Hắn đặt hai tay lên vai nàng, giọng nói mang theo mười phần dịu dàng đáp lại nàng.

- Phu quân là gì vậy? Có ăn được không?

Khinh Ti vừa hỏi vừa đưa miệng ngoạm luôn lấy cánh tay hắn đang đặt trên vai mình, nếu là với người khác hắn khẳng định sẽ ném nàng ta ra xa mười trượng.

Đối với nàng hắn không hề có chút nổi giận mà hành động hay cả ánh mắt thủy chung vẫn là sự dịu dàng.

- Không ăn được, phu quân chính là người sẽ bên cạnh nàng cả đời, dùng một đời yêu thương, che chở cho nàng

- Vậy ngươi sẽ bảo vệ ta cả đời sao?

Nàng nhả tay hắn ra rồi lại hỏi hắn, tuy nàng thần trí như trẻ con nhưng vẫn nhận ra hắn cho nàng một loại cảm giác rất an toàn.

- Ừm, chỉ cần là nàng, ta nguyện dùng cả đời yêu thương nàng, chỉ yêu duy nhất mình nàng

Đó là lời hứa của hắn, cả đời này hắn chỉ nói với mỗi mình nàng, không phải hắn cảm thấy nợ nàng mới nói ra những lời này mà là hắn thật sự đã yêu nàng.

Bảo vệ nàng cả đời hắn không xem đó là trách nhiệm mà là điều hiển nhiên hắn nên làm.



Phụ hoàng, mẫu phi bỏ rơi hắn, đến bây giờ điều đó không quan trọng, hắn chỉ cần nàng bình an ở bên cạnh, cho dù đối đầu cả thế giới Hàn Sơ hắn cũng không một lời ai oán.

- Vậy ngươi là người tốt a!

Khinh Ti không còn chút đề phòng nào với hắn, hai tay nàng ôm chặt lấy cánh tay hắn, Hàn Sơ cũng vui vẻ để nàng ôm mình, khó có cơ hội nàng chủ động gần gũi với hắn như vậy.

- Nếu đã biết ta là người tốt, vậy bây giờ theo ta đi rửa mặt chải đầu được chưa?

- Ừm

Nàng ngoan ngoãn bước xuống giường đi theo hắn, Hàn Sơ gọi nha hoàn bưng nước vào đích thân rửa mặt cho nàng.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng sợ làm nàng đau, nếu truyền ra ngoài hắn đi rửa mặt giúp người khác mà còn cẩn thận, trân quý như bảo vật chắc hẳn sẽ chẳng có ai tin.

- Xong rồi!

Hàn Sơ bỏ khăn vào chậu nước để nha hoàn bưng đi, còn mình thì lại giúp nàng kẻ chân mày, trang điểm.

- A, có quỷ kìa! Mau bắt quỷ đi!

Nàng nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương mà sợ hãi hét lên, hắn lần đầu trang điểm cho người khác khó tránh khỏi sai sót.

- Nàng bình tĩnh, không phải quỷ đâu, để ta giúp nàng xóa đi nhé

- Hic, không có quỷ thật sao?

- Không có thật mà

- Ừm

Công trình hắn trang điểm cho nàng lại khiến nàng một phen bị dọa cho sợ hãi, bây giờ hắn lại phải giúp nàng xóa nó đi.

Bình thường nàng cũng rất ít trang điểm, có trang điểm thì cũng chỉ trang điểm nhạt thôi.

Nhưng đó không phải vấn đề, dung mạo của nàng dù không trang điểm cũng đủ khuynh thành tuyệt diễm.

- Ta giúp nàng xóa nó rồi đó, đừng sợ nữa nha

- Ta không sợ, có phu quân bảo vệ ta mà

- Ừm, nàng chỉ cần biết như vậy là đủ rồi

Hắn sủng nịch nhéo cái mũi của nàng, Khinh Ti khịt khịt mũi rồi chu môi làm hắn cười rộ lên.

Chỉ có ở bên nàng hắn mới cảm thấy tự tại như vậy, cho dù nàng ngốc thì đã sao, Hàn Sơ cũng chỉ yêu một mình Khinh Ti là nàng thôi.

" Không được, ta cần phải tập luyện thêm nhiều hơn, lần đầu trang điểm cho nương tử mà thành ra như vậy, đúng là thất bại quá!"

Cũng chính suy nghĩ này của hắn sau này lại khiến Hà Thụy chịu khổ sở một khoảng thời gian chỉ vì hắn muốn tìm người tập luyện cách trang điểm cho nữ tử.