Hắn đối với trưởng tỷ động lòng, là có thể vì nàng mà không tiếc lật mặt với Thái hậu, chân tình.
Vậy còn ta?
Ta tính là gì?
Thì ra hắn và cha mẹ ta đều giống nhau, trong lòng bọn họ, ta chỉ là một công cụ mà thôi.
Trong cơn mưa lớn, ta cùng Thẩm Tiêu dầm mưa một lúc lâu.
Cuối cùng ta dứt khoát quay người.
Thôi, tất cả để lại cho nàng ta.
Ta mang theo một thân mưa gió, quỳ trên đất trò chuyện cùng Thái hậu gần nửa canh giờ.
Sau đó khi ta cầm giấy hòa ly đến trước mặt Thẩm Tiêu, hắn sững sờ.
Hắn kinh ngạc nhìn tờ hòa ly trong tay ta, hồi lâu mới nói một câu: "Minh Vãn, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hòa ly với nàng."
Giọng ta nhạt nhẽo: "Nhưng ta muốn."
Trên giấy hòa ly ta đã ký tên, in dấu tay.
Trao vào tay Thẩm Tiêu xong, tối đó ta rời khỏi hoàng cung.
Không ai biết ta đã đi đâu, cho đến khi trời sáng rõ, ta đã rời khỏi kinh đô rất xa rồi.
"Minh Vãn."
Một giọng nữ vang lên, ta xoay người nhìn lại, là Linh Thiển, hảo tỷ muội từ nhỏ của ta.
Linh Thiển xuất thân từ gia đình y học, ông nội là viện trưởng Thái y viện, nàng lại càng từ nhỏ học được y thuật tốt.
Linh Thiển đưa cho ta một gói đồ ăn: "Ngươi nói ngươi không hưởng phúc ở kinh thành, lại muốn cùng chúng ta ra biên ải chịu khổ."
Ta quay đầu nhìn lại đại quân đang nghỉ ngơi, trong lòng chưa bao giờ thư thái như vậy.
Ở đây không có những người đáng ghét kia, trên người ta cũng không còn những thứ bọn họ có thể nhòm ngó.
Năm đó, tổ mẫu trong một lần bất ngờ đã cứu mạng Thái hậu, Thái hậu luôn khắc ghi ân cứu mạng này.
Trước khi tổ mẫu qua đời, đã cầu Thái hậu ban cho ta ba ân huệ, Thái hậu đồng ý.
Tối qua, ta một lần dùng hết ba ân huệ này.
Thứ nhất, cầu Thái hậu cho ta hòa ly.
Thứ hai, cầu Thái hậu đứng ra làm chủ cho ta, ta Hứa Minh Vãn, từ nay cắt đứt quan hệ với nhà họ Hứa.
Thứ ba, cầu Thái hậu cho phép ta theo đại quân ra biên ải, ta đã từng học qua cứu chữa thương binh với Linh Thiển, ta muốn đến quân doanh đóng góp chút sức mọn.
Ba tháng sau, cuối cùng cũng đến biên ải.
Nơi đây không giống như ta tưởng tượng, vốn dĩ nghĩ rằng là chiến tranh loạn lạc, thảm khốc nhân gian.
Nhưng ta nhìn thấy lại là thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô tận, còn có đại bàng bay lượn tự do.
Nhất là dân chúng trên trấn hài hòa vui vẻ, không có chút dáng vẻ của dân tị nạn chiến tranh.
Nghe nói điều này liên quan đến việc Thái tử đích thân chỉ huy quân đội, đương kim Thái tử Thẩm Chiêu, là một người quyết đoán sát phạt.
Có hắn ở đây, dù là quân địch cũng không dám làm càn.
Tối ngày đến quân doanh, là Thái tử đích thân nghênh đón.
Ta đi cùng đội ngũ quân y đứng sang một bên, ánh mắt Thẩm Chiêu quét qua, dừng lại trên người ta: "Hứa Minh Vãn?"
4
Thái tử Thẩm Chiêu và Thẩm Tiêu đều là con trai do Hoàng hậu sinh, nhưng tính cách của hai huynh đệ lại hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Tiêu là người có tính tình lạnh nhạt, nhưng cảm xúc tương đối biểu lộ.
Thẩm Chiêu thì không, hắn từ nhỏ đã là Thái tử, vì vậy tâm cơ cực kỳ sâu sắc.
Ta từng nghe ông nội nhắc đến, Thái tử điện hạ tâm tư kín đáo, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng rất khó đoán biết được trong lòng hắn nghĩ gì.
Ta với Thẩm Chiêu tiếp xúc không nhiều, nhưng ấn tượng lại sâu sắc.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Còn nhớ năm ta mười tuổi, có một lần thả diều gần Đông cung, kết quả dây diều đứt, con diều bị gió thổi lên cây trong viện Đông cung.
Ta chạy vào muốn tìm con diều, nhưng lại bị cung nhân ngăn lại.
Họ dường như không muốn cho ta vào trong, nhưng ta còn chưa kịp giải thích gì, Thẩm Chiêu đã bước ra.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhảy lên, lấy con diều xuống đưa cho ta.
Năm đó hắn mười lăm tuổi, một thân bạch y phong thái hào hùng.
Hắn trả lại con diều cho ta, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, so với Thẩm Tiêu thường xuyên cau mày thì đẹp hơn rất nhiều.
Ta hành lễ tạ ơn hắn, nhưng lại vô tình liếc thấy con d.a.o găm dính m.á.u giấu trong tay áo hắn!
Tim đập mạnh, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mỉm cười của hắn, đầu óc nhất thời vang lên ong ong.