Edit: Yzhen
Biên: Sae Krs
***
Yêu cầu mà hắn vừa đưa ra đều được mọi người xung quanh đồng tình, bởi tất cả đều đang cảm thấy khó chịu trước giọng nói lớn tiếng của người phụ nữ này. Ở bên cạnh còn có một cô gái nhỏ giơ tay hét lên: “Tôi lên, tôi lên nữa.” Ông lão ban nãy lén xoá viền pháp trận cũng bước lên phía trước. Ông ta cũng không nhiều lời, bày ra bộ dáng ôm quyền: “Vị tiểu huynh đệ này, tôi cũng muốn xem thử.”
Tư thế này làm Triệu Viêm thấy buồn cười. “Lễ ôm quyền” là tay trái ôm tay phải, nếu bàn luận với đồng nghiệp thì không có vấn đề gì. Thế nhưng rõ ràng đối phương không hiểu lễ nghĩa, lại dùng tay phải ôm tay trái. Đây chính là “hung bái”, dùng để bái tang sự.
Mấu chốt là tên này rụt rè kém hiểu biết nhưng lại cho rằng mình có phong thái của cao nhân… Triệu Viêm âm thầm lắc đầu: Sao con người lại phân chia đẳng cấp và các vòng quan hệ khác nhau? Vì những người không cùng đẳng cấp đều biết rằng nếu không giao lưu sẽ không có cách nào hoà nhập được.
Ngay lúc hai người bọn họ đang giao tranh, có một người đàn ông trung niên trong đám đông yên lặng quét mắt nhìn một lượt rồi cười nói với người bên cạnh: “Người thanh niên này thật sự có chút bản lĩnh, những thứ hắn viết ra đều ẩn chứa pháp lực.”
Có thể thốt ra hai chữ “pháp lực” thì tất nhiên không phải là người thường. Đứng cạnh ông ấy chính là Đàm Bình:
“Ông lão này thì sao?”
“Chỉ là một tên lừa đảo, còn là một kẻ có tâm tính không trong sạch.”
“Ồ? Thú vị rồi đấy.”
Nhóm người bọn họ đã mang con lợn rừng về từ hôm qua, công tác điều tra cũng coi như gần xong xuôi. Cho đến hôm nay, các vị cao tăng và một số nhân viên công tác từ ngôi chùa ở phía nam đến đây cũng đã rời đi sớm. Đàm Bình định lên xe quay về đế đô, lại không ngờ bị gã đạo sĩ vốn bày ra dáng vẻ lạnh lùng kia gọi đám đông đến đây xem, bảo rằng có “cơ duyên lớn”.
Cơ duyên với chả không cơ duyên, Đàm Bình thật sự rất lười nghĩ về chuyện này. Gã đạo sĩ cả ngày mồm miệng thao thao bất tuyệt, mở miệng nói mười câu thì tám câu làm người nghe như rơi vào sương mù, không biết thật giả ra sao. Có điều nhìn cảnh đông vui náo nhiệt như thế này, Đàm Bình cảm thấy mình có thể thả lỏng tâm trạng được một chút. Rốt cuộc thì “Cục số 9” của bọn họ vẫn thường xuyên tiếp xúc với những sự việc “siêu nhiên” như thế này. Với tư cách là phó cục trưởng, Đàm Bình chắc chắn mình có thể xưng là người có kinh nghiệm đầy mình, bởi thế mấy lời tiên đoán này có chính xác đi chăng nữa thì anh ta cũng chỉ xem như một trò giải trí để điều tiết tâm trạng của mình.
Sở dĩ ở đây không có không khí đồng nghiệp quan liêu như các cục khác là bởi vì mỗi thành viên trong cục đều là những kỳ nhân dị sĩ, không có một ai là người bình thường cả. Do đó dù chỉ là một đạo sĩ cấp dưới, nói chuyện với phó cục trưởng cũng không cần khách khí.
“Lúc về còn việc gì phải làm gấp nữa sao?”
Gã đạo sĩ cũng không ra vẻ thế ngoại cao nhân, nói chuyện rất tuỳ ý. Đàm Bình rút một điếu thuốc ra, vừa bật lửa vừa trả lời: “Sẽ có người khác lo sự việc sét đánh, đoán chừng có liên quan đến vụ việc năm ngoái, án tử cứ để bọn họ điều tra. Nhưng ai là người đánh chết con lợn rừng kia, nếu không làm cho rõ, trong lòng tôi rất khó chịu. Không nên có những người như vậy trên vùng đất này, tuy kết quả chưa được phân tích hẳn hoi nhưng xem chừng rất khó giải quyết.”
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn gã đạo sĩ một cái: “Ông không thể giúp tôi bói một quẻ à?”
“Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải thầy bói.”
Gã đạo sĩ trừng mắt nhìn lại, chỉ chỉ về phía trước: “Tôi nói có ‘cơ duyên’ cũng chỉ là cảm giác mơ hồ, là tốt hay xấu tôi không nói rõ được, nhưng tóm lại là chuyện không thể tránh khỏi. Anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, đã nói bao nhiêu lần rồi… Đừng coi tôi như thầy bói chứ!”
Nhìn ông ấy giống như thực sự để ý đến chuyện này, Đàm Bình vội xua tay: “Đùa chút thôi, đừng xem là thật.”
Dứt lời, hai người chuyển ánh mắt ra giữa sân. Kết quả, họ phát hiện ra ông lão kia đang vươn cổ gào với Triệu Viêm: “Tôi nói không phải chính là không phải! Cậu quyết định hay tôi quyết định?”
Lời này khiến đám người hóng hớt xung quanh nổi lên hứng thú. Bởi vì trước đó ông ta có hỏi Triệu Viêm rằng “Tôi đây bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu đứa con.”
Sau một lúc thi pháp, Triệu Viêm trả lời: “Sinh năm 1944, dưới gối không có con trai lẫn con gái.”
Vì thế ông lão bắt đầu la lối ồn ào bảo “đoán mò”, “không chính xác”. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tới đây để “phá chuyện làm ăn”. Nếu không đúng thì cứ nói thẳng ra là được, lớn tiếng ồn ào như vậy, lại còn làm như muốn đánh nhau, ra vẻ cho ai xem đấy?
Triệu Viêm bị ông ta làm ồn ào như thế cũng không nổi giận, ông lão kia quát tháo vài câu phát hiện xung quanh không có ai đáp lại. Đây là bởi vì trước đó những lời Triệu Viêm nói với dì Lý đều được chứng minh là tất cả đều không sai, rõ ràng không phải là đoán mò. Có minh chứng trước mắt, bây giờ hắn bị người ta bảo là “nói bừa” thật sự rất khó có thể thuyết phục được ngay. Nhưng ông ta hỏi hai vấn đề này tất nhiên là đã có chuẩn bị từ trước, duỗi tay lấy chứng minh thư của mình ra, đưa cho người bên cạnh xem tại chỗ: “Mọi người nhìn đi! Tôi tên Vương Chí Binh! Sinh năm 1948!”
Ông ta còn lấy chiếc iPhone 6S mới tinh của mình ra, nhấp vào một tấm ảnh: “Đây là con trai của tôi, cháu trai tôi cũng đã tốt nghiệp đại học rồi đây!”
Nói xong quay đầu lại, giống như tướng quân thắng trận: “Tiểu huynh đệ, bản lĩnh này của cậu vẫn cần phải rèn luyện thêm đó! Tôi nghĩ mọi người đang xem hôm nay sẽ rời đi …”
“Chờ một chút, mọi người nghe tôi giải thích vài cầu rồi giải tán cũng không muộn.”
Vẻ mặt Triệu Viêm vô cùng hờ hững, hắn không vội nói gì mà nói với đám người hai bên: “Bác Vương là người địa phương đúng không? Chuyện kế tiếp tôi muốn nói ra, hy vọng có thêm ba người địa phương đến làm bằng chứng phụ, như thế mới công bằng, các vị thấy sao?”
Xung quanh nhất thời trở nên ồn ào, thật ra những người xem náo nhiệt vừa rồi càng có ý hướng về những lời của Triệu Viêm hơn nên có ba người nhanh chóng giơ tay tỏ ý muốn giúp đỡ. Triệu Viêm bảo bọn họ bước ra rồi quay đầu nói: “Thưa chú Vương, sau khi giải phóng thì thẻ căn cước có nhiều hơn hay ít hơn một tuổi cũng chẳng ai quản lý, mãi cho đến năm 84 mới bắt đầu có căn cước thế hệ đầu tiên. Trước đó đều là sổ hộ khẩu hoặc giấy giới thiệu đơn vị thôi, đúng không? Đến năm 1986 xin đi cấp căn cước thì đúng lúc đại đội [*] đang tuyển dụng công nhân. Chú đây sợ điền 45 tuổi sẽ bị đại đội chú ý nên cố tình nhờ người khác thay đổi tuổi tác và dùng tài liệu giả ghi thành năm 1948 trên thẻ căn cước, tôi nói không sai chứ?”
[*] một đơn vị hành chính ở Trung Quốc
Câu nói này làm ông Vương lưng toát mồ hôi lạnh. Bây giờ đã là năm 2016 rồi, chuyện vào 30 năm trước chính ông ta còn không nhớ rõ, làm thế nào mà Triệu Viêm có thể hết lần này tới lần khác tiết lộ toàn bộ sự việc giống đã thuộc như lòng bàn tay thế kia?!
Nhưng cho dù có bị nói ra, ông ta vẫn cứ mạnh miệng như cũ: “Cậu nói bừa! Làm sao có chuyện lộn xộn như thế được?”
Chỉ cần ông ta cắn chết cũng không chịu thừa nhận thì hiện tại không ai có thể chứng thực được việc này. Cảm giác sợ hãi bất an trong ông ta dần lắng xuống, nhưng ngay sau đó ông ta thấy Triệu Viêm bước tới ngay cạnh, vén ống quần của ông ta lên.
“Năm nay là năm Bính Thân. Ông sinh năm 1944, cũng thuộc năm Thân nên cả năm nay ông đều đi tất đỏ và mặc đồ lót màu đỏ.”
Theo lời hắn nói, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt mình vào đôi tất đỏ của ông ta… Ở nông thôn mê tín đặc biệt với những câu như “năm bản mạng”, ông Vương đương nhiên không tránh khỏi được tục lệ nơi đây nên tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được đôi tất dài đỏ chói của ông ta!
Nếu ở thành phố thì sẽ không ai cảm thấy lạ khi một tín đồ thời trang mang tất đỏ theo trào lưu. Nhưng đây là ở khu vực nông thôn xa lánh, thật sự chỉ có những người sinh năm bản mạng mới ăn mặc như thế này. Nên dù cho ông Vương có giải thích thế nào đi chăng nữa thì mọi người xung quanh đều đã có nhận định riêng của mình…
Ba người làm chứng kia cũng không cần phải nói gì, chỉ nhìn mặt ông lão đỏ lựng mà cười cười. Lúc này ông ta đang gắng gượng duy trì vẻ mặt, không phản bác lại vấn đề tuổi tác nữa mà lảng sang chuyện khác: “Vậy còn chuyện cậu nói tôi không có con cái là thế nào? Chẳng lẽ con tôi tự biến ra được sao?”
“Năm 72 ông có con, đúng chứ?”
Triệu Viêm thong thả hỏi, ông Vương không nghĩ tới tên này thế mà chịu nhượng bộ, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Vợ ông sinh con lúc 24 tuổi, năm 28 tuổi bị bệnh nặng, không qua khỏi mà chết, đúng không?”
Kiểu kể chuyện tỉ mỉ kỹ càng này chính xác đến đáng sợ, bỗng dưng ông Vương có cảm giác mình chọc sai người rồi. Nhưng ông ta lại nghĩ nếu đối phương cứ nói mãi ở đây thì bản thân cũng chẳng kiếm được đồng nào nên trả lời hàm hồ: “Tôi cũng không nhớ rõ.”
“À.” Triệu Viêm cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía ba người ban nãy. Ba người địa phương đây đều từ 50 tuổi trở lên, tất nhiên là biết những việc này, nhanh chóng gật đầu xác nhận.
Chỉ có người đứng xem là thấy bức bối trong người: không phải chỉ hỏi chuyện con cái thôi sao? Kéo thêm nhiều chuyện như vậy làm gì?
“Ông còn nhớ vào năm 72 có vài thanh niên trí thức đến cắm trại trong thôn, có một người tên Lưu Dĩ Khánh không?”
“Đúng thật là có người này!”
Thế mà có một ông cụ trong đám đông hô lên: “Thằng nhóc đó rất lanh lợi, vô cùng lễ phép với mọi người, tôi nhớ sau đấy còn qua lại với lão Vương rất nhiều!”
Ba người làm chứng bên cạnh đều chứng thực với nhau, gật đầu xác nhận chuyện này có thật. Sắc mặt ông Vương được gọi là “lão Vương” có chút trầm xuống, hiển nhiên đã mơ hồ đoán được Triệu Viêm muốn nói cái gì. Thế nhưng Triệu Viêm không tiếp tục nói nữa mà quay đầu nhìn xa nhìn gần, nói với cô gái bị đẩy ra lúc nãy: “Người đẹp, có thể phiền cô giúp tôi tra dùng di động tra người tên Lưu Dĩ Khánh này không, bây giờ chắc anh ta đã về hưu rồi, trước đấy là một cán bộ lãnh đạo cấp uỷ.”
Cô gái gật đật đầu, nhanh tay dùng di động tra cứu một lúc, sau đó click mở một tấm ảnh chân dung. Triệu Viêm duỗi tay cầm lấy di động trong tay Vương Chí Quân, đặt ảnh con trai ông ta cạnh bức ảnh của người tên “Lưu Dĩ Khanh” này, những người ở gần cố gắng nhìn kỹ, mắt đều tròn xoe…
“Ơ, mắt và mũi thế mà lại giống nhau như đúc…”
“Đúng thật…”
“Chẳng lẽ…”
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết tại sao lại thế này, hoá ra ông Vương lúc còn trẻ đã để vợ mình đội nón xanh, bây giờ còn không biết mình có cháu trai!
“Nói hươu nói vượn!”
Ông Vương bỗng đoạt lại di động, chỉ vào Triệu Viêm nói: “Thằng khốn nạn, mở mồm nói bậy bạ còn không tính, thế mà bây giờ lại bịa ra câu chuyện này để vu khống tao, mày chờ đấy, hôm nay tao sẽ làm cho mày không về được nhà!”
“Sao?”
Triệu Viêm bình tĩnh lắc đầu: “Nếu như vừa rồi ông thức thời trực tiếp cút đi thì tôi cũng lười giải quyết chuyện này, nhưng nếu bây giờ ông đã nói ra rồi thì tôi có một số lời muốn nói với mọi người ở đây.”
Bước chân ông Vương có chút cứng đờ, bây giờ ông ta đã hoàn toàn tin rằng người thanh niên trước mắt này “thật sự có bản lĩnh”. Thốt ra mấy lời cay nghiệt là để cho bản thân mình có một bậc thang để bước xuống, nhưng đối phương sẽ nói cái gì tiếp theo?
Triệu Viêm không vội nói chuyện mà lấy dao găm ra, đeo kính chắn gió lên, thi triển trò cũ là “Vong Giả nhãn” nhìn chằm chằm Vương Chí Quân và sau lưng ông ta trong chốc lát. Sau đó Triệu Viêm tháo kính chắn gió xuống, lên tiếng: “Con trai ông và vợ anh ta mới sinh con vào hai năm trước, cháu gái năm nay được hai tuổi.”
“Bé gái nhỏ nhắn xinh đẹp, trên cổ tay có một nốt ruồi đúng không?”
Lúc này, ông Vương hoàn toàn gật đầu trong vô thức. Có không ít người trong thôn đã gặp qua cháu gái ông ta, phủ nhận cũng vô dụng.
“Nhưng mỗi lần cháu gái ông tới nơi đây đều khóc từ đầu cho đến cuối, buổi tối cũng ngủ không yên giấc, vậy ông có biết nguyên nhân là gì không?”
“Trẻ nhỏ không quen ở nơi thôn quê, tất nhiên khó ngủ rồi…”
Lời nói của Vương Chí Quân không còn kiên định như trước nữa, ông ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm của Triệu Viêm, cảm giác bản thân không còn bí mật nào đáng nói trước mặt người thanh niên trẻ tuổi này nữa. Rốt cuộc thì ông ta cũng muốn biết nguyên nhân vì sao cháu gái của mình lại như thế.
À, có lẽ đứa “cháu gái” này cũng không có cùng huyết thống gì với ông ta.
Đám đông xung quanh cũng im lặng, Triệu Viêm đưa ra các câu hỏi liên tiếp làm mọi người hiểu được rằng không phải hắn ngẫu nhiên mà đoán được. Phó cục trưởng Đàm Bình và gã đạo sĩ đứng phía ngoài cũng nổi lên hứng thú, tiến gần thêm hai bước với vẻ mặt tò mò…
“Vương Chí Quân.” Triệu Viêm gọi thẳng họ tên, lạnh giọng nói trước vẻ mặt kinh ngạc của người đối diện: “Cô gái tên Hà Gia Ngọc đó, chắc là ông không quên cô ấy chết như thế đâu chứ?”
“A…!”
Ông Vương kinh hô một tiếng, ngay trước lúc người xem còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ông ta đã quỳ xuống “bùm” một cái trước mặt Triệu Viêm, điên cuồng dập đầu…
“Đại sư! Tha mạng! Tha mạng cho tôi!”
Ông ta bật khóc, đầu đập xuống đường đất vang từng tiếng lớn, bộ dạng không có chút gì gọi là giả vờ.
Triệu Viêm chỉ đứng im không nhúc nhích. Lúc này đây, hắn không hề tỏ ra thương hại trước gương mặt nước mắt nước mũi lẫn lộn của ông ta. Nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn dùng một chân đá chết lão già cầm thú này.
Nguyên nhân không gì khác, kết quả của “thuật Sưu Hồn” đã nói cho Triệu Viêm biết: năm Vương Chí Quân 20 tuổi đã từng cũng ba người bạn cùng trang lứa cưỡng hiếp và giết chết một cô gái làng bên chỉ mới chừng 15 tuổi, tên là Hà Gia Ngọc!
Nếu chỉ là hãm hại và lừa gạt thì không đến nỗi, cưỡng đoạt giết người rõ ràng là một tội ác tày trời.
Nhưng trớ trêu thay, bởi vì bọn họ che đậy tốt nên cuối cùng vụ án trở thành án treo, đến tận bây giờ đơn kiện đã bị rút lại. Chỉ thương cho thi thể của cô gái tội nghiệp kia vẫn còn bị vứt nơi hoang vu vắng lạnh…
Có án mạng bên người, tất nhiên qua “thuật Sưu Hồn” thì Triệu Viêm cũng đã có phán đoán đại khái, “Vong Giả nhãn” sau đấy cũng đã đưa ra thêm một bằng chứng – sau lưng Vương Chí Quân vào lúc này, oán khí ngất trời của cô gái kia gần như ngưng tụ lại thành màu đỏ thẫm!
Theo sự hiểu biết của Triệu Viêm đối với ma quỷ, thì nữ quỷ trước mắt này còn kinh khủng hơn ma nữ áo trắng mà trước đấy Triệu Phổ gặp phải. Tuy nhiên, đối với một người đàn ông độc thân lâu năm rất khó có thể ảnh hưởng tới. Nhưng ngược lại, đối với trẻ nhỏ thì ảnh hưởng của những loại quỷ hồn như thế lại cực kỳ nghiêm trọng.
Chỉ là trong mắt Triệu Viêm, tất cả hết thảy đều chỉ là nhân quả tuần hoàn. Án treo cách đây hàng chục năm khiến Vương Chí Quân nghĩ rằng ông ta đã thoát khỏi sự trừng phạt, nhưng nếu thế thì tại sao vợ ông ta lại chết vì bạo bệnh? Quỷ hồn chết oan sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để trả thù…
Trước đây Triệu Viêm không thấy được điều này. Hắn đã gặp qua quá nhiều kẻ tham lam, vô nhân tính được hưởng phúc trường thọ, kẻ cần cù thành thật chịu khổ lại chết sớm. Cũng bởi vì thế mà sinh lòng cảm khái bởi “thiên đạo bất công”.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc bản thân vẫn chưa nhìn rõ toàn bộ sự việc.
Vương Chí Quân lại không nghĩ được nhiều như vậy, lúc này trong lòng ông ta chỉ còn sự sợ hãi cực độ. Trán ông ta đã đổ máu, ông ta sợ Triệu Viêm sẽ đem hành vi tội ác của mình phanh phui với thiên hạ nên bắt đầu lục lọi trên người, móc hết hai nghìn tệ ra dâng đến trước mặt Triệu Viêm.
Nhưng hắn đến nhìn cũng không thèm nhìn những tờ tiền nhăn nhúm kia, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt lấm lem nước mắt nước mũi của Vương Chí Quân: “Rất xin lỗi, tôi không giải quyết được vấn đề của ông. Có lẽ vấn đề của ông nên nhờ công an đến để giải quyết. Tôi chỉ xin khuyên ông một câu, nên tự thú sớm đi, có lẽ ông sẽ còn một con đường sống.”
Triệu Viêm không nói thẳng ra hành vi phạm tội của ông ta cũng không phải là do hắn có lòng tốt hay sự thương hại gì, mà bởi vì hắn biết rõ tình cảnh hiện tại của bản thân: chỉ là một tên thầy bói ven đường, cho dù có nói đúng chuyện trước kia thì đột nhiên tố cáo một người phạm tội cách đây ba mươi, bốn mươi năm trước thì cảnh sát sẽ tin sao?
Nếu không xử lý tốt chuyện này thì rất dễ bị buộc tội phỉ báng linh tinh, nếu thật sự muốn tố cáo thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Điều quan trọng nhất chính là cho dù cảnh sát và cơ quan nhà nước không đưa Vương Chí Quân ra trước công lý thì nữ quỷ ngập tràn oán khí kia cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. Là con người thì ai không có lúc sinh bệnh? Lúc thân thể suy yếu thì Vương Chí Quân tự nhiên có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi mà ông ta từng mang lại cho cô gái nhỏ vô tội kia…
Cái gọi là “bất thị bất báo, thì hậu vi đáo” [*], thật sự cho rằng đây chỉ là nói chơi thôi sao?
[*] Nguyên văn là “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, bất thị bất báo, thì hậu vi đáo”: có thể hiểu là người tốt thì sẽ được đền đáp, người ác sẽ gặp báo ứng, báo ứng không phải không đến mà chỉ là chưa đến lúc.