Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 349: Cửa Hàng Dược Liệu




Turan bước dọc trên con đường hướng ra khỏi khu phố Heimoar, tay không ngừng xoa cái cổ của mình.

Thật sự là đau. Turan không ngờ rằng Yeatra sau khi được nghe tin rằng nó sẽ mua một căn nhà lại có phản ứng thái quá đến vậy. Nó cũng chẳng phải là mua riêng cho cô nàng. Lại nói, giá cả của một căn nhà, so với đống tiền mà cô ta đã tiêu tốn vào trong việc luyện chế bùa cho tới giờ, hoàn toàn không đáng bao nhiêu cả.

Cuộc sống của du hành giả là vậy. Thần cấp càng cao, du hành giả càng kiếm được nhiều tiền hơn, từ đó cũng ít lo toan hơn tới chi phí sinh hoạt hàng ngày mà chỉ tập trung vào các món vật phẩm, trang bị và kỹ năng cần thiết cho việc du hành. Có lẽ thường thức của Yeatra bị dính chặt với cuộc sống bình thường, hoặc là tích tụ cảm xúc quá lâu, dồn nén lại, đến giờ thì bộc phát, không thể kiểm soát.

Suy cho cùng là do Turan xem nhẹ tình huống của Yeatra, cứ mặc định rằng với tính tình của cô nàng sẽ không để bụng mấy chuyện lặt vặt đó. Nếu hôm nay Turan không tới, không dò hỏi, càng không tự mình xem xét vấn đề mà cô nàng đang mắc phải, có khi cô ta sẽ tin tưởng rằng bản thân vô dụng, chỉ đang bị nó đùa nghịch, nuông chiều, từ đấy sinh ra tâm không cố gắng, dần thiếu nghiêm túc, làm cái gì cũng hỏng.

Nghĩ tới, cửa hàng dược liệu kia, Turan vẫn phải đi một chuyến. Nó không có ý định ra mặt cho Yeatra, càng không tiếc chút tiền kia, chỉ là muốn xem xem căn nguyên vấn đề như thế nào. Chuyện giải quyết, nếu cần thì nó sẽ giao cho ông lão kia, hẳn sẽ có cách phù hợp nhất.

Dược liệu, mặc dù được bán với giá rẻ, có giao kèo, nhưng chất lượng kém là không thể chấp nhận được đối với một cửa hàng dược liệu. Đó là hành động đánh mất lương tâm, vi phạm đạo đức nghề nghiệp. Tự nhiên, kể cả khi bên mua ra chủ ý trước hay cầu xin cũng là không thể chấp nhận.

Nói đến, luật pháp Enria không đặt nặng vấn đề này. Ngược lại, hội Katefei, hội nắm giữ hầu hết các cửa hàng dược liệu và thuốc trải khắp lục địa phía Đông là rất chú trọng. Nếu cửa hàng dược liệu kia không thuộc về hội, Turan cũng đành bỏ qua, nhiều lắm thì giở chút trò vặt cho bõ tức.

Trời đã tối, nhưng cửa hàng dược liệu vẫn còn hoạt động. Turan nhìn, dễ dàng thấy được đây không chỉ là cửa hàng dược liệu mà còn bán cả các loại thuốc, cũng là có phòng khám ở ngay bên cạnh. Có lẽ bán dược liệu chỉ là nguồn thu nhập phụ của cửa hàng mà thôi.

Từ khi Đại Thánh Thế xảy ra, các du hành giả xuất hiện nườm nượp, nhu cầu về khám chữa bệnh theo đó cũng bị giảm mạnh. Dù sao, là có điểm hồi phục, cùng với đó là các loại thuốc có thể mua được từ cửa hàng vạn vật. Hơn cả, chính là du hành giả rất khó bị mắc bệnh, mà cho dù có bị mắc bệnh thì cũng không thể trị khỏi chỉ bằng vài bài thuốc thông thường.

Y thuật sư do đó không còn quan tâm tới chuyện khám chữa bệnh nữa mà tập trung vào chuyện điều chế thuốc, hoặc chuyển sang làm việc ở các điểm hồi phục. Chữa bệnh chỉ còn là nghề phụ, thuận tiện thì làm, không thì y thuật sư chẳng thèm đoái hoài tới.

Không có cách, chữa bệnh chi phí cao, nhu cầu lại gần như không có. Hiện tại, chỉ các gia đình giàu có mới tính tới việc khám chữa bệnh, và thường là những loại bệnh hoặc vấn đề sức khỏe tương đối nhạy cảm. Bệnh, đến cùng không phải chỉ hồi phục là giải quyết được hết. Hầu tước Ferrmen chính là một trong số những trường hợp như thế.

Cho nên, thấy được ở đây có một phòng khám, Turan khá bất ngờ. Nó trong giây lát có một vài suy đoán, lại thôi không muốn nghĩ nhiều, cứ thế bước vào trong cửa hàng dược liệu.

Không gian nơi đây cũng không tính là rộng rãi, số lượng nhân viên còn làm việc cũng chỉ có hai người, và một trong số đó đang tiếp một vị khách. Turan nhìn tới người nhân viên còn lại, cô ta liền hơi cúi đầu, mở lời:

– Không biết tôi có thế giúp gì cho ngài?

Turan không vội, xem xét xong thông tin vừa đạt được về đối tượng từ kỹ năng ‘Thông hiểu’ của mình thì mới bước tới đối mặt với cô nàng, cất tiếng:

– Tôi muốn mua một số dược liệu.

– Rất hân hạnh. – nữ nhân viên cười nói – Ngài muốn mua những loại dược liệu nào? Nếu là có danh sách ghi sẵn, chúng tôi có thể đi chuẩn bị ngay.

– Không gấp. – Turan đáp – Cô nếu tiện…

Nữ nhân viên hiểu ý, đưa tới một tờ giấy cùng cây bút. Turan nhận lấy, hơi ra vẻ suy nghĩ liền bắt đầu ghi đầy vào tờ giấy. Nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là vài món dược liệu chất lượng kém mà Yeatra đã mua cùng vài món linh tinh nữa, cốt tránh bị nghi ngờ không đáng.

Nữ nhân viên nhận lại tờ giấy từ Turan, xem qua một chút, cũng không có thắc mắc gì, cúi đầu trước nó một cái, xin phép rồi chạy vào trong.

– Ba mươi nghìn xen!? Các người muốn ăn cướp à!

Giọng nói lớn không chút kiêng dè của người đàn ông trung niên ở quầy bên cạnh vang lên. Turan hơi nhăn mày nhìn sang, thấy ông ta đang cãi vã với nữ nhân viên. Cô ta cúi đầu, rối rít xin lỗi, lại bảo:

– Tharescao là dược liệu quý, có thể dùng để điều chế thuốc tăng cường khí huyết, giá cả thị trường dao động ở mức hai mươi tám nghìn xen tới ba mười ba nghìn xen. Cửa hàng chúng tôi thật sự đang bán đúng giá, mong quý cách xem xét.

Lời là vậy, Turan có thể thấy được từ nữ nhân viên ý xem thường người đàn ông này. Cũng không có cách, trông vào bộ dáng của ông ta, khó ai có thể nghĩ rằng ông ta là người có tiền, càng trông không giống du hành giả.

Turan có chút tò mò, kích hoạt luôn kỹ năng ‘Thông hiểu’, rất nhanh chóng xác nhận rằng ông ta chỉ có Thần cấp là 2, dù có là du hành giả cũng khó kiếm được quá nhiều tiền mà tiêu phí vào Tharescao.

– Không thể! – người đàn ông nói lớn – Tôi ra giá hai mươi nghìn xen.

Gương mặt nữ nhân viên khẽ biến, hẳn là vừa định cười lại kịp dằn xuống, vẻ khó xử bảo:

– Như này không được đâu, quý khách. Tôi cũng chỉ là nhân viên, không thể tự ý thay đổi giá cả được.

– Gọi quản lý các người ra đây! – người đàn ông không hề do dự hô lên.

Hai mươi nghìn xen mà nói cũng không phải là một món tiền nhỏ. Turan quan sát người đàn ông một chút, hơi có điều suy nghĩ. Nó giờ thật tò mò ông ta định dùng Tharescao làm gì.

Tharescao nếu dùng trực tiếp có thể giúp du hành giả lập tức nâng lượng khí huyết lên thêm đến 1500 bậc, còn nếu điều chế thành thuốc, hiệu quả sẽ càng tăng cao. Tuy nhiên, không phải y thuật sư nào cũng đủ khả năng điều chế thuốc. Loại dược liệu này suy cho cùng là quý hiếm, chỉ tăng tần suất xuất hiện vào ba năm trở lại đây, cũng tức nhờ Đại Thánh Thế giáng lâm.

Thông thường, du hành giả nếu có tìm được Tharescao cũng sẽ không sử dụng mà quyết định bán lại. Chỉ tăng đến 1500 bậc huyết khí là quá ít, giá thành lại cao, bán đi lấy tiền để mua những vật phẩm khác rõ ràng là phù hợp hơn. Lại nói, Thần cấp bản thân càng tăng cao, hiệu quả mang đến của Tharescao sẽ càng giảm, nên chỉ có những du hành giả xuất phát từ các thế lực lớn, được tập trung bồi dưỡng mới có cơ hội dùng đến mấy loại dược liệu như này.

Một du hành giả Thần cấp 2 bỏ tiền ra mua Tharescao, Turan càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Hẳn là có người nhờ vả, hoặc là chân chạy vặt đi.

Lúc này, một người thanh niên trong bộ trang phục màu tím bóng loáng bước ra từ sau quầy, vẻ mặt tươi cười nhìn lấy Turan, theo sát phía sau là nữ nhân viên vừa nãy. Anh ta tiến về trước, định chào hỏi nó thì lại bị làm phiền bởi tiếng quát tháo của người đàn ông quầy bên cạnh, không khỏi chau mày khó chịu.

– Quý khách không phiền để tôi giải quyết chuyện này trước chứ?

Người thanh niên vẻ khó xử nói.

Turan gật nhẹ đầu. Nó cũng muốn xem xem đây rốt cuộc là như thế nào.

– Cậu chủ!

Nữ nhân viên quầy bên cạnh thốt lên. Người đàn ông nghe thế, liền quay sang, giành trước nói:

– Cậu là quản lý chỗ này?

– Phải. Quý khách không biết gặp phải vấn đề gì?

– Tharescao. – người đàn ông gằn giọng – Hai mươi nghìn xen, cậu có bán không?

Bộ dáng rõ ràng là ngang ngược, Turan âm thầm đánh giá như vậy.

– Đây…

Người thanh niên định lên tiếng giải thích, lại nghe người đàn ông nói lớn:

– Tôi biết các người bán dược liệu chất lượng kém. Hai mươi nghìn xen, nếu không tôi làm lớn chuyện này.

Người thanh niên giật thót người, quay nhìn sang Turan một chút, đối với người đàn ông gắt:

– Làm gì có chuyện đó! Ông đừng có ăn nói lung tung. Bảo vệ!

Lập tức từ trong góc cửa hàng chạy ra hai tên trai tráng, vẻ hung dữ chừng muốn lao tới khống chế người đàn ông. Thấy vậy, ông ta liền la lên:

– Có tật giật mình. Đừng có mua ở đây, toàn là lừa đảo.

Câu sau rõ ràng là nói với Turan. Nó cũng không có để ý nhiều, tránh sang một bên để cho người đàn ông bị lôi đi, mặc kệ ông ta kêu la thêm mấy lời. Nhìn chung, dễ dàng đoán được kết cục hẳn là tồi tệ.

Cửa hàng này, xem ra là có vấn đề. Người đàn ông kia cũng không đáng thương hại, hẳn muốn kiếm chác từ chuyện này, hành động lại thật thiếu suy nghĩ.

Người đàn ông bị lôi đi còn chưa khuất dạng, người thanh niên, cũng là quản lý cửa hàng này đã tiến lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Quý khách đừng có nghe lời ông ta nói lung tung. Chúng tôi kinh doanh luôn tuân theo quy tắc của hội Katefei, được người của hội kiểm chứng qua từng phần dược liệu một, đảm bảo không có sai lầm.

Turan nghe được “hội Katefei”, liền mỉm cười. Xem ra nó ở đây là có chuyện phải giải quyết đến cùng.

– Hội Katefei?

Turan cất tiếng, ý dò hỏi.

– Chính là.

Người thanh niên xác nhận, lại loay hoay lấy ra một tờ giấy da, nội dung không gì khác chính là chứng nhận kinh doanh được cung cấp bởi hội Katefei.

– Đã thế, thật sự đáng tin cậy.

Turan cười nói. Hơi suy nghĩ một chút, nó tiếp tục:

– Thế, cậu có biết một người gọi Gaterylt?

Người thanh niên đầu tiên là ngẩn người ra, lục lọi trí nhớ một hồi mới thốt:

– Có! Có biết. Quý khách nếu là được sự giới thiệu của ngài ấy, cửa hàng chúng tôi có thể giảm giá cho quý khách. Ngoài ra, cũng sẽ tặng quý khách một vài món quà nhỏ.

Turan hơi ngạc nhiên. Nó không ngờ chỉ nêu ra một cái tên lại được chào đón tới vậy. Nhớ đến, nó lúc trước gặp ông lão Gaterylt ở thành Tailor, cũng là không có nghe ông ta giới thiệu về bản thân. Cái tên này, hoàn toàn là do nó thông qua kỹ năng chủ đạo của mình có được.

– Đừng có câu nệ. – Turan nói – Tôi cũng chỉ là hỏi, không ham chút lợi lộc ấy.

– A! Không thể. – người thanh niên vội bảo – Đây là quy tắc. Tất nhiên nếu quý khách thấy không vui, tôi cũng không dám nhiều lời.

“Quy tắc?”

Turan nhăn mày. Nó khó mà tin được này lại là quy tắc. Nó chỉ nêu cái tên, còn chẳng có gì để chứng minh là có quen biết ông lão Gaterylt cả. Chuyện như thế nếu để lộ cho kẻ xấu chẳng phải là hội Katefei chịu thua thiệt lớn.

Kì thực, nếu nghĩ kỹ càng thì hẳn không có tên nào dám liều lĩnh giả vờ rằng bản thân quen biết ông lão Gaterylt để lừa cửa hàng thuộc hội Katefei. Trước hết là lợi ích nhận được không nhiều, chỉ là giảm một phần giá cả với nhận một vài món quà nhỏ, không đáng để gánh chịu nguy cơ bị cả hội săn lùng, trừng phạt. Còn đối với những kẻ không e sợ hội Katefei, thì lại là chẳng cần ham chút lợi ích ấy.

“Cũng là thú vị.”